Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 40: "Tội phạm giết người"

Cuối cùng quần áo cởi ra như thế nào, đối với Quý Chu Chu mà nói đã không còn quan trọng, giờ phút này cô ngâm mình trong bồn tắm xa hoa, thật nhiều bong bóng trong bồn cũng ngăn không được sự xấu hổ trong lòng cô bùng nổ. Cô cảm thấy bản thân phải yên tĩnh một chút.

Trời dần dần tối, Cố Quyện Thư ngồi trên ghế sô pha bên ngoài, đôi mắt thẳng thắn chăm chú nhìn tivi, lỗ tai lại hướng về phía phòng tắm. Một tập phim truyền hình kết thúc đã là 35 phút sau, anh chầm chậm đứng lên, đi đến trước cửa phòng tắm gõ gõ: "Đói bụng."

"...... Anh đi tìm đám người Diệp Khuynh."

"Còn em?"

Quý Chu Chu còn trong bồn tắm: "Tôi không đói bụng." Nói xong, cô làm lơ cái bụng kháng nghị kêu ọt ọt, tắt chức năng giữ nhiệt bồn tắm, đi ra bắt đầu xả nước.

Cố Quyện Thư dừng một chút, đã gửi tin nhắn cho Diệp Khuynh: Các món ăn đặc biệt ở đây là gì?

Lúc tin nhắn Diệp Khuynh gửi trở lại, Quý Chu Chu đang quấn khăn tắm lau tóc, thì nghe thấy giọng nói ấm áp của người đàn ông không có tình cảm ở bên ngoài báo tên món ăn: "Hôm nay chúng ta ăn hải sản, có hàu nướng mỡ tỏi(1), canh cá lưỡi trâu dưa cải chua(2), tôm hùm nướng tiêu đen(3)..."

Quý Chu Chu nuốt nước miếng một tiếng "Ừng ực", cắt ngang đả kích tàn nhẫn của anh: "Nói rồi, tôi không đói bụng, anh đi nhanh đi."

Để bày tỏ sự quyết tâm không đi ăn cơm, cô lập tức mở máy sấy, làm cho tiếng gió che lại âm thanh cám dỗ của Cố Quyện Thư. Cố Quyện Thư đợi mãi, thấy cô không chịu đi ra, rũ mắt một mình rời đi.

Cố Quyện Thư vừa đi, Quý Chu Chu mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tắt máy sấy từ trong phòng đi ra, nhìn thấy quần áo vốn vứt xuống đất, bây giờ được Cố Quyện Thư bỏ vào sọt giặt quần áo, thì mặt cô lại bắt đầu đỏ...

Cô! Quý Chu Chu! Đời này cũng chưa từng mất mặt như vậy!

Tuy là bình tĩnh như cô, trong phút chốc cũng không có cách giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì, cùng ra ngoài ăn cơm với Cố Quyện Thư... Nhưng mà cô thật sự rất đói!

Quý Chu Chu than thở một tiếng, nhìn biển cả ngoài cửa sổ nhanh trí suy nghĩ, biết được đây là cơ hội đi lại một mình hiếm có, thì lập tức chạy đi tìm chiếc váy dài thay, đến gương trang điểm một cái, hất tóc ra cửa.

Lão tử tự mình đi ăn!

Vì để tránh gặp đám người Cố Quyện Thư, Quý Chu Chu đội nón đeo khẩu trang, lén lút ra cửa. Khi đến đại sảnh còn không quên nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định xung quanh không có ai, mới lập tức sải chân chạy ra ngoài. Nếu không phải cả người cô là hàng hiệu xa xỉ, bảo an ở cổng xém chút nữa cho rằng cô là phần tử phạm pháp luật bắt lại.

Bên này Cố Quyện Thư, Diệp Khuynh và Chử Trạm đến nhà hàng, lười biếng ngồi ở một góc. Sau khi Diệp Khuynh chọn một đống món ăn, thì đưa thực đơn cho Chử Trạm: "Có muốn thêm món gì không?"

"Salad(4) cảm ơn, tôi giảm cân." Chử Trạm khá qua loa.

Diệp Khuynh xuy một tiếng, đưa thực đơn cho người phục vụ: "Anh nói anh không ngoan ngoãn thừa kế gia sản ngàn vạn, không có chuyện gì bay đi làm diễn viên gì đó, làm cho người lớn trong nhà tức gần chết không nói, còn mỗi ngày không thể ăn này ăn kia, có mệt không."

"Sau khi tôi gia nhập gần 10 năm mới nói những lời này với tôi, có phải muộn quá rồi không?" Chử Trạm nghiêng người liếc anh ta một cái, "Hơn nữa tôi không ăn, vị bên cạnh này cũng không muốn ăn. Sao cậu không hỏi cậu ta một câu, gan cậu lớn rồi?"

"Anh ta nào có tâm trạng chứ, từ lúc bước vào đã thất thần, tôi đoán chừng Chu Chu không đến anh ta không có khẩu vị." Diệp Khuynh vừa nói xong đã bị Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm, anh ta chột dạ ho khan một tiếng: "Tôi muốn kêu Chu Chu, kêu Quý tiểu thư kỳ cục muốn chết."

Lúc này Cố Quyện Thư chưa nói cái gì anh ta, chầm chậm cầm ly lên, nếm đồ uống một chút. Mùi vị không tệ, mặt của Cố Quyện Thư động một cái.

Chử Trạm cười như không cười nhìn anh: "Đợi lát nữa kêu người đưa đến phòng cậu một chai."

Cố Quyện Thư nhìn anh ta một cái không nói gì, hiển nhiên là cũng muốn như vậy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Diệp Khuynh líu lưỡi: "Chậc, tiểu thiếu gia Cố gia nhà chúng ta không dính khói lửa phàm tục cũng có lúc như vậy? Đi ra uống miếng nước cũng có thể nhớ đến vợ?"

"Cậu hâm mộ?" Chử Trạm nhướng mày.

Diệp Khuynh xua tay: "Thôi đi, tôi nên dấn thân vào sự nghiệp phim ảnh còn tốt hơn."

Nhưng mà đây chỉ mới bắt đầu, lúc hải sản được đưa lên liên tục, đũa của Diệp Khuynh mới vừa chỉ về phía một dĩa thức ăn, thì nghe được Cố Quyện Thư bên cạnh ẩn ẩn mở miệng: "Mùi vị món này có vẻ không tệ."

Diệp Khuynh: "...... Tôi kêu nhà hàng làm thêm một phần đưa cho Chu Chu."

"Không cần, phần này là được." Đôi mắt của Cố Quyện Thư bất động.

Khóe miệng Diệp Khuynh giật giật: "Phục vụ đâu? Tôi kêu bọn họ đưa cho Chu Chu."

Lúc này Cố Quyện Thư mới gật đầu một cái.

Trước đó Diệp Khuynh nghĩ đến nhiều thức ăn thế này, nên rất hào phóng kêu người gói lại, nhưng dần dần đã không phải chuyện như vậy. Mỗi khi anh ta muốn ăn chút gì đó, đều sẽ bị Cố Quyện Thư đưa mắt nhìn, cuối cùng làm cho anh ta không cần vị này mở miệng, trực tiếp kêu người gói lại.

Mắt thấy thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Diệp Khuynh bảo vệ một thố tôm lớn cuối cùng: "Quyện thư, để lại cho tôi một chút đi!"

Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua hộp đóng gói bên cạnh, quả thật đã chồng lên rồi, lúc này mới đồng ý để tôm lại. Diệp Khuynh sợ anh nửa đường đổi ý, nhanh chóng kéo đến trước mặt mình, đưa tay lấy mấy con lớn nhất bỏ vào trong chén của mình.

Chử Trạm thấy thế cười nhạo: "Xem chút tiền đồ này của cậu."

Giọng nói của anh ta giống như nhắc nhở Cố Quyện Thư, ánh mắt của Cố Quyện Thư dừng trên dĩa salad của anh ta, Chử Trạm: "... Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ."

Có nhiều hải sản như vậy, chưa chắc cô sẽ đụng vào loại đồ thanh đạm này, Cố Quyện Thư lặng lẽ dời ánh mắt về. Khóe miệng Chử Trạm giật giật: "Tiểu thiếu gia nhà chúng ta nói chuyện yêu đương, có phải nhà cũ bốc cháy rồi không?"

"Cho nên ha, lúc trước chúng ta yêu sớm là đúng, ít nhất sẽ không như anh ta, nghẹn đến tình trạng này." Diệp Khuynh rất có cảm xúc.

Đôi mắt đào hoa của Chử Trạm liếc xéo anh ta: "Cái gì gọi là chúng ta yêu sớm, giống như chúng ta có điểm gì đó giống nhau."

"Đờ mờ...... Chử ảnh đế, có thể đừng cứ quyến rũ người khác như vậy không, coi như đều là trai thẳng, cũng có lúc bị trai thẳng đến câu dẫn được không?" Đối với Chử Trạm lúc nào cũng phát ra sức quyến rũ xấu xa này, nếu Diệp Khuynh là người đại diện của anh ta, khẳng định sẽ phải tức chết rồi, rõ ràng giữ mình trong sạch, nhưng lại bởi vì bê bối tai tiếng liên tục.

"Tôi đi về trước." Cố Quyện Thư chưa ăn một miếng cơm, cầm hai túi hải sản lớn chuẩn bị rời khỏi. Hai người đang nói chuyện phiếm đồng thời nhìn qua, đối với bộ dáng tùy thời rời khỏi của anh rất là nói không nên lời.Chử Trạm: "Cậu nghiêm túc?"

"Hả?" Cố Quyện Thư dừng một chút.

"Nghiêm túc?" Chử Trạm hỏi lại lần nữa.

Diệp Khuynh vỗ anh ta một cái: "Đùa gì thế, tấm lòng này của anh ta, có thể không nghiêm túc?"

Cố Quyện Thư rũ mắt, sau một lúc lâu chầm chậm mở miệng: "Tôi cũng không biết."

Diệp Khuynh dừng một chút, cùng với Chử Trạm nhìn về phía anh.

"Tôi chỉ cảm thấy, gần đây rất tốt."

"Cậu sẽ kết hôn với cô ấy?" Chử Trạm nhếch môi lên. Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư là quan hệ gì, vị tiểu thư Trương gia kia cũng đã tuyên bố khắp nơi, hầu như không ai không biết. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh ta rất tò mò, Cố Quyện Thư sẽ thích đến nổi nguyện ý loại bỏ mọi khó khăn để cho cô một danh phận sao?

"Không." Lúc này Cố Quyện Thư trả lời rất kiên định.

*****

Quý Chu Chu một mình chạy ra ngoài, vốn định đi đến quán bar đường bên kia ăn đồ, nhưng lúc hỏi thăm đường, mấy người dân địa phương nói ở bãi biển có chợ đêm. Cô lập tức thay đổi chỗ, chạy đến bãi biển.

Cố Quyện Thư không biết cô đi ra ngoài, xách theo hai túi lớn về phòng. Phòng khách một mảnh tối đen, anh mở đèn, sau khi để thức ăn xuống thì gõ cửa phòng ngủ: "Ra ngoài ăn cơm."

Trong phòng không có động tĩnh, anh dừng một chút, chầm chậm mở miệng: "Em ăn đi, hôm nay tôi muốn đánh bài với đám Diệp Khuynh, có thể không trở về."

Trong phòng vẫn không có tiếng động, anh xoay người đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa dừng lại, như có điều suy nghĩ liếc nhìn phòng ngủ đang đóng chặt một cái, cuối cùng vẫn là quay lại, tay đè lên chốt cửa: "Tôi muốn đi vào."

Nhắc nhở xong, anh không chút do dự mở cửa, quả nhiên bên trong không có ai. Cố Quyện Thư lấy di động ra gọi cho cô, rất nhanh tiếng chuông di dộng trong phòng vang lên.

Bởi vì không bật đèn, trong nháy mắt màn hình di động sáng lên, Cố Quyện Thư liền nhìn thấy, bật đèn lên đi qua, chỉ thấy trên màn hình di động hiển thị bốn chữ to đùng "Tội phạm giết người".

"..."

Cố Quyện Thư trầm mặc một hồi, nhấn tắt di động của mình, di động của Quý Chu Chu cũng cho thấy đối phương đã tắt máy. Lặp lại ba lần, cuối cùng anh chắc chắn, tên "Tội phạm giết người" này chính là mình.

"......"

Cố Quyện Thư đứng một lát, gọi điện thoại cho Giám đốc: "Bây giờ phòng giám sát có người không?"

Diệp Khuynh và Chử Trạm cơm nước xong xuôi trở về, nghe nói Cố Quyện Thư ở phòng giám sát, nên lập tức đi qua bên đó. Tại phòng giám sát, Cố Quyện Thư đã tìm thấy hình ảnh Quý Chu Chu lén lút từ phòng đi ra ngoài, đang tra hướng đi của cô.

"Cô ấy muốn đi đâu?" Diệp Khuynh nghi hoặc.

Cố Quyện Thư gõ mặt bàn: "Chắc là đi ăn cơm."

"Ăn cơm?" Biểu cảm của Diệp Khuynh cổ quái phút chốc. Nếu như muốn ăn, vậy tại sao lúc nãy không đi ăn với bọn họ, lại còn tự mình lén lén lút lút đi?

Anh ta còn chưa hỏi, Chử Trạm đã bịt kín miệng anh ta. Cảnh tượng này anh ta quen thuộc a, không phải giống như một đôi tình nhân cãi nhau sao?

"Không cần tìm, hướng cô ấy đi chính là chợ đêm bên bãi biển, cậu đi qua bên đó tìm là được." Chử Trạm thuận miệng nói.

Cố Quyện Thư gật đầu, đang định đứng dậy đi tìm, thì dừng một chút nhìn chăm chú Diệp Khuynh. Diệp Khuynh bị anh nhìn đến chột dạ một trận: "...... Gì thế?"

"Cô ấy có lưu số di động của cậu."

"Đúng vậy."

"Cậu gọi cho cô ấy."

Diệp Khuynh nheo mắt, chỉ chỉ hai cái di động trong tay anh: "Nếu tôi không đoán nhầm, một trong hai cái này là của cô ấy nhỉ?"

"Gọi."

Diệp Khuynh thấy Cố Quyện Thư kiên quyết, đành phải gọi qua. Di động trong tay Cố Quyện Thư rất nhanh thì vang lên, màn hình khóa trên di động hiển thị "Tiểu soái ca".

Cố Quyện Thư: "..."

Diệp Khuynh khụ một tiếng tắt máy: "Chu Chu thật quá khách sáo rồi."

Chử Trạm nhếch môi: "Tôi nhớ là cô ấy cũng có lưu số di động của tôi?" Lúc trước di động Cố Quyện Thư hết pin, nên dùng di động của cô gọi qua, cũng không biết cô có lưu lại không.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Anh gọi."

Chử Trạm cũng đang có ý này, nghe vậy lập tức bấm gọi, chỉ thấy trên di động hiển thị ba chữ "Hồ ly tinh".

Chử Trạm: "......"

Diệp Khuynh: "Phụt."

"Chỉ là một cái biệt danh." Cố Quyện Thư đánh giá.

Chử Trạm nghẹn khuất nhìn Cố Quyện Thư: "Tên của cậu trong máy cô ấy là gì?"

Cố Quyện Thư từ chối để bọn họ nhìn xem, nhưng Diệp Khuynh thừa dịp anh không chú ý giật lấy di động từ trong tay anh, trực tiếp tìm kiếm số di động xem thông tin người đầu tiên, bốn chữ "Tội phạm giết người" lập tức rực rỡ lấp lánh.

Chử Trạm: "Chậc."

Diệp Khuynh cười đến đau bụng, vừa quay đầu lại thấy Cố Quyện Thư không cảm xúc nhìn anh ta, anh ta nhất thời cười không nổi, ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho Cố Quyện Thư: "Tôi cái gì cũng chưa nhìn thấy."

Cố Quyện Thư liếc anh ta một cái cầm di động rời đi. Phòng giám sát yên tĩnh chốc lát, Diệp Khuynh vô tội nhìn về phía Chử Trạm: "Có phải tôi nên tìm nhà đầu tư mới hay không?"

"Đáng đời." Chử Trạm nhẹ nhàng quăng ra một câu.

"......"