Đơn Đơn có chút ngạc nhiên, khuôn mặt tái nhợt như bạch ngọc trở nên đỏ ửng vì phẫn nộ. Địch Thanh yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có trăng, trăng sáng đêm dài.
Không biết trôi qua bao lâu, sự phẫn nộ trong mắt Đơn Đơn đã tan hết, đột nhiên nói:
-Ta biết ngươi định dùng phép khích tướng, ngươi muốn ta giao ngươi cho đại ca của ta. Ngươi muốn biết bí mật của Hương Ba Lạp? Hừ, ngươi muốn biết, ta càng không cho ngươi biết. Ngươi muốn gặp đại ca của ta, ta sẽ đem ngươi ra khỏi cung.
Nàng cố gắng tạo ra dáng vẻ hung ác nhưng thật sự không giống, Địch Thanh cũng đành thở dài.
Đơn Đơn nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Địch Thanh, đột nhiên kìm lại, không nói nữa, sắc mặt trở nên lạnh lẽo:
-Ngươi có biết… vừa rồi ta phát lời thề gì?
Nàng bắt đầu hung dữ, lại giống với tiểu cô nương không hiểu chuyện, nhưng lúc tỉnh táo, lại giống với ngọn núi băng, tự đẩy người khác ra xa mình cả ngàn dặm.
Địch Thanh lắc đầu, cũng lười nói nhiều.
Đơn Đơn lẩm bẩm:
-Ta mới thề, nếu như ngươi gạt ta, không thừa nhận là Địch Thanh, ta sẽ giết ngươi. Nếu ngươi không gạt ta, ta sẽ nhớ kỹ ngươi đã từng cứu ta ở sa mạc, sẽ đưa ngươi ra khỏi cung, để ngươi tự sinh tự diệt.
-Không phải là ta không muốn lừa ngươi, chỉ có điều vừa rồi cảm thấy không thể lừa được ngươi.
Địch Thanh nói một cách thản nhiên.
-Ngươi không cần xem ta là một người vĩ đại, vì vậy ngươi không cần vì không cứu được ta mà canh cánh trong lòng.
Đơn Đơn trừng mắt nhìn Địch Thanh:
-Ngươi nghĩ ta không có bản lãnh đưa ngươi ra ngoài sao? Hừ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta có bản lãnh này không.
Địch Thanh lại im lặng, hắn thấy được, Đơn Đơn cô đơn, cao quý, hay thay đổi, tùy hứng, nhưng vốn không muốn giết hắn.
Đúng lúc này, bức rèm che được mở ra, có tỳ nữ đi vào nói:
-Thưa Công chúa, Bộ chủ Càn Đạt Bà đã tới.
Tỳ nữ kia có đôi môi hồng, hàm răng trắng, khuôn mặt khá mĩ lệ.
Trong lòng Địch Thanh trở nên khẩn trương. Hắn nhớ rõ, trận chiến năm đó ở lăng Vĩnh Định, Vương Khuê từng nói:
-Trong tám Bộ mà Nguyên Hạo lập ra, mọi người ở trong bộ phận Càn Đạt Bà và Khẩn Na La đều tinh thông nhạc lý. Bộ phận Càn Đạt Bà đều là nữ, mỗi người đều giỏi ca múa…
Bộ chủ Bộ Càn Đạt Bà tới đây làm gì?
Địch Thanh cố gắng xuống giường, nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương có chút xa lạ, đột nhiên phát hiện ra bộ râu trên mặt đã không còn, mà quần áo trên người cũng được đổi thành một bộ quần áo mềm mại như tơ. Địch Thanh giật mình kinh hãi, đưa tay sờ bụng, sờ ngực, không ngờ Ngũ Long đã không còn.
Mồ hôi Địch Thanh tuôn ra, thầm nghĩ Ngũ Long vẫn luôn ở bên người mình, sao giờ lại không thấy? Chẳng lẽ Đơn Đơn nhân lúc mình hôn mê, thay đổi quần áo của mình đã tiện tay cầm Ngũ Long đi?
Ngũ Long liên quan đến Hương Ba Lạp, hắn không thể đánh mất.
Tâm trạng hắn trở nên khẩn trương, không thua gì lúc đối địch với Nguyên Hạo. Địch Thanh không kìm nổi bước vài bước ra ngoài, muốn gặp Đơn Đơn để hỏi việc này. Mới đi tới bức rèm che, chợt nghe thấy tiếng một người con gái:
-Đơn Đơn, ngươi tìm đến tỷ tỷ có chuyện gì vậy?
Giọng nói kia như tiếng róc rách của dòng nước, mang theo một loại phong tình khó tả.
Giọng nói truyền qua cánh cửa, vốn rất nhỏ, nhưng thính lực của Địch Thanh rất nhạy bén nên nghe được khá rõ. Sau khi nghe được giọng nói kia, thân thể Địch Thanh chấn động, bước chân dừng lại, hắn nhận ra, người vừa nói chính là Bộ chủ lần trước ngồi kiệu đến Đan Phượng Các.
Giọng nói vô cùng quen thuộc càng làm cho Địch Thanh khẳng định hiểu lầm trong lòng. Hắn đứng thẳng lên, muốn bước đi, nhưng chân nặng như đeo tạ ngàn cân, khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.
Chỉ nghe thấy Đơn Đơn nói:
-Trương tỷ tỷ, muội có việc nhờ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội nha.
Địch Thanh thầm nghĩ;
-Trương tỷ tỷ? Ôi… Hóa ra nàng đúng là người của Nguyên Hạo.Nguyên Hạo dùng trăm phương ngàn kế đưa nàng đến kinh thành để làm gì? Ồ, những người nàng tiếp xúc đều là quan lại quyền quý, tất có thể dò hỏi một chút tin tức Đại Tống… Nguyên Hạo sớm đã có tâm đối địch với Đại Tống, mật thám được phái ra chắc không chỉ có mình nàng ta.
Đang suy nghĩ, Địch Thanh lại nghe Trương tỷ tỷ nói:
-Đơn Đơn, đại ca muội chính là Đế Thích Thiên, nơi này còn có việc mà hắn không thể giải quyết hay sao?
Đơn Đơn vội la lên:
-Không được, không được để huynh ấy biết chuyện này.
Nàng kia “Ồ” lên một tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
-Đó là việc gì?
Địch Thanh nghe Đơn Đơn nói:
-Trương tỷ tỷ, muội thích một nam nhân, nhưng đại ca lại không thích hắn, còn cho người trừng phạt hắn. Lúc này người hắn mang trọng thương, muội đem hắn giấu ở trong phòng, nhưng làm sao để đưa hắn ra ngoài thì không có cách nào. Muội biết tỷ thông minh hơn muội gấp trăm lần, tỷ thay muội nghĩ ra một biện pháp nha.
Trong lòng Địch Thanh chấn động, thầm nhủ: “nàng ta đang nói ta sao? Nha đầu kia thường hay nói dối, không tin được.”
Trương tỷ tỷ trầm mặc thật lâu, sau đó nói:
-Đơn Đơn… Muội cũng rõ tính tình của đại ca muội. Nếu y biết muội gạt y tự ý làm việc… Chỉ sợ không tốt lắm.
Ngay lập tức, Đơn Đơn nói:
-Tỷ yên tâm, nếu chuyện này bại lộ, muội sẽ gánh mọi hậu quả, tuyệt đối không liên lụy đến tỷ. Trương tỷ tỷ, tỷ thương muội nhất, lần này nhất định phải giúp muội một chút.
Trương tỷ tỷ trêu chọc nói:
-Thì ra Đơn Đơn cũng đã lớn, cũng có nam nhân vừa ý. Không biết rốt cuộc người đó là ai, có thể để tỷ tỷ nhìn qua một chút hay không?
Đơn Đơn đùn đẩy:
-Người này đen thui, có gì tốt đâu mà xem.
Sau đó nói tránh đi:
-Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ có biện pháp nào không?
Trương tỷ tỷ thấp giọng nói:
-Biện pháp hả… thật ra rất đơn giản.
Nàng ra vẻ chần chừ, Đơn Đơn vui vẻ nói;
-Kìa, nói mau đi.
Địch Thanh ở trong phòng nghe được, trong lòng không biết nên cười hay khóc, thầm nghĩ, so với Trương tỷ tỷ kia, Đơn Đơn chỉ là một đứa trẻ khờ dại mà thôi. Nếu Trương tỷ tỷ kia biết người nàng cứu là Địch Thanh hắn, không biết có trở mặt vô tình hay không?
Trương tỷ tỷ cười nói;
-Nếu tỷ mạo hiểm giúp muội, muội sẽ cảm tạ tỷ thế nào đây?
Đơn Đơn nói:
-Thế nào cũng được. Nhưng tỷ là Bộ chủ bộ phận Càn Đạt Bà, đại ca cũng rất coi trọng tỷ, cần gì cũng có nha.
Đột nhiên Trương tỷ tỷ thở dài:
-Đơn Đơn muội tử đã có ý trung nhân, nhưng tỷ tỷ đã có đâu.
Đơn Đơn thẳng thắng nói:
-Lo liệu xong hết rồi, tỷ nhìn trúng người nào, nói với muội một tiếng. Muội sẽ bảo đại ca lập tức trói người đó đưa đến trước mặt tỷ.
Trương tỷ tỷ không nhịn được cười khúc khích:
-Hóa ra nam nhân mà Đơn Đơn muội vừa ý, hiện tại cũng bị trói lại, cho nên không dám để cho ta gặp mặt nha.
Đơn Đơn lại bắt đầu trầm mặc, thật lâu sau mới buồn bã nói:
-Muội hận không thể trói hắn lại. Tỷ tỷ… nhưng… muội lại nhất định phải đưa hắn đi. Muội… không muốn để đại ca giết hắn. Tỷ tỷ… người mau nói ra biện pháp đi, nếu không muội sẽ đi tìm người khác.
Trương tỷ tỷ nói:
-Người khác? Đó là người nào?
Bên ngoài phòng đột nhiên im lặng, một lát sau, Trương tỷ tỷ cười nói:
- Được rồi, ta không đùa muội nữa. Sắp tới thời gian Ngột Tốt đăng cơ, phải ở giới đài tự trì trai lễ Phật, lệnh cho ta trọng chỉnh lễ nhạc, nói cái gì “Vương giả chế lễ mua vui, nói phải hợp với người dân”. Đại ca muội cảm thấy, âm nhạc lễ nghi Đại Tống rườm rà phức tạp, không thích hợp với vùng Tây Bắc mở rộng, muốn ta sửa Quốc nhạc lại cho đơn giản hơn một chút. Cứ cách vài ngày là tỷ lại phải đến giới đài tự gặp Ngột Tốt bẩm báo tiến trình. Ngày mai muội có thể lấy cớ cùng tỷ đến giới đài tự lễ Phật, đem ý trung nhân của muội đặt trong kiệu mang ra ngoài, thử hỏi không danh chính ngôn thuận sao?
Đơn Đơn vui vẻ nói:
-Quả nhiên tỷ tỷ rất thông minh.
Trương tỷ tỷ thở dài nói:
-Thật ra đương nhiên là muội đã nghĩ ra loại biện pháp này rồi, nếu muội mang hắn ra ngoài, ai dám ngăn cẳn chứ? Muội muốn kéo tỷ tỷ vào, là tại sao chứ?
Đơn Đơn buồn rầu nói:
-Ôi… Tỷ còn nói muội không nghĩ. Hiện giờ, mỗi lần muội ra ngoài có không ít thị vệ đi theo, muội có mắng chửi cũng không đi. Nếu muội xuất cung một mình, bọn họ sẽ nghi ngờ.
Trương tỷ tỷ nói:
-Bởi vậy muội mới kéo tỷ vào? Đơn Đơn… Ngột Tốt cũng là lo lắng cho an nguy của muội…
Không nói thêm nữa, nhẹ giọng cười nói:
-Tốt lắm, tỷ tỷ phải đi rồi. Ngày mai sáng sớm sẽ đi, không làm phiền muội và tình nhân nói lời tạm biệt nữa.
Địch Thanh nghe đến đó, xoay người quay về giường. Không bao lâu sau, nghe thấy tiếng cửa vang lên, Đơn Đơn đã đến. Thấy Địch Thanh ngồi ở giường, Đơn Đơn lạnh lùng nói:
-Ngươi đi đâu? Muốn bỏ trốn sao?
Địch Thanh nói tránh đi:
-Đồ đạc của ta ở đâu?
Đơn Đơn ra vẻ kinh ngạc hỏi:
-Cái gì vậy?
Địch Thanh lập tức nói:
-Là cái bi đen, mặt trên có khắc hai chữ Ngũ Long.
Đơn Đơn không chút để ý nói:
-Đó là cái gì?
Địch Thanh nhìn Đơn Đơn, thành khẩn nói:
-Nói thật, ta cũng không biết đó là cái gì. Nhưng đối với ta, đồ vật đó vô cùng quan trọng.
-Nhưng ngươi không biết vật này có tác dụng gì sao?
Đơn Đơn giơ tay ra, Ngũ Long đã nằm trong lòng bàn tay. Ngũ Long có màu đen nằm trên bàn tay nõn nà, đầy sâu kín.
Địch Thanh không giơ tay lấy lại, nhìn Ngũ Long, trong mắt hiện lên nét đau khổ, lắc đầu.
Trong mắt Đơn Đơn hiện nên hào quang kì dị, vứt Ngũ Long cho Địch Thanh:
-Đồ đạc của ngươi ta không them.
Địch Thanh nhận lấy, trong lòng hoang mang. Vì sao Đơn Đơn phải lấy đi Ngũ Long? Vì sao lại vui vẻ trả lại cho hắn?
Địch Thanh nhìn kĩ bi đen, nhận thấy không sai, chậm rãi cho bi đen vào trong ngực.