Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Chương 154: Ngoại truyện 2 Câu chuyện về tụi nhỏ (2)

Ngay từ khi còn nhỏ, cặp song sinh nam nữ nhà Lục tam lang đã không hợp nhau. Con gái tên là Lục Tư Vịnh, con trai tên là Lục Tư Đào, từ nhỏ đệ đệ Lục Tư Đào đã không hiểu vì sao tên của mình lại phải có chung ngụ ý với tỷ tỷ.

Sinh đôi nam nữ không hay tí nào.

Nhất là khi con trẻ lại quá đáng yêu, hơn nữa vì còn nhỏ nên khó phân biệt nam nữ, cho nên người lớn thường gọi Lục Tư Đào là “Tư Vịnh”, chứ không ai gọi tỷ tỷ là “Tư Đào” cả. Từ nhỏ Lục Tư Đào đã nhận thấy người nhà rất thích tỷ tỷ, nhưng không quá thích mình.

Thành kiến như vậy, trong lòng Lục Tư Đào rất xem thường.

Lục Tư Vịnh thì có gì tốt? Chẳng qua là có cái miệng thoa mật, biết lừa dối, thích làm nũng.

Mọi người bị mù cả rồi, không thấy được bộ mặt thật của Lục Tư Vịnh.

Tuy là sinh đôi nam nữ, nhưng Lục Tư Đào chưa bao giờ thích chơi với tỷ tỷ. Điều đáng ghét là, khi cha mẹ bắt đầu cho cậu và tỷ tỷ đi học, phụ thân lại lấy lý do vì để công bằng nên xếp cậu và tỷ tỷ học chung với nhau. Phụ thân của tụi nó – Lục tam lang Lục Quân là danh sĩ nổi tiếng nhất đương thời. Danh sĩ tự mình dạy học, người ngoài hâm mộ không thôi, bon chen như vịt, nhưng Lục Tư Đào lại không chút cảm kích.

Cậu tính cách cao ngạo, lúc nào cũng muốn thắng tỷ tỷ. Lục Tư Đào không muốn bị tỷ tỷ chèn ép mãi mãi.

Đôi song sinh nam nữ nhà Tam lang giống hệt nhau, trẻ con ngây thơ trong sáng, nhanh nhẹn hoạt bát, Lục gia chỉ có thể đoán ai là ai qua quần áo chúng mặc. Vào ngày đầu tiên cặp song sinh đi học, trưởng bối Lục gia, bao gồm cả La Linh Dư đều tò mò, thập thò ngoài cửa thư phòng.

Ngày xuân hoa lá bay khắp thành, cửa sổ mở toang, hai đứa trẻ ngoan ngoãn chống tay ngồi sau bàn nhỏ được làm riêng, mắt đen như sơn, da trắng như tuyết, mặt mũi trong trẻo. Nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, thật sự rất hồn nhiên ngây thơ.

Lục Tư Vịnh dương dương đắc ý, lúc lật sách thì nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ. Cách một dòng suối nhỏ, lá cây bồng bềnh trôi trên dòng nước, cô bé cúi đầu chào người lớn ở bên kia dòng suối. Mặt mũi xán lạn, thần thái linh động. Có điều lúc chào hỏi, ánh mắt vô tình liếc qua đệ đệ nhà mình, thấy Lục Tư Đào liếc mình với vẻ ghét bỏ. Nhưng khi Lục Quân nhìn đến thì Lục Tư Đào đã nhanh chóng dời mắt đi, còn cố ý dịch ra bên cạnh, ngồi cách xa tỷ tỷ.

Rõ ràng là không muốn chen chung với tỷ tỷ.

Lục Tư Vịnh: “…”

Nhất định là đệ đệ ghen tị khi thấy mọi người thích cô bé đây mà.

Lục Tư Vịnh không so đo với cậu, nhân lúc phụ thân xoay người đi, cô bé nhanh chóng rút chiếc gương nhỏ ra, làm điệu làm bộ, chớp mắt mím môi soi gương. Lục Tư Đào lại càng khinh bỉ cô bé, tới khi Lục Quân xoay lại, tiểu nương tử Lục Tư Vịnh đã vội vã cất gương. Nhưng phụ thân đã nhẹ nhàng quét mắt đến, nhìn như dịu dàng song thực chất lại sắc bén. Bàn tay tiểu nương tử run lên, gương rơi xuống đất cái *cạch*.

Ngày đầu tiên đi học đã bị phạt, Lục Tư Vịnh vô cùng lúng túng.

Lục Quân nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của con gái cả nửa buổi, sau đó đi tới, áo khoác lướt qua mặt bàn, phong lưu phóng khoáng. Chàng cúi người nhặt gương lên, đặt xuống bàn của con gái. Chàng thuận tay xoa mặt con, ôn tồn nói: “Sao còn nhỏ mà lại thích đẹp thế hả?”

Lục Tư Vịnh đỏ mặt: “Phụ thân…”

Lục Quân điềm đạm nói: “Lần sau không được phép như vậy nữa.”

Lục Quân quay đầu sang nhìn Lục Tư Đào, thấy con trai đang cười nhạo tỷ tỷ, chàng lập tức nghiêm giọng: “Chữ xiên xẹo trong vở con là ai dạy đấy hả? Viết quá xấu, phạt chép ba trăm lần.”

Tiểu lang quân Lục Tư Đào dựa vào bàn cúi đầu luyện chữ lập tức ngẩng phắt đầu lên, rất không vui: “Phụ thân!”

Trong lòng cặp song sinh đều có suy nghĩ, xế chiều hôm đó quay về gặp mẫu thân hai đứa, nhắc tới phụ thân ——

Lục Tư Vịnh: “Phụ thân chẳng nghiêm khắc tí nào cả, còn kiên nhẫn dạy con lắm. Con không nhớ chỗ nào là phụ thân sẽ nhắc, con muốn đi theo phụ thân học nữa.”

Lục Tư Đào: “Phụ thân nghiêm khắc chết đi được, dạy con học mà không kiên nhẫn tẹo nào. Hễ con đọc sai là phụ thân lại liếc mắt, phụ thân còn mắng con nhiều lần, con không muốn học với phụ thân nữa!”

La Linh Dư: “…”

Đã… mấy năm trôi qua rồi, ngoài miệng Tuyết Thần ca ca vẫn nói “coi như nhau”, nhưng cụ thể vẫn khó làm.

***

Có điều Lục Quân là danh sĩ, La Linh Dư lại rất biết nói chuyện. Hai người bạn nhỏ chỉ mới đi học vỡ lòng, bình thường phụ thân chúng còn phải vào triều, nên thành ra thời gian dạy học cũng không nhiều. Sau khi được La Linh Dư dịu dàng khuyên giải, đã biến thành tiểu nữ lang thất vọng, tiểu lang quân hài lòng.

Bình thường hai đứa vẫn tự đọc sách, Lục Quân chỉ mấy ngày mới đến kiểm tra một lần.

Lục Tư Vịnh tràn trề lòng tin, nghĩ nhất định mình phải học cho tốt để làm phụ thân vui. Lúc cô bé vô cùng nghiêm túc học chữ, thì lại thấy Lục Tư Đào đang chơi với đường đệ nhà nhị bá. Lục Tư Vịnh yên tâm, nghĩ Lục Tư Đào không lo lắng gì như vậy, nhất định sẽ không hơn mình được. Tiểu nương tử vênh váo ưỡn ngực bước đi, còn Lục Tư Đào leo lên núi giả lại rất nhạy cảm: “Tỷ đứng lại! Có phải tỷ vừa xem thường đệ không? Đệ sẽ mách với mẫu thân!”

Lục Tư Vịnh chế giễu lại: “Lần nào cũng mách lẻo, đồ nịnh bợ. Thì ra đệ cũng biết lấy lòng mẫu thân à.”

“Hừ, dù gì mọi người cũng thích tỷ hơn, chỉ có mẫu thân là thương đệ thôi.”

Bị tỷ tỷ khiêu khích như vậy, sao cậu có thể chịu nổi? Mặc kệ đường đệ bên cạnh khuyên thế nào, Lục Tư Đào nhảy xuống núi giả, xông về phía tỷ tỷ, lao vào đánh nhau với Lục Tư Vịnh chỉ ra đời trước mình mấy khắc mà trở thành tỷ tỷ của mình.

Đêm đó Lục Quân quay về, thấy hai đứa trẻ bị thương quấn băng. Đệ đệ bướng bỉnh mím môi, tỷ tỷ hốc mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt. Lục Tư Vịnh mếu máo: “Phụ thân, là đệ đệ ra tay trước…”

Lục Tư Đào: “Tỷ mắng đệ trước! Phụ thân…”

Lục Quân: “Lục Tư Đào, sao lại bắt nạt tỷ tỷ hả? Chép phạt gia quy nhà ta mười lần!”

Tiểu nương tử Lục Tư Vịnh lao vào lòng phụ thân nức nở, len lén nhìn đệ đệ qua kẽ tay, nở nụ cười đắc thắng. Lục Tư Đào ngơ ngác: “Chúng ta có gia quy nữa hả?”

Lục Quân nhướn mày: “Đợi lát nữa phụ thân đi viết là sẽ có.”

Lục Tư Đào: “…”

Phụ thân bênh vực quá đáng!

Lục Tư Đào tức giận xoay người toan bỏ đi, chợt nghe thấy tiếng ho khan. Cậu ngẩng mặt lên, thấy mẫu thân duyên dáng đang đứng dưới đèn lồng ngoài thư phòng. Mẫu thân cậu mím môi đứng thẳng, không biết đã nghe được bao nhiêu, khi Lục Quân nói muốn để con trai chép phạt gia quy, La nữ lang lập tức ho khan ra hiệu.

Lục Quân nhìn lại.

La Linh Dư mỉm cười: “Là ai nói đều coi như nhau hả?”

Lục Quân: “…”

Chàng thở dài trong lòng, tự hối lỗi vì vừa rồi mình đã không kiểm soát. Chàng thở dài với cô con gái khóc lóc trong lòng: “Vậy Tư Vịnh cũng chép phạt với đệ đệ đi. Sao có thể đánh đệ đệ được hả?”

Rồi Lục Quân lại giải thích với con trai lý do phạt: “Lang quân sức lớn, dù tức giận cũng không được đánh tỷ tỷ, đã biết chưa?”

Lục Tư Đào xấu hổ cúi đầu: “Con biết rồi ạ.”

Phụ thân để hai đứa cùng chép phạt, coi như chuyện này kết thúc mỹ mãn. Lục Tư Vịnh: “… Hả?!”

Cô bé mở to miệng không tin nổi, còn đệ đệ Lục Tư Đào đứng cạnh lại hài lòng mỉm cười.

***

Tới khi đi học thật, hai người tỷ đệ lại càng gây gổ nhau hơn. Vì tỷ tỷ Lục Tư Vịnh bị đả kích phát hiện, đệ đệ chỉ cần đọc sách một lần là nhớ ngay. Lục Tư Đào đi học không vất vả như cô bé, thậm chí môn nào cũng giỏi hơn cô bé. Phụ thân thương cô bé như vậy, cũng không tìm được lỗi của đệ đệ. Mỗi lần đệ đệ dùng gương mặt tương tự mình khiêu khích nhìn mình, là Lục Tư Vịnh lại không kìm được nổi giận.

Thế là lại đánh nhau, lại cãi nhau.

Tỷ đệ hai đứa vẫn cứ cãi nhau ầm ĩ, ở trong Thanh viện, Lục Quân thì thương Lục Tư Vịnh, còn La Linh Dư lại thương Lục Tư Đào. Có hai vợ chồng trung hòa, coi như hai tỷ đệ cũng cân bằng nhau. Nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi Thanh viện, Lục Tư Vịnh lại được người Lục gia vây quanh, Lục Tư Đào lại bị bỏ quên.

Lục Tư Đào khinh thường không thèm chơi chung với họ, cũng không thích nói nhiều với những trưởng bối chiều chuộng tỷ tỷ. Tiểu lang quân vẫn một mình vui vẻ, hai bên đều hài lòng.

Lục Tư Đào vẫn bị xem nhẹ như trước, những lúc khác còn có thể nhẫn nhịn, nhưng lúc cụt hứng nhất là vào ngày sinh nhật hằng năm. Rõ ràng cậu và tỷ tỷ có cùng ngày sinh, nhưng tỷ tỷ lại nhận được quà tặng nhiều gấp mấy lần cậu. Ngày đó là ngày rạng rỡ nhất của tỷ tỷ, nhưng lại là ngày mà Lục Tư Đào ghét nhất. Có điều cậu vẫn làm bộ làm tịch, không chịu nói là mình ghét ngày đó. Song, Lục Tư Vịnh có tâm linh tương thông với cậu, nên cô bé biết rõ đệ đệ nghĩ gì, thế là lại càng hả hê thích nhìn cậu cười nhạo.

May mà có Lục Quân ngăn lại thói quen muốn tổ chức sinh nhật lớn cho tụi nhỏ đến điên cuồng của Lục gia. Lục gia nói làm tiệc chúc mừng sinh nhật cặp song sinh, thực tế chỉ chú ý đến một mình Lục Tư Vịnh. Lục Quân lấy lý do con còn nhỏ không cần phải làm lớn như đại thọ, nên bữa tiệc mới không rầm rộ.

Lục tam lang cố gắng thu nhỏ sự chênh lệch giữa hai đứa bé, có điều tuy không làm tiệc lớn, thì tiệc nhỏ vẫn phải có.

Lại một năm trôi qua, Lục Tư Vịnh và Lục Tư Đào tròn sáu tuổi. Vào sáng sớm, Lục Tư Vịnh đã bắt đầu mong ngóng quà cáp trưởng bối tặng. Lúc cô bé được thị nữ chải tóc thì chợt thấy đệ đệ đi ngang qua cửa sổ. Tiểu nương tử cách cửa sổ dương mắt chế giễu: “Tư Đào, có phải đệ lại muốn ra ngoài trốn ngày này không? Đáng thương thiệt đó.”

Lục Tư Đào nén giận.

Cậu nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh xắn của tiểu nương tử, lại còn chớp mắt trêu cậu. Cậu tự thấy mình đã lớn, không việc gì phải cãi nhau như trẻ con với tỷ tỷ nữa. Tiểu lang quân khinh thường ngoái đầu đi: “Nịnh nọt xin xỏ quà của người khác, không phải là đại trượng phu!”

Lục Tư Vịnh cười hì hì: “Thì tỷ có phải đại trượng phu đâu, tỷ là tiểu nữ mà. Đệ cũng không phải đại trượng phu, đệ là ngụy quân tử.”

Lục Tư Đào: “… Tỷ!”

Cậu bị tỷ tỷ làm cho tức giận đỏ mặt, lại thấy tỷ tỷ vịn cửa sổ, thần bí vẫy vẫy với cậu, điềm nhiên hỏi: “Không phải là đệ ghen khi tỷ được người lớn thích đấy chứ? Nếu đệ chịu kêu gâu gâu hai tiếng, tỷ tỷ sẽ nghĩ cách giúp đệ.”

Cô bé vừa dứt lời, Lục Tư Đào đã lập tức lên tiếng: “Gâu gâu gâu!”

Lục Tư Vịnh: “…”

Cô bé ngơ ngác trợn to hai mắt nhìn đệ đệ, một lúc sau mới cảm khái: “Tư Đào, đệ mặt dày thật đấy!”

Lục Tư Đào phớt lờ, chỉ nghi ngờ động cơ của cô bé: “Tỷ có cách thật hả?”

Lục Tư Vịnh nghịch ngợm: “Đệ đoán đi.”

***

Buổi sáng Lục Quân đi làm nên không ở trong phủ. La Linh Dư lại thích đi chơi, ban ngày vào cung trò chuyện cùng hoàng hậu điện hạ. Lục Quân và hoàng đế Lưu Thục bận rộn suốt một ngày, còn La Linh Dư và hoàng hậu Chu Dương Linh lại vui vẻ một ngày. Đến tối, khi hai vợ chồng gặp nhau ở trong cung mới biết trùng hợp như vậy. Hoàng đế hoàng hậu giữ hai người ở lại dùng bữa tối, lúc ở trên bàn, La Linh Dư nhắc đến hôm nay là sinh nhật của hai bảo bối nhà mình, hoàng hậu Chu Dương Linh bèn sinh hứng thú.

Chu Dương Linh ôn tồn nói: “Dưỡng bệnh mấy năm, đã lâu rồi ta chưa xuất cung. Bệ hạ, không bằng tối nay đến Lục gia đi, để xem hai đứa nhỏ đã lớn thế nào rồi.”

Năm đó vì sinh khó mà hoàng hậu bị mắc bệnh, phải dưỡng mấy năm mới khỏe hơn. Mỹ nhân mỏng manh như ngọn đèn dầu, hoàng đế khiếp hồn khiếp vía, nên hễ là hoàng hậu đề nghị thì hoàng đế sẽ không làm trái lời.

Bốn người cùng quay về Lục gia, hoàng đế và hoàng hậu đem theo quà tặng cho cặp song sinh nhà Lục Quân. Bầu không khí rất vui vẻ, La Linh Dư kéo tay Chu Dương Linh, thậm chí còn bắt đầu hứng thú giới thiệu cây cối trong Thanh viện mấy năm gần đây. Nhưng vừa bước vào cửa Thanh viện, bất chợt hai đứa trẻ từ trong góc tối lao ra, giọng lanh lảnh hét ầm lên:

“Phụ thân mẫu thân, sao bây giờ hai người mới về!”

La Linh Dư ngẩn người, Lục Quân hoảng hốt. Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn cặp song sinh nhào đến ôm bắp đùi mình.

Một hồi lâu trôi qua.

Lưu Thục im lặng không nói gì.

Chu Dương Linh lại do dự: “La muội muội, ta nhớ là, Tư Vịnh, Tư Đào, là song sinh nam nữ đúng không? Nhưng giờ… Ai là nam ai là nữ thế?”

Thì ra hai đứa trẻ nhiệt tình nhào đến chào đón cha mẹ về đều mặc trang phục của nữ, xinh xắn đáng yêu. Cặp mắt giống nhau, biểu cảm giống nhau, gương mặt giống nhau, đang cùng ngước mắt lên nhìn người lớn chằm chằm… Lục Quân và La Linh Dư thoáng do dự, nhìn cả buổi cũng không nhận ra đứa nào là bé trai.

Lục Quân đen mặt.

La Linh Dư phì một tiếng, âm thanh hư ảo: “… Chuyện này, có thể là truyền thống tốt đẹp của nhà bọn muội…”

Nàng lo lắng nhìn Lục Quân: thì ra thích giả gái cũng có thể di truyền ư?

Lục Quân tái mặt, tức tới mức nói năng không lựa lời, mất đi dáng vẻ thanh cao ung dung của danh sĩ ngày xưa: “Khốn kiếp!”