- Cao hơn một trượng, nhưng với thân thủ của ngươi, nghĩ chắc không có chuyện gì đâu.
Địch Thanh nói:
- Ta và ngươi cùng đi.
Hắn nắm chặt cổ tay Lý Thuận Dung, ngó đầu dò xét, nhìn thấy dưới hố đen nhánh cũng thầm sợ hãi.
Lý Thuận Dung lấy viên minh châu trong người ra nói:
- Đây là viên dạ minh châu do tiên đế ban tặng, có thể dùng để chiếu sáng.
Hạt minh châu đó nhỏ bằng nửa nắm tay, trong bóng đêm tỏa ánh hào quang, màu giống như ánh trăng lạnh lẽo. Địch Thanh đưa tay nhận lấy, vượt lên nhảy xuống trước, Lý Thuận Dung gần như không chần chừ liền nhảy theo sau.
Địch Thanh vào trong động, cảm thấy hồi hộp vô cùng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Chân vừa chạm đất, liền quỳ gối giữ thăng bằng, lúc này Lý Thuận Dung cũng vừa rơi xuống, Địch Thanh sợ nàng bị thương, đưa tay ra đỡ. Cảm giác tiếp xúc rất dịu dàng, mới nghĩ đối phương là nữ, liền vội vàng buông tay, lui lại một bước.
Lỗ hổng dưới hốc cây tuy sâu, nhưng cũng không rộng, Địch Thanh mặc dù lùi lại, nhưng vẫn đứng sát cạnh Lý Thuận Dung, mặt ửng đỏ, may là viên dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi hẹp, nên nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn.
Lý Thuận Dung khẽ thở phào, chợt nói:
- Địch Thanh, ngươi quan tâm Thánh Thương như vậy, ta rất cảm ơn ngươi.
Địch Thanh nói vẻ khó hiểu:
- Bảo vệ Thánh Thượng là bổn phận của ta, ngươi cảm ơn ta làm gì?
Lý Thuận Dung không trả lời, ngửa đầu lên trên nói:
Ba người ở trong hốc cây im lặng một lúc lâu, lát sau Lý Thuận Dung mới nói:
- Bên tay trái ta có một huyệt động nối thẳng tới Huyền cung, ta sẽ đi trước, chỉ có điều hang động hơi thấp, vất vả Thánh Thượng rồi.
Triệu Trinh cười khổ nói:
- Chạy thoát được quan trọng hơn, vất vả có đáng gì.
Trong lòng thầm nghĩ: “ ban đầu những người xây lăng mộ kia cũng vì để chạy trốn nên nới đào con đường này, đương nhiên sẽ không thể trang trọng rộng rãi, mình nên hận họ, hay là nên cảm ơn họ? ”
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Ta đi trước dẫn đường, Lý Thuận Dung theo sau ta, Thánh Thượng đi sau cùng.
Sự sắp xếp lần này của hắn thâm ý rất sâu, hắn sợ rằng Lý Thuận Dung quen thuộc đường đi, sẽ để nàng chạy thoát.
Lý Thuận Dung nói:
- Được. Nhưng phía trước rốt cuộc là như thế nào, ta cũng chỉ nghe người thợ kia nói lại mà chưa từng đi qua, ngươi nhất định phải cẩn thận đó.
Địch Thanh không nói gì, lần tìm hang động, khom người chui vào. Hang không cao, có nhiều chỗ thậm chí phải bò mới có thể chui qua. Địch Thanh thầm nghĩ: “e rằng cả đời Triệu Trinh đây là lần đầu tiên vào hang động, không biết anh ta có chịu đựng được hay không? ” Thế nhưng từ sau khi Triệu Trinh gặp hắn, không phải chui chuồng heo thì cũng là leo động chuột, đúng thật là đã làm khó anh ta rồi.
Triệu Trinh tay chân sớm đã bị mài đến nỗi máu chảy đầm đìa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Đơn giản vì anh ta thấy Lý Thuận Dung tuy là nữ nhi mà không hề kêu khổ, anh ta đường đường là một nam tử hán, hiển nhiên không chịu mất uy phong.
Không biết đã đi được bao lâu, Địch Thanh thấy phía trước địa thế rộng rãi hơn chút nhưng lại là ngõ cụt không đường đi tiếp, liền kinh ngạc nói:
- Phía trước không có đường, dường như đều là vách tường.
Lý Thuận Dung khẽ thở nhẹ, nói nhỏ:
- Theo như người thợ kia nói, bên tay trái có một tảng đá nhô lên, chỉ cần vặn sang trái nửa vòng, là có thể khởi động khối đá bên sườn Huyền cung.
Địch Thanh trầm ngâm không nói, thầm nghĩ: “Nếu đã tới Huyền cung, nhất định phải cẩn thận. Xưa nay lăng tẩm của quân Vương luôn có phần cổ quái, cha của Triệu Trinh cũng không ngoại lệ.”
Lý Thuận Dung thấy Địch Thanh không nói gì, đã đoán được suy nghĩ của hắn, liền lách qua nói:
- Để ta đi mở.
Địch Thanh quay đầu nhìn lại, ánh sáng của viên dạ minh châu chiếu lên khuôn mặt Lý Thuận Dung thánh thiện như Phật Quan Âm, không có chút tà ác, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
- Để ta đi.
Hắn sờ soạng lần tìm trên vách tường, cuối cùng cũng đụng phải một tảng đá nhô lên, trên tảng đá còn có lỗ thủng có thể nắm chắc được, Địch Thanh cắn răng một cái, đẩy hòn đá đó sang phía bên trái, chỉ nghe mấy tiếng ken két vang lên, trước mặt đột nhiên lóe sáng, không ngờ phía sau tảng đá đó lại là bầu không khí trong lành, làm người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Địch Thanh theo ánh sáng mờ của viên minh châu nhìn qua, chỉ thấy phía trước rõ ràng là một thạch thất lớn, nhưng phía cuối ánh sáng dường như loáng thoáng có bóng hai người đang đứng bất động!
Địch Thanh rùng mình, khẽ quát:
- Ai?
Giọng của hắn tuy trầm thấp, nhưng thạch thất vô cùng yên tĩnh, tiếng vọng cộng hưởng vang lại khiến Địch Thanh giật mình hoảng sợ.
Lý Thuận Dung mỉm cười nói:
- Ai da, đây là Triêu Thiên cung, ta biết nơi này. Người thợ đó quả nhiên không gạt ta, nơi đây cách Lăng cung không xa lắm.
Thấy Địch Thanh hoảng sợ, nàng nói nhỏ:
- Đó đều là những người đá được tùy táng (chôn theo người chết).
Địch Thanh nhìn kỹ, mới phát hiện hai bóng người đó quả thật là tượng đá, họ đều mặc trang phục võ sĩ, tay cầm chiếc rìu lớn, hoa văn mũ và áo giáp cực kỳ tinh tế, y như thật. Địch Thanh thở phào một hơi, thầm thấy xấu hổ.
Mới từ cửa động nhảy xuống, Lý Thuận Dung đã nói:
- Triêu Thiên cung có chút kỳ lạ. Ngươi có nhìn thấy những ô vuông trên mặt đất không?
Địch Thanh thấy hơi lạnh, cúi thấp đầu nhìn xuống, thấy dưới mặt đất là những viên đá hình vuông lát liền nhau, chỉ có hai màu đen và trắng.