Sau Ánh Bình Minh

Chương 42: 42 Trả Lời Tôi


Buổi fanmeeting kéo dài suốt cả buổi chiều.

Trong khoảng thời gian đó, đa số các tiết mục đều có kịch bản sẵn.

Những câu hỏi mà MC hỏi cũng đã được công ty quản lí thông qua từ sớm, yêu cầu phải cố gắng hết sức trả lời theo kiểu khiến cho người khác liên tưởng.

Ngoài việc đó ra, còn tạo phúc lợi cho fan, trong cuộc fanmeeting có tổ chức một trò chơi nhỏ: Hai diễn viên chính sẽ đứng trên bục, tay nắm tay đẩy lẫn nhau, ai ngã xuống bục trước coi như thua.

Mới đầu Lê Lạc còn nghiêm túc mà chơi, nhưng sau đó lúc gần thắng, anh lại đột nhiên thu tay lại theo kịch bản, Lưu Vũ Yên không kịp trở tay mà chợt ngã lên người anh, còn anh thì bị đụng cho ngã xuống bục, cười hi hi mà thua cuộc.

Ai cũng có thể nhìn ra là anh cố ý cho qua, chính là muốn đạt được hiệu quả như vậy, fan CP của họ ở hiện trường quả nhiên rất thích những viên đường chi tiết mập mờ này, cả một vùng trời phấn khích đến nỗi kêu gào liên tục.

Nhưng mà cho dù là hai người cố gắng biểu diễn như vậy, vẫn không thể di chuyển được sự chú ý trên mạng.

Khoảnh khắc Lê Lạc xuống xe nắm lấy tay của Đoạn Minh Dương bị fan và giới truyền thông canh ở bên ngoài rào chắn chụp được mấy trăm tấm, sau khi đăng lên mạng lập tức được chia sẻ điên cuồng, bên cạnh chữ hotsearch còn hiện cả chữ "Hot", trong mắt cộng đồng mạng nghiễm nhiên là đã chứng minh việc hai người có quan hệ với nhau:
[Chính chủ đóng dấu xác nhận rồi, không chạy đi đâu được, uổng công chúng ta mấy năm nay ngày nào cũng ngồi đoán xem vị trí chính cung của Lê Lạc sẽ thuộc về ai, kết quả là từ hồi Đại học trước khi debut thì anh ấy đã là chính cung của người khác rồi.]
[Lưu Vũ Yên thảm quá đi, vốn cho rằng là người thắng cuộc cười đến cuối, kết quả lại là người thua cuộc bị hạ bệ nhanh nhất trong số biết bao nhiêu đối tượng tin đồn khác.]
[Tuy là tôi vẫn luôn hi vọng Lê Lạc chơi gay...!Nhưng mà trong tưởng tượng của tôi anh ấy là công mà!!! Đáng lẽ phải ở bên nhũng người dễ thương như Lâm Trừng ấy! Đột nhảy ra vị Giám đốc Đoạn này...!Tâm trạng lúc này của tôi khi đứng sai vị trí công thụ rất là phức tạp...]
[Đừng nói nữa, một khi chấp nhận được hình tượng này, đột nhiên cảm thấy đôi này cũng khá là xứng đôi ấy chứ?]
[Đừng chấp nhận sớm quá, chuyện kia của nhà họ Đoạn vẫn còn đang trong quá trình điều tra, nói không chừng vị Đoạn Tổng này qua mấy ngày nữa là phải vào tù ấy chứ, tôi cứ quan sát thêm một lúc nữa đã rồi tính tiếp.]
......
Trên đường về Lê lạc lướt những bình luận này, cười hết sức vui mừng: "Không ngờ là cuộc đời này còn có cơ hội tạo tin đồn với cậu nha."
Đoạn Minh Dương: "Chuyện mà anh không ngờ còn nhiều lắm."
Lê Lạc nghiêng đầu, chớp chớp mắt: "Ví dụ như?"
Đoạn Minh Dương: "Tự nghĩ đi."
"Nghĩ không ra mà, bây giờ đã đủ nhiều rồi." Lê Lạc cười nhìn hắn, "Ví dụ như, đổi thành nửa năm trước, tôi tuyệt đối không ngờ được là, tôi vậy mà lại cảm thấy con người của cậu cũng không tệ."
Anh cố ý vứt mồi câu ra, nhưng Đoạn Minh Dương lại không tiếp lời, đợi một hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, anh còn tưởng là chủ đề nói chuyện này kết thúc rồi, đúng lúc đang muốn tiếp tục lướt điện thoại thì đột nhiên nghe Đoạn Minh Dương hỏi:
"Trước kia anh cảm thấy tôi rất tệ sao?"
"Cậu nói xem?" Lê Lạc hỏi lại, "Trước kia cậu có tính cách như thế nào chính cậu không biết sao? Sau khi làm thiếu gia thì cũng có tốt hơn một chút, xem ra là nhà họ Đoạn mài dũa cậu không ít nhỉ."
Đoạn Minh Dương nghe xong, nhắm mắt lại, "Ừ" một tiếng thật thấp.


Lúc xe chạy đến biệt thự ngoại ô, trời đã tối, sau khi tài xế thả họ xuống xong cũng không dừng lại lâu, tiếp tục chở Đặng Lương và Kim Nhân về thành phố.

Mấy ngày nay Lê Lạc vì tránh sóng gió, nên cũng ở lại chỗ vắng vẻ của Đoạn Minh Dương.

Khác với biệt thự ở trong thành phố, xung quanh khu vực này không có những khu thương mại, thiết kế xanh hóa cũng khá là tinh xảo, mỗi một tòa biệt thự đều được bao vây bởi vì từng tầng bóng cây, tính riêng tư vô cùng cao, trừ phi là dùng máy bay không người lái chụp hình từ trên cao, nếu không thì những paparazzi thông thường không thể nhòm ngó được chút riêng tư nào trong khu vực này.

Vừa vào cửa, Lê Lạc liền gỡ hết lớp vũ trang toàn thân xuống.

Cuộc fanmeeting nhiều người phức tạp, anh đứng trên sân khấu nhìn đoàn người đông đúc phía dưới, còn thật sự lo lắng có khi nào có sát thủ cầm dao đột nhiên xông lên không nữa.

Dù gì thì với loại người như Đoạn Hưng Diệp, nếu như thật sự ép hắn ta quá, chuyện gì hắn ta cũng có thể làm được.

Cũng may là cả quá trình fanmeeting bình yên không có chuyện gì, Lê Lạc biết có lẽ Đoạn Minh Dương sắp xếp không ít tầng lớp vệ sĩ, nên lúc này liền thuận miệng mà nói: "Hôm nay cám ơn nhé."
Động tác cởi áo khoác ngoài của Đoạn Minh Dương hơi khựng lại: "Không cần."
"Cần mà cần mà." Lê Lạc còn được nước lấn tới, "Giám đốc Đoạn bận rộn trăm công nghìn việc, cố ý rút ra thời gian đến tham gia hoạt động cùng tôi, tôi cảm động lắm."
Đoạn Minh Dương dường như không muốn đê rý đến anh nữa, đi thẳng lên trên lầu, Lê Lạc lập tức đuổi theo, không ngừng mà nói: "Nhưng mà cảm động thì cảm động, sao tôi cứ thấy, hình như Giám đốc Đoạn ngài hơi nhàn nhã vậy? Đến cả Giang Lưu Thâm cũng đang để ý đến tiến triển của chuyện nhà cậu, sao cậu giống như là chuyện này không hề liên quan gì đến mình vậy? Còn có thời gian để tham gia hoạt động cùng tôi? Không phải là nên nhân lúc hỗn loạn mà nắm lấy thóp của anh cậu sao?"
"Có người đang làm thay tôi, tôi chỉ cần ngồi đợi tin tức là được." Đoạn Minh Dương bước vào thư phòng, đột nhiên nghiêng đầu lại, nói: "Anh Lê liên hệ với Giang Lưu Thâm khá là nhiều nhỉ."
Lần đầu tiên Lê Lạc bước vào trong thư phòng của hắn, sờ bên này nhìn bên kia, thờ ơ mà trả lời: "Đúng vây, con người của hắn bình thường tuy là nhìn khá là lông ngông, nhưng mà lúc quan trọng cũng đáng tin lắm."
"Chả trách mà anh có chuyện gì đều đi tìm hắn đầu tiên."
Lê Lạc nhận ra chút mùi chua, cười trả lời: "Đúng vậy, ban đầu Giám đốc Đoạn ngài hành hạ tôi thảm như vậy, nếu như không có hắn, tôi cũng không biết là phải mất bao lâu mới có thể phấn chấn trở lại."
"Anh Lê thật may mắn."
"Hửm? Câu nào của cậu nghe ra là tôi may mắn vậy?"
"Lúc anh chịu khổ chịu nạn, vẫn luôn có người đến cứu anh, không phải sao?"
"Phải thì sao?"
"Chưa bao giờ có người đến cứu tôi."
Động tác của Lê Lạc khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Đoạn Minh Dương đứng chính giữa thư phòng, ánh đèn trắng trên đầu chiếu xuống, nhưng lại không chiếu vào đáy mắt hắn, bên trong là bóng đêm cô độc.

Đợi đến sau khi anh ngẫm lại Đoạn Minh Dương đang nói gì, niềm vui vẻ cả ngày của Lê Lạc biến mất sạch như nước thủy triều vậy.


Cổ họng của anh bất giác siết lại, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự chưa từng có sao?"
Rõ ràng là anh đã từng đưa tay ra.

Nhưng Đoạn Minh Dương lại không nhớ, hoặc là, không hề xem trọng.

"Từng có." Đoạn Minh Dương lại xoay xoay chiếc nhẫn trên tay trái, "Tôi tưởng người đó sẽ là ánh sáng của cuộc đời tôi, nhưng cuối cùng người đó lại đẩy tôi xuống vực sâu còn tăm tối hơn."
"Trong lúc tôi tuyệt vọng và đau đớn nhất, có ai đến cứu tôi không chứ? Không có ai cả."
"Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước một, bò lên mà thôi."
Lê Lạc nghe những lời này của hắn, ngây người ra mà nhìn chiếc nhẫn đó, chiếc nhẫn được Đoạn Minh Dương cẩn thận bảo vệ, mang theo tất cả tình yêu trong lòng của Đoạn Minh Dương.

Trái tim của anh giống như là bị kim đâm thành những lỗ hổng chi chít, thương tiếc, ghen ghét và giận dữ đồng loạt dâng lên, càng ngày càng nhiều.

Tại sao ban đầu không để tôi làm ánh sáng của cậu? Tại sao lúc đó lại lợi dụng tôi để đầu quân cho nhà họ Đoạn chứ?
Vốn dĩ cậy không cần phải chịu những đau khổ này.

Ai bảo cậu không chọn tôi.

"Cậu đáng đời." Lê Lạc nghĩ thôi cũng biết gương mặt ghen ghét lúc này của anh rất là khó coi, anh nghiêng đầu đi không nhìn Đoạn Minh Dương, cắn chặt răng hàm, "Sớm mà nhận rõ hiện thực đi, những thứ không thuộc về cậu thì có mà cố ép buộc, nhân lúc bây giờ..."
Nhân lúc bây giờ, tôi còn đang ở trước mặt cậu, lựa chọn một lần nữa đi, lần này hãy chọn tôi, có được không?
Nhưng mà cho dù bình thường chuyện gì anh cũng dám nói, đến lúc thật sự cần phải thể hiện lòng mình này thì lại sợ hãi không dám tiến về phía trước.

Đã từng bị giẫm đạp một lần rồi, anh không dám dâng trọn trái tim mình cho người khác nữa.

Lê Lạc ngừng lại một hồi lâu, cũng không thấy Đoạn Minh Dương đáp lại gì, nên nhịn không được mà quay đầu lại nhìn về phía hắn lần nữa——
Sắc mặt lạnh lùng của Đoạn Minh Dương trắng bệch đến mức cứng ngắc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, trong mắ không có bất kì ánh sáng nào, sâu trong bóng đêm dường như mang theo một cảm xúc gì đó đang dân trào cuộn sóng nhưng bị đè nén lại.

"Tôi đáng đời sao?" Giọng nói của hắn hơi khàn, giống như là đang xác nhận lại một lần nữa, "Anh cảm thấy tôi đáng đời sao?"
Lê Lạc bất giác cảm thấy chột dạ: "Tôi chỉ nói đại mà thôi..."
"Nói đại mà thôi?" Đoạn Minh Dương bước từng bước đến trước mặt anh, bóng tối mà thân hình cao lớn tạo ra, bao trùm lấy anh.


"Tất cả những lời mà anh nói với tôi, đều chỉ là nói đại mà thôi, không xem là thật, đúng không?"
Giọng điệu như là chất vấn khiến cho trái tim Lê Lạc như bị đâm, anh phản bác lại: "Cho dù là tôi nói nghiêm túc, cậu có nghe không? Trong lòng cậu chỉ có người mà cậu yêu kia thôi, cho dù cô ta làm tổn thương cậu, cậu vẫn nhớ mãi không quên.

Suốt ngày mang chiếc nhẫn đó cho ai xem chứ? Chấp nhận sự thực đi, nếu như cô ta đã vứt bỏ cậu, thì sẽ chẳng cần cậu nữa đâu."
Con ngươi Đoạn Minh Dương run lên, giống như là giẫm phải vảy ngược, đột nhiên bùng phát lên, đột nhiên đưa tay ra bóp lấy cổ họng anh, ấn anh lên giá sách trong thư phòng, bên hốc mắt đỏ lên, giọng nói gầm thấp lên y như là thú hoang: "Im miệng, anh vốn dĩ chẳng hiểu gì hết!"
"Vậy thì cậu phải nói để tôi hiểu chứ!"
Lê Lạc cơn oán giận từ lâu cũng bùng phát lên, một nắm tay đấm lên lồ ng ngực hắn: "Mẹ nó cả ngày cậu cứ lạnh cái mặt ra, từ đầu đến cuối đều chẳng để lộ chút tâm tư nào với tôi, tôi hiểu cái gì cho được? Tôi chỉ có thể đoán! Tôi tưởng là tôi đoán đúng rồi, kết quả thì sao? Đến cuối là còn trách tôi không hiểu cậu? Toàn là lỗi sai của tôi, được chưa?"
Đoạn Minh Dương bị đấm ho mấy tiếng, cơn giận dữ trong mắt đột nhiên bùng lên, sức lực trên tay cũng nặng hơn, không ngừng siết lại.

Lê Lạc bị siết đau, giọng nói cũng khó khăn hơn, nhưng vẫn không ngừng lên án, đấm đá hắn lung tung: "Cậu đáng đời lắm, không biết phân biệt tấm chân tình, không hiểu phong tình! Khụ khụ...!Ai mà muốn ở chung với người như cậu chứ? Chỉ có—— Ưm..."
Bờ môi đột nhiên bị đè chặt, phía sau ót đụng phải cửa kính pha lê kêu "ầm" một tiếng.

Lê Lạc bị va đầu đến ngơ ngác.

Anh khó tin mà mở to mắt ra, nhìn về con ngươi sâu thăm thảm gần trong gang tấc, cứng nhắc mà nuốt nửa câu "Chỉ có đứa ngốc như tôi mới bằng lòng" vào trong bụng.

Hòa cùng hơi thở của Đoạn Minh Dương.

Mãi cho đến ba bốn giây sau, anh mới nhớ ra phản kháng lại.

Bây giờ không phải là lúc nên triền miên lâm li, thiên không thời, địa không lợi nhân cũng không hòa, sao đột nhiên lại hôn anh chứ?
Nhưng mà anh vốn dĩ không thể đầy được tòa núi nặng nề đè trên người anh, ngược lại hai tay còn bị khóa chặt lại trên đỉnh đầu.

Đoạn Minh Dương cắn mạnh lên môi dưới của anh, từng cơn đau truyền đến, gần như là trầy da tróc vảy.

"Bây giờ hiểu chưa?"
Bàn tay bóp lấy cổ anh của Đoạn Minh Dương trượt đến sau gáy anh, chậm rãi vuốt v e, sức lực không nặng, giống như sự dịu dàng cuối cùng dành cho con mồi.

Lê Lạc bị vuốt v e cho run lên, đầu quả tim anh cũng run lên theo, lửa giận bốc lên chợt hạ xuống, hơi thở của Đoạn Minh Dương dẫn dắt anh, dầm dầm chìm vào trong bầu không khí mập mờ bất chợt sinh ra này.

Cảm xúc của con người vẫn luôn dễ dàng dao động chỉ vì một câu nói, một động tác như thế, anh giống như là con rối trong tay đối phương, không có chút ý chí nào.

"Trả lời tôi."
Đầu mũi của Đoạn Minh Dương gần như chạm đến đầu mũi anh, nhưng lại không hôn anh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm anh, dường như là nhất định muốn nhận được câu trả lời mới tiếp tục vậy.

Cổ họng Lê Lạc lên xuống, nhìn lại hắn một hồi lâu, cuối cùng anh chầm chậm nhắm mắt lại.


Thôi vậy, cứ như thế đi, anh từ bỏ việc giãy giụa.

Đoạn Minh Dương có thể nhẫn nhịn anh đến mức này, chắc là hắn cũng quan tâm anh đôi chút.

Bắt buộc phải thừa nhận, so với việc cãi nhau, so với việc lật lại nợ cũ, vào giờ phút này, hoặc có thể nói là mỗi một phút giây, anh đều muốn nhận được tình yêu của Đoạn Minh Dương.

Cho nên Lê Lạc hơi ngẩng đầu lên.

"Không hiểu lắm, xác nhận lại một lần nữa."
Sự vuốt v e nhẹ nhàng sau gáy biến mất, thay vào đó là cảm giác bị ép bức chặt chẽ như bị bắt lại.

Đoạn Minh Dương bóp chặt lấy gáy anh, cố định sau ót anh, một bàn tay khác siết chặt vòng eo của anh, ngang ngược dùng sức giống như là muốn khảm cả người anh vào trong thân thể hắn vậy.

Lê Lạc nhíu mày th ở dốc một tiếng, giây tiếp theo, hơi th ở dốc lại bị nuốt vào trong bụng.

Là do Đoạn Minh Dương đẩy vào.

Môi lưỡi quấn lấy nhau, tựa như là chém giết, hai người họ bỏ qua bước quấn quýt khi3u gợi kia đi, trực tiếp xâm lược lãnh địa thuộc về mình luôn.

Đoạn Minh Dương giành lấy cơ hội trước, khóa chặt lấy bờ môi của anh trước, lưỡi dùng sức mà đẩy vào nơi sâu nhất, đâm thẳng vào cổ họng anh, li3m láp lấy hàm trên non mềm của, quấn lấy cái lưỡi mềm mại trốn ở bên trong, m út vào kéo ra bên ngoài.

Lê Lạc không kịp đề phòng, nháy mắt liền bị cuốn vào, bị hắn hôn đến mức nức nở, tay chân không còn sức.

Sau khi tỉnh táo lại, lập tức quấn lấy cổ của Đoạn Minh Dương, cả người dán chặt lên ôm lấy hắn, mang theo lửa giận mà cắn lấy bờ môi hắn, tiếp đó dâng cái lưỡi của mình lên, không chấp nhận làm phe yếu thế mà quấn quýt chiến đấu với hắn.

Hai bờ môi bị cắn m út đến sưng lên, dòng nước trong suốt giống như là keo dán dính mạnh nhất, dán dính hai người họ lại với nhau, không thể nào chia cách được, khó mà thoát ra được.

Lúc Lê lạc lại dùng cái lưỡi ướt át của mình li3m lấy bờ môi của Đoạn Minh, Đoạn Minh Dương bóp lấy gáy anh kéo anh ra, khiến cho cuộc chiến này tạm thời dừng lại.

"Bây giờ hiểu chưa?"
Lê Lạc đã quên mất chủ đề khi nãy từ lâu, vẫn còn đang chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt khi nãy, tim đập nhanh đến bất thường, đầu anh có hơi mơ màng, mắt híp lại hỏi: "Hiểu cái gì?"
Đoạn Minh Dương siết lấy cằm anh, ép anh ngẩng đầu, giọng nói có hơi khàn:
"Tâm tư của tôi dành cho anh...!anh hiểu chưa?".