Ngày lễ Hoa Triêu đã trôi qua được mấy ngay, nhưng La Linh Dư vẫn còn nhớ hôm đó Lục Quân đè nàng lên cửa, nói ra lời làm nàng á khẩu. Ngày đó chàng không chỉ hôn nàng, mà nàng còn bị bắt phải dùng khăn lau rượu dính trên mặt, trên cổ chàng. Đầu óc nàng vốn rối bời, khi chiếc khăn tím nhạt trong tay chạm vào hầu kết chàng, cục xương ở cổ nhẹ nhàng di động lên xuống.
Chính trong khoảnh khắc ấy, nàng chạm vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của Lục Quân, chợt cảm thấy khó thở, như thể sắp chết chìm trong mắt chàng.
Lục Tuyết Thần thấp giọng hỏi nàng, hầu kết di chuyển ở ngay dưới tay nàng: “Lau xong chưa?”
Giọng La Linh Dư run run, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Chưa.”
Lục Quân đã luôn quen với sự thanh cao, cho dù bản thân có nhếch nhác thế nào, thì chàng vẫn trầm tĩnh ngồi yên một chỗ, cụp mắt xuống, không chạm đến tay nàng. Nhưng hô hấp của chàng cứ phả vào mũi nàng, hơi thở của La Linh Dư và chàng gần như hòa quyện vào nhau. Từng chút từng chút một.
Sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, lần đầu tiên chàng khiến ký hiệu khác phái đó trở nên cực kỳ hấp dẫn với nàng. La Linh Dư nhìn thẳng vào hầu kết của chàng, trong thoáng chốc ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng xoẹt qua.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy chàng thở hổn hển.
Con tim như nảy lên dưới lòng bàn tay nàng. Đó là tiếng thở dốc dồn dập đè nén, mang theo từ tính, như cát vàng chảy qua tim nàng.
Lang quân thở gấp bên tai làm mặt đỏ bừng, La Linh Dư bị chàng “quyến rũ” đến mức không làm tiếp được gì, gần như là bò ra cửa. Sau khi ra ngoài, tay chân nàng mềm nhũn vô lực, bị mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu làm cho mơ màng, nàng vỗ vào hai má đỏ như máu, không rõ vì sao bản thân lại thất thố khi ở trước mặt Lục Quân như vậy.
Cả một ngày gần như choáng váng, nhưng đồng thời cũng rất sung sướng.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngày lễ Hoa Triêu hôm ấy là ngày La Linh Dư thoải mái nhất. Lúc ở Nam Dương lấy lòng trưởng bối, giỏi nhất là được La thị quyền thế không lớn nuôi dưỡng; sau khi tới Kiến Nghiệp vẫn phải tiếp tục lấy lòng mọi người, chu toàn với tất cả lang quân nữ lang xuất sắc ở Kiến Nghiệp, mục đích của nàng rất rõ ràng, nhưng lại cẩn thận không để mình rụt rè trước mặt bọn họ. Bọn họ có tất cả, còn nàng không có gì. Thứ bọn họ không muốn, đều là thứ nàng phải nghĩ cách có cho bằng được.
Nàng tốn nhiều công sức như vậy, ngay tới công chúa cũng bị nàng lợi dụng một chút… Cuối cùng ngày Hoa thần đã để nàng được thoải mái!
Các nữ lang tôn nàng đứng đầu, mọi ánh mắt của lang quân đều tập trung lên người nàng, còn cả danh sĩ vẽ tranh nàng đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Cả Tề tam lang tỏ tình với nàng, và Lục Quân kìm lòng không đậu… Cuối cùng, lúc nàng ngồi xe về Lục gia, trong ngực ôm bức tranh Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ mới vẽ.
Vì ngày hôm ấy nàng từng vắng mặt một chốc, các danh sĩ không thấy người đâu nên tự phát huy, cuối cùng bức tranh nào cũng thể hiện rõ khả năng tưởng tượng phong phú của mỗi danh sĩ. Ví dụ như bức tranh Tinh linh vùng núi do Vương tiên sinh vẽ, tay nàng tinh linh cầm cành quế, người khoác sắn dây eo thắt tùng la, vẽ nàng rất có linh khí huyền bí, được mọi người ca tụng nhất.
Nhưng bức tranh La Linh Dư thích nhất là bức Nữ thần núi Vu do Lục tam lang vẽ. Vẽ nàng thành nữ thần núi Vu, đẹp như mỹ nữ thần tiên, cưỡi mây về gió, khuất sau mây khói mênh mang. Giữa rặng núi chìm trong mây mù, nàng tiên nữ xinh đẹp ngoái đầu lại, cái nhìn dạt dào thâm tình ấy đã đánh vào lòng La Linh Dư, khiến nàng run rẩy.
Lúc mọi người bảo nàng chọn một bức tranh, La Linh Dư không hề do dự chọn bức Nữ thần núi Vu của Tầm Mai cư sĩ. Sau khi La Linh Dư xấu hổ chọn xong, nàng lặng lẽ nhìn Lục Quân, thấp giọng nói: “Muội không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muội thích bức tranh này thôi.”
Lục tam lang đứng cạnh nàng cụp mắt, cái nhìn rất kỳ lạ. Tựa như đang cười, lại như… ẩn giấu bí mật mà nàng không biết. Chàng bật cười: “… Ta cũng thích nàng ấy.”
Vì chàng từng mơ thấy nàng.
La Linh Dư ôm tranh vẽ, bất chợt thấy hồi hộp.
Nhưng nói tóm lại, như thể thứ đồ hằng mong muốn chợt xuất hiện trước mặt, để nàng dễ dàng có được nó.
La Linh Dư bước đi bồng bềnh như đi trên mây ——
Không một nữ lang nào ở Kiến Nghiệp có thể khiến Ngọc lang hỏi mình có yêu người không, cũng không ai có thể làm chàng động tâm, vậy mà chàng lại do dự vì nàng. Ở chàng có quyền thế tiền tài mà nàng thích, nàng nhìn chàng như đang nhìn núi vàng núi bạc phát sáng… Sao nàng có thể không thích được?
Hôm đó, La Linh Dư đã nghịch ngợm đắc ý trả lời chàng thế này: “Nếu huynh yêu thì muội sẽ yêu.”
Lúc ấy Lục Quân chỉ cười, không nói không rằng.
Quan hệ mập mờ với Lục Quân như trò mèo vờn chuột, vừa phỏng đoán lẫn nhau, lại muốn đối phương bị mình thu hút. Tổng thể mà nói, La Linh Dư vẫn rất hưởng thụ tình cảm giác huynh tới ta đi một cách lén lút, không muốn người biết này. Cảm giác hưởng thụ như dương dương tự đắc đó, ngày thường đã lộ ra rất nhiều.
Vào xuân, ngày tháng trôi đi rất nhanh. Cả vườn ngập tràn sắc xanh của ngày xuân, tiệc rượu hay hoa yến được tổ chức liên miên không dứt. La Linh Dư tích cực tham gia các hoạt động tụ tập của các lang quân nữ lang Kiến Nghiệp, vẫn khéo léo mẫn tiệp như trước, có tài đức có dung mạo. Đối với La Linh Dư, không có chuyện có thích mọi người hay không, mà chỉ có chuyện có thể dùng hay không. Mà trong mắt nàng, tất cả những người mình có thể tiếp xúc ở Kiến Nghiệp thì đều là tài nguyên dùng được, nên đương nhiên nàng rất rất hết lòng. Trước đây nàng đã phải rất kiên trì bền bỉ cố gắng, cuối cùng tiếng thơm của La Linh Dư cũng lan truyền trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, hễ nhắc đến nữ lang xuất chúng, bất kể nam nữ đều sẽ nghĩ đến nàng.
Trần nương tử Trần Tú không được làm Hoa thần năm nay, bình thường cũng không được các nữ lang ưa thích, nên sau khi La Linh Dư có thủ đoạn xuất hiện, lập tức Trần Tú trở nên ảm đạm đi nhiều.
Nhưng Trần Tú vốn rất kiêu ngạo. Phụ thân nàng ta muốn dẫn đại gia đình xuống sâu ở phía Nam du ngoạn nghỉ mát, nàng ta nhất quyết không chịu đi. Nghe nói nàng ta còn chạy đi tìm Lục tam lang, hỏi Lục tam lang rốt cuộc có tình với mình không… Thật ra chuyện này chỉ đồn thế thôi, La Linh Dư cũng không biết tam biểu ca của mình trả lời Trần nương tử thế nào. Tóm lại sau khi Trần nương tử bị bệnh một trận, nàng ta vẫn ở lại Kiến Nghiệp.
Đại gia đình Trần đại nho đều đi hết, cả một đại trạch vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi một cô con gái.
Nghe thấy lời này, các nữ lang đều hừ lạnh: “Nàng ta khăng khăng đòi ở lại, chắc chắn vẫn là vì Lục tam lang rồi. Da mặt dày thật đấy… Lục tam lang muốn cưới nàng ta thì đã cưới từ sớm rồi. Cần gì nàng ta phải dây dưa nhiều năm như vậy?”
La Linh Dư rất bội phục Trần Tú. Chuyên tâm làm một chuyện, bao năm tháng thanh xuân đều phí hoài vào một chuyện. Không khiến các nữ lang thích mình, cũng không quan tâm các nữ lang ghét mình ra sao. Trần Tú vẫn luôn kiêu ngạo, cả ngày chỉ làm thơ vẽ tranh đi chung với các tài nữ, dần dà, mọi người cũng không nói nàng ta thế nào nữa.
Chính vì bội phục Trần Tú, nên La Linh Dư đã đến thăm bệnh nàng ta. Nhưng Trần Tú lại tưởng nàng tới khiêu khích. Trần Tú càng đổ bệnh nặng hơn: “Cô đến cười nhạo ta chứ gì! Cô hãy chờ đấy, chờ Lục tam lang biết được bộ mặt thật của cô, chắc chắn huynh ấy sẽ không thích cô nữa!”
La Linh Dư: “…”
Nàng thật sự vô tội mà.
Có điều lời này của Trần Tú đã làm La Linh Dư phải trầm ngâm. Đêm hôm đó trời oi bức, các thị nữ mở hết cửa sổ ra. Gió nóng hây hây, các thị nữ ngồi dưới đèn, vừa nghe La Linh Dư cầm sách dạy tiểu muội muội học thuộc lòng, vừa đánh guồng cuốn chỉ, dùng lụa hoa sen dệt thành y phục ngày hè. Mùa hè sắp tới, lụa hoa sen là tơ lụa mỏng in hoa văn sóng nước, giá đắt nhưng chất liệu rất nhẹ. Các nữ lang Kiến Nghiệp đều đề cử La Linh Dư dùng lụa hoa sen, La Linh Dư bèn lấy ra dùng, sau khi dùng mới biết lụa hoa sen đắt thế nào.
Lòng nàng rớm máu rồi đây này.
Muội muội bĩu môi cụt hứng học bài, nhưng tròng mắt cứ xoay tít. Cô bé thấy La Linh Dư lấy mấy món đồ quý báu được cất giữ ra, chần chừ do dự. Đếm kiểu đồ rồi bày ra đất, trong mấy món đồ khá quý báu đó, có ngọc bội do Hành Dương vương tặng La Linh Dư vào lần đầu gặp mặt, ngoài ra còn có mấy món quà nhỏ bình thường Lục Quân và nàng hay trao đổi với nhau. Mà quý giá nhất, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ.
Hiện tại trong tay nàng có ba bức tranh của Tầm Mai cư sĩ —— bức đầu tiên nàng có được từ lâu, bây giờ nàng biết rồi, mỹ nhân trên thuyền dưới ánh trăng mà Lục tam lang vẽ, chính là nàng. Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, vừa là vết nhơ với nàng, cũng là mở đầu của tất cả, còn là do Tầm Mai cư sĩ vẽ. La Linh Dư không nỡ bán.
Bức thứ hai là sau khi biết được thân phận của Lục Quân, Lục nhị lang tặng nàng bức tranh Lục Quân vẽ thời niên thiếu.
Bức thứ ba, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ vẽ vào ngày Hoa Triêu hôm đó. Sau khi các bức vẽ của các danh sĩ được hoàn thành, nàng có thể chọn một bức làm quà tặng cho mình. La Linh Dư bèn chọn tấm Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ vẽ. Nàng rất thích bức này, còn thích hơn cả bức tranh Tinh linh vùng núi của Vương tiên sinh được khen ngợi nhất hôm đó. Nàng cũng không nỡ bán.
La Linh Dư chọn trái chọn phải, vô cùng đau đầu.
Tiểu muội muội La Vân Họa không học nổi nữa, dứt khoát hỏi: “Vì sao phải bán hả tỷ? Không phải chúng ta đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán vòng tay lưu ly rồi sao? Muội không cần áo mới đâu tỷ. Dù gì muội cũng không ra ngoài, đâu cần phải giữ mặt mũi. Tỷ tỷ cứ mua cho mình là được rồi.”
La Linh Dư trừng mắt: “Dù gì muội cũng là tiểu nương tử sĩ tộc, nữ lang khác có, sao muội muội của tỷ có thể không có?”
La Vân Họa: “Nhưng muội thật sự không ra ngoài mà…”
La Linh Dư: “Điều sĩ tộc bồi dưỡng là khí phách, liên quan gì đến việc muội có ra ngoài hay không. Lúc nhỏ hiểu biết nhiều điều, sau này lớn lên muội mới không bị lừa gạt, có thể sống yên ổn. Tỷ bảo muội đọc sách học đàn, cũng vì muốn bồi dưỡng khí phách cho muội… Được rồi, muội đừng xen vào nữa, tỷ sẽ nghĩ cách.”
La Vân Họa ngẩn người, bất chợt viền mắt đỏ lên, đi đến ôm lấy tỷ tỷ đau buồn rầu.
Ở với nữ lang mấy tháng, thị nữ Linh Ngọc cũng đã có thể tham gia vào đề tài với các nàng. Sau khi Linh Tê chuyển sang chăm sóc La tiểu nương tử, thị nữ thiếp thân của La Linh Dư chính là Linh Ngọc. Thân là thị nữ thiếp thân, ít nhiều gì cũng biết được nhiều chuyện về nữ lang mà người ngoài không biết. Linh Ngọc bèn đề nghị: “Những thứ này đều là đồ quý báu với nữ lang, hay đừng có bán đi… Chiếc vòng tay đó bán cũng được kha khá tiền, bình thường chúng ta tiết kiệm một chút, cũng có thể gắng gượng qua được hai tháng. nhưng nếu nữ lang thật sự buồn vì tiền thì… hay là nữ lang thử mượn tiền tam lang xem sao?”
La Linh Dư chợt nhìn lên, đăm chiêu suy nghĩ.
La Vân Họa đỏ mặt: “Mượn, mượn, mượn tiền sao?”
La Linh Dư mắng cô bé: “Mượn tiền gì chứ, Tuyết Thần ca ca tốt bụng như vậy, nhất định sẽ mở hầu bao giúp đỡ. Một lỗ hổng ở chỗ chúng ta, chỉ là chút xíu kẽ hở với huynh ấy mà thôi… Tỷ và Tuyết Thần ca ca tình thâm nghĩa hậu, làm gì có chuyện mượn hay không mượn chứ.”
La Vân Họa: Tuyết Thần ca ca? Tỷ, tỷ, tỷ tỷ của cô bé gọi tam biểu ca là “Tuyết Thần ca ca”!
Nhìn bao quát nhân phẩm của La Linh Dư, lời này của tỷ tỷ, rõ ràng cho thấy là muốn mượn nhưng không định trả… La Vân Họa khó chịu, cảm thấy tỷ tỷ muốn lừa gạt tam biểu ca. Cô bé thật sự không thấy đây là chuyện tốt… Nhưng, nhưng, cô bé cũng đã thấy La Linh Dư có hành động như thế này nhiều rồi. Tiểu nương tử buồn bã ngồi xuống đọc sách tiếp, chỉ có điều tâm trạng đã bay xa. Cô bé cũng muốn có rất nhiều tiền, không để tỷ tỷ phải cứ thế nữa…
***
Đã có ý muốn xin Lục Quân tài trợ tiền cho mình, La Linh Dư mặt dày, nghĩ cách phải thuyết phục chàng thế nào. Nhưng nàng đến Thanh viện nhiều lần mà không lần nào gặp được Lục Quân, chỉ có Cẩm Nguyệt thở dài tán gẫu với nàng. Cẩm Nguyệt nói tình hình chiến sự giữa biên giới Nam quốc và Bắc quốc rất căng thẳng, Lục tam lang làm việc cả ngày không về, đã lâu lắm rồi Thanh viện không chuẩn bị bữa tối cho tam lang…
Cẩm Nguyệt lo lắng: “Chiến sự thì liên quan gì đến chúng ta, đáng nhẽ lang quân cũng như các lang quân khác, làm thơ vẽ tranh thì hay biết mấy.”
Nhưng hai mắt La Linh Dư lại tối đi, đáp: “Biên thành cực khổ, bao giờ cũng sẽ có người quan tâm. Tam biểu ca chịu để tâm như vậy, ta rất kính nể huynh ấy.”
Cẩm Nguyệt ngẩn người, mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên La Linh Dư bộc bạch suy nghĩ với nàng ta. Vì La Linh Dư chỉ quen nói về chuyện của người khác, người ngoài không hề biết được nàng đang nghĩ gì. Mà hễ La Linh Dư biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình, thì lần nào nàng cũng khiến người ngoài giật mình… Đợi biểu tiểu thư đi rồi, Cẩm Nguyệt vẫn trầm tư một lúc lâu, ngày hôm sau khi hỏi đến thân thế của biểu tiểu thư với các thị nữ khác, nàng ta mới bừng hiểu: “Đúng rồi, Nhĩ Dương!”
Biểu tiểu thư đến từ Nam Dương, nhưng trước kia nàng vốn ở tại nhĩ Dương. Nhĩ Dương nằm ở vùng biên thành giữa Nam quốc và Bắc quốc, năm đó chính Bắc quốc đã án diệt môn của La Thị ở Nhĩ Dương, La Thị Nhĩ Dương thề không đầu hàng, nên cả nhà mới bị tàn sát.
Nay nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu cảnh tượng ngày hôm đó, ngày nữ lang Lục Anh đã xuất giá nhếch nhác dẫn con trai quay về nhà mẹ.
Cẩm Nguyệt cụp mắt tính toán thời gian, lúc ấy biểu tiểu thư chỉ mới mười tuổi… Tiểu nương tử mười tuổi lại gặp phải chuyện như thế, nhưng về sau nàng chưa bao giờ nói với ai… Trong lòng cất giấu chuyện lớn đến vậy, biểu tiểu thư thật sự không dễ dàng gì.
***
Còn chưa gặp được Lục Quân, La Linh Dư đã nhận được thiệp mời đến tiệc trà. Lần này lại khá lạ, bởi vì thiệp mời do Trần vương Lưu Thục đưa cho nàng. Ý của Trần vương Lưu Thục là thấy nàng và Chu lang có quan hệ không tệ, mà nay danh tiếng của nàng rất tốt trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, nên Trần vương muốn nàng đưa Chu lang vào trong giới. Tuy Chu lang xuất thân hàn môn, nhưng sau mấy tháng gặp gỡ, vị lang quân này biết sửa trường học, lại còn biên soạn cả sách vở, cho nên Trần vương rất bội phục người này. Trần vương có thể dẫn Chu lang vào triều, nhưng còn giới sĩ tộc thì rất khó, bởi vì bản thân Trần vương không hay nói chuyện, cũng không quen thân mọi người, mà từ lâu Lục tam lang đã không còn hoạt động trong giới quý tộc. Lúc không có cửa để đi, bất chợt Trần vương nhớ đến vị biểu muội lợi hại của Lục tam lang.
Dẫn Chu lang đi làm quen với các lang quân nữ lang, La Linh Dư rất vui.
Nàng vẫn luôn có thiện cảm với Chu Dương Linh, vì Chu Dương Linh là lang quân dịu dàng nhất mà nàng từng gặp. Dù nàng không còn muốn gả cho Chu lang nữa, nhưng cũng hy vọng có thể giúp Chu lang làm vài chuyện. Trần vương điện hạ lo ngại quá rồi, nhân vật như Chu lang, cần gì phải để La Linh Dư giới thiệu? Nhất định Chu lang sẽ khiến tất cả mọi người vui vẻ yêu quý.
Nhưng đến ngày tổ chức tiệc trà, La Linh Dư mới biết nguyên do Trần vương nhờ nàng giới thiệu Chu lang. Nam quốc có trà ngon, tiệc trà chính là để thưởng trà chọn trà đấu trà, để các lang quân nữ lang quen với nhau. Ngày trước La Linh Dư chào hỏi làm quen các nữ lang, lang quân trẻ tuổi này rất dễ, hôm nay dẫn Chu Dương Linh đi giới thiệu với bọn họ, lúc đầu mọi người thấy là lang quân tuấn tú thì thái độ vẫn bình thường.
Cho tới khi một lang quân nửa cười nửa không nói: “Chu lang à… Ta có nghe nói rồi. Gần đây có đệ tử hàn vi vào Kiến Nghiệp đòi làm quan, Trần vương lo liệu chu toàn, mấy tháng nay, có nhiều người ở Kiến Nghiệp biết đến đại danh của Chu lang lắm.”
Còn đang chuyện trò rôm rả, chợt lang quân vừa nói ra lời này, ngay lập tức không khí đông cứng lại.
La Linh Dư hồ nghi: “Thế thì có sao?”
Chu Dương Linh kéo tay áo nàng, tỏ ý không cần nàng phải nói nhiều. La Linh Dư vừa hỏi ra câu đó, lang quân mới mở lời đã bị vẻ đẹp của nàng làm kinh động, xấu hổ đỏ mặt. Nói ra lời khó nghe trước mặt mỹ nhân đúng là không nên, nhưng đi theo mỹ nhân lại chính là Chu Dương Linh đó, hắn rất không cam lòng lườm Chu Dương Linh, sau đó xoay người bỏ đi: “Hừ, đồ nhà nghèo!”
Đợi tới khi Chu Dương Linh kéo La Linh Dư hung dữ rời đi, hai người ngồi xuống, Chu Dương Linh mới tỉ mỉ giải thích cho La Linh Dư: “Sĩ thứ khác biệt, La muội muội không biết điều này sao? Trời sinh người sĩ tộc đã xem thường người xuất thân hàn môn, đây là chuyện bình thường, muội muội chớ tức giận. Không phải ai cũng như muội muội không có thành kiến với thứ tộc, sẵn sàng qua lại với ta.”
La Linh Dư lập tức đỏ mặt: không… thật ra nàng cũng muốn môn đăng hộ đối. Nếu như nàng không có, thì nàng đã muốn gả cho Chu lang từ sớm rồi.
Nhưng trong mắt Chu Dương Linh, tuy La muội muội nàng hơi nóng nảy, nhưng lại là một nữ lang rất hoạt bát đáng yêu. Ngay lần đầu gặp mặt đã cứu một người xa lạ như nàng, còn khóc nhè khi biết Liên Thất nương không múa được, rồi sau đó còn băng đèo lội suối leo núi đi gặp Vương tiên sinh. La Linh Dư là một người thú vị, ít nhất là rất tốt với Chu Dương Linh.
La Linh Dư xấu hổ: “Không không không…”
Nàng làm những chuyện đó đều có nguyên nhân cả. Nàng không phải là người tốt như trong mắt Chu lang, nhưng khi Chu lang điềm đạm mỉm cười nhìn nàng… La Linh Dư lấy lại bình tĩnh, bật cười: “Đúng vậy, muội chính là nữ lang chân thành hiền lành lại vô cùng xinh đẹp như Chu lang thấy đó.”
Chu Dương Linh bị nàng chọc cười: lần đầu tiên thấy có người mặt dày tự khen mình như vậy.
La Linh Dư quyết định: “Chu lang huynh đừng sợ, Trần vương đã giao huynh cho muội, nhất định muội sẽ không phụ ủy thác này. Tuy lang quân nữ lang này xem thường giới hàn vi, nhưng cũng có danh sĩ xuất thân hàn vi đấy thôi, Trần Tú còn là học trò của danh sĩ Chu Đàm còn gì, mà mọi người đều biết Chu Đàm xuất thân từ hàn môn. Những người này ấy hả, chỉ cần huynh có tài là có thể nổi bật.”
Chu Dương Linh lại không để ý như vậy: “Đó là ý của Trần vương, ta không hề…”
La Linh Dư sụt sịt muốn khóc, rưng rưng nhìn nàng: “Huynh không tin muội sao?”
Chu Dương Linh: “Ơ…”
Không nỡ thấy nữ lang xinh đẹp rơi lệ, Chu Dương Linh thở dài, đành cam lòng hỏi: “Muội muốn ta làm gì đây?”
La Linh Dư lập tức bật cười, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chúng ta lấy dàn chuông của huynh ra, làm chấn động bọn họ đi. Hứ, cũng đã nhiều năm bọn họ không biết nhã nhạc cung đình là gì… Muội muốn cho bọn họ biết, người gõ dàn chuông trong điệu múa Bôn nguyệt của muội ngày đó, chính là Chu lang gõ giúp muội.”
Chu Dương Linh suy tư, sau đó gật đầu, dịu dàng nói: “Muội muội chỉ cần bảo là mình mời ta đến giúp là được, đừng có nói khúc nhạc đó do ta điều chỉnh. Cái danh Hoa thần của muội muội, không được phép một ai nghi ngờ.”
La Linh Dư mở to mắt, ngạc nhiên nhìn lang quân trước mặt. Vốn nàng cũng không định để mọi người biết, thật ra tiếng chuông xuất chúng nhất trong điệu múa hôm đó lại không thuộc về nàng, nàng vốn không có ý định nói với mọi người, nàng chỉ để mọi người biết đến Chu Dương Linh mà thôi. Nhưng Chu Dương Linh lại chủ động làm thế, giúp nàng như vậy… Viền mắt La Linh Dư đỏ lên, đưa tay ra nắm lấy tay áo nàng, giọng khàn khàn: “Lang quân à, huynh tốt với muội như thế, mà muội…”
Không thể báo ơn, thật sự rất muốn lấy thân báo đáp!
Còn Trần vương thì bất an trong lòng, vừa tan triều thì vội vã đi xem Chu Tử Ba có được La Linh Dư chăm sóc không, y đứng dưới bóng cây trong vườn, chính tai nghe thấy tiếng dàn chuông trang trọng phóng khoáng kia. Y đứng bên hồ nước, thấy ở bên kia là các thanh niên nam nữ vây quanh lại một góc, mà người ở giữa chính là La Linh Dư và Chu Tử Ba. Nữ lang và lang quân cùng gõ chuông, âm luật mạnh mẽ chấn động dưới thanh chùy…
Mọi người xúm đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, ngơ ngác nhìn La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng gõ dàn chuông. Chu lang tuấn tú, La thị nữ tao nhã, đôi mắt hai người lấp lánh, vô cùng ăn ý, cực kỳ hài hòa. Mọi người đều khen ngợi ——
“Lại được nghe âm thanh của dàn chuông rồi… Vị lang quân này biết gõ dàn chuông sao?”
“Đây không phải là điệu nhạc Bôn nguyệt của La muội muội ngày đó sao? Thì ra La muội muội đã quen Chu lang từ lâu.”
“Chu lang cũng có tài lắm.”
Lưu Thục chắp tay, mắt nhìn thẳng vào lang quân nọ. Ngồi bên cạnh La Linh Dư, y bình tĩnh chú ý đến La Linh Dư. Có lúc La Linh Dư quên âm luật, lặng lẽ nhìn y, y rất tự nhiên chèn vào giúp nàng.
Ánh mắt sâu lắng như mặt nước của y luôn nhìn sang nữ lang bên cạnh.
Lang quân cụp mắt, phong thái như hoa, rực rỡ như mỹ ngọc.
Lưu Thục nhìn y chăm chú, thấy La Linh Dư và Chu Tử Ba mắt đi mày lại thì lòng nặng đi, có cảm giác hơi khó chịu. Y vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lúc Chu lang ngẩng mặt lên cười, nụ cười trên mặt lang quân như sao sáng trên trời rơi xuống. Gương mặt dịu dàng cùng khí chất trầm ổn của Chu lang, và cả dáng vẻ không quan tâm hơn thua kia… Thiếu niên tuấn tú cởi mở như thế, đã khiến càng lúc càng nhiều nữ lang nhìn về phía mình, càng lúc càng nhiệt tình.
Máu thịt toàn thân Lưu Thục như cùng nhảy múa, cả người tê dại như mất đi sức lực, lại nặng trịch như bị nạm vàng.
Y nhìn chằm chằm lang quân kia, dần dà, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bất thình lình, sau lưng vang lên giọng nam đầy lười biếng: “Tìm huynh cả buổi không thấy đâu, huynh chạy tới đây làm gì vậy?”
Lục Quân ngoái đầu lại, thấy bạn tốt Lục tam lang của y đang chậm rãi đi đến. Lục tam lang đã thay triều phục, cố ý đến tìm Trần vương bàn chính sự. Lục tam lang hờ hững nhìn sang bờ hồ đối diện, vừa trông thấy bóng dáng xinh đẹp của mỹ nhân, sắc mặt vốn lạnh lùng lập tức giãn ra, chàng mỉm cười: “Lại là nàng… Ngay đến chuyện này nàng cũng muốn làm khổ.”
Dư Nhi muội muội của chàng, đúng là đa tài đa nghệ.
Bả vai Lưu Thục run lên.
Lục Quân vô cùng nhạy bén, nghiêng đầu hỏi: “Huynh sao thế?”
Lưu Thục ngước mắt lên, sắc mặt vẫn tái nhợt. Hít sâu nửa buổi lấy lại bình tĩnh, lúc này Trần vương điện hạ mới thốt ra một câu với bạn tốt của mình: “Tuyết Thần, ta nghĩ… Mình, mình…”
Lục Quân: “Ừ?”
Lưu Thục đổ mồ hôi đầy trán, rất khó để mở miệng, song lại không thể không đối mặt: “Ta sợ, sợ là mình… thích nam nhân.”
Lục tam lang: “…!”
Những người hầu của Trần vương lấm tấm mồ hôi đuổi theo Lục tam lang chạy đến, đúng lúc nghe được câu này: “…!”
Như bị sét đánh, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn gương mặt tuấn tú trắng bóc của Lục tam lang. Nếu Trần vương điện hạ thích nam, vậy người ngài ấy thích là ai? Quanh đi quẩn lại, bên cạnh Trần vương điện hạ chỉ có Lục tam lang mà thôi. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu: hèn gì Trần vương điện hạ không chịu thành thân, mà Lục tam lang cũng không chịu lập thất. Thì ra Trần vương điện hạ có tình cảm với Lục tam lang…
Điều mọi người nghĩ đến, Lục tam lang cũng nghĩ đến. Sắc mặt Lục Quân tái mét, lùi ra xa nhiều bước né tránh Trần vương. Vẻ mặt chàng rất kỳ quái, xoắn xuýt nhìn người bạn tốt. Nam nhân bên cạnh Lưu Thục, hình như chỉ có một mình Lục Quân. Lục Quân nghĩ ngợi chốc lát, rồi vẫn quyết định cách xa Lưu Thục…
Trần vương Lưu Thục: “…?”
Người hầu ảm đạm ra mặt: xem ra Lục tam lang không động lòng với công tử của bọn họ rồi. Thì ra hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Bọn họ đã nghe được lời của công tử, liệu công tử có giết người diệt khẩu không?!