*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi trong lương đình, chỉ thấy cõi lòng buốt giá!
La Linh Dư không ngờ Lục Quân sẽ làm thế với mình —— chàng mập mờ với mình, mấy phen khiêu khích làm nàng rung động, nảy sinh hy vọng. Kết quả, chàng lại chỉ coi nàng là một thiếp thất để vui đùa?
Suy cho cùng nàng cũng là nữ lang sĩ tộc, tuy gia thế không bằng chàng, nhưng cũng không đáng để chàng bôi nhọ như thế! Nàng chạy đến Kiến Nghiệp vì giấc mộng hào môn là thật, nàng cũng biết gia cảnh nhà mình đã sa sút, cho nên mới muốn vận dụng hết mưu mẹo để có được hảo cảm của lang quân, tấn công từ phía lang quân sẽ dễ dàng hơn đi gặp trưởng bối.
Nàng tự xưng là mỹ ngọc kim thoa, có thể bán với giá cao… Chàng xem thường nàng cũng được thôi, thế nhân cũng hay xem thường nàng. Nhưng nàng không chấp nhận nổi Lục tam lang xem nàng là thiếp!
Hôm đó chàng hôn nàng cuồng nhiệt như vậy, nàng còn để mặc cho chàng véo mặt mình… Chẳng nhẽ tất cả đều là giả sao?
Viền mắt La Linh Dư từ từ đỏ lên. Lục nhị lang Lục Hiển ngạc nhiên, trong lúc ngẩn người thì lại thấy, có vẻ biểu muội không kịp đợi mình trả lời, nhanh chóng xoay đầu rời đi. Bình thường nữ lang đi rất chậm, nay nàng đi nhanh xuống hành lang, Lục Hiển chỉ thấy ánh nắng trùng điệp hắt lên bóng lưng thướt tha của nàng. Lục Hiển cao giọng gọi “biểu muội đợi đã”, lại thấy La Linh Dư vốn đang đi nhanh, nhưng có vẻ sau đó tưởng hắn muốn ngăn mình lại, thế là dứt khoát chạy luôn.
Dọc đường đi, hễ gặp thị nữ thì nàng đều hỏi Lục tam lang đang ở đâu.
Trong mắt Hành Dương vương, Lục nhị lang là một người “thần kỳ” bị khuyết não. Trước đó khi thấy mình nhìn biểu muội của hắn, Lục nhị lang cứ ép mình phải vẽ tranh sơn thủy. Sau đó Lục nhị lang vội vã rời đi, Lưu Mộ lập tức quẳng bút, định tới bờ bên kia xem sao. Lưu Mộ không định tìm La Linh Dư trò chuyện, chỉ là lúc hắn nhìn La Linh Dư, không biết vì sao con tim cứ đập loạn nhịp, hắn chỉ cảm thấy mình không nên bỏ qua nàng. Hắn không quen không biết La Linh Dư, nhưng sau mấy lần gặp nhau, vừa thấy nàng thông minh lại hoạt bát, lại còn tài trí nhạy bén… Thậm chí, đến các lang quân bình thường cũng thích nói chuyện với nữ lang như thế kia mà.
Lưu Mộ vừa đi qua thì thấy đằng trước có nữ lang chạy tới. Nữ lang chạy khá nhanh, vạy váy màu đỏ lựu bay lên, hoa thắng* trong suốt trên vầng trán phản chiếu ánh nắng, sa vào đôi mắt như nước trong của nàng. Mà nay trong đôi mắt ấy lại dâng đầy hơi sương, giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt.
(*Hoa thắng là một món đồ trang sức cài đầu hình hoa của phụ nữ cổ đại. Ảnh minh họa.)
Lưu Mộ ngẩn người: “La nương tử…”
La Linh Dư hổn hển hỏi hắn: “Công tử có thấy tam biểu ca của muội đâu không?”
Lưu Mộ: “…”
Trong lòng bực bội, vốn không định nói, nhưng Lưu Mộ lại bị nàng nhìn tới mức mất tự nhiên, đành phải nói thật: “Hắn ta ra sau nhà thay y phục…”
La Linh Dư cám ơn rồi chạy đi ngay.
Lưu Mộ đưa tay lên, có vẻ muốn ngăn nàng lại. Nhưng tay hắn chỉ sượt qua tay áo màu ngọc bạch nàng, cứ thế nhìn nữ lang chạy lướt qua, Lưu Mộ vội vã xoay người lại, nhìn La Linh Dư xách váy giẫm lên đá trên khe suối, lội nước qua bờ. Rồi Lưu Mộ lại nghe thấy tiếng chạy gấp gáp và tiếng gọi “biểu muội” vang lên liên hồi, hắn bèn ngoái đầu lại, thấy Lục nhị lang Lục Hiển thở hổn hển chạy ra khỏi hành lang.
Bốn mắt cùng nhìn nhau.
Mặt Lưu Mộ thoắt xám ngoét: tại sao vẫn là kẻ rắc rối này?
Hắn xoay người định rời đi. Lục nhị lang nhìn theo hướng hắn quay đầu, sợ hắn muốn đi tìm La Linh Dư. Lục nhị lang cảnh giác: Hiểu lầm giữa La biểu muội và tam đệ chỉ là hiểu lầm, nhưng nếu cộng thêm Lưu Mộ vào, chỉ e hiểu lầm giả sẽ thành thật. Lục nhị lang vô cùng cảnh giác Hành Dương vương, không muốn Lưu Mộ và biểu muội có giao tình gì hết, để rồi cuối cùng lại rơi vào kết quả hai bên đau lòng.
Lục nhị lang gào lên: “Hành Dương vương!”
“Công tử!”
“Lưu Mộ!”
Nghe thấy người phía sau kêu gào mình liên tiếp, suýt nữa Lưu Mộ đã ngã xuống con suối, các lang quân nữ lang xung quanh đều nhìn lại, xì xào bàn tán không biết có phải hắn và Lục nhị lang cãi nhau không. Lửa giận trong Hành Dương vương đã bốc cao ba trượng: “… Kêu cái quái gì mà kêu!”
Chàng thiếu niên vốn tính khí nóng nảy, bây giờ hắn rất nghi ngờ Lục tam lang —— cho nên hắn mới rất ghét thế gia! Thân là hoàng thân quốc thích, mà đám lang quân thế gia này thích gọi là gọi, không hề sợ hắn nổi giận. Chính trị cả Nam quốc đều bị thế gia nắm giữ, cứ thế này mãi thì sao ổn được?
Trong lúc Hành Dương vương bị Lục nhị lang giữ chân, Tề tam lang Tề An đã tìm được người mà Lục nhị lang nhờ tìm. Nhưng tìm thấy người rồi, Tề tam lang lại phát hiện không biết Lục nhị lang đã chạy đi đâu. Tề An bèn đi tìm Lục nhị lang, lại thấy nữ lang xách váy chạy nhanh trên hành lang trống trải. Bóng người của nữ lang thoắt ẩn thoắt hiện sau bụi hoa, bao lang quân bên bờ đều trông thấy nàng… Tề tam lang mừng rỡ hô lên: “La muội muội!”
Không biết La muội muội của y có nghe thấy không, bởi vì nàng đã rẽ vào hành lang, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu. Sau vài giây sững sờ, Tề An vội vã đuổi theo. Trước đó y đã nhờ Lục nhị lang hỏi giùm ý của La muội muội, vì y rất ngại nói chuyện cùng La muội muội. Nhưng hiện tại La muội muội ở ngay dưới mí mắt… Y không nhịn được đuổi theo tìm người.
Nam nữ đang vẽ tranh trong sân ngạc nhiên, nhìn bọn họ chơi trò “mèo đuổi chuột”, nhìn như có lại như không, không thể vẽ tiếp được. Chỉ có mấy danh sĩ đang vẽ tranh, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện La nữ lang vốn ngồi trong đình để bọn họ vẽ, nay đã không thấy bóng dáng đâu. Nhưng danh sĩ chính là danh sĩ, nữ lang không có mặt, bọn họ vẫn có thể bình tĩnh vẽ tiếp. Cốt cách mỹ nhân không nằm ở bề ngoài, bọn họ đã ghi nhớ hình ảnh xinh đẹp của La nữ lang, thế nên lúc này càng có thể thỏa sức phát huy… Tất cả đều thấy, tác phẩm của các danh sĩ đã bắt đầu rẽ sang hướng tưởng tượng đầy bay bổng…
Mọi người khen: “Tiên sinh đúng là tiên sinh, tác phong kỳ lạ như vậy, chỉ có tiên sinh mới nghĩ ra.”
Lúc bấy giờ, Lục tam lang mới đi ra khỏi phòng.
Một thị nữ run lẩy bẩy quỳ dưới hành lang ngoài nhà, thị nữ giơ cao khay trong tay, quỳ bên ngoài chịu phạt. Nàng ta tự thấy bản thân mình xinh đẹp, lại thầm mến mộ tam lang Lục gia đã lâu. Âm thầm làm bẩn áo khoác của tam lang, cùng tam lang đến phòng sau để thay áo. Không ngờ Lục tam lang vẫn lạnh lùng, mặt đen như than. Nàng ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng vừa chạm vào vạt áo thì đã bị chàng hất ra ngoài. Nguyện vọng muốn vào phòng hầu hạ lang quân không được thực hiện, cuối cùng đành phải quỳ xuống ngoài nhà để mặc gió lạnh thổi qua.
Thay đồ xong, tâm trạng của Lục Quân vẫn không hề tốt tí nào. Sở dĩ chàng không thích mấy hoạt động du ngoạn này, chính là vì mình thường xuyên bị các nữ lang dây dưa. Chàng thật sự không hiểu nổi sự dũng mãnh của nữ tử thời này, nếu muốn quyến rũ chàng, vì sao cứ phải đắc tội với chàng? Vì sao phải làm bẩn y phục chàng? Vì sao các nàng luôn cho rằng, chỉ cần làm loạn với mình thì sẽ tìm được cơ hội ở riêng cùng mình, chứ không phải là làm mích lòng chàng? Rồi dựa vào đâu lại cho rằng chỉ cần xinh đẹp thì có thể khiến chàng lưu luyến?
Chàng ghét nhất là hạng người dùng sắc dụ dỗ!
Mặc áo khoác vào, vỗ tay áo đi ra, Lục tam lang đứng trước phòng. Cơn gió lạnh cuồn cuộn ập đến, thân hình cao ráo của Lục Quân như cành lan cây ngọc, khiến cả vườn trở nên lộng lẫy. Lục tam lang cúi đầu, nhìn thị nữ quỳ bên cạnh, đang còn nghĩ xem nên phạt thế nào, thì bất chợt nghe được tiếng bước chân ở đầu kia hành lang truyền đến. Chàng giật mình, nghe thấy thanh âm run run của La Linh Dư: “Lục Tuyết Thần!”
Tề tam lang đỡ cột trụ chạy đến, vừa lấy lại hơi thì thấy La nữ lang chạy về phía Lục tam lang. Tề tam lang hốt hoảng, cũng vội vã đi theo.
Lục Quân chậm rãi ngước nhìn.
Lông mày nhướn lên, như giương cánh muốn bay vụt đi. Dung mạo lang quân rất tuấn tú, tròng mắt đen láy như mực. Chàng hơi nhướn mày, ánh sáng giao thoa như dệt in trên gương mặt đầy hút hồn, đủ để nhi lang như Tề tam lang bất giác xấu hổ. Đúng lúc này, Lục Quân nghe thấy giọng của La Linh Dư. Chàng chậm rãi mỉm cười, nhìn về phía nàng, cười nhạo nàng vì sao không ngồi yên để người khác vẽ tranh, mà lại chạy tới tìm chàng. Nhưng rồi lại thấy La Linh Dư chạy nhanh đến trước mặt chàng, cả gương mặt đang kìm nén cơn giận, nước mắt sóng sánh.
Lục Quân ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng: “… Sao muội lại khóc? Ai bắt nạt muội vậy?”
La Linh Dư thấy chàng tuấn tú như thế thì lửa giận trong lòng lại bùng lên. Chàng xem thường nàng, nhưng bản thân lại ăn mặc chỉnh chu như thế, đi khắp nơi mời hoa gọi bướm. La Linh Dư tức đến mức ngực nhói đau, đồi tuyết phập phồng, chợt thấy ánh mắt Lục Quân bất giác dời xuống, trong đầu nàng nổ ầm, càng thêm tức giận —— bây giờ nàng đã biết tên ngụy quân tử này nhìn nơi nào rồi!
Tức giận và ấm ức đồng thời ập đến, khiến La Linh Dư mất đi bình tĩnh ngày thường. Nàng nhìn thấy bầu rượu trong khay của thị nữ đang quỳ, không chút nghĩ ngợi, La Linh Dư lập tức cầm bầu rượu lên, hắt thẳng nửa bầu rượu vào Lục Quân. Lục Quân sa sầm sắc mặt, mới thay đồ xong thì lại bị hắt rượu, chàng vừa lùi ra sau vừa giơ tay áo che lại. Nhưng hành động của La Linh Dư quá đột ngột, Lục Quân thật sự không lường được. Chàng dựa vào cửa, vung tay áo lên, rượu bồ đào màu đỏ vẫn đổ lên cổ chàng. Rượu đỏ rơi lên vạt áo, còn có mấy giọt bắn lên mặt chàng do nữ lang tức giận vẫy mạnh tay.
Lục Quân tức giận, túm lấy bàn tay nàng đang định làm loạn tiếp. Lục tam lang bực tức nói: “La Linh Dư, muội điên rồi hả?!”
Chàng rất ghét nữ lang làm gì mình, nàng không lo học cái tốt, lại muốn bắt chước tác phong dũng mãnh của các nữ lang Kiến Nghiệp?
La Linh Dư chế giễu lại: “Ta điên đấy thì sao, cũng đỡ hơn huynh đóng kịch!”
Lục Quân giật mình, nhìn Tề tam lang đuổi tới theo sau. Tề tam lang thấy hình như La Linh Dư và biểu ca của mình cãi nhau, vậy là do dự do dự quanh quẩn ở đầu kia, không dám đi đến. Lục Quân cúi đầu, lạnh lùng nói: “Ta đóng kịch gì?”
La Linh Dư: “Ở trước mặt người ngoài thì một vẻ, sau lưng lại một vẻ khác. Huynh xem thường ta thì cứ nói thẳng với ta là được. Cũng không phải lang quân trên đời này đều chết hết, ta đâu nhất thiết phải có huynh cho bằng được. Sao huynh có thể để nhị ca huynh đến thăm dò ta, khách sáo với ta? Huynh không thích ta nên mới làm nhục ta như thế đúng không?”
Lục Quân cụp mắt, lông mi dày như rèm. Thị nữ quỳ bên dưới vừa kinh hãi lẫn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vừa nãy Lục tam lang mới bị mình làm đổ ít rượu mà đã giận dữ rồi. Mà nay chàng còn bị biểu muội tạt cả bầu rượu, rượu văng lên mặt chàng, nhưng Lục tam lang vẫn kéo tay biểu muội không buông, không hề để ý đến dáng vẻ nhếch nhác của bản thân.
Lục Quân hỏi La Linh Dư, giọng đầy bình tĩnh: “Ta để nhị ca thăm dò muội cái gì, khách sáo với muội cái gì?”
“Huynh còn không thừa nhận hả!” Mắt La Linh Dư đỏ bừng, nàng cắn môi nói, “Huynh bảo huynh ấy hỏi ta chuyện nạp thiếp. Huynh chỉ coi ta là thiếp, huynh không tôn trọng ta. Ta biết từ xưa đến nay huynh rất thanh cao, không ai có thể lọt vào mắt xanh của huynh, nhưng vì sao ta lại phải bị huynh làm nhục như thế hả? Huynh thấy ta dễ bắt nạt nên mới làm vậy đúng không! Huynh thấy ta mất cha mẹ, lại còn ăn nhờ ở đậu, không ai có thể làm chủ cho ta, còn không cho phép tự ta ra mặt… Nhưng ta không có gì, ta chỉ tranh thủ cho chính mình thì có gì sai, mà đáng để huynh làm nhục ta như vậy hả?”
Hàng mi Lục Quân khẽ động, chàng vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Muội có biết thân phận muội rất thấp trong mắt lang quân Kiến Nghiệp, nếu làm thiếp…”
La Linh Dư: “Thế thì cũng không liên quan gì đến huynh hết! Dù ta làm gì, nếu huynh không thích thì không cần huynh lo, huynh không phải là biểu ca ruột thịt của ta. Bá mẫu ta còn không để ý đến ta, những người khác ở Lục gia cũng mặc kệ ta, thì dựa vào đâu huynh lại đòi quản ta? Dù ta có làm thiếp cho người khác, cũng không cần huynh lo!”
Chàng bất chợt nhìn lên, đôi đồng tử đen láy dao động. Lục Quân tiến tới trước một bước, khí thế đột nhiên ập đến ép La Linh Dư lùi về phía sau. Lục Quân lạnh lùng nói: “Làm thiếp cho người ngoài thì không sao, nhưng làm thiếp cho ta thì có vấn đề? Ta làm nhục muội, vậy người ngoài thì không làm nhục muội?”
La Linh Dư: “… Huynh…”
Bất chợt, sau lưng truyền đến âm thanh đầy lúng túng: “La, La muội muội…”
Sống lưng La Linh Dư cứng đờ, không ngờ mình và Lục Quân đang nói chuyện, lại có âm thanh thứ ba xen vào. Đương nhiên không lo thị nữ đang bị phạt quỳ nói bậy bạ, nhưng sao sau lưng nàng lại có người… Nàng trợn to mắt, tức giận trừng lớn với Lục Quân. Nàng đứng quay lưng, tức Lục Quân đứng đối diện người ta. Nhất định chàng thấy có người, nhưng không hề ngăn cản nàng, còn để nàng nói ra hết…
Tuy La Linh Dư bị Lục Quân nắm lấy cổ tay, nhưng nàng vẫn có thể xoay người nhìn ra phía sau, thấy Tề tam lang Tề An đỏ mặt đi ra. La Linh Dư không ấn tượng về người này lắm, La Linh Dư không rõ, liệu mối quan hệ qua lại đầy mập mờ giữa mình và Lục tam lang có bị vị lang quân này đồn đại không… Chỉ thấy Tề tam lang chắp tay áo chào, xấu hổ nhỏ giọng nói: “La muội muội hiểu lầm rồi. Tại hạ không cố ý nghe muội và Lục tam lang nói chuyện đâu, nhưng chuyện này liên quan đến tại hạ… Nếu ta đoán không sai, Lục nhị lang là hỏi giúp ta.”
Nói xong, y ngẩng đầu nhìn nàng đầy tha thiết, không còn gọi “tại hạ” mà đã xưng “ta”.
La Linh Dư ngẩn người: “… Gì cơ?”
Tề tam lang xấu hổ: “Ngày hôm đó lần đầu gặp La muội muội, muội muội như tiên tử khiến ta không thể nào quên. Trằn trọc mất ngủ mấy ngày, về sau gặp lại muội muội ở bữa tiệc, muội muội ngồi ngay cạnh ta nói chuyện. Một tiếng cười hay một cái nhăn mày của muội muội, ta đều thấy rõ trong mắt, với cả, với cả… Không phải ta muốn để muội muội làm thiếp, mà là muốn muội muội làm trắc thất. Nhưng La muội muội đều coi đó là làm nhục, thật đúng là do ta không cân nhắc kỹ tâm trạng của muội muội… Ta nghĩ trong nhà mình sẽ không đồng ý, nhưng không ngờ muội muội cũng không muốn… Muội muội đừng trách ta, cho ta thêm hai ngày suy nghĩ đã. Nhưng bất luận thế nào, ta tuyệt đối không hề có ý làm nhục muội muội.”
La Linh Dư: “…”
Nàng ngẩn người, lại thấy Tề tam lang xấu hổ, nói rồi che tay áo toan rời đi. La Linh Dư không nói được câu hoàn chỉnh: “Huynh, huynh…” Suốt nửa buổi mà nàng vẫn không nhớ nổi lang quân này là ai, chỉ biết lắp bắp cứu vãn sai lầm của mình: “Không liên quan đến huynh mà, ta không có ý như vậy đâu… Lang quân, lang quân…”
Nhưng Tề tam lang lại nghĩ nàng đang cho mình thể diện, nên càng thêm xấu hổ. Chắp tay áo cáo từ với La Linh Dư ở đằng xa, Tề tam lang vội vã bỏ đi. La Linh Dư gấp đến mức trán đổ mồ hôi, vất vả lắm mới có một lang quân cân nhắc đến hôn sự với nàng, tuy nàng không nhớ lang quân này là ai, nhưng sau này sẽ có rất nhiều cơ hội mà. Nhưng hình như nàng đã đắc tội với lang quân này rồi…
Nhân duyên của nàng đang dần rời xa…
Thật ra làm thiếp cũng được mà, dựa vào thủ đoạn của nàng, sớm muộn gì nàng cũng khiến vị lang quân này nâng nàng lên…
Nhưng Tề tam lang đã rời đi, còn tay nàng thì đang bị Lục Quân lôi kéo. La Linh Dư bước nhanh toan đuổi theo, nhưng người đằng sau đã kéo giật cổ tay lôi nàng về. La Linh Dư đỏ mặt, nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Lục Quân ở sau lưng: “Bây giờ đã biết xảy ra chuyện gì chưa? Hắt rượu ta xong rồi cứ thế bỏ đi hả?”
La Linh Dư: “…”
Lục Quân không nổi giận, không bực tức, mà bình tĩnh khách sáo với nàng, nàng muốn đuổi theo Tề tam lang cũng là có ý né tránh Lục Quân, chẳng ngờ không thoát được… La Linh Dư chột dạ lúng túng, xoay người lại, đối mặt với lang quân ở phía sau. Nàng nhìn thẳng, thấy rượu đỏ dính trên áo bào chàng. La Linh Dư nghẹt thở, không ngờ mình lại dám hắt rượu lên người chàng, dám hắt rượu lên Lục tam lang khó tính… La Linh Dư run lẩy bẩy, giương mắt cười gượng lấy lòng: “Tuyết Thần ca ca…”
Lục Quân như cười như không: “Tuyết Thần ca ca của muội đang rất tức giận, hậu quả sau khi tức giận là…”
La Linh Dư tái mặt.
Lục Quân ôm eo nàng, kéo nàng đi vào trong phòng. Một tay chàng ôm nàng, tay kia vung lên, cho phép thị nữ quỳ bên ngoài lui xuống trước. Thị nữ nào dám nhìn lâu, những lang quân nữ lang quý tộc đều thích làm bậy, thị nữ như bọn họ phải coi như không hề hay biết. La Linh Dư giơ tay bám vào cửa nghẹn ngào, Lục Quân lập tức giơ tay che miệng nàng, đóng cửa lại, kéo nàng vào trong nhà.
Lục Quân nhìn khắp nơi, giơ tay lên.
Chỉ thấy nơi chàng đang nhìn chằm chằm có một vò rượu, La Linh Dư sợ hãi run bắn. Nàng đột nhiên nhớ lại cảnh Lục Quân đối xử với Trần nương tử Trần Tú, Trần nương tử tạt mực chàng, Lục Quân cũng rất không nể nang mà tạt lại. Chàng rất không thích có người đụng vào mình, mà nay nàng lại đụng chạm đến mức đó… La Linh Dư nhào đến, ôm lấy hông Lục Quân.
Không có người làm ở đây, gò má La Linh Dư đỏ bừng, không còn mặt mũi nào nữa: “Tuyết Thần ca ca, muội sai rồi. Huynh đừng lấy rượu hắt muội mà, lát nữa muội còn đi gặp người ta, huynh mà hắt rượu thì muội biết sống thế nào…”
Lục Quân: “Buông ra!”
La Linh Dư không buông: “Tuyết Thần ca ca, vừa nãy ở bên ngoài muội nói lung tung đấy. Huynh là người săn sóc muội nhất, nếu không nhờ có huynh, muội cũng không làm được Hoa thần hôm nay. Muội vẫn luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp này… Ở Lục gia chỉ có huynh là đối tốt với muội nhất thôi, nhất định sau này muội sẽ báo đáp huynh. Tuy muội nói sai vài lời, nhưng đó cũng là vì Tuyết Thần ca ca không quan tâm muội, chứ muội cũng không làm thế với người ngoài đâu…”
Lục Quân lạnh giọng: “Lời ngon tiếng ngọt… Buông ra!”
Chàng muốn đi, nhưng La Linh Dư ôm siết chàng không chịu buông. Lục Quân thật sự rất tức giận, rất không chịu nổi khi liên tục có nữ lang tạt nước tạt rượu lên người mình. Chàng thấy trong phòng có rượu, nên cũng muốn để La Linh Dư nếm thử mùi vị đó. Nhưng La Linh Dư quá nhanh trí, ôm chặt chàng không thả. Lục Quân chụp lấy bàn tay nữ lang bên hông mình, muốn kéo nàng ra, nhưng nàng nức nở nghẹn ngào, càng ôm chặt hơn.
Lục Quân đỏ mặt, thấp giọng: “Thả ra…”
La Linh Dư vẫn sợ chàng không nể mặt mình: “Không… Tuyết Thần ca ca, huynh nghe muội nói đã…”
Giọng Lục Quân tràm xuống, vừa mơ hồ lại khàn khàn: “Ta không giận nữa… Muội buông tay đi…”
La Linh Dư không tin, rõ ràng cảm giác cơ thể chàng đang cứng lại, nàng liên tục lảm nhảm muốn thuyết phục chàng tha cho mình.
Lục Quân im lặng.
Đột nhiên La Linh Dư ngẩn người, im bặt.
Cơ thể hai người dính sát vào nhau, trong lúc kéo đẩy, y phục ngày xuân mỏng manh cọ vào nhau. Nam nữ ôm nhau vốn rất dễ ma sát ra lửa, ban nãy La Linh Dư không cảm thấy, nhưng lúc này đã thấy điều là lạ. Bởi vì thân nhiệt của lang quân nàng đang ôm đột ngột tăng cao, có thứ gì đó nóng hổi ở dưới bụng đâm vào nàng. Trán nàng dán lên cổ chàng, hoa thắng lạnh như băng chạm vào cổ lang quân. Băng giá gặp lửa nóng, La Linh Dư nhận ra hơi thở của Lục Quân đang dần rối loạn, mạch trên cổ chàng đập rất mạnh.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen kịt của Lục Quân.
Thật ra nữ lang luôn có trực giác khó nói về nam tử, khi vừa cảm nhận được ánh mắt bất thường của chàng, La Linh Dư lập tức thả tay ra, lùi về phía sau. Nàng khàn giọng nói: “Tuyết Thần ca ca…”
Đôi mắt Lục Quân đen sẫm, lúc nàng thấp giọng gọi “Tuyết Thần ca ca”, bóng đen trong đáy mắt chàng lập tức đè xuống, thay vào đó là một ngọn lửa phừng lên. Lục Quân bình tĩnh nhìn nàng, sau đó cúi người, tức khắc môi đè nàng lại. La Linh Dư sợ hãi, sống lưng cứng đờ, bên eo xuất hiện một bàn tay ôm lấy nàng, đẩy nàng lên cửa.
La Linh Dư run lên: “Huynh… Ưm…”
Nàng còn chưa nói xong, thì âm thanh đã bị Lục Quân nuốt mất.
Dựa vào cửa, mơ hồ nhìn thấy hạt bụi bồng bềnh trôi nổi giữa nhà, nghe thấy tiếng nam nữ nói đùa bên ngoài. Ánh sáng chiếu vào qua ô cửa sổ ở tít trên cao, vừa hay hắt lên Lục Quân và La Linh Dư đang ôm hôn trên cửa. La Linh Dư nghẹn ngào, giơ tay lên đánh chàng đẩy chàng ra. Nhưng nàng vừa giơ tay thì đã bị Lục Quân chụp lấy. Chàng cầm tay nàng, con mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, môi đè nàng lại.
Nét mặt chàng nhìn rất bình tĩnh, nhưng môi lưỡi chàng lại khuấy đảo trong nàng… Nhiệt tình như lửa!
Chỉ một chiếc hôn đã khiến sống lưng la Linh Dư tê rần, cảm giác run sợ chạy dọc theo đó, đôi chân mềm nhũn không đứng vững. Mặt nàng đỏ bừng, trong lòng mờ mịt. Lần trước là yêu cầu, còn lần này là… trừng phạt, bồi thường? Lục Quân không siết chặt tay nàng, chỉ cầm hờ mà thôi. Chàng cụp mắt, đôi mắt ấm áp nhìn nàng không chớp mắt.
Cũng không phải là nụ hôn chèn ép.
Nóng hổi, đồng thời cũng đầy dịu dàng.
Nàng có thể vùng vẫy bất cứ lúc nào.
Nhưng La Linh Dư độc ác nghĩ: Vì sao mình phải vùng vẫy? Đây là cơ hội tốt để thăm dò lòng chàng còn gì.
Nữ lang thở hắt ra, sống lưng bị đè đến mức sắp gãy. Một nụ hôn triền miên kết thúc, lúc chàng tách ra, hơi thở của cả hai như đan xen vào nhau, Lục Quân đưa tay gạt tóc dính trên má nàng. Chàng cười: “Làm thiếp cho người ngoài thì không có vấn đề gì, chỉ cần muội có tài có thể là được. Nhưng với ta thì lại không được. Tuyệt đối không muốn làm thiếp của ta?”
La Linh Dư cắn môi.
Nàng thấp giọng: “… Huynh lại đang làm gì thế hả?”
Tay chàng từ từ vuốt ve cánh môi nàng. Chàng như đang suy nghĩ gì đó, lại như đang lẳng lặng quan sát nàng. Hơi thở của cả hai gần kề bên nhau, trong lúc nói chuyện, tưởng chừng cánh môi có thể chạm vào nhau. Rồi sau đó, chàng lại dán môi lên nàng mà ma sát, truyền cho nàng cái cảm giác run rẩy như cắn nuốt linh hồn. Giọng lang quân rất lạnh:
“Vậy muội dụ dỗ ta làm gì?”
“Ta đang nghĩ về muội… Dư Nhi muội muội.”
Tay chàng nắm lấy tóc nàng, đưa lên môi nhẹ nhàng hôn lấy, mà hai mắt vẫn nhìn thẳng vào nàng. Chỉ một cái hôn nhẹ như thế đã khiến La Linh Dư càng đỏ mặt, trong lòng hoảng hốt. Lại nghe thấy Lục tam lang nói: “Dư Nhi muội muội, ta đang nghĩ… muội yêu quyền, yêu thế, yêu tiền. Nhưng muội có yêu người không?”
Trong đầu Lục Quân nghĩ: Ta muốn con tim nàng.
Nhưng người như nàng, ta không rõ… liệu nàng có trái tim không?
___
*Qin: Chương phúc lợi cho một ngày không vui. Mà edit xong chương này lại thấy vui hẳn. Sắp đến giai đoạn cầm cưa tán tỉnh rồi.