Địch Thanh nghĩ rằng nói đến đây, Lý Thuận Dung cho dù không sợ thót tim thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy, không ngờ nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt có ý trách móc, lắc đầu nói:
- Hóa ra ngươi không biết, ngươi không biết gì hết. Nếu như ngươi biết, ngươi sẽ không nói như vậy…
Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ đã tuôn rơi.
Địch Thanh như rơi trong sương mù, không biết cô gái này rốt cuộc đang nói gì.
Lý Thuận Dung khóc hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:
- Địch Thanh, ngươi có đi cùng Thánh Thượng không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Không, ta cũng đang đi tìm Thánh Thượng. Các ngươi vẫn luôn mưu đồ với Thánh Thượng, giờ lại không biết tung tích của ngài sao?
Lý Thuận Dung nghẹn ngào nói:
- Ta sao lại có mưu đồ với Thánh Thượng?
Mặt nàng như vô cùng đau thương, hỏi dồn:
- Ngươi không đi cùng Thánh Thượng sao? Nhưng Vương Khê nói ngươi đi cứu ngài mà, hắn sao lại gạt ta chứ?
Địch Thanh mừng thầm trong lòng, vội hỏi:
- Vương Khê tới lăng Vĩnh Định rồi sao?
Lý Thuận Dung gật đầu nói:
- Vương Khê đã dẫn đệ đệ của ta đến lăng Vĩnh Định rồi, anh ta cử người đi tìm ngươi khắp nơi, nói ngươi hẳn là đang ở cùng Thánh Thượng. Nhưng ngươi làm sao lại có thể bỏ ngài lại mà chạy thoát thân?
Nàng lo đến mức phát khóc, không để ý tới con dao nhọn sắc trên tay Địch Thanh, nức nở nói:
- Chắc chắn là ngươi vì lo chạy thoát thân, bỏ mặc Thánh Thượng. Địch Thanh, ngươi rốt cuộc bỏ ngài lại nơi nào? Mau dẫn ta đi tìm!
Địch Thanh khó phân biệt thật giả, kiên quyết nói:
- Mạng là của ta, dù ta dù có chạy thoát thì đã sao?
Dứt lời hắn đẩy Lý Thuận Dung, sẵng giọng:
- Được rồi, việc ngươi hại Thánh Thượng, ta không truy cứu. Nhưng chuyện ta trốn chạy, ngươi cũng không được nói ra. Sau này ta với ngươi trời nam đất bắc, không ai nợ ai.
Địch Thanh giả bộ muốn bỏ đi, không ngờ lại bị Lý Thuận Dung túm lấy ống tay áo. Hắn khẽ quát:
- Buông ra! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?
Lý Thuận Dung nước mắt lưng tròng, đột nhiên quỳ xuống. Địch Thanh cả kinh, nhảy thót lên, nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Lý Thuận Dung quỳ trên mặt đất, khóc bi thương.
- Địch Thanh, ngươi vì bảo vệ bản thân mà bỏ mặc Thánh Thượng, ta không trách ngươi. Trên đời này, con người vốn thường coi trọng tính mạng của bản thân hơn, làm sao cưỡng lại được? Ta chỉ xin ngươi dẫn ta tới nơi ngươi bỏ ngài lại, có được không? Cả đời này, ta chưa từng cầu xin ai, ngươi dẫn ta đi… Ta… dù có chết, cũng sẽ cảm kích đại ân đại đức của ngươi.
Nàng do quá kích động, khi đang nói, đột nhiên phun ra máu tươi.
Địch Thanh giật thót, chưa kịp nói gì thì một giọng nói vang lên:
- Trẫm đang ở đây, ngươi muốn gặp trẫm sao?
Giọng nói đó hơi run, mang theo sự buồn rầu khôn tả, thì ra Triệu Trinh đã đứng dậy đi ra.
Lý Thuận Dung vừa nghe, liền quay đầu nhìn lại, vừa thấy Triệu Trinh, vội nhổm người dậy, giọng run run nói:
- Ngươi là Ích… Thánh Thượng?
Nàng dường như không chịu nổi sự kích động tình cảm, ngã xuống đất bất tỉnh.
Triệu Trinh thấy Lý Thuận Dung ngã xuống đất, khẽ “a” một tiếng, vội bước nhanh qua, giơ tay ra đỡ nói:
- Ngươi làm sao vậy?
Anh ta ở sau tảng đá lớn nghe hai người họ nói chuyện rất lâu, chỉ cảm thấy Lý Thuận Dung cực kỳ thân thiết, cả đời này, anh ta chưa từng gặp người nào quan tâm tới sự an nguy của mình như vậy. Thấy Lý Thuận Dung nôn ra máu, Triệu Trinh động lòng, không kìm nổi đứng dậy đi ra!
Địch Thanh thấy trong mắt Lý Thuận Dung sự ngạc nhiên, vui mừng xen lẫn sự dịu dàng, trong sự thương cảm mang theo chút trìu mến, trong lòng chấn động mạnh, nhất thời ngây người. Hắn nhớ rõ ánh mắt mẫu thân năm đó trước lúc lâm trung nhìn hắn, cũng là ánh mắt độc nhất vô nhị này! Lý Thuận Dung chẳng qua chỉ là người bên cạnh tiên đế Chân Tông, căn bản không có quan hệ gì với Triệu Trinh, vì sao lại nhìn Triệu Trinh bằng ánh mắt đó? Từ “Ích” mà nàng nói có ý nghĩa gì?
Lúc này trăng sáng mờ dần, bầu trời đầy sao, tỏa ánh sáng dịu dàng. Gió nhẹ nhàng thổi qua những cọng cỏ xanh, giống như người mẹ an ủi đứa con nhỏ đang khóc.
Lý Thuận Dung thấy Triệu Trinh đưa tay ra, toàn thân run rẩy, nắm lấy tay của Triệu Trinh, khoảnh khắc này, nước mắt tuôn như mưa. Địch Thanh nhất thời cảm xúc hỗn độn, không hề ngăn cản.
Triệu Trinh không hiểu vì sao Lý Thuận Dung khóc, nhưng trực giác mách bảo, cô gái này chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho mình. Thấy Lý Thuận Dung đau lòng, Triệu Trinh nói an ủi:
- Ngươi không cần phải thương tâm, Trẫm không sao. Ngươi có việc gì khó xử, cứ nói ra, không chừng Trẫm có thể giải quyết giúp ngươi.
Lý Thuận Dung bỗng mỉm cười, nụ cười như cầu vồng sau mưa. Địch Thanh đứng bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ: “Lý Thuận Dung này, trước kia hẳn là rất xinh đẹp. Chỉ có điều hiện tại tiều tụy quá mức, làm người khác nhìn mà thấy mỏi mệt.”
Triệu Trinh thấy Lý Thuận Dung mỉm cười, cũng cười theo, còn vì sao lại cười, anh ta cũng không rõ. Anh ta chỉ cảm thấy trong ánh mắt của Lý Thuận Dung chất chứa sự yêu thương trìu mến mà anh ta chưa bao giờ cảm nhận được, nhất thời liền ngẩn người.
Địch Thanh đứng bên cạnh lo lắng kẻ thù sắp đuổi tới nơi, không kìm nổi nói:
- Lý Thuận Dung, nếu ngươi thật sự nghĩ vì Thánh Thượng, vậy hãy giúp ngài tìm nơi ẩn nấp.
Lý Thuận Dung như bừng tỉnh giấc mộng, gật đầu lia lịa nói:
- Đúng, ta thật hồ đồ, sao lại quên chuyện này chứ. Thánh Thượng, xin ngài đi cùng thiếp.
Nàng nắm chặt tay Triệu Trinh, kéo đi.
Địch Thanh hỏi:
- Đi đâu?
- Đương nhiên là tới lăng Vĩnh Định.
Lý Thuận Dung nói gấp:
- Vương Khuê và nhóm thị vệ đều ở đó, còn có cả mấy lão thần trung thành và tận tâm nữa, nhất định có thể bảo vệ Thánh Thượng chu toàn, ngươi hãy tin ta…
Triệu Trinh không kìm nổi buột miệng:
- Ta tin ngươi… Thế nhưng …
Anh ta quay đầu lại nhìn Địch Thanh, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Địch Thanh nói:
- Ta mặc dù tin ngươi sẽ không hại Thánh Thượng, nhưng ta không tin ngươi có đủ khả năng bảo vệ ngài!
Ánh mắt của Lý Thuận Dung cuối cùng cũng dời khỏi Triệu Trinh, nhìn Địch Thanh nói:
- Cứ như vậy mà đi tới đó, quả thật rất nguy hiểm. Nhưng ta biết mật đạo cách đây không xa, từ nơi đó có thể tới được Huyền cung của tiên đế, chúng ta từ Huyền cung quay về, chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện.
Triệu Trinh nghe thấy có thể đi tới Huyền cung, ánh mắt thoáng xúc động. Anh ta mới đây vừa bị đuổi giết nên sớm đã quên mục đích của chuyến đi này, bây giờ nghe nói có thể đến Huyền cung, tim lập tức nhảy loạn xạ. Thấy Địch Thanh còn đang do dự, Triệu Trinh nói kiên quyết:
- Ta tin tiên đế trên trời linh thiêng sẽ phù hộ ta bình an. Địch Thanh, chúng ta đi cùng nàng.
Tay hắn cầm con dao găm đi sau Lý Thuận Dung, Triệu Trinh đi sau Địch Thanh.
Ba người đã đi được khoảng thời gian bằng uống một chén trà, phía trước có cây cổ thụ che khuất ánh mặt trời, đá mọc lởm chởm. Lý Thuận Dung đi qua đống đá nháp nhô đó, tới trước cây cổ thụ. Nàng vén đám cỏ dại, tìm kiếm phía sau cây hồi lâu, đột nhiên dùng sức nhấc phần vây kín thân cây lên, không ngờ lại xuất hiện một hốc cây.
Hốc cây sâu hun hút, vô tận, Địch Thanh nhìn kỹ vào trong, cảnh giác. Trong Huyền cung của Chân Tông, làm sao lại có đường hầm này? Đây đúng là chuyện kỳ lạ.
Lý Thuận Dung dường như nhận ra sự nghi hoặc của Địch Thanh, nên nói:
- Đây vốn là đường hầm các thợ thủ công đào khi xây dựng mộ năm đó, bọn họ sợ bị chôn sống trong mộ, nên đã lưu lại một con đường để chạy trốn…
Địch Thanh giật mình, đã biết nhiều đời đế vương để phòng hậu nhân đào mộ, sau khi xây lăng mộ xong, đa phần là sẽ lấy mạng những người xây dựng mộ, đề phòng hậu họa. Những người thợ kia làm như vậy, cũng chỉ là do bất đắc dĩ.
Lý Thuận Dung sầu thảm nói:
- Sau này họ vẫn bị chết trong đó. Ta trong lúc vô ý mà biết được bí mật này từ người thợ duy nhất chạy trốn được. Không ngờ…
Nàng ngẩn người nhìn gốc cây, không nói thêm gì nữa.
Địch Thanh nghĩ thầm, Lý Thuận Dung hơn phân nửa muốn nói, Chân Tông vì giữ bí mật của lăng tẩm mà giết những người thợ xây dựng mộ. Không ngờ con đường mà những người thợ xây năm đó lại cứu Triệu Trinh. Ý trời sâu xa, ai có thể nói được rõ ràng?
Lý Thuận Dung ngoái đầu nhìn Triệu Trinh, khẽ nói:
- Chúng ta từ đây đi vào có thể tới Huyền cung, ở đó có đường hầm bí mật thông tới lăng đài, nhưng mật đạo cực kỳ bí mật, ít ai hay biết. Chúng ta chỉ cần tới lăng đài, gặp các thị vệ là coi như đã bảo vệ Thánh Thượng vô sự.
Triệu Trinh gật gật đầu, trong lòng lại căng thẳng. Anh ta vừa sợ bên trong lăng tẩm có điều kỳ lạ, lại vừa sợ không tìm thấy thứ muốn tìm ở đó.