Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 39: Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết

Không khí an tĩnh ba giây, Quý Chu Chu gian nan mở miệng: "Trong biển có cá sấu? Cố tiên sinh, có phải anh vẫn luôn xem tôi là đồ ngốc không?"

"Mặc dù như vậy không sai." Cố Quyện Thư rất thẳng thắn, chỉ chỉ về phía bậc thang: "Nhưng lần này tôi không lừa em."

Quý Chu Chu nhìn theo hướng ngón tay của anh, quả nhiên trên bậc thang đang bị nước biển bao phủ, thấy được một hình ảnh cá sấu nhỏ in trên gạch men.

"......" Anh chính là xem cô là đồ ngốc.

Trải qua một tá trêu đùa của Cố Quyện Thư, cuối cùng một chút lo lắng này của Quý Chu Chu cũng biến mất, thử thả chân quấn đồ bảo vệ của mình xuống, sau khi không cảm thấy đau thì từ từ đi xuống dưới, rất nhanh đã đến bậc thang cuối cùng.

"Cố tiên sinh, anh muốn xuống đây không, nước không lạnh." Quý Chu Chu phấn khích nhìn anh, chiếc áo trắng trên người bởi vì ngâm trong nước mà đã trở nên trong suốt một nửa, ẩn ẩn lộ ra áo lót màu hồng bên trong.

Cố Quyện Thư quay mặt đi, mang tai dần dần đỏ thấu: "Không có hứng thú."

Quý Chu Chu "Chậc" một tiếng, tự mình ở đó đạp nước. Nhờ phúc của Cố Quyện Thư, cô vẫn cho rằng sẽ đi lên núi, nên không đem đồ bơi, để bây giờ vẫn mặc áo tay ngắn quần dài, ở dưới nước không sao, nhưng trồi lên mặt nước một chút đã cảm thấy nặng nề.

Cô duỗi tay khoa tay múa chân hai cái, nghiêng đầu nói với Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, nếu anh không xuống đây, có thể giúp tôi quay một video không? Quay lại tư thế bơi lội xinh đẹp của tôi."

Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm cô, nghĩ liệu đơn giản giúp cô quay video hay là trực tiếp dán miệng cô lại, tránh cho cô yêu cầu đơn giản không ngừng. Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bởi vì mình không muốn xuống nước, miễn cưỡng đáp ứng giúp cô quay.

"Đừng dùng di động của anh, dùng của tôi." Quý Chu Chu nhắc nhở.

Cố Quyện Thư lười biếng liếc cô một cái, vào phòng tìm di động của cô, ấn camera ra nhắm ngay cô: "Bắt đầu."

"Đợi một chút, anh đếm mấy chục số hẳn bắt đầu, chờ tôi bơi vào trong một chút." Quý Chu Chu vội dặn dò.

"Ừ."

"Đợi lúc tôi ra khỏi nước, phải chụp được hình ảnh phù dung trong nước(1) của tôi."

"......"

"Còn có, đừng chụp nghiêng, thấy mập. Mặc dù tôi muốn mập một chút, nhưng không có nghĩa là..."

"Nói thêm một yêu cầu nữa, tôi sẽ ném điện thoại xuống nước." Cố Quyện Thư im lặng đưa điện thoại di động đưa ra lan can.

Quý Chu Chu vội vàng khoát tay, lao đầu lặn vào trong nước, cô bắt đầu bơi chó.

Cố Quyện Thư: "..." Lúc cô đề ra những yêu cầu đó, cũng không nghĩ đến tư thế khó coi đến nổi thần tiên cũng không cứu được của mình?

Sau khi Quý Chu Chu lặn vào trong nước, nhớ ra mình không mang kính bơi, hoàn toàn không mở mắt ra được, chỉ có thể dựa lúc lấy hơi nhìn xem bên ngoài một cái, nhưng không đợi thấy rõ đã chìm xuống. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô âm thầm kêu khổ, lại nhìn không rõ phương hướng, muốn kêu Cố Quyện Thư chỉ dẫn cho mình một chút, nhưng đầu vừa lộ lên mặt nước phải nhanh chóng hít thở, không thể nói chuyện.

Cố Quyện Thư cứ nhìn cô bơi càng bơi càng xa về phía biển cả, lặng lẽ để điện thoại di động xuống, trở lại ghế mây nghỉ ngơi.

Nhắm mắt lại luôn cảm thấy trong lòng không yên, Cố Quyện Thư dừng một chút, vẫn là đứng lên, kết quả đã nhìn thấy một cái thân ảnh trơ trọi, kiên cường bơi chó về phía biển sâu.

"......" Cô định đi đâu?

Quý Chu Chu sắp khóc, lúc trước vì sao cô chỉ học cách lặn xuống nước bơi, vì sao không thể giống những người khác, thân thể đong đưa mà đầu có thể vẫn luôn nổi ở trên mặt nước?! Bây giờ tay chân của cô sắp mất lực, lúc nổi lên mặt nước miễn cưỡng mở mắt ra, đã nhìn thấy phía trước là biển cả bao la.

Lúc này chỉ cần quay đầu trở về là được rồi, đáng tiếc cô đã quên một điểm, mình căn bản không biết quay đầu! Phòng bọn họ ở hình chữ U, khi cô xuống nước đã nghĩ kỹ rồi, vừa đến nắm lấy trụ lan can và nổi lên, sau đó quay đầu lại bơi, nhưng mà bây giờ cô đã càng bơi càng xa, cùng lan can nói tạm biệt.

Không được, không được......

Quý Chu Chu sắp mệt muốn chết, tay chuyển động càng ngày càng chậm, thời gian nổi lên mặt nước lấy hơi cũng càng ngày càng ngắn. Sau lần lấy hơi cuối cùng, cô đạp xuống hai cái không đi lên, hoảng hốt miệng liền mở ra, uống vào một ngụm nước biển.Trong lúc cô sắp chìm xuống, bên hông có thêm một bàn tay mạnh mẽ, trực tiếp ôm cô vào trong lòng đưa lên khỏi mặt nước. Quý Chu Chu vội vàng ôm lấy cổ Cố Quyện Thư, nằm sát vào vai anh ho sặc sụa.

"Tôi nghĩ rằng tôi sắp chết......" Sau khi hô hấp của Quý Chu Chu thông thuận, oa một tiếng thiếu chút nữa khóc lên.

"..."

"Sao anh không nói chuyện?" Quý Chu Chu nước mắt rưng rưng nhìn anh.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc, vừa muốn mở miệng đã bị Quý Chu Chu bịt miệng: "Thôi đi, tôi không muốn nghe, hay là anh đừng nói."

Cố Quyện Thư gật đầu. Lúc này Quý Chu Chu mới buông anh ra, tiếp tục ôm lấy cổ anh: "Sao anh có thể nổi được hay vậy? Tôi đều không thể nổi lên."

Cố Quyện Thư nghiêm túc suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Bởi vì tôi là người trí lực bình thường." Đến bây giờ, anh cũng không nghĩ ra, người này đưa mình đến một nơi thật xa như thế nào, mưu toan chìm chết bản thân.

"......" Cũng không nên lấy lòng anh.

Quý Chu Chu hít mũi một cái, ôm anh chơi xấu: "Nếu anh bơi hay như thế, vậy đưa tôi về đi."

"Ừ."

Quý Chu Chu dừng một lát, đối với chuyện anh không có cười nhạo mình mà đáp ứng, cảm thấy rất kỳ lạ. Trong lúc cô định hỏi có âm mưu gì, bỗng nhiên Cố Quyện Thư buông cô ra, cô theo bản năng muốn giãy giụa, giọng nói Cố Quyện Thư trầm xuống: "Đừng động."

Quý Chu Chu lập tức không dám động, mặc cho anh nâng mình, để mình nằm ngang trên mặt biển. Không đợi cô hỏi tại sao, Cố Quyện Thư đã nắm lấy phần cổ của cô, nâng đầu cô bơi về phía bờ biển.

Ừm, là một tư thế cứu hộ tiêu chuẩn(2). Chỉ là Quý Chu Chu nghĩ đến dáng vẻ bây giờ của mình, trên mặt vẫn là lộ ra biểu cảm thê thảm không nỡ nhìn.

Bị Cố Quyện Thư kéo dài giống như kéo thi thể đến bậc thang, Quý Chu Chu nằm trên bậc thang, cuộc sống không còn gì luyến tiếc: "Tôi hy vọng trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta đừng nói chuyện."

Từ khi cô sinh ra đến giờ, chưa từng mất mặt như vậy, làm cô hoàn toàn mất đi sự yêu thương đối với biển cả.

Cố Quyện Thư liếc cô một cái, cởi áo sơ mi trên người ra. Anh vừa rồi đi gấp ngay cả vớ cũng chưa để ý tháo, lúc này dính vào người rất khó chịu. Quý Chu Chu âm thầm nhìn cơ bụng anh: "Anh không thể đi vào trong cởi?"

Cô phát hiện người này ở trước mặt cô càng ngày càng không chú ý, cơ thể đàn ông con trai tùy tiện cho người khác nhìn sao? Một chút phu đạo(*) cũng không giữ gìn.(*) Phu đạo: Đạo làm chồng.

"Không phải đừng nói nữa?"

"......" Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật: "Điều cần thiết nhắc nhở vẫn phải nói."

Cố Quyện Thư dừng một chút, cho cô câu trả lời là cởi bỏ thắt lưng. Quý Chu Chu nuốt nước miếng xuống, ép buộc đôi mắt của mình chuyển đi nơi khác, cho đến khi động tĩnh bên tai càng ngày càng xa, cô mới quay mặt về, giãy giụa trở về phòng.

Phòng tắm đã bị chiếm dụng, lấy kinh nghiệm vài lần ngẫu nhiên ở chung đến xem, trong chốc lát Cố Quyện Thư sẽ không đi ra. Từ trong vali, Quý Chu Chu lục ra một cái váy rộng thùng thình, sau khi ném lên giường thì định cởi quần áo trên người ra.

Quần áo ướt đẫm bám vào da, như thể dính vào nó vậy. Cánh tay của Quý Chu Chu lại đang trong tình trạng mất lực, vùng vẫy mấy cái cũng không thể cởi áo tay ngắn ra, không biết làm sao, đành phải thử cởi quần trước, đáng tiếc quần cũng dính sát vào người, không chịu chuyển dời một phân.

Quý Chu Chu hì hục nửa ngày, mới coi như cởi được quần, nằm liệt trên sàn nhà thở dốc, sau một hồi mới lấy lại tinh thần đi cởi áo tay ngắn. Quần là hai tay dùng sức kéo xuống, nhưng áo tay ngắn là ngược lại. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Sau khi nắm được góc áo, còn phải giơ cánh tay lên thật cao, để cho đầu từ trong chui ra ngoài.

Tay Quý Chu Chu giơ lên một nửa đã không có sức, cuộc sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên mặt đất. Giờ phút này hình dáng của cô là nửa người dưới chỉ có một cái quần lót, nửa người trên là áo tay ngắn cởi một nửa, lộ ra bụng nhỏ mềm mại, mà đầu và cánh tay của cô lại đều bị bao trùm ở trong áo tay ngắn.

Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Quý Chu Chu ngồi dậy lần nữa, vừa định dùng sức thì nghe được phòng tắm xoạch một tiếng, bắp thịt của cô căng thẳng, cả người cương cứng trên mặt đất.

Cố Quyện Thư còn chưa kịp tắm rửa, sau khi anh vào phòng tắm tùy tiện lau sơ một chút, thì bắt đầu lật khăn tắm, sau đó so sánh phân biệt size nam nữ mấy lần, cầm khăn tắm số nhỏ nhất bước ra, chuẩn bị đưa cho Quý Chu Chu...

Kết quả vừa mở cửa, đã nhìn thấy vị kia chỉ mặc quần lót ngồi dưới đất, mặt và đầu đều bị bao trùm trong áo tay ngắn, cái khe trước ngực lại đang lộ ra bên ngoài, áo lót màu hồng ướt đẫm giống như thấm đủ nước, vào lúc này ướt nhẹp dán trên làn da trắng nõn của cô.

Lỗ tai Cố Quyện Thư dần dần đỏ thấu, sau một hồi lui một bước, đóng cửa phòng tắm lại. Đợi cánh cửa ngăn cản tầm mắt, anh suy nghĩ một chút lại mở ra: "Tôi không phải cố ý."

"Tôi biết, là tôi quá gấp thay quần áo." Quý Chu Chu chưa từng có bình tĩnh.

Cố Quyện Thư gật đầu một cái, đóng cửa lại lần nữa, đóng xong mới nhớ mình còn có một câu chưa nói, vì thế lại mở cửa, bổ sung một câu: "Xin lỗi."

"Không cần."

Cố Quyện Thư đáp một tiếng, đang chuẩn bị đóng cửa lần nữa, Quý Chu Chu: "Trước đừng đóng, có thể giúp tôi một việc không?"

"Hả?"

"Giúp tôi cởi quần áo, cánh tay của tôi bị chuột rút." Quý Chu Chu duy trì động tác lúc đầu Cố Quyện Thư bước ra.

"......"