Cảnh tượng hết sức đồ sộ, có thể so với âm thanh khi 10 nghìn người cùng đồng thanh hát.
Phóng viên, ký giả bám trụ tại hiện trường chụp ảnh đều bị dọa cho giật cả mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.
Là người thứ ba từ trong xe bước ra, Khương Kỳ Kỳ nhìn thấy biểu cảm kỳ quái trên mặt Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh thì thực sự không nhịn được cười.
Kế hoạch tỏ ra đoan trang tao nhã, hào phòng trước đó toàn bộ ném ra sọt rác, trước vô số ống kính máy ảnh ghi lại dấu ấn đặc biệt đầu tiên tại Đêm Hội Ánh Sao của đời mình.
Khu bình luận kết thúc một đợt gào thét, bắt đầu chiến đấu không ngừng.
[Vợ của Chó cỏ fine, một giây sau mine.]
[Áu áu áu, yêm là dê nhỏ, yêm muốn ăn cỏ, thầy Nguyễn có thể cho em cỏ hông? Thẹn thùng.jpg]
*Hình như chỗ này tác giả chơi chữ, cỏ với thao đồng âm hay sao á.
[Mỗi lần đặt hàng online điền tên người nhận, tôi đều ghi là Nguyễn Tụng, shipper lần nào gặp cũng hỏi tôi là Nguyễn Tụng có đây không? Tôi trả lời ổng: Không có! Tôi là chó của Nguyễn Tụng.]
[Tụng phu nhân có biết không! Sau khi anh rời đi, yêm chơi kéo búa bao chỉ có thể ra kéo, vì anh chính là bao của yêm, rơi lệ.jpg]
[Có một ngày, thầy Tụng đang chạy, tôi xông lên khiến anh ấy vấp ngã. Anh ấy đứng lên tiếp tục chạy, vì thế tôi lại làm anh ấy ngã. Anh ấy hỏi tôi muốn làm gì, tôi hô to với anh ấy: "Em chặn anh! Em chặn anh đó!"]
[Trên một con đường có hai sườn dốc, một cái cũ đã đi nhiều năm, một cái mới, có một ngày nhà mi đi ngang qua chỗ sườn dốc cũ, không biết ai rắc ớt bột trên đường. Sau đó tôi ngã lộn mèo một cái, đập mặt xuống liếm trúng chỗ ớt đó, sau đó vội bò lên khóc gào: "Sườn dốc cũ cay quá! Sườn dốc cũ thật là cay!" @ Thầy Nguyễn.]
[Tôi năm nay 63, trên xe buýt bước đi như bay để giành chỗ, ở siêu thị tranh mua trứng gà giảm giá đặc biệt mà đầu đầy mồ hôi, thế những nhìn thấy vợ vẫn đỏ mặt không dám nói câu nào, rơi lệ.jpg x3]
[Ha ha ha ha ha ha, cười ẻ, thật sự quá tổn thương.]
*Mí cái joke này của tác giả tôi thực sự không hiểu lắm đâu, thím nào biết hú tôi phát nhé.
Khương Kỳ Kỳ, Lương Nghệ, Tần Tư Gia, Trịnh Thanh theo thứ tự xếp thành hai hàng phía sau Nhậm Khâm Minh và Nguyễn Tụng.
Ban đầu mọi người thấy Nhậm Khâm Minh cầm trượng, còn tưởng đó là phụ kiện của hắn, nào ngờ kính mắt quyền trượng đều không phải của đối phương.
Bên hông Nguyễn Tụng quấn dây kim tuyến làm tôn lên vòng eo, hoàn mỹ phô ra tỷ lệ cơ thể 1:9 của mình, phụ kiện giản dị bình thường, nhưng so với váy đính pha lê và sequin của Khương Kỳ Kỳ, Tần Tư Gia phía sau còn lóa mắt hơn.
Không như đóa hoa an nhàn trong nhà kính, cũng không có sự xán lạn hoa lệ như lời ca.
Chỉ ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh, mặc trang phục trắng đen đơn giản nhất, dáng người hiên ngang bước đi bên cạnh Nhậm Khâm Minh, dường như từ nhỏ đã nên được ngàn người ca tụng, vạn người ngưỡng mộ, tôn thờ.
[Wow, hình như tôi đột nhiên hiểu được ý nghĩa của bộ trang phục này rồi, chấn động hết sức QAQ...]
[Từ nhiên trong đầu nhảy ra bài "Chiến binh cô độc", "Yêu cậu đến từ nơi hoang sơ, cả đời không mượn ánh sáng của kẻ khác", rơi lệ.jpg]
[Hu hu hu, Mị lại vừa khóc, hai hôm nay sao Mị khóc lắm thế chứ lị, chưa kịp trở thành Chó của thầy Nguyễn đã biến thành đứa mít ướt trước rồi sao?]
[Để đi được đến lúc này, thầy Nguyễn thực sự không dễ dàng, rễ mọc trong đá, giữa đầm lầy nở hoa QAQ.]
[Tui oa một tiếng bật khóc luôn, tui cũng không biết là tại sao, nhưng sau này tui nhất định sẽ học thật giỏi, thi đỗ đại học.]
[Nói Nguyễn Tụng là nghệ sĩ thì có hơi xúc phạm, tất cả những phẩm chất trên người anh ấy đều tượng trưng cho sự thành công.]
[Tui cũng thấy thế á, cho dù lần này Viên Ấn Hải không ngã ngựa, anh ấy lấy lại được tác quyền, lật lại được bản án cũ, thì sau này sớm muộn gì cũng thành công thôi.]
[Hi vọng sau này thầy Nguyễn của chúng ta có thể bước đi trên con đường đầy hoa a a a! Chịu khổ nhiều như vậy rồi, sau này nhất định phải cùng Chó cỏ trải qua hạnh phúc!!]
[Chó cỏ sau này mà dám làm gì lỗ mãng, tôi sẽ mua vé đứng chạy suốt đêm đến, giúp thầy Nguyễn đánh gãy chân chó của hắn, giơ ngón tay.jpg]
Từ khi Nguyễn Tụng nổi tiếng, rất nhiều người đã phân tích nguyên nhân trong đó.
Có người nói anh nổi là vì anh bình thường, mọi người có thể ở trên người anh tìm thấy bóng dáng của những người bình thường nhất.
Cũng có người nói anh nổi là vì anh không bình thường, trong lĩnh vực của mình tài hoa của anh vượt trên hầu hết mọi người.
Để phù hợp với một trong hai điều này không khó, nhưng khi cả hai cái cùng xuất hiện trên người một người, tất thảy đều không còn đơn giản như tưởng tượng nữa.
"Xin hỏi thầy Nguyễn, ngài cảm thấy cách "Hot" lên của mình sau này có thể phục chế lại không?"
Mọi người đi tới chỗ tường ký tên lưu niệm, lần lượt ký tên của mình lên, nghe câu hỏi đầu tiên đã cảm thấy không dễ trả lời.
Tất cả fan hâm mộ có mặt tại hiện trường, phóng viên, bao gồm cả các khách mời đi cùng đều đổ dồn sự chú ý vào Nguyễn Tụng.
Trang điểm trên mặt Nguyễn Tụng vẫn theo kiểu nhẹ nhàng tự nhiên trước đó, chỉ là mi dưới được kẻ đậm hơn một chút: "Tại sao không được? Kiểu "Hot" của tôi có chỗ nào đặc biệt sao?"
Người phóng viên kia lập tức giúp anh tổng kết: "Nhan sắc, tài hoa, xuất thân bình thường thi đỗ đại học A."
Mỗi một cái đều là vạn người mới có một, không dễ gặp được.
"Nhưng bản thân chuyện "Hot" lên không phải là một chuyện dễ dàng." Mạch suy nghĩ của Nguyễn Tụng rất rõ ràng, giúp đối phương sửa lại, "Mọi người từ sáng đến tối đều cân nhắc có thể phục chế lại nguyên nhân "Hot" lên hay không, chung quy lại đều vì cảm thấy "Hot" lên quá dễ dàng, có thể thông qua thao tác bên ngoài để đạt được, bản thân suy nghĩ này ngay từ đầu đã không đúng, không thể thực hiện được rồi. Một khi bản chất của việc "Hot" lên được hiểu rõ, thành công của tôi có thể phục chế lại hoàn toàn, nhân rộng ra bên ngoài, trừ khi mọi người cảm thấy không có người nào không làm gì mà cũng có thể nổi tiếng."
Phóng viên kia bị chặn họng tức thì, bối rối toàn tập.
[Ha ha ha ha ha, người bình thường: Thành thật trả lời câu hỏi, thầy Nguyễn: Sửa lưng câu hỏi của mi, để đầu óc mi đừng có nghĩ mấy cái vớ vẩn, trước hết nghe ảnh nói xong đã.]
Nguyễn Tụng mỉm cười: "Nếu tiếp theo còn có những câu hỏi như vậy, phiền mọi người nhớ nghĩ kỹ ba lần trước khi nói, đầu tiên phải chắc chắn rằng câu hỏi của mình không có vấn đề gì."
[Toẹt cú mèo, quá là toẹt vời, chiêu phản đòn quen thuộc xuất hiện rồi!]
["Đầu tiên phải chắc chắn rằng câu hỏi của mình không có vấn đề".]
[Thật sự đừng hòng chiếm hời được ở chỗ thầy Nguyễn.]
[Như vậy, hiện giờ áp lực sẽ đè lên câu hỏi mà truyền thông đưa ra, doge.jpg]
Tiếp đó, quả nhiên không còn ai dám tùy tiện đặt câu hỏi cho Nguyễn Tụng nữa, cắt dầu chuyển sang chọn "Quả hồng mềm" để ra tay.
Ví dụ như Khương Kỳ Kỳ lần đầu tiên được tham dự Đêm Hội Ánh Sao có vui vẻ không; Lương Nghệ quay chương trình xong có phải thật sự có dự định đi học tiếp, đào tạo chuyên sâu hơn; Tần Tư Gia tại sao trước kia giấu kỹ thân phận uncle mình như vậy; tâm trạng Trịnh Thanh khi bỗng nhiên biết mình là "Con rể đến nhà ra mắt" như thế nào; Sau khi chương trình kết thúc, mọi người có muốn gặp lại nhau nữa không, v.v...
Nếu không nữa thì là hỏi Nhậm Khâm Minh về "Thôn tối" của đạo diễn Vương Giáng đôi ba câu.
Toàn bộ hành trình, Nguyễn Tụng không có việc gì làm đi ở bên cạnh.
Cuối cùng vẫn có người nhịn không được, hỏi một câu tự nhận là an toàn nhất, bảo thủ nhất, không thể có sai sót: "Xin hỏi dự định công việc trong trương lai của thầy Nguyễn là gì? Ngài muốn tiếp tục làm biên kịch, hay là sẽ chuyển hướng, lấn sân sang lĩnh vực khác?"
Nguyễn Tụng đứng một lúc lâu như thế cũng thấy mỏi, dứt khoát trả lời luôn mấy câu phía sau mà phóng viên trước mặt có lẽ cũng muốn hỏi: "Trước mắt không có dự định chuyển hướng, sau khi chương trình kết thúc sẽ đóng cửa viết kịch bản, quảng cáo, chương trình giải trí, phát sóng trực tiếp gì đó cũng đừng tìm tôi, muốn tìm thì tìm Nhậm Khâm Minh đi."
Người kia lại hỏi: "Cho nên ngài dự định giữ vững ý nguyện ban đầu, trở thành biên kịch top 1 trong giới sao?"
Vừa nghe nói thế, Nguyễn Tụng lại bắt đầu không kiềm được, sửa cách dùng từ của đối phương: "Văn không có hạng nhất, võ không có hạng hai, tôi không biết thế nào mới tính là top 1. Cũng không thể nói là giữ vững ý nguyện ban đầu, chỉ cần thích thì sẽ không cảm thấy bản thân đang phải cố gắng kiên trì."
Nguyễn Tụng thấy người nọ hình như còn muốn hỏi tiếp, bèn trực tiếp nói một câu kết thúc luôn phần phỏng vấn: "Liên quan đến mục tiêu cùng kế hoạch của bản thân tôi: Nước chảy không tranh lên trước, tranh là sóng lớn cuồn cuộn không dừng [1]. Còn có vấn đề nào nữa không?"
[!!!!!]
[Đậu má, bảo sao người ta được tuyển thẳng vào đại học A chứ không phải tui, quả nhiên cái gì cũng có lý do của nó, biến thành quả chanh.jpg]
[Có lẽ đây chính là chênh lệch giữa người với người, "Nước chảy không tranh lên trước, tranh là sóng lớn cuồn cuộn không dừng", lời này đúng là quá tuyệt, đáng giá giành được một hotsearch để tri ân.]
[SOS, người như thầy Nguyễn mà không thành công thì ai thành công.]
[Mị hiểu, Mị thật sự hiểu, cái gọi là "Hot" lên của thầy Nguyễn, nói thế nói nữa, thực chất chính là "Kiên trì bền bỉ nỗ lực".]
[Đúng, không nên nghĩ thầy Nguyễn dựa vào mặt, hay là nhờ tham gia chương trình cùng Chó cỏ mới may mắn hot lên, phần may mắn này là do ảnh bỏ ra sáu năm không tiếng tăm gì để đổi lấy, hễ chỉ cần 1 giây có suy nghĩ từ bỏ thôi đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.]
[Bên ngoài đẹp trai, bên trong thú vị, đầu óc thông minh, lại có Chó cỏ nghe lời, vợ tui hoàn toàn xứng danh đệ nhất thiên hạ!]
[? Lầu trên, thím không tự có vợ à sao lại nhảy ra đòi cướp vợ tôi thế, dấu chấm hỏi.jpg]
Phần phỏng vấn trên thảm đỏ kết thúc, còn có nhiếp ảnh gia chính thức của Đêm Hội Ánh Sao chờ đằng sau sân khấu để chụp ảnh cho họ.
Như bình thường, thời gian phỏng vấn của sáu người họ là lâu nhất, thời gian nhiều như vậy, nhiếp ảnh gia kiểu gì cũng đang rảnh rồi.
Kết quả chờ họ đi ra phía sau, thì hai trong số ba thợ chụp ảnh vẫn còn đang vây quanh chụp ảnh cho Trương Kiều Ngữ, những nghệ sĩ khác đã đi vào hội trường từ lâu, chỉ có cô ả này là người ta có chụp thế nào cũng thấy không hài lòng.
Thậm chí còn lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc lá cho nữ, coi bọn họ giống như không khí, đứng khoanh tay, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa.
Hai người thợ chụp ảnh kia không biết làm thế nào cho cô ta vui lòng, lúng túng cầm máy ảnh đứng bên cạnh, muốn đi lại không dám đi, rõ ràng là trước đó đã bị đối phương rầy la.
Chỉ có đúng người thứ ba không bị nô dịch, là do Trương Kiều Ngữ ghét bỏ y trình độ thấp, trực tiếp "Loại bỏ".
Trăm nghe không bằng một thấy, Khương Kỳ Kỳ nhìn thái độ kiêu ngạo không coi ai ra gì của cô ả kia chỉ cảm thấy rất quá thể đáng.
Cô là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật mà còn không đối xử bất lịch sự như thế với người khác, Trương Kiều Ngữ là một kẻ sa đọa đến mức phải lên giường với đại gia để đổi lấy tài nguyên, dựa vào đâu mà dám làm thế???
Địa điểm chụp ảnh gần tường ký tên của chương trình chỉ lớn có chừng đấy, Trương Kiều Ngữ còn cố tình hút thuốc, phun mây nhả khói, khói trắng rất nhanh bay đến chỗ sáu người họ.
Mắt thấy Tần Tư Gia sắp không nhịn nổi nữa, Nhậm Khâm Minh lại đột nhiên quay sang, nói với họ: "Mọi người cùng nhiếp ảnh gia kia tìm chỗ chụp ảnh trước đi, tôi với anh Tụng ở đây xếp hàng chờ một lát, chụp xong sẽ đi tìm mọi người."
Chụp ảnh sau thảm đỏ không giới hạn địa điểm, tùy tiện chụp ở đâu cũng được, chẳng qua là Trương Kiều Ngữ đã chiếm lấy góc đẹp nhất, lại còn không hài lòng.
Khương Kỳ Kỳ và Tần Tư Gia còn định nói thêm gì.
Nguyễn Tụng đã giành trước Nhậm Khâm Minh, tự mình đứng ra thuyết phục, chặn lời hai người định nói lại: "Tôi đi cùng với hai người trước, để Nhậm Khâm Minh ở lại đây thu xếp một mình."
"Tại..."
Hai người không phục, vừa nói được một chữ, Nguyễn Tụng đã quay lưng lại, nhẹ nhàng "Suỵt" một tiếng.
Trương Kiều Ngữ thấy bọn họ rời đi, hé miệng nhả khỏi thuốc, dùng ngón tay sơn màu đỏ thẫm tùy ý chọc chọc vào hai thợ chụp ảnh đang bị phạt đứng bên cạnh, nói: "Hai người đi chụp cho họ trước đi, tôi hút thêm điếu thuốc."
Hai thợ chụp ảnh kia vừa nghe mình có thể rời đi, thì chân như bôi dầu, lập tức đuổi theo nhóm Nguyễn Tụng.
Hiện trường chỉ còn hai người là Nhậm Khâm Minh và Trương Kiều Ngữ.
Nguyễn Tụng vừa đi một cái, Nhậm Khâm Minh lập tức khôi phục khuôn mặt poker vô cảm, nhìn cô ta một cái, lời ít ý nhiều nói: "Muốn nói gì thì nói thẳng đi."
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng: Câu "Nước chảy không tranh ngôi đầu, tranh là sóng lớn cuồn cuộn không dừng" trích trong "Đạo Đức kinh" xin tặng cho mọi người, chúc tất cả các bảo bối đều có thể trở thành người là mình muốn!
[Cũng không cần lo lắng về Trương Kiều Ngữ, cô ấy không làm chuyện gì đâu, chỉ là thoạt nhìn khiến người ta không ưa thôi.]
Ghi chú: Bình luận đều lấy meme trên mạng, tôi cũng có chọn mấy từ khóa đặc biệt trong khu bình luận, không phải do tôi nghĩ ra. (Cố gắng gỡ rối quan hệ).*
*Cái này tôi cũng hổng hiểu tác giả nói đến cái gì nữa.
- --
Bài hát "Chiến binh cô độc" viết nhạc Tiền Lôi, viết lời Đường Điềm, do ca sĩ Tần Dịch Tấn thể hiện. Nói đến tên Đường Điềm thì có lẽ các bạn khá xa lạ nhưng cô đã từng viết lời cho một số ca khúc rất hot như: Kẻ theo đuổi ánh sáng, thể diện,... Đáng tiếc vận mệnh trêu người, vào hôm 30 tết cô bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư vòm họng, cô kể trên Weibo rằng sau khi biết tin thì cô trốn vào phòng bệnh khóc và viết thật nhiều nguyện vọng, nhưng trong đó điều trọng yếu nhất là sống...lâu hơn ba mẹ... Cô thần tượng ca sĩ Trần Dịch Tấn và cô hy vọng một ngày nào đó thần tượng có thể hát từ khúc do chính cô sáng tác...Gần đây một bài rất hot do Trần Dịch Tấn trình bày - nó tên: Cô dũng giả (chiến binh cô độc). Đây là một bài hát thể hiện tinh thần đấu tranh trước căn bệnh hiểm ác - ung thư. Cô đã hoàn thành giấc mộng....
Link vietsub cho thím nào cần nè:
https://youtu.be/bVdZOc3QpoA
[1] Nước chảy không tranh lên trước - Lưu thủy bất tranhtiên, ý nói rằng nước chảy không tranh lên trước. Lão Tử nói: "Thượng thiện nhược thủy, thủythiện lợi vạn vật nhi bất tranh", ý nói nước là thiện nhất, là tốt nhất,nước đem lại lợi ích cho muôn vật mà lại không tranh không giành lợi ích. Đặctính của nước là chân thành giúp đỡ vạn vật mà không tranh giành danh lợi,không tranh giành cao thấp, cũng không tự cho mình là hiểu biết, lại không khoekhoang bản thân. Chính là bởi vì không tranh giành với vạn vật, cho nên khôngcó oán hận lo âu.
"Bất tranh tiên" không phải là không mong cầu vươn lên, tiến về phía trước mà là tôn trọng quy luật của tự nhiên, không phá hoại cân bằng, không vì cái lợi nhỏ mà mất đi cái lớn để lạc mất bản thân mình.
Làm việc không thể dựa vào sự gấp gáp nhất thời mà cần làm đến nơi đến chốn. Cũng giống như nước chậm rãi chảy xuôi theo dòng, không tranh giành trước sau mà chỉ từng chút từng chút tích góp sức mạnh của bản thân mình. Nước bởi vì chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, cũng giống như con người sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu.
Kinh nghiệm phải dựa vào sự từng trải mới có thể đạt được những tích lũy phong phú. Trí huệ không phải là có được trong chốc lát, mà phải thông qua việc suy xét cảm nhận, dùng con mắt tinh tường để quan sát, đợi khi năng lực đầy đủ mới có thể bứt phá được.
Nửa câu sau được nghệ sĩ Trương Quốc Lập nói trong show "Sự ra đời của diễn viên" năm 2019, khi đó ông đã gần 70 tuổi, tham gia cuộc thi với tư cách là một thí sinh, nhiều giám khảo trong ban giám khảo đã cảm thấy rất ngạc nhiên và khó hiểu Một nghệ sĩ gạo cội như ông đến so tài với lớp người trẻ, thắng là phải, thua là mất mặt. Nhưng Trương Quốc Lập đã nói rất bình tĩnh: Mục đích cuối cùng của việc tôi tham gia cuộc thi có thể tóm tắt là "Nước chảy không tranh ngôi đầu, tranh là sóng lớn cuồn cuộn không dừng".