Sau Ánh Bình Minh

Chương 43: 43 Tối Nay Dùng Cả Một Hộp Cũng Được


Góc nhỏ này bỗng rơi vào yên lặng, không ai nói chuyện nữa, chỉ còn lại hơi th ở dốc gấp gáp và nóng rực của nhau.

Lê Lạc chầm chậm mở mắt ra, vì câu nói này của Đoạn Minh Dương mà trái tim anh loạn hết lên.

Không phải là anh không có cảm giác gì, trong nụ hôn khi nãy, dường như có mang theo một tình cảm nào đó.

Là loại tình cảm mà anh khát vọng nhưng không thể có được biết bao lâu nay.

Nhưng mà Đoạn Minh Dương không chính miệng nói rõ ràng ra, anh cứ sợ mình lại đoán sai một lần nữa.

Hơn nữa cho dù Đoạn Minh Dương nói, thì anh có thể lập tức lựa chọn chấp nhận sao?
Những ân oán trong quá khứ còn chưa giải quyết hết, Đoạn Minh Dương vẫn còn chưa chuộc tội cho hành vi phản bội của mình, anh thật sự có thể dễ dàng tha thứ như vậy sao?
Đoạn Minh Dương không chỉ hại mỗi mình anh, còn có ba anh vẫn đang chờ được chứng minh vô tội ở trong tù nữa, anh có tư cách gì mà tự làm chủ quyết định tha thứ cho Đoạn Minh Dương thay ba anh chứ? Có tư cách gì mà thay ba anh chọn bỏ qua hết mọi chuyện đây?
Quyền quyết định đáng ra không nằm trong tay anh.

Nhưng mà giây phút này, Lê Lạc nhìn chằm chằm vào gương mặt xuất hiện vô số lần trong mơ đang ở trước mắt anh đây——
Hơi ấm trên môi vẫn còn chưa tan, ngọn lửa trong đáy lòng lại được đốt cháy lần nữa.

Anh không thể không thừa nhận, ít nhất là trong chuyện lừa dối tình cảm này, dường như anh đã hoàn toàn tha thứ cho Đoạn Minh Dương rồi.

Cho dù người này từng lạnh lùng đối xử với tấm lòng nhiệt thành của anh như thế, từng vô tình chà đạp trái tim chân thành của anh.

Nhưng chỉ cần bây giờ, trong lòng Đoạn Minh Dương có một góc dành cho anh, thì những chuyện trong quá khứ, cũng không nhất thiết phải tính toán đến hôm nay nữa.

"Hình như là hiểu rồi."
Lê Lạc chừa cho mình chút đường lui, anh nắm chặt lấy tay của Đoạn Minh Dương, ngón tay kéo cái nhẫn kia lên xuống, cười nhẹ: "Nếu như Giám đốc Đoạn cũng tặng một chiếc nhẫn cho tôi, có lẽ tôi sẽ hiểu ngay lập tức."
Đoạn Minh Dương nắm lại tay anh, cúi đầu hôn lên mu bàn tay: "Chỉ cần anh Lê trân trọng tấm lòng này của tôi, đương nhiên tôi sẽ tặng cho anh một chiếc."
Lê Lạc nhấc một chân lên, vòng lấy eo của Đoạn Minh Dương:
"Tôi muốn ngày mai có liền."
Đoạn Minh Dương nắm lấy cổ cà-vạt của mình, thả lỏng ra, kéo nó xuống.

"Vậy thì phải xem biểu hiện của anh Lê rồi."
Lê Lạc chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, anh đã bị Đoạn Minh Dương ôm chân bế lên rồi.

Cơ thể cao một mét tám của anh, thân hình cũng không phải là ốm yếu, được bế lên nhẹ nhàng như là một đứa trẻ như thế, anh lại chợt cảm thấy có chút mới mẻ, hai chân anh lập tức kẹp chặt lấy eo của Đoạn Minh Dương, mặt chôn sâu vào hõm cổ đối phương, dùng sức m út một cái, để lại một chấm đỏ tươi trên cổ.

Đoạn Minh Dương đáng lẽ nên thuộc về anh.

Anh còn chưa kịp thưởng thức tác phẩm của mình, chợt nghe sột soạt một tiếng, Đoạn Minh Dương quét sạch hết tài liệu và đồ lung tung rồi đặt anh ngồi lên mặt bàn.

Giấy bay lên rồi lại đáp xuống đất, bút cắm trong ống đựng bút cũng đổ đầy ra mặt đất, không biết là có làm đổ lọ mực không nữa.


Lê lạc ngửa mặt nằm trên bàn gỗ đỏ, tựa như là trở thành một món quà dâng tặng cho chủ nhân, bị bóc sạch từng lớp vỏ bên ngoài, để thân thể nõn nà lộ ra bên ngoài.

Cả người anh từ trên xuống dưới không có chút mỡ thừa, cơ bắp được phân bố đều đến mức vừa y, không đến nỗi quá mức cường tráng, nhưng cũng không đến nỗi mềm oặt không chút sức lực nào.

Mái tóc đen dài xõa ra trên mặt bàn gỗ đỏ, làm bật lên cơ thể trắng mịn thon dài, càng làm vẻ đẹp của anh thêm diễm lệ và anh tuấn, nhưng không hề nữ tính.

Bất kì ai nhìn thấy, đều sẽ không kìm chế được mà rung động.

Đến cả Đoạn Minh Dương cũng như là bị mê hoặc, nhìn chằm chằm anh, chần chừ mãi không nhúc nhích.

"Giám đốc Đoạn nhìn tôi đến mức ngây người sao?" Đôi mắt thon dài của Lê Lạc cười cong lên, con ngươi màu hổ phách lấp lánh ánh sáng.

"Anh Lê tốt nhất là nên ít nói lại chút." Thân hình của Đoạn Minh Dương chen vào giữa hai ch@n anh, c ởi thắt lưng hắn ra, "Nếu không thì lát nữa không đủ để rên đâu."
Lê Lạc vẫn cười như cũ: "Giám đốc Đoạn có bản lĩnh đó sao?"
Đoạn Minh Dương cúi người xuống, hôn nhẹ lên bờ môi anh: "Tôi có hay không, không phải anh là người rõ nhất sao?"
Lê Lạc đương nhiên là hiểu rõ, cho dù anh chỉ làm với Đoạn Minh Dương hai lần, hơn nữa hai lần đó đều ở trong trạng thái không tỉnh táo lắm, trí nhớ cũng hóa thành những mảnh vụn, nhưng thân thể vẫn nhớ rõ cảm giác chìm đắm và run rẩy khi bị xâm chiếm, cho nên lúc này khi Đoạn Minh Dương đ è xuống, anh cũng không thể kiềm chế được sự run rẩy trong lòng, cổ họng cũng dường như trở nên khàn hơn, bất giác mà nuốt một ngụm nước miếng.

"Không nhớ nữa." Anh khẩu thị tâm phi mà nói.

Nâng gương mặt Đoạn Minh Dương lên, hôn thẳng lên môi của đối phương, "Để tôi thử lại thêm một lần nữa, có lẽ tôi sẽ nhớ được."
Ánh mắt Đoạn Minh Dương tối lại, không phí lời thêm nữa, sức trên tay hắn mạnh thêm một chút, thắt lưng liền rơi xuống đất.

Trong thư phòng rộng lớn yên lặng, tình và dục đều đang diễn ra dưới ánh đèn sáng rực.
Chiếc bàn gỗ đỏ vốn dĩ sáng bóng như mới, không dính chút bụi, lại dần dần bị vấy bẩn bằng những vết tích của cuộc tình.

Hơi thở nóng rực đọng lại thành nước sương trên mặt bàn, bàn chân chà sát trên mặt bàn để lại vệt tròn, dòng nước trong suốt dinh dính ra vào theo động tác của ngón tay đọng lại thành một vũng nhỏ.

Tay Lê Lạc ôm lấy đầu gối cong của mình, mở rộng sang hai bên, nhưng anh vẫn không nhịn được mà thỉnh thoảng khó chịu khép chân mình lại.

Ngón tay đang vào trong cơ thể thô to, rút ra đưa vào cừa nhanh lại vừa mạnh, vốn dĩ sẽ có chút đau, nhưng mà Đoạn Minh Dương đã hiểu hết những điểm nhạy cảm trên người anh, sau khi tiến vào thì dùng sức ấn mạnh nơi nhạy cảm đó, cảm giác đau liền nhanh chóng bị kh0ái cảm lớn chèn ép, thậm chí cơ thể anh còn bất giác cắn chặt lấy ngón tay, không muốn để cho nó rời khỏi cơ thể mình.

Quá trình nới rộng vừa nhanh chóng lại ngắn gọn, dường như Đoạn Minh Dương không muốn dành quá nhiều thời gian cho màn dạo đầu, sau khi rút ngón tay ra liền đưa dương v*t đã ngẩng cao đầu của mình lên chuẩn bị vào, thậm chí đến cả quần cũng không thèm cởi.

Lê Lạc ngây người ra, liền nhấc chân dậy, bàn chân đạp lên vai Đoạn Minh Dương, không cho hắn tiến vào.

"Cậu cứ định như vậy mà chơi tôi à?"
"Chứ sao nữa?"
"C ởi quần áo ra."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Lê Lạc mấp máy miệng, nhưng không thể nghĩ ra một lí do hợp lí nào cả.


Hình như thật sự là không cần phải c ởi đồ ra, nhưng mà Đoạn Minh Dương của quá khứ, bất kể là có thật lòng hay không, ít nhất da thịt cũng dính sát lấy anh, thậm chí hắn còn hôn khắp cơ thể anh, giống như là quỳ lạy một cách đầy thành kính.

Bây giờ như thế này, khiến cho anh cảm thấy, hình như anh càng trở nên rẻ mạt hơn rồi.

Cũng đúng, chủ động dâng đến tận miệng, không bao giờ được trân trọng cả.

"Bởi vì đây là lần đầu tiên của tôi." Anh cố gắng để cho bản thân mình không rẻ mạt như vậy, "Cậu phải nghe tôi."
Sự mỉa mai dễ dàng thấy được hiện lên trong mắt Đoạn Minh Dương: "Lần đầu tiên? Anh xem hai lần trước của chúng ta là cái gì? Lại chuẩn bị nói là anh không tình nguyện nữa hả?"
"Không phải, ý của tôi là, hai lần trước tôi đều không tỉnh táo, đây là lần đầu tiên làm với cậu lúc tỉnh tảo." Chân của Lê Lạc trượt xuống dưới, chà sát nhẹ trên cơ bụng của hắn như là đang làm nũng, "C ởi đồ ra, đeo bao vào, nếu không thì không cho cậu làm."
Đoạn Minh Dương đẩy về phía trước một cái, quy đ@u hơi mở rộng cửa huy3t: "Hai lần trước đều không đeo bao."
"Tôi mặc kệ, lần này nhất định phải đeo."
Anh cũng chẳng lo lắng là mấy năm nay Đoạn Minh Dương có quá nhiều bạn tình mà nhiễm phải bệnh gì, chỉ là anh cảm thấy, nếu như đang tỉnh táo mà còn để cho đối phương hoàn toàn chiếm hữu lấy cơ thể mình vậy thì có khác gì với việc ngang nhiên chấp nhận thần phục hắn chứ.

"Chỉ cần cậu đeo." Lê Lạc nháy mắt với hắn, "Tối nay dùng cả một hộp cũng được."
Đoạn Minh Dương im lặng mấy giây, sau đó nhấc tay nhanh chóng c ởi quần áo của mình ra, kéo ngăn kéo dưới bàn làm việc, lấy ra một hộp bao hoàn toàn mới, rút ra một cái, xé ra, đeo bao vào, động tác thuần thục tự nhiên.

Tiếp đó, không nói lời nào liền giữ lấy chân anh, dương v*t thô to màu tím liền trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể anh.

Lê Lạc đột nhiên ưỡn eo, rên khẽ một tiếng, đầu mày cau chặt, móng tay cào lung tung trên mặt bàn bóng loáng, nhưng không nắm được bất cứ thứ gì, chợt cảm thấy kiệt sức và hơi chua xót.

Đến cả hộc bàn của thư phòng cũng có sẵn bao dự phòng, trước kia không biết là Đoạn Minh Dương đã làm với bao nhiêu người trong căn biệt thự này nữa.

Sẽ có ai giống như anh, bị ấn lên bàn làm việc mà gi@o hoan không nhỉ? Có khi nào là vị hôn thê kia không?
Từ thân thể đến trái tim, giữa hai người họ đều không có gì công bằng cả.

Sự rung động lần đầu tiên và cuối cùng của anh đều dành cho Đoạn Minh Dương, từ đầu đến cuối đều chỉ có một người mà thôi, vừa yêu lại vừa hận hết năm sáu năm, sau này có lẽ sẽ còn yêu thêm năm sáu mươi năm nữa, nhưng Đoạn Minh Dương gần đây mới bắt đầu quan tâm đ ến anh.

Sự quan tâm này, có thể duy trì được bao lâu đây? Có lẽ chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi.

"Đang nghĩ đến ai?" Đoạn Minh Dương dường như nhận ra được là anh đang ngây người, không đợi cho anh kịp làm quen thì liền bắt đầu ngang tàng mà tung hoành trên người anh, nháy mắt liền đưa anh về đến thực tại.

"A! Mẹ nó...!Cậu nhẹ chút..."
Hai lần trước bị ảnh hưởng bởi rượu và thuốc, cảm giác trướng do dị vật xâm nhập vào cơ thể không có rõ ràng đến thế, rất nhanh cảm giác đó liền bị kh0ái cảm dìm xuống.

Nhưng lần này Lê Lạc hoàn toàn tỉnh táo, cho dù là có đeo bao, nhưng cảm giác kì lạ khi d**ng v*t thô cứng đó ra ra vào vào ma sát trong cơ thể anh rất mãnh liệt, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được từng sợi gân ngang dọc trên d**ng v*t đó nữa.

Cũng may là quy đ@u to lớn hiểu rõ điểm nhạy cảm của anh như trong lòng bàn tay, mỗi một lần đều chính xác mà chà qua đó, khiến cho trung khu thần kinh của anh run lên từng cơn, kh0ái cảm như dòng điện mạnh mẽ chạy dọc khắp tứ chi.

Cảm giác khó chịu ban đầu nhanh chóng bị d*c vọng dâng lên thay thể, c@u nhỏ phía trước của anh dần dần ngẩng đầu lên, lắc lư theo từng động tác va chạm phía sau cơ thể, dần trở nên ướt đẫm cùng với huyệt nhỏ phía sau đang bị rút ra c ắm vào đến mức đỏ lên.


Ban đầu Lê Lạc còn có chút gồng mình lại, bất giác mà kiềm chế tiếng rên, nhưng anh nhớ lại dáng vẻ xấu xí của mình khi buông thả hết mình dưới thân của Đoạn Minh Dương trong quá khứ, anh liền cảm thấy chẳng cần phải lo lắng gì cả.

Dù gì thì Đoạn Minh Dương có lẽ cũng đã chơi chán nhưng cậu trai ngại ngùng giữ kẽ rồi, anh lớn gan chủ động một chút, có thể sẽ khiến cho Đoạn Minh Dương càng mê anh hơn.

Thế là hai chân của Lê Lạc liền kẹp chặt lấy vòng eo mạnh mẽ đầy sức lực của Đoạn Minh Dương, đầu ngón chân bám chặt lấy mép bàn, mượn lực mà khẽ nâng m ông lên để tiện cho hắn c ắm vào sâu hơn.

Nếu như dương v*t chạm vào nơi khiến anh có cảm giác, anh liền không chút giấu giếm mà rên thành tiếng:
"A...Ưm! Sướng...!Ngay chỗ đó, ưm a..."
Đoạn Minh Dương dường như không muốn để anh hưởng thụ như vậy, cứ muốn phải giày vò anh.

Hắn cúi người xuống, bàn tay đặt dưới nách anh, kẹp chặt bờ vai anh, rồi đột nhiên tăng tốc và sức lực, vùng eo cử động mạnh hơn, va chạm vang lên tiếng bạch bạch, bờ m ông trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng lên, trong cơn kh0ái cảm có kẹp thêm chút đau đớn.
Lê Lạc cau mày, bờ môi cắn đến đỏ tươi, quấn chặt lấy bờ vai và tấm lưng của Đoạn Minh Dương, móng tay bằng phẳng cuối cùng cũng có thể thể hiện được sức lực, cào ra một vệt đỏ trên tấm lưng của hắn.

Anh dán sát lên mặt Đoạn Minh Dương, kề bên tai hắn thở đứt quãng mà nỏi: "Chậm, chậm chút...!Ưm a..."
Đoạn Minh Dương làm như không nghe, dương v*t nóng bỏng hung ác mà đâm thẳng trong thân thể anh, dường như là muốn đâm xuyên anh vậy, không chút thương tiếc gì cả.

Lê Lạc bị đâm đ ến mức chịu không nổi nữa, sau lưng cứ chà sát đi chà sát lại mặt bàn cứng ngắc, đau nhói lên.

Cơn giận cũng bừng lên cùng với nhiệt độ cơ thể, bực bội mà cắn lên vai Đoạn Minh Dương, rồi dần tăng thêm sức, mắt thấy hàm răng nhọn sắp cắn vào trong thịt trên vai hắn, Đoạn Minh Dương vẫn không nhúc nhích gì cả, cuối cùng anh buông ra, chỉ để lại một vết răng hồng hồng mà thôi.

"Sao không cắn nữa." Đoạn Minh Dương lại ấn anh lên bàn, hôn mạnh lên bờ môi anh, "Anh Lê không nỡ sao?"
Lê Lạc li3m li3m bờ môi bị hôn của mình: "Đúng vậy...!Ưm...!Còn Giám đốc Đoạn thì, ưm a..

rất nỡ mà chơi tôi..."
"Bởi vì anh Lê nhu cầu rất cao."
Đoạn Minh Dương đứng dậy, lần này hắn vòng tay xuống ôm bổng anh lên, bàn tay to lớn bao trùm lấy mông anh rồi ngang tàn mà bóp, dương v*t cứng rắn vẫn còn cắm chặt ở bên trong, ra vào cạn nông theo từng bước đi của hắn.

Lê Lạc bị hắn ôm từ thư phòng đến phòng ngủ ở bên cạnh, vứt lên tấm giường lớn, vừa mới thả xuống liền bị lật người đ è xuống, Đoạn Minh Dương đâm vào từ phía sau, nơi phía sau vừa được nghỉ ngơi một chút thì lại bị lấp đầy tràn một lần nữa, những nếp nhăn bị căng chặt ra.

"Ưm...!Nặng..." Lê Lạc bất mãn mà than vãn, nhưng Đoạn Minh Dương không hề để ý.

Lòng bàn tay nóng bỏng vuốt v e tấm lưng nhẵn mịn của anh một cách đầy quyến rũ, cũng không biết là cố ý hay vô tình, dần dần làm giảm bớt sự khó chịu ở tấm lưng.

Lê Lạc bị vuốt v e thoải mái đến mức rên thành tiếng, không đong đưa nữa mà nâng cao mông lên đón chào hắn, hiến dâng cơ thể của mình từng lần một theo từng tiết tấu chuyển động của Đoạn Minh Dương.

"Anh Lê thật sự là không có ai khác sao?" Đoạn Minh Dương kéo mái tóc dài của anh về phía sau, ép anh ngẩng đầu lên, "Sao lại dâ/m đãng đến như vậy chứ?"
Lê Lạc hơi híp mắt lại, hốc mắt đã hơi ửng đỏ: "Tự Giám đốc Đoạn chơi tôi thành như vậy...!Còn đổ thừa cho tôi sao?"
Đoạn Minh Dương không trả lời, bàn tay còn lại giữ lấy cằm anh, nâng gương mặt anh qua, ngậm lấy bờ môi ướt át đỏ mềm của anh, chậm rãi mà mú t lấy.

"Sao không tìm người khác?"
Lại nữa, lại là câu hỏi toàn là bẫy rập khiến người khác khó chịu này nữa.

Lê Lạc cố sức nghiêng đầu lại, bật cười: "Không phù hợp thôi, nếu như Giám đốc Đoạn quan tâm đ ến cuộc sống riêng của tôi như vậy...!Ưm hưm...!Vậy thì lần sau đổi người khác đến chơi tôi thử xem? Có khi tôi còn d@m đãng hơn bây giờ ấy chứ."
"Bốp!" Trên mông bị đánh một cái thật vang, bờ m ông nháy mắt chuyển từ đỏ ửng chuyển thành trắng, rồi sau đó lại hiện lên dấu bàn tay năm ngón đỏ tươi.

Đoạn Minh Dương không hề nhẹ tay chút nào, cái đánh này đến bất ngờ, vô cùng đau, Lê Lạc "Ai!" thành tiếng, hít một hơi lạnh.


"Con mẹ nhà cậu! Cậu—— Á!!"
Vừa mới chửi tục thì trên mông lại bị đánh thêm mấy cái, ngay lập tức nửa bên mông của anh liền bị đánh đến mất cảm giác, một lát sau mới cảm nhận được chút đau, đau đến mức mông anh bất giác mà run lên.

Đoạn Minh Dương làm anh mạnh bạo, đánh lại còn mạnh hơn, từng cái đánh vô tình giống như là đang hành hình.

Lê lạc bị đè trên giường không nhúc nhích được, cấu chặt lấy ga giường, hốc mắt đỏ lên, nước mắt sinh lí bị đánh cho ầng ậng trong mắt, cả cơ thể bị va chạm đến lắc lư hết lên, nước mắt lại không chịu rơi xuống, cắn chặt răng không nói tiếng nào.

"Đến khi nào thì anh Lê mới ngoan hơn một chút?" Đoạn Minh Dương cuối cùng cũng dừng tay, thay vào đó là từng cái nhấp thật mạnh, lòng bàn tay lại dịu dàng mà vuốt v e tấm lưng run rẩy của người phía dưới thân.

Lê Lạc nhịn đến mức cả người đầy mồ hôi, mái tóc ướt đẫm dán chặt vào cần cổ, lông mi dài dính chút nước mà không biết đó là nước mắt hay mồ hôi, ướt đẫm hết lên, th ở dốc: "Tôi ngoan một chút...!Ưm a! Thì cậu sẽ, sẽ chiều tôi sao..."
Không biết tại sao Đoạn Minh Dương lại đột nhiên dừng lại, cúi đầu xuống, chôn mặt vào mái tóc ướt của anh.

"Đúng."
Lê Lạc cười thấp.

"Nói dối."
Trong quá khứ anh từng ngoan ngoãn nghe lời Đoạn Minh Dương đến thế, nhưng Đoạn Minh Dương lại chẳng hề quan tâm gì đến anh.

"Rõ ràng là cậu thích chinh phục kiểu người chống đối lại cậu như tôi đây, chơi tôi thì có cảm giác thành tựu đúng không, Giám đốc Đoạn? Muốn để tôi ngoan hơn...!Có giỏi thì chơi tôi đến mức cho tôi ngoan ngoãn hơn đi, nếu không thì cậu đừng hòng."
Sự tàn bạo giữa hàng mày của Đoạn Minh Dương đột nhiên nặng hơn.

"Như anh mong muốn."
Sự cứng miệng nhất thời của Lê Lạc mang đến cho anh một buổi tối không hề yên ổn.

Đúng như Đoạn Minh Dương đã nói, nhu cầu của anh thực sự rất cao, bị làm từ đầu giường đến cuối giường, sau đó lại chuyển sang chiến đấu trong nhà tắm, Đoạn Minh Dương dùng đến năm, sáu cái bao.

Nếu đổi thành người khác, có lẽ là thể lực chịu không nổi mà ngất đi rồi, nhưng anh vẫn còn có thể ôm lấy cổ Đoạn Minh Dương đòi hôn, khàn giọng mà r3n rỉ, trong cơn đê mê, anh cũng không biết là mình đã cao trào biết bao nhiêu lần.

Lần cuối cùng sau khi làm xong, sự mệt mỏi và buồn ngủ bị đè nén từ lâu xông lên.

Lê Lạc mệt đến không chịu nổi, đứng không vững trong mặt gạch bóng loáng của nhà tắm, Đoạn Minh Dương ôm lấy eo anh, hôn mặt và tai anh.

Anh cũng không hề khách sáo mà choàng lấy cổ Đoạn Minh Dương, gác đầu lên vai hắn, giọng nói khản đặc, nhưng giọng điệu vẫn ngọt ngào:
"Giám đốc Đoạn...!Lần này cậu ngủ với tôi rồi, có chịu trách nhiệm không..."
"Tôi đã chịu trách nhiệm rồi."
"Ồ..." Lê Lạc kéo dài âm cuối, "Vậy sao."
Hóa ra "chịu trách nhiệm" thực sự chỉ là ôm xuống lầu mà thôi.

Nước nóng từ vòi sen tắm ướt thân thể hai người họ, xóa tan dòng nước dinh dính hòa cùng mồ hôi kia đi.

Quan hệ giữa hai người họ dường như là hơi nước mờ mịt tỏa ra từ dòng nước nóng này vậy, mập mờ không rõ, nhiệt độ chỉ dừng lại ở bên ngoài, tiếp đó là d*c vọng chỉ lướt qua trong giây lát rồi biến mất, không chạm được đến nội tâm.

Lê Lạc gần như đã không mở nổi mắt nữa, bờ môi sờ so//ạng rồi dán sát lên cổ Đoạn Minh Dương, dùng chút sức cuối cùng, cắn một cái thật mạnh lên chỗ mà anh đã để lại vệt đỏ kia.

Đoạn Minh Dương thuộc về anh bao lâu đây?
Có lẽ lần này, chỉ là một sớm một chiều mà thôi..