Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 50

Nhậm Khâm Minh nghĩ Trương Kiều Ngữ cố ý chờ riêng hắn như vậy, hơn nửa là muốn nói đến chuyện của Từ Lan.

Dù sao cô ta cũng là nghệ sĩ cuối cùng Từ Lan dẫn dắt trước khi lui về ở ẩn, còn hắn lại là nghệ sĩ đầu tiên Từ Lan dẫn dắt sau khi tái nhậm chức, chuyện đáng để nói cũng chỉ có cái này.

Kết quả câu đầu tiên Trương Kiều Ngữ nói lại khiến hắn không hiểu ra sao: "Tiếp theo ngoài phim của Lưu Mục Ngôn và Vương Giáng ra, cậu còn có sắp xếp nào khác không?"

Có một giây, Nhậm Khâm Minh hoài nghi tai mình có vấn đề: "... Lịch trình của tôi à?"

Trương Kiều Ngữ nghiêng đầu thở ra một cụm khói trắng: "Không thì sao, tôi còn có thể hỏi lịch trình của những người khác từ chỗ cậu à?"

...

Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia bị Nguyễn Tụng cùng Trịnh Thanh, Lương Nghệ kéo đi, suốt dọc đường đều oán giận thì thầm với nhau, rất không hài lòng với việc mình đang chuẩn bị nổi nóng mà lại bị cản lại ban nãy.

Khương Kỳ Kỳ: "Sao lại không cho em nói chứ! Rõ ràng là cô ta cướp lượt đi thảm đỏ của chúng ta, lại còn muốn chiếm góc chụp, chiếm nhà xí không chịu thải phân*! Người khác sợ cô ta chứ chúng ta không sợ!"

*Ý chỉ một người chiếm chỗ nhưng không dùng làm gì.

Tần Tư Gia hết sức đồng tình với cô, cũng giận muốn tăng xông: "Nghĩ mình là ai chứ, không có biết lịch sự phép tắc chút nào cả, bộ Đêm Hội Ánh Sao là do nhà cô ta mở chắc!"

Trịnh Thanh và Lương Nghệ chia ra, khuyên bạn gái mình để hai cô nàng hạ hỏa, dù sao ở đây không phải chỉ có mấy người bọn họ, còn có ba vị nhiếp ảnh gia theo cùng...

Nhưng ba vị nhiếp ảnh gia kia hình như cũng hết chịu nổi Trương Kiều Ngữ rồi, ngượng ngùng cười nói với mấy người: "Không sao, muốn mắng thì cứ mắng đi, bọn tôi bị cô ta hạch sách cũng muốn tăng xông, coi như mắng thay bọn tôi."

Nói chung, việc chụp ảnh cho nghệ sĩ, khâu tốn nhiều thời gian nhất chính là chọn cảnh, một khi đã chọn được bối cảnh cùng tư thế, gần như chỉ tốn có mười mấy phút là đã chụp xong, dù có nhiều hơn cũng chỉ tối đa 20 phút là cùng.

Tính từ lúc bọn họ đi ra sau sân khấu, thời gian người kế tiếp đi thảm đỏ, ký tên, trả lời phỏng vấn dư sức để chụp xong bộ ảnh.

Chỉ có Trương Kiều Ngữ là ngoại lệ.

"Nhưng có thể thật sự là do yêu cầu của cô ta hơi cao, tôi có nghe mấy tiền bối khác trong giới từng chụp cho cô ta nhắc đến chuyện này." Ba người tự giễu, tìm vui trong nỗi khổ nói.

Hiển nhiên Trương Kiều Ngữ ngang ngược như vậy không phải mới ngày một ngày hai, gần như mọi người trong giới đều biết.

Nếu không thì đã không truyền được tới tai Khương Kỳ Kỳ.

Tần Tư Gia đã bắt đầu cảm thấy bản thân mắt mù, Trịnh Thanh không ngừng vuốt lưng thuận khí cho cô cũng không ăn thua: "Thiệt cho chị lúc trước còn cảm thấy cô ta đáng thương, thực sự là mắt mù mới quan tâm cô ta!"

"Chẳng lẽ cô ta không sợ người nào có tâm cố ý tuồn tin ra à?" Đây là điều khiến Nguyễn Tụng thấy khó hiểu nhất.

Lương Nghệ: "Chắc là có chỗ dựa."

Ba nhiếp ảnh gia đã chọn xong bối cảnh, bắt đầu bố trí ánh sáng tại hiện trường.

Trịnh Thanh ôm Tần Tư Gia, đi vào giữa mọi người, thấp giọng thì thầm: "Tuy là chuyện xưa nhắc lại rất có lỗi với anh em của tôi, nhưng tôi thực sự tò mò không nhịn được, tối qua tìm người nhiều chuyện hỏi một câu. Kim chủ của Trương Kiều Ngữ rất có thể, chính là là chủ tịch của Cổ Phi..."

Nói đến mấy chữ cuối cùng, Trịnh Thanh dùng khẩu hình miệng, tiếng đều không phát ra, chỉ giơ ngón tay cái lên với mọi người.

Mấy người trong nháy mắt hiểu luôn, Trương Kiều Ngữ dám trắng trợn không kiêng dè ai như vậy là nhờ đâu.

Dù sao vị này đường đường chính chính là người bước ra từ gia tộc quân chính, đối với dân kinh doanh thuần túy, bối cảnh tài nguyên trong nhà và trong giới điện ảnh truyền hình là không cùng một đẳng cấp, hoàn toàn không trêu vào nổi.

Chỉ sợ, hôm nay Trương Kiều Ngữ ở trước mắt mọi người ra chiều người nổi tiếng, cũng không có báo đài nào dám đưa tin.

"Nếu không phải thế, bạn tôi chịu ngậm bồ hòn làm ngọt chắc."

Theo lời Trịnh Thanh nói, phỏng chừng nhà bạn y cũng không kém, nếu không cũng không lọt được vào mắt Trương Kiều Ngữ: "Năm ngoái, bạn tôi bắt đầu yêu đương với cô ta, vậy ít nhất Trương Kiều Ngữ đã theo người này từ lúc đó rồi, cụ thể theo bao lâu thì không biết, nhưng nghe nói là chơi lớn lắm..."

Khương Kỳ Kỳ: "Lớn lắm là lớn từng nào ạ?"

Trịnh Thanh lại bắt đầu gãi đầu gãi tai: "Không phải là kiểu đó đó à..."

"Đó đó là sao, anh nói rõ ràng ra xem nào!" Tần Tư Gia cũng tò mò.

Mỗi lần Trịnh Thanh nói tới mấy chủ đề liên quan đến "Tình d,ục" thì đều như ăn trộm ăn cướp cái gì, trái ngó ngó, phải liếc liếc, xác định ba thợ chụp ảnh kia vẫn còn đang bận rộn mới dám nói: "Chính là nghe nói ông lớn kia có đam mê thích bị cắm sừng..."

Tất cả mọi người: "!!!"

"Nói nghe chút đi!"

Trịnh Thanh bị ánh mắt hóng chuyện sáng lấp lánh của đám người này nhìn chăm chú, có chút khó khăn, mở miệng nói: "Thì chính là thích nhìn cô ta cùng những người khác gì gì ấy, không thì sao có chuyện ông ta cho phép Trương Kiều Ngữ bắt cá mấy tay được, còn có tin đồn, họ thường gọi thêm nhiều người cùng "Tới"... Chính là kiểu ở ngay trước mặt ông ta..."

Hai mắt Khương Kỳ Kỳ mở tròn xoe, còn chưa kịp hô lên cái gì đã bị Lương Nghệ nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại.

Đúng lúc ba nhiếp ảnh kia tới, nói đã chuẩn bị xong mọi thứ, hỏi họ có thể bắt đầu chụp ảnh chưa.

...

Từ Lan lấy cặp nhiệt độ đo cho con trai, 38.8 gần 39 độ.

Cô hốt hoảng, vội vàng mặc quần áo cho con, chạy tới bệnh viện khám.

Năm đó không biết có phải do lúc mang thai cô không chú ý hay không, đứa bé này từ lúc sinh ra tới giờ sức khỏe vẫn luôn không tốt, ba ngày một lần ốm vặt, năm hôm một trận ốm nặng.

Mới ban đầu Từ Lan còn luống cuống tay chân, nhưng sau đó vì số lần quá nhiều, mỗi lần đều vội vội vàng vàng đưa con đến bệnh viện, bản thân cô cũng có chút không chịu nổi, cũng thả lỏng hơn.

Kết quả thả lỏng một lần, con trai sốt cao hai ngày không hạ, chờ đến hôm thứ ba, cô không thể cố được nữa đưa con vào viện, bác sĩ nói thằng bé bị viêm phổi, phải nhập viện, còn rắc rối hơn.

Thành ra bây giờ cô không dám cẩu thả, tự cho con uống hạ sốt ở nhà nữa: "Con chịu khó nhịn một chút nha, mình sắp tới bệnh viện rồi, sẽ hết khó chịu ngay thôi."

Mà đứa bé ngồi ở hàng ghế sau lại rất ngoan, còn an ủi ngược lại: "Con chỉ hơi choáng đầu thôi, không khó chịu lắm đâu mẹ."

Trong lòng Từ Lan muốn tan chảy, xoay người lại giúp con trai kiểm tra xem ghế trẻ em đã buộc chặt chưa.

Chờ cô vội vội vàng vàng đưa con trai đến viện tiêm xong, Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng đã đi thảm đỏ xong.

Cô không chờ được tin nhắn của Nhậm Khâm Minh, trái lại nhận được tin của Nguyễn Tụng trước.

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Trương Kiều Ngữ giữ Nhậm Khâm Minh lại nói chuyện riêng.]

Từ Lan vừa xử lý trong chuyện của con trai, tâm trạng vừa thả lỏng lại lập tức căng lên lần nữa.

[Chị Lan: Chị xem phát sóng trực tiếp, thấy mọi người còn chưa vào hội trường, đang chụp ảnh à? Có tiện nghe điện thoại không?]

[Bán mình cầu vinh, Tụng vinh quang nhất: Bọn em vẫn còn đang chụp, chị gọi qua đây đi.]

Từ Lan nhét cho con trai một cái cốc giữ nhiệt, bảo thằng bé ở một mình một lúc, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi ra hành lang gọi điện thoại.

Nguyễn Tụng bắt máy rất nhanh, có lẽ là vẫn đang xem tin nhắn ban nãy của cô: "Chị, tối nay chị có chuyện gì à?"

Từ Lan tìm một chỗ yên tĩnh ở góc cầu thang bộ, ngồi xuống bậc thang xong mới phát hiện ban nãy mình đi vội quá, còn quên chưa thay dép trong nhà ra: "Không có gì, con trai chị phát sốt, chị đưa thằng bé đến bệnh viện, cậu nói Trương Kiều Ngữ giữ Nhậm Khâm Minh lại nói chuyện riêng là có ý gì?"

"Cũng không hẳn là giữ lại."

Nguyễn Tụng liếc nhìn bốn người bên cạnh, vẫn còn đang phân ra chụp đơn chụp đôi, chụp tập thể, có lẽ còn phải chờ thêm một lúc nữa nên cũng quay đi tìm một chỗ tiện nói chuyện hơn.

Anh kể lại chuyện Trương Kiều Ngữ chen hàng, câu giờ lúc đi thảm đỏ ký tên với trả lời phỏng vấn, rồi lúc chụp ảnh lại không hài lòng với nhiếp ảnh gia cũng đều nói ra hết.

Làm Từ Lan nghe xong thấy xấu hổ vô cùng.

Bình thường lúc nào cô cũng yêu cầu Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh có chuyện gì phải nói ngay với mình, thế mà đến lượt bản thân cô có chuyện, cô lại không chịu thẳng thắn với họ.

Từ Lan: "Xin lỗi Tiểu Tụng, chị vốn không nghĩ sẽ làm ảnh hưởng đến hai người, cảm thấy lấy tính cách của Kiều Ngữ sẽ không làm khó các cậu..."

Nguyễn Tụng nghe cô vẫn gọi người cướp chồng mình là "Kiều Ngữ" mà không gọi cả họ cả tên ra, trong lòng tự nhiên có cân nhắc: "Trước đó Béo chỉ nói qua cho em biết một chút, bên trong còn có chuyện khác nữa sao?"

Việc này trước giờ vẫn là cái gai trong lòng Từ Lan, nhìn qua thì tưởng đã lành sẹo, kỳ thực chỉ thoáng động đã đau thấu.

Nhắc lại chuyện này bản thân cô cũng không dễ chịu, giọng điệu hiếm khi mềm xuống: "Kiều Ngữ là một cô gái đáng thương, chỉ trách chị lúc đó không có năng lực, không thể bảo vệ tốt cho cô ấy..."

...

Mấy người bọn họ cứ nghĩ, Trương Kiều Ngữ và Nhậm Khâm Minh ở riêng với nhau, kiểu gì cũng có xung đột.

Kể cả Nguyễn Tụng, sau khi nghe Từ Lan kể lại trong điện thoại, trong lòng anh cũng có chút bồn chồn, luôn cảm thấy Trương Kiều Ngữ tìm Nhậm Khâm Minh chính là muốn gây sự.

Kết quả chờ năm người bọn họ chụp ảnh xong quay lại xem.

Không chỉ có Nhậm Khâm Minh và Trương Kiều Ngữ đang bình an vô sự ngồi chờ trên ghế, mà nghệ sĩ đi thảm đỏ lượt sau cũng đang cùng ngồi chờ thợ chụp ảnh ở đó.

Ba người đều không ai nói chuyện.

Trương Kiều Ngữ không biết là đã hút đến điếu thứ mấy, từ lúc bọn họ đi đến giờ, lâu vậy rồi là trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, hoàn toàn không coi ai ra gì, hút hết điếu này đến điếu khác.

Khói xông thẳng đến mặt nghệ sĩ ngồi bên tay trái cô ta mà đối phương cũng không dám hó hé câu nào.

Chờ Nhậm Khâm Minh cùng hai người kia chụp ảnh xong, sáu người họ mới đi theo chỉ dẫn, vào trong hội trường trao giải, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.

Trong hội trường, nhân viên vẫn còn chưa vào hết các vị trí, ánh sáng hơi tối, trừ bọn họ ra còn có không ít nghệ sĩ và fan hâm mộ được mời tới xem lễ.

Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia vừa vào đã gặp được người quen, đều vội đi tới bắt chuyện.

Nguyễn Tụng không quen ai ở đây, ngồi xuống cạnh Nhậm Khâm Minh hỏi: "Ban nãy Trương Kiều Ngữ nói gì với cậu thế?"

Sắc mặt Nhậm Khâm Minh không xấu như anh tưởng tượng, trái lại còn có chút quái lạ: "... Cô ta không nói gì cả, chỉ hỏi lịch trình kế tiếp của em là gì, sau đó tự dưng đưa ra một phần danh sách, nói em sau này đừng đụng chạm tới."

Nguyễn Tụng: "?"

Nguyễn Tụng: "Danh sách gì, đừng đụng chạm tới là muốn sau này cậu đừng có đóng phim hay hợp tác chung với cô ta sao?"

Nguyễn Tụng đương nhiên nghĩ thành Trương Kiều Ngữ thấy không vui khi Nhậm Khâm Minh đóng chung với mình trong "Thôn tối".

Kết quả Nhậm Khâm Minh cau mày: "Là một danh sách các nhà sản xuất, đạo diễn và nhà đầu tư, bên trên quả thực có không ít cái tên nổi tiếng, nhưng em cảm thấy Trương Kiều Ngữ không hẳn là đang uy hiếp em, bởi vì cô ta nói em đưa danh sách cho chị Lan xem, nói chị Lan sẽ biết ý của cô ta là gì, coi như trả lại cho chị ấy."

Nguyễn Tụng càng hoang mang hơn.

Nghĩa là Trương Kiều Ngữ tìm Nhậm Khâm Minh không chỉ không làm chuyện xấu, mà còn muốn đưa chỗ tốt à?

"Vậy chị Lan nói với anh thế nào, sau đó em mới đọc được tin nhắn chị ấy gửi lúc trước, nói em không nên xung đột với cô ta, chờ em trả lời lại, chị ấy lại bảo em hỏi anh."

Nhậm Khâm Minh cầm danh sách kia là chuẩn bị nghe xong chuyện cũ mới quyết định xem bước kế tiếp nên làm gì.

Nhưng Nguyễn Tụng vừa định mở miệng nói thì có người gọi điện thoại tới, trên màn hình hiển thị tên "Chị Lan".

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Hai người vô thức liếc nhau một cái, đều không khỏi giật mình.

Dù sao Từ Lan cũng biết, hai người vào hội trường rồi không tiện nghe điện thoại, vậy mà cô vẫn gọi tới, chứng tỏ phải là chuyện gì đó rất gấp.

Trong hội trường vẫn tối tù mù như trước, mấy người Trịnh Thanh, Lương Nghệ đi nói chuyện với người quen vẫn chưa quay lại, không có ai chú ý đến góc này của bọn họ.

Nguyễn Tụng hơi cúi người xuống bắt máy, còn chưa kịp "Alo" thì Từ Lan đã nói một tràng ở đầu bên kia: "Trao giải để mấy người Kỳ Kỳ nhận giúp các cậu, cậu với Nhậm Khâm Minh mau chạy một chuyến tới bệnh viện số ba đi. Chị ở khoa khám cấp cứu nhìn thấy Trần Nghiêm, không biết cậu ta đánh nhau với ai mà chảy hết cả máu mũi, đầu cũng rách ra, có chút nghiêm trọng!"

Nguyễn Tụng Nhậm Khâm Minh: "???"

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng: Có anh hùng cứu "Mỹ nhân" thật này...