Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 18: Vòng tròn chồng chéo

“Giang Sách Lãng, tôi còn tưởng anh ta là người tốt nữa.” Hạ Vãn Vãn sợ hãi biến sắc: “Chẳng lẽ anh ta muốn giết chúng ta? Giống Triệu Triệt vậy đó! Tôi thấy anh ta rất khá giả, cũng lịch sự lắm...”

“Thẩm mỹ, độ giàu có, đạo đức, trí tuệ và học thức của một người là các lĩnh vực hoàn toàn riêng biệt. Trước mắt cứ đề phòng anh ta đã, không biết mục đích anh ta tiếp cận chúng ta là gì.” Mạnh Lan nói, nhưng không hề tỏ thái độ thù địch.

Hiện tại, Giang Sách Lãng là nguồn thông tin duy nhất có thể giải thích hoàn chỉnh về thế giới Thần Ẩn, nên cô chưa muốn đưa đối phương qua phe đối lập. Nhưng Mạnh Lan biết rõ năng lượng, là một nguồn tài nguyên có hạn, chắc hẳn sẽ hấp dẫn nhiều người tranh giành hơn.

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Hạ Vãn Vãn gấp gáp đến mức không nuốt trôi cơm.

“Còn làm gì được nữa, ở đây an toàn hơn ở căn hộ của cô rất nhiều nên cứ tạm thời ở đây. Hơn nữa, sau ngày 1 tháng 5 cô còn phải quay lại trường học mà.” Mạnh Lan đáp: “Trốn tránh cũng không phải cách.”

“Tôi, tôi không còn đi học nữa, tôi là sinh viên năm tư đang chờ bảo vệ luận án tốt nghiệp.” Hạ Vãn Vãn đỏ mặt: “Ban đầu tôi làm trợ lý cho một đoàn phim phóng sự, nhưng đoàn phim gãy gánh nên họ đã cho tôi về nhà. Tôi sẽ cố gắng tìm việc, sẽ không ăn bám cô đâu!”

“Không sao, cô ở cũng không tốn bao nhiêu tiền, đúng lúc có thể giúp tôi quét dọn nhà cửa.” Mạnh Lan ăn xong rồi đứng dậy.

“Này, Lan Lan, không phải cô cũng học năm tư sao? Khoa tài chính của cô cạnh tranh gay gắt hơn mà nhỉ, cô kiếm được việc chưa?” Hạ Vãn Vãn tò mò hỏi. Hiện nay, mọi người đang ráo riết tìm việc làm, tuyển sinh tại trường lại quá đông. Nền kinh tế đang suy thoái nên rất khó để nhận được một công việc có mức lương cao và phúc lợi tốt.

“Tôi không thích phục vụ người khác, ai cũng không được.” Mạnh Lan thuận tay thu dọn máy tính để bàn. Cô cười rạng rỡ với Hạ Vãn Vãn đang kinh ngạc: “Tôi thất nghiệp ở nhà, thất nghiệp cả đời, đây chính là kế hoạch nghề nghiệp của tôi.”

“Vậy, vậy sao cô kiếm tiền được!”

“Đầu tư chứng khoán và quản lý tài chính.” Mạnh Lan trả lời.

Màn đêm yên tĩnh lạ thường, tuy Mạnh Lan không phải người nhiệt tình nhưng Hạ Vãn Vãn lại không có cảm giác xa lạ ăn nhờ ở đậu, tựa như cô ấy đã biết Mạnh Lan từ lâu, như thể hai người là bạn thân từ nhỏ.

Nhưng vẫn có người không được bình yên lắm.

Khi Cố Diệp quay lại phòng họp đã đúng chín giờ tối. Tại phòng họp của đồn cảnh sát, các quản lý khu vực và cảnh sát phá án đang ngồi bên trong. Tổ trưởng tổ trọng án của khu vực lân cận đang mô tả chi tiết về vụ án giết người.

“Nghi phạm Lý Nghị, nam, bốn mươi lăm tuổi. Cách đây một tuần, anh ta đã nói với một người bạn rằng có người đang bí mật theo dõi anh ta, nhưng sau khi ở cùng bạn, anh ta vẫn tỏ ra bất an. Ba ngày trước, anh ta đã bóp cổ bạn mình đến chết tại nhà riêng rồi bỏ trốn. Hôm nay anh ta đã bị bắt rồi.” Tổ trưởng trình chiếu ảnh Lý Nghị lên màn hình. Anh ta thoạt trông là một người đàn ông trung niên bình thường, cao gầy, dưới mắt có quầng thâm, có lẽ do suy dinh dưỡng mãn tính.

“Chúng tôi tìm được anh ta trong kho hàng bỏ hoang ở thành Nam. Anh ta đang nấp trong một thùng gỗ, trong đó có phân của nghi phạm, hình như anh ta đã không ra khỏi thùng trong suốt hai ngày qua.”

Thùng chứa bẩn thỉu và tối tăm, Lý Nghị co rúm trong góc, chẳng khác gì một con chuột.

“Anh ta không sợ cảnh sát, có vẻ đang trốn ai đó, nhưng Lý Nghị không thể miêu tả cụ thể cho chúng tôi biết. Lúc thấy cảnh sát tới, anh ta rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm rồi yêu cầu được bảo vệ.” Tổ trưởng tiếp tục giải thích.

Cố Diệp hỏi: “Vậy hiện nay nghi phạm đó đang ở đâu?”

Tổ trưởng trả lời: “Tôi rất tiếc, trong quá trình di chuyển, Lý Nghị đột nhiên mất trí cướp tay lái, khiến xe cảnh sát đâm vào cột điện và tử vong tại chỗ. Ba viên cảnh sát bị thương, giờ vẫn đang ở bệnh viện.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vụ án hiện tại giống với vụ Lưu Minh, hai người đều đề cập tới việc bị theo dõi, ngoài ra không tra xét được bất kì dấu vết nào của kẻ theo dõi. Một tuần sau khi nghi phạm nhận ra mình bị theo dõi, anh ta rơi vào tình trạng rối loạn tâm thần, nhưng lại không tìm ra chút thành phần thuốc nào trong cơ thể. Trước lúc Lý Nghị chết, anh ta từng kể với cảnh sát chúng tôi rằng, có một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chòng chọc vào anh ta, và một người đàn ông không có khuôn mặt ở dưới giường mình.”

Cố Diệp bổ sung: “Lưu Minh tiết lộ với chúng tôi, anh ta đã nhìn thấy người không mặt vào lúc nửa đêm. Khi anh ta tắm, người không mặt sẽ xuất hiện trong gương, túm cổ và kéo anh ta vào gương. Đồng thời, anh ta cũng nhắc đến việc máu lẫn với mô cơ chảy ra từ đường ống trong phòng tắm nhà mình. Qua điều tra, những chuyện này đều không phát sinh.”

Hai vụ án tưởng chừng như không liên quan, song chân dung các nạn nhân lại giống nhau. Có lẽ họ đã phải chịu một loại thôi miên tiềm thức nào đó dẫn đến ảo giác rồi giết bạn bè mình, hoặc loại thuốc họ tiêm đã bị thay thế nhưng vẫn gây ra tổn thương thần kinh không thể phục hồi.

“Cả Lưu Minh lẫn Lý Nghị đều rất hy vọng được sống tiếp, Lưu Minh luôn tự cứu lấy mình, thoạt nhìn không giống tự sát. Trái lại, Lý Nghị giết bạn mình vì anh ta ngộ nhận người bạn đó là mối nguy hiểm cho mình.” Tổ trưởng nói: “Chúng ta sẽ cùng chung tay điều tra hai vụ này, nhằm đề phòng nghiêm ngặt với bất kỳ loại thuốc đáng ngờ nào tiếp cận thị trường. Nếu có ai báo cáo mình bị theo dõi hay đe doạ, sau khi xác minh, chúng ta phải đồng ý tiến hành xử lý.”

“Rõ.”

“Tan họp.”

Gánh nặng này đè lên đầu Cố Diệp của tổ trọng án, cho đến nay, mọi phương pháp điều tra tội phạm đều đã được áp dụng nhưng vẫn không phát hiện ra dấu vết.

“Quan hệ xã hội của Lưu Minh có đột phá gì không?”

“Người cuối cùng Lưu Minh liên lạc là Giang Sách Lãng, giáo sư ngành Xã hội học của Đại học Phương Bắc. Sếp, anh đã nghe qua anh chàng này chưa, chính là người đã phân tích cho chúng ta về phản xạ có điều kiện của người thái nhân cách, suýt nữa thì cho cục chúng ta leo cây vào tháng trước đấy anh! Thoạt nhìn không khớp lắm, bọn em liên hệ với bên kia rồi, sáng mai sẽ tiến hành thẩm vấn.” Đồng nghiệp kể.

Anh vẫn nhớ người đàn ông đấy, dù cả hai không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào cả.

Bằng trực giác của mình, Cố Diệp suy đoán rằng Giang Sách Lãng sẽ mang đến cho anh một vài thông tin đáng kinh ngạc.

… Có điều, không phải Đại học Phương Bắc là trường cũ của Mạnh Lan sao?

… Chuyện này thật sự trùng hợp như thế à?

Anh mơ hồ cảm thấy, cứ như mọi chuyện không hề xoay quanh Triệu Triệt, mà có vẻ là Mạnh Lan.

Từ trước đến nay, Mạnh Lan là cô gái luôn nói thẳng và không giấu giếm chuyện gì, thế nên việc có thể khiến cô phải nói năng thận trọng chắc chắn không đơn giản. Anh nhờ đồng nghiệp điều tra hành trình ba ngày qua của Giang Sách Lãng, hy vọng tìm được manh mối mới.

Ngày 4 tháng 5, Lưu Minh chết.

Cuộc gọi cuối cùng của Lưu Minh rơi vào ngày 3 tháng 5, người nói chuyện qua điện thoại là Giang Sách Lãng, kéo dài 1 phút 15 giây.

Sau khi tìm kiếm vị trí sóng điện thoại của Giang Sách Lãng gần một tuần, rồi tiến hành chồng lên lộ trình của Lưu Minh, Cố Diệp phát hiện hai người đã gặp nhau một lần vào ngày 1 tháng 5. Cũng kể từ đó, Lưu Minh ở nhà không ra ngoài nữa, mãi đến lúc anh ta bỏ mạng.

Sau ngày 1 tháng 5, Giang Sách Lãng vẫn đi đi về về giữa trường học, văn phòng, căn hộ dịch vụ của anh trên phố tài chính và siêu thị. Chiều ngày 3 tháng 5, Giang Sách Lãng lái xe dọc theo đường vành đai 4 đến công viên ngoại ô, rồi qua Bệnh viện Nhân dân số 3.

“Anh ta đến Bệnh viện Nhân dân làm gì?” Cố Diệp hỏi.

“Vừa nãy em đã gọi cho bệnh viện, lúc ấy đồng hành với Giang Sách Lãng còn có hai nữ một nam. Người nam tên Trương Nhất Trì, hiện đang nằm viện, cánh tay bị dao gọt hoa qua rạch gây thương tích, vết thương không nghiêm trọng lắm, nghe bảo do tự tử. Cậu ta không bị đe dọa dưới bất cứ hình thức nào, trạng thái tinh thần bình thường, tuy nghe hơi khó tin nhưng có lẽ cậu ta không nói dối. Hai cô gái còn lại, một người là Hạ Vãn Vãn, người kia tên Mạnh Lan.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cố Diệp chợt thả tài liệu trong tay xuống, cau mày hỏi: “Cậu nói gì, Mạnh Lan?”

“Đúng vậy, sếp. Lát nữa bọn em sẽ liên hệ với cô Mạnh Lan.”

“Chuyện này để tôi xử lý.”

Mười giờ hôm sau, Cố Diệp gặp được Giang Sách Lãng như đã hẹn.

Trong bộ đồ thường ngày, vẻ mặt anh nhẹ nhàng, cứ như chẳng nghĩ rằng việc cảnh sát triệu tập mình là một chuyện hệ trọng. Anh đút hai tay vào túi, trên môi luôn nở nụ cười tinh quái.

Theo hướng ngược nắng, Giang Sách Lãng tiến vào, thân hình cao ráo dưới vầng sáng đã tôn lên nét đẹp của anh, tựa như anh được sinh ra từ ánh sáng vậy. Anh vừa bước vô đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đôi mắt anh đen láy chẳng khác nào mã não, nóng bỏng và sáng ngời.

“Đội trưởng Cố, lần đầu gặp mặt. Tôi luôn đến đây với tư cách là cố vấn hoặc giảng viên, lần đầu tiên nghe tin mình sắp bị thẩm vấn về một vụ án, bỗng dưng có phần không quen ấy mà.” Giang Sách Lãng quen biết cục trưởng bên họ, thi thoảng anh sẽ tiếp xúc với các nghi phạm mắc bệnh tâm thần, cũng như thuyết trình định kỳ cho họ dưới vai trò là giảng viên đại học.

“Hiện tại tôi rất tiếc vì đã bắt anh phải đi chuyến này.” Cố Diệp mỉm cười: “Nhưng chúng tôi thực sự cần anh giải đáp giúp một số vấn đề.”

“Nếu biết tôi sẽ nói hết.”

Hai người ngồi ở phòng tiếp khách, bầu không khí hài hoà chưa từng có.

Chai nước khoáng Evian trong tay Giang Sách Lãng bị ngón tay thon dài kẹp giữ, nước trong chai lắc lư, khúc xạ ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ.

Nụ cười luôn thường trực trên gương mặt anh, mang đến cảm giác rất khác với vẻ trong trẻo đầy nhiệt huyết tuôn trào mà Cố Diệp toát ra.

Cố Diệp đưa tư liệu về Lưu Minh cho Giang Sách Lãng: “Đây là nạn nhân của chúng tôi. Hai tuần trước, anh ta báo cáo có người đang theo dõi mình, nhưng chúng tôi không lần ra được dấu vết của bất kì nhân vật khả nghi nào. Hôm qua, Lưu Minh đã tự tử tại nhà riêng. Chúng tôi đã tra cứu nhật ký trò chuyện của anh ta, phát hiện người cuối cùng anh ta liên hệ là anh. Anh biết Lưu Minh không?”

“Tự sát cũng cần thẩm vấn à?”. ngôn tình hoàn

“Chức trách công việc, xin lỗi.”

Giang Sách Lãng dựa vào ghế sofa, hai tay đan chéo đặt trên đùi. Anh kể: “Tôi và Lưu Minh không quen thân lắm. Chúng tôi gặp nhau tại một buổi gặp mặt offline về game kinh dị nên đã thêm Wechat của nhau. Vào ngày 1 tháng 5, anh ta hỏi tôi liệu anh ta có thể ở lại chỗ tôi qua đêm không, rất tiếc tôi đã từ chối rồi. Lúc ấy, tôi đang tăng ca cho một dự án nghiên cứu, nào còn lòng dạ để quan tâm đ ến khách khứa, chẳng ngờ đó là yêu cầu cuối cùng từ anh ta.”

“Được rồi, tôi vẫn còn hai câu hỏi cần anh hỗ trợ. Anh đã ở đâu vào giữa trưa ngày 4 tháng 5? Cũng chính là ngày hôm qua đấy.”

“Ở nhà, không ra ngoài. Các anh có thể kiểm tra camera an ninh.” Giang Sách Lãng đáp: “Các anh sẽ không hoài nghi tôi giết anh ta đấy chứ?”

“Chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ để làm rõ nguyên nhân tự sát thôi.” Trong lúc làm việc, trí não và độ nhạy bén của Cố Diệp luôn hoạt động, không phải gã cảnh sát thẳng thắn ngu ngốc mà Mạnh Lan thường nghĩ.

“Câu hỏi cuối cùng, anh có biết Mạnh Lan không?” Cố Diệp nhìn thẳng vào mắt Giang Sách Lãng, cố gắng tìm ra manh mối nào đó từ nét mặt của anh.

Giang Sách Lãng trung thực thừa nhận: “Dĩ nhiên, học kỳ trước tôi là giảng viên của em ấy, em ấy học giỏi đấy. Đội trưởng Cố, chẳng lẽ sinh viên của tôi cũng dính dáng đến vụ tự tử này à?”

“Không có.” Cố Diệp phủ nhận.