Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 17: Có người theo dõi

Tề Hoan?

Mạnh Lan khẽ đảo mắt.

Cố Diệp đã có đáp án.

“Còn ai nữa?” Mạnh Lan hỏi.

“Tề Hoan, Lý Hiểu Thanh... và vài người nữa.” Cố Diệp trả lời. Tuy anh không hẳn là người sâu sắc, nhưng lại quá quen thuộc với biểu hiện của Mạnh Lan rồi. Cô gái này ít khi che giấu suy nghĩ thực sự trong mình, hay nói đúng hơn, cô khinh thường việc nói dối hoặc che đậy chúng. Vì thế, Cố Diệp kết luận Mạnh Lan có liên quan đến hai người kia.

“Hết rồi à?” Mạnh Lan hỏi.

Cố Diệp không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ý em là vẫn còn người khác dính dáng à?”

Mạnh Lan không đáp.

Cô không biết phải giải thích ra sao về chuyện đã xảy ra với mình mấy hôm trước, cô không muốn bị xem như kẻ tâm thần. Giờ phút này, cô cũng chẳng biết nếu tiết lộ thông tin liên quan đến thế giới Thần Ẩn kia, liệu có gây ra tổn hại không đáng có nào hay không, càng không rõ việc tiết lộ bí mật có hại Cố Diệp cũng bị cuốn vào không.

Tuy đây là một cơ hội rất tốt để thẳng thắn, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn, cô sẽ không làm vậy.

“Xem ra em biết gì đấy rồi.” Cố Diệp thở dài. Anh ngồi bên bàn ăn, nếm thử món canh sườn mà Hạ Vãn Vãn làm: “Nếu em đã không muốn nói thì anh cũng không ép em, nhưng không rõ rốt cuộc các em đã xảy ra chuyện thế nào nên anh không thể bảo vệ em tốt hơn được.”

Cố Diệp khẳng định Hạ Vãn Vãn cũng biết toàn bộ mọi chuyện, bằng không cô sẽ chẳng nói thẳng khi đang có mặt Hạ Vãn Vãn, hơn nữa, vừa nãy cô gái này rõ là đang sợ hãi, ngón tay không ngừng kéo mạnh áo.

Anh nhìn về phía Hạ Vãn Vãn.

Hạ Vãn Vãn cúi đầu rảo bước đi.

Cố Diệp nhìn quanh, trong căn hộ này không xuất hiện hơi thở của người thứ hai, hay nói cách khác, Hạ Vãn Vãn chỉ mới chuyển đến đây được vài ngày. Liên tưởng đến các vụ án giết người dạo gần đây, mắt anh ánh lên tia sáng sâu xa khó dò.

“Vãn Vãn, không phải cô nói làm sữa chocolate hạt dẻ cho tôi sao?” Mạnh Lan mở lời hòa hoãn bầu không khí căng thẳng: “Tôi đang chờ nè.”

“À, được, tôi đi ngay!”

Khi nghe thấy Mạnh Lan gọi “Vãn Vãn”, Cố Diệp hơi sững sờ.

Mạnh Lan không chú ý tới vẻ mặt anh, chỉ hỏi ngay: “Có gì anh cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Diệp ngẫm nghĩ: “Em phải biết anh không thể tiết lộ thông tin liên quan đến vụ án, thế là không tuân theo quy định.”

Mạnh Lan biết anh đang do dự: “Anh không tiết lộ cho em, vậy để em hỏi trước, có người chết đúng không? Người này có trong vòng mạng xã hội với em không, em và người đó đã từng tương tác trên mạng hay nơi nào khác chưa?”

“Hiện tại thì không.” Cố Diệp đáp.

“Trên người kẻ ấy xảy ra chuyện kì lạ gì à, chẳng hạn như kiểu chết?” Mạnh Lan hỏi tiếp.

“Khám nghiệm bước đầu phán đoán là tự sát.” Cố Diệp trả lời.

Cuối cùng anh quyết định nói cho Mạnh Lan nghe, vì anh biết cô sẽ giữ bí mật, vụ án này có liên quan đến sự an toàn của Mạnh Lan.

“Người chết tên Lưu Minh, ba mươi lăm tuổi, là Quản lý điều hành nhân sự tại một công ty internet. Theo tham chiếu chéo của bọn anh, anh ta không có bất kì mối quan hệ nào với em, Tề Hoan, Lý Hiểu Thanh hay thậm chí những người mất tích khác.”

“Vậy anh hãy nói cho em biết có dính líu đến ai.”

“Tề Hoan, Lý Hiểu Thanh, Trương Kim Long, Triệu Triệt và em...”

“Khoan đã, ngoài em ra, các anh đã liên lạc với những người khác chưa? Một câu hỏi nữa, sao bọn em lại liên quan đến Lưu Minh?”

“Không có, cũng không liên lạc được. Có vẻ như Tề Hoan và Lý Hiểu Thanh đã bốc hơi rồi, người nhà họ bảo lần cuối cùng gặp họ là bốn ngày trước. Nhưng gần đây, hai người kia thường tăng ca vì lý do công việc nên sau khi mất liên lạc, người nhà không trở tay kịp, hiện tại đã tiến hành một cuộc tìm kiếm trên toàn thành phố. Đồng nghiệp Lưu của Minh tên Triệu Triệt, anh đã lần ra được nhà trọ anh ta ở. Anh ta không mất tích, chỉ có điều tinh thần không mấy ổn định.” Cố Diệp kể.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tình hình ra sao?”

“Bây giờ trạng thái tinh thần của Triệu Triệt không lạc quan lắm, cần bác sĩ thuộc khoa Tâm thần hỗ trợ nên anh chưa thể hỏi được thông tin hữu ích nào từ anh ta.”

Mạnh Lan nhíu mày, dường như đã đoán được đại khái: “Anh cứ nói tiếp.”

Cố Diệp uống một ngụm nước, từ tốn kể lại từng việc đã xảy ra gần đây: “Tuần trước, đồn cảnh sát thuộc khu phố của Lưu Minh nhận được báo án, anh ta nói có người đang theo dõi mình. Thú thực, viên cảnh sát tiếp nhận vụ việc đã không coi trọng vụ này vì hai lý do sau, một tại Lưu Minh không phải người giàu có, hai do anh ta là nam. Phái nam chỉ chiếm 11.2% trong tổng số các vụ theo dõi, thậm chí theo dõi định vị càng ít hơn.”

Đây quả thực là sơ sót trong công việc của họ.

“Nhưng khi đến nhà Lưu Minh tra xét, bọn anh không thấy bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Qua màn hình giám sát, bọn anh phát hiện Lưu Minh vẫn luôn đi bộ một mình về nhà, không hề bị theo dõi. Bọn anh đặt tất cả chứng cứ trước mặt Lưu Minh, Lưu Minh vẫn nói anh ta không bị điên, khẳng định có người muốn giết mình. Bọn anh dò hỏi Lưu Minh tại sao lại có người để mắt tới anh ta thì anh ta bảo chỉ rất chắc chắn thế thôi. Bọn anh nghi ngờ rằng anh ta vừa bị công ty giảm biên chế nên mới chịu áp lực quá lớn, kéo theo thần kinh căng thẳng xuất hiện ảo giác, vì thế bọn anh đề nghị anh ta nên tới gặp bác sĩ tâm lý.”

“Vậy anh ta có đi không?”

“Anh ta không đi. Một tuần sau, anh ta gọi điện thoại tiếp cho bọn anh, chỉ lặp lại đúng một câu ‘Gã đến nữa rồi, gã đang đứng ngoài cửa nhìn tôi’. Bọn anh nhanh chóng cử cảnh sát tới hiện trường vụ án, nhưng vẫn không phát hiện được gì.” Cố Diệp nhớ lại, lúc đó vì trong ca trực nên anh đã dẫn đội qua. Khi ấy, năm người chia thành hai nhóm lên lầu từ lối ra thang máy và cầu thang bộ, nhưng không hề thấy bất cứ nhân vật khả nghi nào.

Mạnh Lan cụp mắt: “Anh ta bảo mình bị theo dõi, thế anh ta có tiết lộ kẻ đó là ai không? Nghe như anh ta biết lai lịch của đối phương.”

“Bọn anh đã hỏi rồi, hoặc là anh ta không biết, hoặc do anh ta không muốn nói. Bọn anh kiểm tra thư từ, chuyển phát nhanh và mạng xã hội của anh ta, nhận thấy anh ta không hề nhận được bất cứ cảnh báo hay đe doạ nào.” Cố Diệp nói. “Lúc bọn anh phá cửa vào, Lưu Minh nằm dưới gầm giường không dám cử động, thoạt nhìn đã chịu k1ch thích.”. Truyện Cổ Đại

“Thật sự không có ai sao?”

“Em không tin phương pháp trinh sát hiện nay à?” Cố Diệp hỏi ngược lại: “Kể từ hôm đó, hình như anh ta bị điên thật, ngày nào cũng gọi đến đồn cảnh sát, thỉnh cầu cảnh sát hộ tống anh ta đi làm. Em biết đấy, nếu người dân báo cảnh sát, bọn anh không lý nào lại không điều cảnh sát qua. Hai viên cảnh sát của bên anh theo sau anh ta, nhưng vẫn không thấy gì khác thường. Cho tới ba ngày trước, Lưu Minh đã tấn công cảnh sát.”

“Em không hiểu.”

“Lưu Minh một mực khai rằng viên cảnh sát chính là người theo dõi anh ta, hơn nữa còn liều lĩnh đánh đồng nghiệp của anh, may thay chỉ bị thương nhẹ. Sau đấy, anh ta không gọi điện đến đồn cảnh sát nữa, mà tự giam mình trong nhà không chịu ra ngoài, cũng từ chối mọi biện pháp trợ giúp từ bọn anh. Anh ta dán băng keo đen khắp nhà, kín kẽ tới mức ánh sáng không lọt vào được, tất cả gương và các vật dụng phản chiếu đều bị bịt kín hoặc che lại.”

Vào thời điểm xảy ra án mạng, khi Cố Diệp bước vào phòng của Lưu Minh thì ngửi thấy một mùi hôi thối, không khác gì gián bị chết trương dưới cống, tham sống sợ chết trong bóng tối không thấy ánh mặt trời.

“Mãi đến hôm qua, hàng xóm mới gọi báo cảnh sát vì nghe thấy tiếng gào rú và tiếng đập cửa.” Cố Diệp dường như tiếp tục chứng kiến hiện trường vụ án quái dị đó vậy.

“Hãy kể em nghe.”

“Anh sợ em sẽ thấy tởm.”

Mạnh Lan nhai sườn, đáp: “Anh phải tin em, em đã tận mắt thấy chuyện còn máu me hơn đấy.”

“Thí dụ như thị trường chứng khoán đỏ rực sao?”

“Người ta gọi là đỏ tựa lửa, anh kể tiếp đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiếng máy xay sinh tố vọng ra từ nhà bếp, Hạ Vãn Vãn nói được làm được, thật sự không nghe trộm cuộc bàn chuyện giữa Mạnh Lan và Cố Diệp. Cô ấy rất nghe lời, cô ấy còn nghĩ đây là ưu điểm duy nhất của mình.

“Trong phòng tràn ngập hàng chữ: Tao thấy mày rồi, mày đừng hòng theo dõi tao. So sánh với các ghi chép thì mấy chữ này được Lưu Minh viết bằng bút lông màu đỏ. Anh ta cũng dùng bút lông đỏ vẽ lại một đôi mắt, như thế này đây.” Cố Diệp đưa hình được phát hiện ở hiện trường cho Mạnh Lan xem.

Mạnh Lan cầm điện thoại di động cẩn thận quan sát. Có lẽ Lưu Minh không biết vẽ, đôi mắt được họa bằng nét đơn giản nhất, trong đường viền mắt là một cặp nhãn cầu rất chân thực, tạo nên một cảm giác kì dị không biết đến từ đâu. Khi nhìn thẳng vào nó, ta sẽ cảm thấy nó cũng đang nhìn mình.

Toàn bộ bức tường trống rỗng trong nhà Lưu Minh bị lấp đầy, trông hết sức bức bối và khó chịu.

“Khám nghiệm tử thi của Lưu Minh phán đoán sơ bộ là tự sát, anh ta đã tự chọc mù mắt bản thân.” Cố Diệp chỉ vào vị trí mắt mình: “Sau đó trượt chân đập đầu vô máy sưởi dẫn đến mất máu quá nhiều. Trong nhà không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu đột nhập nào từ bên ngoài, bọn anh đã coi camera giám sát trên tầng, nhưng vào ngày xảy ra vụ việc, không có ai khả nghi ra vào, cũng không có người ghé qua trước cửa nhà anh ta.”

“Hơi đau đấy.” Mạnh Lan nói: “Liệu anh ta có nghĩ do chính cặp mắt mình đang theo dõi anh ta không? Anh chắc chắn anh ta không bị tâm thần chứ?”

“Bọn anh đã tìm thấy hồ sơ bệnh án của anh ta, đồng nghiệp anh cũng thăm hỏi bạn bè người thân của anh ta rồi. Anh ta là người chất phác, trung thực, làm tốt công việc của mình, không biểu hiện gì khác thường cả.” Cố Diệp dừng một chốc, câu chuyện đã đi một vòng lớn, rốt cuộc anh mới đề cập đến chuyện quan trọng nhất: “Người này đã viết tên từng người lên bàn, gồm em, Triệu Triệt, Lý Hiểu Thanh, Tề Hoan và Trương Kim Long, nên giờ em có thể nói cho anh biết, chuyện gì đã thực sự đã xảy ra không?”

“Còn tên anh ta thì sao?” Mạnh Lan hỏi.

“Không có.”

Ma xui quỷ khiến Cố Diệp không nói ra một cái tên nữa - Hạ Vãn Vãn.

Mạnh Lan không tiếp lời.

Đây là danh sách trong nhiệm vụ trước.

Cô khẽ day ấn đường, lúc Giang Sách Lãng tìm được cô, anh bảo mình đã hay tin cô tham gia nhiệm vụ.

… Nếu vậy, có người sở hữu năng lực biết danh sách người sẽ bước vào nhiệm vụ tiếp theo ư?

Cô dám khẳng định Lưu Minh chính là người thuộc thế giới Thần Ẩn, nhưng ai đã giết anh ta?

Tại sao phải xuống tay với anh ta?

Mạnh Lan nảy ra một suy đoán.

… Trong mọi trường hợp, việc khan hiếm nguồn lực tất sẽ dẫn đến đấu tranh.

“Em có bí mật gì khó nói đúng không?” Cố Diệp hỏi, dù sao anh đang nói chuyện riêng tư, chẳng tồn tại chứng cứ nào cho thấy Mạnh Lan có liên quan đến vụ án tự sát kì quái này cả.

“Dạ.” Mạnh Lan thẳng thắn: “Bây giờ em chưa thể nói được.”

Lúc này.

Điện thoại của Cố Diệp vang lên.

Đồng nghiệp của anh ở đầu bên kia điện thoại sốt ruột hét lên: “Cố Diệp, vụ án mạng đã được sáp nhập với khu vực lân cận rồi, mau về họp gấp!”

“Về ngay.” Cố Diệp cúp điện thoại, đứng dậy xin lỗi: “Nếu em muốn nói gì, hãy kể anh nghe trước, anh nhất định sẽ giúp đỡ em bằng hết khả năng của anh.”

“Được rồi, cầm bánh bao hẵng đi, nếu anh đau dạ dày nữa thì mẹ anh sẽ bắt em trông chừng anh đó.” Mạnh Lan trả lời.

Cố Diệp rời khỏi.

Hạ Vãn Vãn bưng hai ly sữa hạt dẻ từ trong bếp ra: “Ơ, sao lại đi rồi?”

“Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta sắp gặp nguy hiểm rồi.” Mạnh Lan nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất.

Cô đang ở trên tầng 18.

Từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát rõ mọi thứ. Ở dưới lầu, giữa ánh đèn đường vàng ấm áp, từng bóng người xa lạ đang lướt qua.

“Giang Sách Lãng có chuyện che giấu chúng ta.”