Sai Lầm Của Bạch Vô Thường - Bắc Li Nam Độn

Chương 9: Không thể thoát ra

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

243.

Sau khi tỉnh dậy từ trận pháp thấu hồn, tôi đưa tay lên che mắt, thở dài một hơi.

Giờ thì tôi đã hiểu tại sao khi tôi nhìn Lệ Vân Chu, Lệ Lâm Xuyên lại tuyệt vọng tới vậy.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Tôi muốn biết sự cố trước đó là gì.

Chuyện này chỉ có duy nhất một người có thể nói cho tôi biết.

244.

Thế là tôi chạy về địa phủ.

245.

Tôi đứng cạnh giường Lệ Lâm Xuyên, nhìn đôi mắt tàn lụi của hắn, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt dọc theo khuôn mặt hắn, rồi dựa trán mình vào trán hắn, nhỏ giọng nói: “Cho tôi xem nhé?”

Tôi biết Lệ Lâm Xuyên sẽ không từ chối mình.

Thế là sau một lần thất bại, tôi đã thành công nhìn thấy quá khứ của hắn.

246.

Vẫn là phòng bệnh mà tôi đã quen, cũng là những nhân vật tôi biết, chỉ là thị giác của tôi bây giờ rất khác.

Không, có lẽ là đổi người luôn rồi.

Tôi đi theo Lệ Lâm Xuyên đang lảo đảo chạy vào phòng bệnh, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi với gương mặt giận dữ.

247.

“Cút! Đừng có mà tới đây giả vờ làm người tốt!” Người phụ nữ hét lên chói tai, Lệ Lâm Xuyên không nói gì, hắn đặt thức ăn lên đầu giường, sau đó khập khiễng bước ra ngoài.

“Rầm!” Tiếng động lớn vang ra từ trong phòng bệnh, tôi và Lệ Lâm Xuyên cùng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia đang thở hổn hển, lòng tôi càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Dao động linh hồn của mỗi người là khác nhau.

Người trước mặt tôi mới thật sự là Trần Vi Vi.

248.

Khác với sự dịu dàng của Triệu Uyển Nhu, từ ban đầu Trần Vi Vi đã thể hiện rất rõ việc mình ghét Lệ Lâm Xuyên và yêu Lệ Vân Chu rồi.

Cô ta hết lần này tới lần khác muốn rời khỏi Lệ Lâm Xuyên, tới gần Lệ Vân Chu, có điều lại luôn tạo ra đủ loại tình huống oái oăm.

249.

Tôi gần như phát bực trước đủ mọi cách tìm đường chết của Trần Vi Vi, vậy mà Lệ Lâm Xuyên vẫn cứ chịu thương chịu khó theo sau lưng dọn dẹp cho cô ta.

Nhưng Lệ Vân Chu cũng không phải là hạng người lương thiện gì, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã biết người đàn ông này bạc tình tới mức nào.

250.

Làm sao tôi biết á hả?

Vì anh ta và tôi từng là một loại người.

251.

Vậy nên cuối cùng, Trần Vi Vi cũng tự đưa mình vào nhà ngục, trong suốt quá trình Lệ Lâm Xuyên giúp cô ta thoát tội, không biết hắn đã bị bao nhiêu người ghi thù.

Tôi biết mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.

252.

Lúc nằm dưới gần xe, lẳng lặng nhìn bầu trời trước mắt nhuốm màu máu, vỡ vụn, nhiệt độ cơ thể ngày một giảm dần, cơn đau lan khắp toàn thân, chạy thẳng lên não bộ, khiến tầm mắt trở thành một tấm màn đen sâu thẳm, tôi không nhịn được mà hít sâu một hơi, lẩm bẩm tự nói: “Anh cần gì phải tự hành hạ mình như vậy chứ?”

Không ai đáp lời.

“Ngoan, cho tôi xem lý do tại sao anh lại làm vậy đi.”

Khoảng không nhuốm máu cuối cùng cũng hoàn toàn tan vỡ.

253.

Mở mắt ra lần nữa, tầm nhìn của tôi đã thấp hơn rất nhiều, tôi thầm so sánh chiều cao của mình với bình hoa trước mặt, cuối cùng cũng biết Lệ Lâm Xuyên đã quay lại lúc còn nhỏ.

Xem ra đây là một câu chuyện thanh mai trúc mã.

Tôi vô cảm buông tiếng cười nhạo, đợi Trần Vi Vi xuất hiện.

254.

Nơi này hẳn là đại sảnh yến hội, khắp nơi đều là những người trưởng thành quần là áo lụa, nhưng tôi và Lệ Lâm Xuyên lại ngồi cạnh bình hoa nơi góc tường suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không có ai tới tìm.

Mọi người dường như không nhận ra sự tồn tại của hắn, chỉ lo nói cười rôm rả.

Ngay cả nhân viên phục vụ vô tình đi ngang qua cũng làm lơ.

Đúng rồi, một đứa con riêng thì có thể được đối xử tốt tới mức nào chứ?

Tôi nhẹ tay vỗ lên đôi chân tê dại, đột nhiên thấy nơi này chẳng thú vị chút nào.

255.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng có người đi tới, tiếng bước chân vang lên rất nhẹ nhàng, sau đó tôi nghe được một giọng nói lảnh lót của trẻ con: “A! Chỗ này có một anh trai nhỏ!”

Cùng lúc đó, một người lớn cao giọng nói: “Chạy chậm chút, cẩn thận kẻo ngã.”

Lệ Lâm Xuyên ngẩng đầu lên.

Sau đó cả hai nhìn thấy một bé gái có mái tóc đen dài, mặc bộ váy công chúa màu hồng, cô bé cắn ngón tay, hỏi bằng giọng ngây thơ: “Sao anh trai lại ở đây thế?”

Lệ Lâm Xuyên không để ý tới cô bé.

Lúc còn nhỏ, Lệ Lâm Xuyên vẫn chưa học được cách khống chế biểu cảm trên mặt, tôi thấy cô bé bĩu môi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Anh trai, anh đang không vui ạ?”

Lệ Lâm Xuyên vẫn không đáp.

Ngay sau đó, cô bé nhét thứ gì đó vào lòng bàn tay hắn.

Hình tròn và màu hồng nhạt.

Là một viên kẹo.

Lệ Lâm Xuyên có lẽ đang ngơ ngác, vì hắn cứ ngồi đó, giơ tay giữa không trung, bất động nhìn cô bé trước mặt.

Dưới ánh mặt trời, bóng hình của cô gái nhỏ như được phủ một lớp vàng mỏng, cô bé đi về phía Lệ Lâm Xuyên, nở nụ cười xán lạn, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng đều.

“Cho anh kẹo này, anh phải vui lên nhé.”

256.

Hình ảnh này đẹp tựa truyện cổ tích, nhưng tôi lại thấy chân tay mình lạnh lẽo, cả người như đang run lên.

Cơ thể con người dù có trưởng thành đi chăng nữa thì linh hồn cũng không thể thay đổi được.

Cô bé xinh đẹp như búp bê kia rõ ràng là Trần Vi Vi.

257.

Tôi vô cảm trợn mắt, nhìn Lệ Lâm Xuyên còn chưa định thần, khóe môi giật giật vài cái.

Ha.

258.

Bây giờ tôi đã hiểu, Trần Vi Vi dùng một viên kẹo để Lệ Lâm Xuyên tình nguyện bán mạng cho cô ta, Triệu Uyển Nhu dùng một nụ cười biến Lệ Lâm Xuyên thành kẻ nguyện tự sát vì mình.

Đó chỉ là những ân huệ nhỏ bé như hạt mè, vậy mà Lệ Lâm Xuyên lại lao nhanh hơn cả thiêu thân vào lửa, nhất quyết không quay đầu.

259.

Cái mạng của Lệ Lâm Xuyên cũng tiện thật.

260.

“Lệ Lâm Xuyên, anh đúng là tên ngu ngốc.”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, mắt lại đỏ bừng, chất lỏng bên trong không giữ lại được mà chảy ra, thấm ướt lớp áo trước ngực hắn.

Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ, cố hết sức để kéo mấy giọt nước mặt chui lại vào trong.

261.

Tất nhiên, mọi cố gắng đều vô dụng.

Nước mắt càng lúc càng nhiều, nhiều tới mức bàn tay tôi cũng đã ướt nhẹp, cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, úp mặt mình lên quần áo hắn, thoải mái òa khóc một trận.

262.

Đã mấy trăm năm nay tôi không khóc rồi.

Thật là mất mặt.

263.

Khóc ầm ĩ một lúc, kết quả là khi ra ngoài, Mạnh bà đã nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn xiếc khỉ, nhưng tôi lại chẳng có tâm trạng để ý tới bà ta.

Cuối cùng, có lẽ vì sắc mặt tôi quá khó coi, Mạnh bà không trêu tôi nữa, hỏi: “Rõ ràng rồi?”

“Ừ.”

“Vậy bây giờ…” Bà ấy chu môi, ám chỉ tôi mau đưa Lệ Lâm Xuyên về đi, tôi chỉ lắc đầu.

“Phiền bà chăm sóc hắn thêm một lúc nữa giúp tôi, bây giờ tôi phải tới chỗ Diêm Vương.”

264.

Sau đó, sẽ đưa hắn về.