-Không phải đồ giả sao? Ngươi xem như bảo bối, nhưng ở trong mắt người khác cũng chỉ là cây cỏ thôi.
Nói xong liền xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng bước nói:
-Ngày mai… ta sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, cho ngươi thấy bản lĩnh của ta. Ngươi đừng nghĩ có thể trốn khỏi tay ta đi tìm ca ca ta. Hừ! Chỉ sợ ngươi vừa rời khỏi nơi này một bước, lập tức bị chém thành thịt vụn.
Nhưng sau khi nói xong, Đơn Đơn lại có chút hối hận. Thầm nghĩ Địch Thanh đen thui này thoạt nhìn rất quật cường, nếu không cho là thật, như thế nào có thể cho là phải?
Giờ có thể thay đổi khuôn mặt Địch Thanh, nhưng không thay đổi được khí phách cứng cỏi của hắn. Thời điểm ở sa mạc, Đơn Đơn cũng đã biết tính cách Địch Thanh. Nhưng đã nói ra, nàng không muốn thay đổi, sau khi ra khỏi phòng, khó tránh khỏi có chút lo sợ.
May mắn là Địch Thanh không có hành động gì.
Đơn Đơ đã không ngủ suốt một đêm, ôm chăn dựa vào bên giường, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Đợi cho đến lúc bình minh, Đơn Đơn thấy nắng sớm chiếu vào mới hoảng hốt bừng tỉnh, không nghe thấy Địch Thanh ở bên trong có động tĩnh gì, có chút giật mình. Chân trần nhảy thẳng xuống giường, vội vàng chạy tới. Cửa phòng được đẩy ra, nhìn thấy Địch Thanh đang nhìn mình, trong tay hắn vẫn đang cầm Ngũ Long.
Đơn Đơn có chút ngượng ngùng, lại có chút đắc ý nói;
-Địch Thanh, hôm nay ta sẽ đưa ngươi xuất cung. Chẳng phải ngươi vẫn cho rằng ta không có năng lực cứu ngươi sao?
Địch Thanh thầm nghĩ:
-Ta nói lời đó lúc nào?
Vốn định hỏi lại chuyện Hương Ba Lạp, nhưng lại nghĩ đến vẻ mắt của Đơn Đơn tối qua, cuối cùng đành nhịn xuống không hỏi nữa. Mặc dù Đơn Đơn khi lạnh lùng, khi thì ra vẻ độc ác, nhưng Địch Thanh chỉ cảm thấy nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.
Hương Ba Lạp thần bí như thế, Đơn Đơn có thể biết được bao nhiêu?
Đơn Đơn thấy Địch Than him lặng, cho là hắn khinh miệt, không kìm nổi kêu lên:
-Ta đưa ngươi ra ngoài, tuy nhiên là bởi vì ở sa mạc ngươi đã cứu ta. Ngươi cho ta nước uống, ta giải độc cho ngươi. Ngươi đưa ta tới ốc đảo, ta liền mang ngươi xuất cung. Đời này kiếp này, ta không muốn thiếu nợ ân tình của ngươi, ngươi cũng đừng cho là ta thích ngươi rồi.
Nói xong câu sau cùng, sắc mặt nàng đỏ bừng, dường như trong mắt vẫn còn hung ý. Nhưng cả người run rẩy, không nói thêm được gì.
Hồi lâu sau Địch Thanh mới nói:
-Ta hiểu được.
Đơn Đơn bực bội dậm chân:
-Ngươi hiểu được cái gì? Cái gì ngươi cũng không hiểu! Ta ghét ngươi, cái tên tự cho là đúng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại. Lần này ngươi ra khỏi cung, lăn đi thật xa, chớ có trở về, bằng không ta là người đầu tiên giết ngươi.
Không đợi Địch Thanh trả lời, một nha hoàn tiến vào, thấp giọng bẩm báo:
-Công chúa, nàng đến đây…
Trên mặt Đơn Đơn có toan tính, lập tức mang theo nha hoàn đi ra ngoài. Một lát sau, nha hoàn kia lại đến, nói:
-Vị này… Công tử, mời đi bên này.
Nha hoàn kia không giám nhìn thẳng vào Địch Thanh, nhưng trong khóe miệng hiện nên tiếu ý, hiển nhiên là cảm thấy quan hệ của Đơn Đơn và Địch Thanh có chút cổ quái và thú vị.
Địch Thanh không biết là phúc hay họa, bỏ qua suy nghĩ, đi ra khỏi phòng. Lúc đến phòng khách, nhìn thấy hai cỗ kiệu đang đỗ ở đây. Bên cạnh một cỗ kiệu là một cô gái có phong thái vô cùng tao nhã.
Nữ tử kia dùng lụa mỏng che mặt, nhưng càng tôn thêm vẻ phong tình.
Nàng cứ lẳng lặng nhìn Địch Thanh, mặc dù không nói câu nào, nhưng từ khi nhìn thấy Địch Thanh, đôi mắt liền tràn đầy mê hoặc và kinh ngạc.
Địch Thanh trấn định bước qua, chậm rãi đứng bên kiệu, không rên lên một tiếng. Mặc dù hắn đã thay đổi dung nhan, nhưng chỉ sợ vừa lên tiếng đã bị nàng kia nhận ra.
Hắn và nàng kia, vốn đã biết nhau.
Không ngờ nàng kia cũng không nói gì, chỉ dùng ngón tay như ngọc chỉ vào trong cỗ kiệu. Địch Thanh vén màn kiệu lên, định đi vào ngồi, thân hình liền khựng lại.
Người ngồi trong kiệu chính là Đơn Đơn.
Tuy Địch Thanh biết chắc chắn Đơn Đơn cũng sẽ xuất cung, nhưng thấy cỗ kiệu không rộng lắm, sau khi lên kiệu chỉ sợ phải ngồi lên đùi Đơn Đơn, sao có thể bước lên được?
Khuôn mặt Đơn Đơn đỏ ửng, thấy Địch Thanh do dự không lên, cười lạnh nói:
-Ngươi sợ?
Lách người sang một bên nói:
-Ngươi ngồi sau ta đi.
Lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra cỗ kiệu thiết kế rất khéo léo, nhìn từ bên ngoài có vẻ hơi hẹp, nhưng ở phía sau vẫn còn có khoảng trống, một người có thể ngồi được. Nếu Đơn Đơ không lách sang một bên, Địch Thanh cũng không phát hiện ra chỗ huyền bí của cỗ kiệu.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ Trương Bộ chủ thật sự muốn giúp Đơn Đơn sao? Rốt cuộc nàng ta có ý định gì?
Không do dự nữa, Địch Thanh nghiêng người tới phía sau Đơn Đơn rồi ngồi xuống. Tuy cỗ kiệu thiết kế khá khéo léo, nhưng dù sao không gian cũng có hạn, hai người ngồi trước sau, mặc dù tai và tóc không chạm vào nhau, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở.
Trong kiệu trở nên yên tĩnh.
Hai người đều im lặng để tránh xấu hổ. Nhưng mà, trong kiệu thực sự quá yên tĩnh, cho dù là nhịp tim đập cũng có thể nghe thấy.
Đời này, Địch Thanh chưa từng đối mặt với cục diện khó ứng đối như thế. Địch Thanh thở chậm lại, chỉ sợ hơi thở phun ra chạm vào chiếc gáy trắng như bạch ngọc của Đơn Đơn. Đột nhiên, hắn phát hiện mái tóc Đơn Đơn hơi run run, sau đó nhìn thấy gáy nàng ửng đỏ, hơi thở có chút dồn dập.
Địch Thanh cúi đầu xuống, không nhìn.Nhưng mùi thơm tinh tế vẫn truyền vào mũi hắn.
Cỗ kiệu được nâng lên, lắc qua lắc lại như ở trên mây.
Đơn Đơn ngồi ở phía trước, khuôn mặt đỏ rực như hoa trên núi, trái tim đập loạn như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Mặc dù nàng cố làm ra vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng ở đời này, cũng chưa từng quá thân thiết với nam tử nào như vậy.
Nhưng chẳng biết tại sao, nước mắt lại chảy dọc theo hai má xuống dưới. Rốt cuộc nàng thương tâm điều gì, chỉ có mình nàng biết. May mắn, Địch Thanh không nhìn thấy nét mặt của nàng. Đơn Đơn thầm nghĩ, nhưng sâu trong nội tâm, không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh?
Đường xá bóng loáng như tơ lụa, như nước chảy đi. Không biết bao lâu sau, cỗ kiệu ngừng tạm, thế nhưng ngừng hẳn lại.
Trong lòng Địch Thanh rùng mình, nghe thấy phía ngoài có người hỏi:
-Trong kiệu là Trương Bộ chủ sao?
Có người quát:
-Mắt ngươi không mù, sao không nhận ra kiệu của Bộ chủ.
Người ở phía trước hiển nhiên là thị vệ trong cung, lại hỏi:
-Nhưng cỗ kiệu phía sau là ai?
Giọng của Trương Bộ chủ vang lên:
-Là Công chúa Đơn Đơn. Hôm nay Công chúa cùng ta tới giới đài tự thắp hương lễ tạ thần phật.
Thị vệ kia vội nói:
-Bộ chủ, ngài có thể xuất cung, nhưng Công chúa thì không được. Ngột Tốt đã có lệnh, vì bảo vệ an toàn của Công chúa, mấy ngày nay, không thể để Công chúa xuất cung.
Trong lòng Địch Thanh trầm xuống, phát hiện không ổn, chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Đơn Đơn ngồi phía trước bước ra ngoài.
Người ngăn Trương Bộ chủ và Đơn Đơn đúng là Ngự tiền thị vệ trong cung. Trong tâm của y, chỉ nghe lệnh của Ngột Tốt, còn đang suy nghĩ làm cách nào khuyên Đơn Đơn trở về, không nghĩ màn kiệu vừa vén lên, Đơn Đơn đã đứng trước mặt y.
Thị vệ kia giật nảy người, thấy công chúa Đơn Đơn đỏ bừng mặt, vội lùi ra phía sau hai bước, quỳ một chân nói:
-Điện trực Ngộ Hạo tham kiến Công chúa.
Mặt ngọc của Công chúa Đơn Đơn đang đỏ, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, đột nhiên nói: