Sau khi Lục tam thiếu phu nhân mang thai, nhị thiếu phu nhân Lưu Đường và hoàng hậu đương triều cũng lần lượt hoài thai.
Thỉnh thoảng ba vị phu quân lại tụ tập nói về chuyện thê tử nhà mình mang thai, chỉ có Lục tam lang vẫn nét mặt hững hờ, còn hai người kia thì cứ thở ngắn thở dài.
Vì lo lắng cho cơ thể ốm yếu của hoàng hậu nên sau khi thành thân, hoàng đế đã nghĩ đến chuyện để hoàng hậu điều dưỡng cơ thể hai năm, đợi nàng khỏe hơn rồi mới bàn tới chuyện mang thai. Hoàng đế cam tâm tình nguyện gánh áp lực ở trên triều. Nhưng chẳng ngờ hoàng hậu đột ngột hoài thai, không những thế mà còn vì vì thê tử ốm yếu, không thể phá thai nên chỉ có thể dưỡng thai thật tốt. Có lúc hoàng đế thấy Lục tam thiếu phu nhân vào cung thăm hoàng hậu, La nữ lang vẫn xinh đẹp như xưa, dù đang mang thai nhưng vẫn rất hoạt bát, so với Chu Dương Linh tiều tụy yếu ớt, Lưu Thục thực rất hâm mộ.
Lục nhị lang Lục Hiển cũng thế. Có điều nguyên nhân của hắn không phải là vì thê tử ốm yếu, mà là thê tử nhà hắn còn nhỏ quá. Lưu Đường mắc cỡ thẹn thùng, đơn thuần trong sáng, bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, suốt ngày sùng bái tam thiếu phu nhân, lại phiền não vì mẹ chồng là Lục phu nhân cứ tăng áp lực trong chuyện nội trợ. Tiểu công chúa còn chưa thích ứng kịp với thân phận Lục nhị thiếu phu nhân, thì làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm hoài thai sinh con đây? Lục Hiển thầm trách mình không thỏa đáng, nhìn thê tử vui vẻ mà lo lắng đề phòng suốt ngày.
Vì những nguyên nhân khác, Lưu Thục và Lục Hiển đều đang lo thê tử sinh non, ảnh hưởng đến cơ thể.
So với bọn họ, Lục tam lang lại rất bình tĩnh.
La Linh Dư khỏe khoắn lại vô tư vô lo. Khi mang thai cũng chỉ khó chịu một tháng đầu, về sau còn có thể cùng đi chơi thuyền, vái trăng, vẽ tranh với phu quân. Eo vẫn thon nhỏ, từng cử chỉ hành động vẫn đầy thướt tha. Có mấy lần Lưu Thục và Lục Hiển thấy vợ chồng Lục Quân du ngoạn, một lần là Lục Quân và La Linh Dư dẫn nhau đi viếng thăm một vị danh sĩ, một lần là trong một ngày mưa, Lục tam lang ôm phu nhân dạy nàng vẽ tranh ở trong đình giữa hồ.
Đúng là khiến người ta vừa hâm mộ lại ghen tị.
Lục tam lang phong thái ngời ngời, mỗi lần bạn tốt và huynh trưởng khen vợ chồng chàng sung sướng nhàn nhã, ngoài mặt chàng khiêm tốn đáp lời, nhưng trong lòng lại lấy làm đắc ý.
Có điều chàng cũng không hưởng thụ sự đắc ý đó quá lâu.
Đợi tới khi La Linh Dư bắt đầu lộ bụng, hai vợ chồng vốn là người nhạy cảm, hơn nữa cũng tinh thông y lý về mặt nào đó, nên cả hai nhanh chóng phát hiện, cái thai của La Linh Dư lớn quá nhanh. Bụng nàng to hơn những người khác trong cùng một thời kỳ mang thai. La Linh Dư không thể thướt tha phong lưu nổi nữa rồi, đi đứng cũng dần bất tiện.
Bình thường La Linh Dư có yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, vóc dáng nàng đẹp là thế, cho dù mang thai thì cũng không thể mập hơn các nữ lang khác như thế được. Cứ như bị béo phì vậy.
Hai vợ chồng Lục tam lang như gặp đại địch, lập tức mời thái y trong cung đến khám. Thái y chẩn mạch một lúc phán đoán một hồi, cuối cùng mừng rỡ nói với đôi phu thê: “Chúc mừng tam lang, chúc mừng thiếu phu nhân, thiếu phu nhân hoài song thai! Chính vì thế nên bụng mới to hơn so với người ta.”
Song thai!
Lục gia ngạc nhiên hớn hở, nếu là song thai, thì không phải khả năng La Linh Dư sinh con gái sẽ lớn hơn sao?
Vì thế là, Lục gia để cô cô của Lục Quân, tức đại bá mẫu của La Linh Dư thường xuyên đến chỗ La Linh Dư, bảo rằng Lục Anh là nữ lang duy nhất trong thế hệ bọn họ, La Linh Dư nên qua lại nhiều với Lục Anh, nói không chừng có thể dính hỉ khí của bà. Đồng thời Lục gia cũng viết thư gửi đại nương Lục Thanh Dực đã gả đến Hán Trung, hỏi gần đây có thời gian rảnh không, có thể về Kiến Nghiệp một chuyến không, một là để La Linh Dư dính hỉ khí, hai là để chăm sóc La Linh Dư.
Nhưng từ sau khi La Linh Dư nghe phu quân kể về Lục Thanh Dực, nàng vội kiên quyết phản đối. Con gái Lục gia đều bị Lục gia chiều chuộng thành hư. Giống như đại bá mẫu Lục Anh của nàng vậy, sống quá tự do tự tại, sau khi chồng chết thì về lại nhà mẹ đẻ, địa vị của Lục Anh vẫn rất thoải mái, suốt ngày chơi đùa, luôn khiêu khích Lục phu nhân, mà toàn bộ Lục gia lại đều chiều bà. La Linh Dư theo thói quen lấy lòng người ngoài, bình thường lấy lòng một mình bá mẫu đã mệt lắm rồi, bây giờ nàng đang mang thai, làm gì còn sức lực nào mà lấy lòng Lục Thanh Dực được nữa?
Thế là Lục Quân khéo léo từ chối, nói với tổ mẫu là người ở phòng nhì quá nhiều, vẫn dùng đủ, hơn nữa một mình chàng vẫn có thể chăm sóc thê tử kỹ càng, không cần đại tỷ Lục Thanh Dực phải trở về làm gì.
Nghe nói vì chuyện này mà Lục Thanh Dực còn đặc biệt viết thư mắng tam đệ xối xả.
***
Bầu bạn cùng thê tử đang mang thai là điều khá vất vả, nhất là khi thê tử mang song thai, hành động bất tiện hơn những người khác nhiều.
La Linh Dư vốn giỏi lấy lòng người, thường xuyên ra dáng dịu dàng hiền thục. Nhưng người mang thai nhạy cảm hơn thường nhiều, nên rất dễ đa cảm. Bình thường nàng hay giả vờ khóc lóc để nịnh Lục Quân, nhưng từ khi mang thai, từ khóc giả đã biến thành khóc thật.
Nữ lang suốt ngày nức nở, dù cho Lục Quân rất thích xem nàng giả vờ giả vịt, thì khi thấy nàng khóc đỏ mắt, chàng cũng bắt đầu kinh hãi. Lại không dám trách mắng nàng, cũng không dám lớn tiếng, sợ khiến nàng càng thêm đau lòng. Chút kiên nhẫn và dịu dàng ít ỏi của Lục tam lang đều dành cho La Linh Dư cả.
Đó đúng là quãng thời gian khó khăn.
Đến sau khi dần quen với cơ thể nặng nề của mình, La Linh Dư mới bắt đầu thông cảm cho Lục Quân. Lại nhắc đến chuyện đứa con trong bụng, có lẽ La Linh Dư nghe trưởng bối Lục gia nói quá nhiều nên nàng cũng mơ màng giống họ, mong ngóng sinh được con gái. Chỉ có điều, nữ lang ngoái đầu, thấy Lục tam lang đứng trước bàn trịnh trọng treo “bức tranh mỹ nhân” lên, La Linh Dư lập tức nhíu mày.
Mọi cử động của Lục Quân đều toát lên sự thanh quý ngạo nghễ, như hạc đến gần. Lúc ngoái đầu nói chuyện với La Linh Dư, khóe môi chàng thấp thoáng nụ cười: “Bức tranh vi phu mới vẽ thế nào?”
La Linh Dư luôn ngưỡng mộ Tầm Mai cư sĩ. Nàng thấy vết mực chưa khô, núi non bát ngát, lại nhìn mỹ nhân quyến rũ đứng trên đỉnh núi vái trăng… Nàng che giấu tâm tư trong lòng, mỉm cười khen: “Mỹ nhân đẹp lắm.”
Lục Quân vô cùng hài lòng. Chàng thích nàng biết thức thời như thế, chàng hỏi nàng tranh vẽ như thế nào, nàng biết ngay không phải chàng đang thật sự hỏi tranh trông như thế nào, mà là mỹ nhân trong tranh như thế nào. Tầm Mai cư sĩ nổi tiếng thiên hạ trước khi cưới thích vẽ tranh sơn thủy, sau khi cưới lại thích vẽ tranh mỹ nhân. Tất cả những bức tranh mỹ nhân toàn lấy La nữ lang làm mẫu, người yêu thích tranh của Tầm Mai cư sĩ đều biết rõ điều ấy.
Lục Quân mỉm cười: “Thái y nói, nhìn tranh đẹp nhiều sẽ có lợi cho giáo dục bào thai trong bụng muội.”
Lục Quân treo tranh lên rồi ngoái đầu nhìn La Linh Dư, thấy nàng nghiêm túc nhìn mình.
Lục Quân nhướn mày.
La Linh Dư chậm rãi nói: “Tuyết Thần ca ca, có một chuyện muội muốn nói, có thể chỉ là muội lo ngại thôi, nhưng nếu không nói ra, muội lại sợ giữa hai ta có hiềm khích. Muội cảm thấy suốt ngày Tuyết Thần ca ca hết treo tranh mỹ nhân thì là cầm trâm vòng ngọc quơ quơ trước mặt muội… Muội biết huynh một lòng quan tâm con gái, hy vọng muội sinh con gái. Nhưng huynh không hề để ý đến con trai.”
“Nếu muội sinh con trai… Vậy muội phải giải thích với con thế nào về chuyện phụ thân không hề mong đợi nó?”
Lục Quân ngẩn ra, nhưng đã hiểu rồi.
Vì dương thịnh âm suy nên toàn Lục gia luôn có sự cố chấp với nữ lang, mà chính Lục Quân cũng thế. Chàng thực sự rất thích con gái, cũng cảm thấy trong nhà đã có nhiều nam tử, nhiều thêm một người hay ít đi một người cũng không phải vấn đề. Nhưng thê tử mang song thai, suy cho cùng La Linh Dư cũng không phải người Lục gia.
Lục Quân hỏi: “Muội muội thích con trai à?”
Nếu thật là như vậy, thì giữa vợ chồng bọn họ đã có bất đồng.
La Linh Dư thông minh trả lời: “Muội thích nuôi một cậu con trai giống Tuyết Thần ca ca.”
Nàng định đứng dậy, nhưng tay đặt trên tay vịn lại không có sức. Lục Quân tiến tới đỡ nàng dậy, nàng lập tức thuận thế ôm cổ Lục Quân. Lục tam lang cúi người ôm nàng, lông mi dày đen như lông quạ, lướt qua gò má mềm mại của nàng. Đôi mắt hoa đào của chàng nhướn lên, trán kề trán, hơi thở nhẹ nhàng vấn vít.
La Linh Dư nói: “Muội vẫn rất tiếc khi không thể thấy được Tuyết Thần ca ca hồi bé trông như thế nào. Bây giờ Tuyết Thần ca ca như thế này, có lẽ ngay từ nhỏ đã đáng yêu, dễ nhìn hơn những đứa bé khác nhiều. Muội muốn một cậu con trai đáng yêu giống Tuyết Thần ca ca vậy, nghiêm túc đọc sách viết chữ. Trước khi tên của Tuyết Thần ca ca truyền khắp thiên hạ, có lẽ cũng phải học hành rất lâu rất vất vả. Tuyết Thần ca ca như thế… Muội rất tiếc khi không thể gặp huynh lúc nhỏ, nên muội muốn sinh một bé trai giống Tuyết Thần ca ca.”
Khóe môi Lục Quân nhếch lên, được nàng khen mà lòng sảng khoái. Chàng cụp mắt trêu chàng, miệng cười nói: “Muội muội đúng là thích ‘thả mình’ nhỉ.”
La Linh Dư nhướn mày, chàng tức khắc cúi đầu hôn nàng, trên khóe môi dính son của nàng, tươi mới diễm lệ, đỏ chót rực rỡ. Con tim La Linh Dư đập thình thịch, chàng cọ vào trán nàng cười khẽ: “Ca ca cũng muốn một đứa con gái như muội muội vậy.”
“Có điều muội muội yên tâm, ca ca hiểu ý muội rồi.”
“Bất luận là trai hay gái, ca ca cũng sẽ coi như nhau, sẽ không có thành kiến gì.”
***
Làm gì có chuyện trong lòng Lục Quân nghĩ không rõ, nhưng quả thật chàng đã biểu hiện mong đợi như nhau dù là con trai hay con gái.
Ngày hôm sau, Lục Quân không chỉ treo tranh mỹ nhân ở trước mặt La Linh Dư, mà chàng còn cầm một cuốn sách với La Linh Dư, hai người vừa bận rộn chuyện trong tay vừa đọc sách, làm tốt công tác dạy dỗ cho song thai ở trong bụng La Linh Dư. Thị nữ trồng hoa ngoài sân, tấm rèm bay lên, các nàng ngẩng đầu, thấy lang quân tuấn tú đi dưới hành lang, chàng đang cầm sách đọc, áo khoác tung bay. Rèm trúc được gió cuốn lên, La Linh Dư dựa vào bàn viết chữ, mặt bên xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người chàng một câu thiếp một câu, là những câu mà thị nữ nghe không hiểu:
(*Hai câu trên trích trong “Lễ Ký”. Giải nghĩa: Một khi con người vui vẻ thì sẽ biểu hiện ra ngoài thông qua ca hát ngâm nga, mà khi ca hát thì cơ thể sẽ rung lắc, rung lắc sẽ bắt đầu múa, múa đến mức tận cùng thì sẽ sinh tức giận, tức giận đạt tới đỉnh điểm thì sẽ trở nên đau buồn, đau buồn rồi thì sẽ than vãn, than vãn không được thì lấy tay đấm ngực, đấm ngực chưa đủ thì lại dậm chân nhảy.)
“Ừm… Sau đó là gì nhỉ?”
Lục Quân không cần lật sách cũng có thể đọc tiếp vế sau. La Linh Dư cầm sách đặt trên bàn, lật ra hai trang, khâm phục trí nhớ nhìn một lần là nhớ của Lục Quân. Nàng xưa nay vốn hiếu học, nhưng dù hiếu học tới mấy thì vẫn thua xa trí nhớ tuyệt đỉnh của Lục Quân. Theo như chàng nói, Lễ Ký là cuốn sách chàng đọc lúc mới bốn tuổi, sau đó không đọc lại nữa. Năm nay chàng đã hai mươi mốt hai mươi hai, nhưng vẫn còn nhớ rõ nội dung của cuốn sách từng đọc hồi nhỏ.
Thị nữ Cẩm Nguyệt cầm một bó hoa còn đọng sương đi vào phòng, cúi rạp người với nữ quân: “Nữ quân, người bảo nô tỳ hái hoa này đúng không?”
Lục Quân đưa mắt nhìn, thấy La Linh Dư sai thị nữ hái rất nhiều loại hoa khác nhau, tính đổi hoa cắm trong nhà. Lục Quân không đồng tình: “Bụng muội to như vậy rồi, việc gì phải cực nhọc như thế?”
La Linh Dư: “Ngày nào cũng phải mới mẻ chứ phu quân. Chứ ngày nào cũng như ngày nào thì còn gì thú vị.”
Lục Quân xem thường.
La Linh Dư còn chưa đứng lên thì thị nữ đã nhanh nhảu đặt cây kéo vào tay nàng. Nàng bắt đầu cắt tỉa cành hoa, Cẩm Nguyệt đứng cạnh nhìn, tò mò hỏi hai người họ: “Vừa rồi ở ngoài sân nghe thấy lang quân và nữ quân đọc sách, hình như không giống sách đọc hôm qua. Lang quân và nữ quân làm gì thế?”
Lục Quân nói: “Đang chọn tên cho đứa con trong bụng La Linh Dư.”
Cẩm Nguyệt: “… A?”
Nàng ta không ngờ đến chuyện này: “Nhưng mà, nếu đặt tên, không phải chỉ có quân hầu và lão phu nhân mới đặt được sao?”
Lục Quân mỉm cười.
La Linh Dư đùa: “Tỷ tỷ ngốc, sao tỷ không tin năng lực của lang quân nhà mình hả? Cái tên chàng nhìn trúng, dĩ nhiên có thể đặt lên bàn của trưởng bối, có thể làm mọi người hài lòng.”
“Đáng tiếc Tuyết Thần ca ca chỉ chăm chăm chọn tên con gái trước, không chịu nghĩ tên cho con trai. Vì để giám sát Tuyết Thần ca ca, nên ta mới đành đọc sách cùng chàng.”
Cẩm Nguyệt chậc lưỡi.
Nàng lại nghĩ bụng, tam lang vẫn khó lấy lòng thật đấy. Đặt tên con mà còn phải có thê tử đọc sách cùng.
Sở thích thú vị giữa hai vợ chồng này, các thị nữ như các nàng chỉ cảm thấy quá xa xôi, quá vất vả.
***
Tháng Mười mang thai, đến hạ tuần tháng Bảy năm sau, La Linh Dư sinh cho Lục Quân một cặp song sinh nam nữ.
Đứa trẻ chào đời đầu tiên là con gái, tộc trưởng Lục gia lo lắng chờ trong sân vừa nghe là con gái thì vui tới mức hôn mê bất tỉnh. Một vị huynh đệ của tộc trưởng vừa sai người mời đại phu đến cho huynh trưởng, vừa cười không dứt miệng: “Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!”
Trong sân Thanh viện phòng nhì, người thì ngất xỉu kẻ lại vui mừng. Đứa bé quấn trong tã vừa được ôm đến phòng chính, lập tức một đám nữ quyến mấy chục tuổi đã tranh nhau ẵm cháu, Lục lão phu nhân chiếm được trước, vô cùng vui vẻ. Tộc trưởng Lục gia vừa tỉnh lại uống mấy hớp nước, cũng xắn tay áo lên đi vào phòng chính, yêu cầu được xem cháu gái thế hệ này ở Lục gia.
Đứa bé chỉ mới chào đời mà Lục gia đã nhất trí khen ngợi: “Mi thanh mục tú, nhanh nhẹn đáng yêu. Nhất định sau này lớn lên sẽ là tuyệt đại giai nhân giống La Linh Dư.”
“Nếu có thể ôm về nuôi thì hay quá.”
Bà đỡ đứng cạnh Lục lão phu nhân run lên: “…”
Thực ra bọn họ cũng sớm biết thái độ không bình thường của Lục gia, nhưng mỗi một lần nữ quân Lục gia sinh con, hễ có con gái là toàn Lục gia lại mừng như điên, cái sự đó vẫn khiến mọi người kinh sợ, thần chí hốt hoảng.
“Oe oe oe…”
So với tỷ tỷ ra đời trước, đệ đệ được bà đỡ ôm trong lòng, nhưng trưởng bối Lục gia chỉ liếc mắt nhìn cho có, khen qua loa “không tệ” rồi lại quay đầu tranh nhau nhìn cháu gái. Cậu bé cô đơn không người hỏi han. Bà đỡ ngơ ngác, nhìn sang phụ thân của hai đứa trẻ vất vả chen vào phòng chính.
Sắc mặt Lục Quân không tốt lắm.
Vì chàng là phụ thân của hai đứa nhỏ, nhưng con vừa được đặt vào tã lót, đến chàng còn chưa kịp nhìn mà đã bị trưởng bối tranh giành. Có điều vì là ngày vui nên chàng không thể sầm mặt, nhưng trong lòng Lục tam lang vẫn rất không vui.
Bà đỡ đưa bé trai cho chàng nhìn, Lục tam lang cự tuyệt một cách hùng hồn: “Ta đi xem thê tử thế nào đã, rồi sẽ nhìn hai đứa bé sau.”
Đây là một cuộc chiến tranh giành con trẻ quá mức hao tổn.
Bé trai không ai hỏi han, ấy vậy mà Lục lão phu nhân hay tộc trưởng Lục gia đều vắt hết óc kiếm cớ muốn ôm con gái Lục Quân về nuôi. Lục tam lang rất bình tĩnh, đứng trước mặt trưởng bối mắt đầu luận chiến, từ chối không cho bọn họ bế con gái mình đi. Danh sĩ có miệng mồm lanh lợi, bình thường rất thích bàn suông, nhưng đây là lần đầu tiên có danh sĩ phải khẩu chiến vì để giữ con mình.
Muội muội của La Linh Dư, La Vân Họa nhón chân đứng ngoài cửa sổ nhìn bọn họ cãi nhau, rồi lại nghiêng đầu nhìn cậu bé khóc toáng trong lòng bà đỡ. La Vân Họa vô cùng thông cảm: “Cháu trai à, di di có thể tưởng tượng được sau này cháu sẽ bị xa lánh như thế nào.”
Ruột thịt cùng sinh ra, tỷ tỷ được bao người chú ý, đến đệ đệ lại không ai hỏi han.
Đúng là đáng thương.
La Vân Họa rất thông cảm với cháu trai, không người quan tâm, mà tỷ tỷ lại chưa tỉnh, thế là trước khi tỷ phu chiến thắng trong màn tranh luận, tiểu nương tử xung phong nhận việc chăm sóc cháu trai trước.
***
Nói có sách mách có chứng, Lục tam lang tranh luận với người hai canh giờ, nói tới mức làm trưởng bối Lục gia á khẩu không trả lời được, không thể luận chiến được nữa. Vất vả lắm chàng mới giữ lại con gái ở bên cạnh mình.
Những chuyện này tạm thời La Linh Dư không biết.
Lục tam lang vô cùng thức thời. La Linh Dư mơ màng tỉnh dậy, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là phu quân ngồi bên cạnh. Chàng một mực ngồi bên nàng, không để mặc thị nữ chăm sóc cho nàng sau khi sinh. La Linh Dư hỏi chàng là nam hay nữ, mặt mũi như thế nào. Lục Quân cười đáp: “Một trai một gái, là sinh đôi. Nhưng mặt mũi thế nào thì ta không biết, ta chưa nhìn.”
La Linh Dư ngẩn ra: “Vì sao không nhìn?”
Lục Quân nắm tay nàng hôn nhẹ, mỉm cười: “Dư Nhi muội muội chưa tỉnh, dĩ nhiên ta phải quan tâm muội muội trước rồi. Ta muốn chia sẻ niềm vui cùng muội muội, cùng nhìn với muội muội.”
La Linh Dư mơ hồ nhớ lại trước khi mình hôn mê, hình như nghe thấy các trưởng bối trong sân ầm ĩ đòi xem con gái.
Nàng hoài nghi dụng tâm của Lục Quân: “Thế ư? Chứ không phải vì huynh không giành được à?”
Lục Quân khựng lại, sau đó nói: “Sao có thể chứ. Ta đã nói với muội muội rồi còn gì, nam nữ gì cũng như nhau, ta không để ý. Chỉ cần là muội muội sinh con cho ta, ta đều coi như nhau cả.”
Lục tam lang nói chuyện êm tai, La Linh Dư nghe chàng dỗ dành cũng vui vẻ. Ăn một bát cháo nhỏ xong, La Linh Dư vội vã yêu cầu đưa con đến xem, tiện chia sẻ cùng phu quân. Thị nữ vừa ôm hai bọc tã đi vào, La Linh Dư còn chưa làm gì thì phu quân nàng đã đứng dậy đi tới, hỏi thẳng: “Đứa nào là con gái?”
Thị nữ: “…”
La Linh Dư: “…”
Hay cho một câu “đều coi như nhau”.
***
Với cặp song sinh này, tỷ tỷ tên là Lục Tư Vịnh, đệ đệ tên là Lục Tư Đào.
Cuộc sống gà bay chó chạy giành giật nhau của hai tỷ đệ đã bắt đầu ngay từ lúc đang ở trong tã, khi lần đầu tiên được cha mẹ ôm vào lòng.