Sai Lầm Của Bạch Vô Thường - Bắc Li Nam Độn

Chương 10: Đều đã qua rồi

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

265.

Diêm Vương không muốn gặp tôi.

Trên dưới Điện Diêm La đều vắng lặng như tờ, ngoại trừ quyển sổ bạc mệnh đặt ở chính giữa bàn ra thì ngay cả một bóng quỷ cũng không có.

Không gặp cũng không sao cả, dù sao thì cứ lật sổ bạc mệnh ra là được.

Tôi nghĩ vậy, cầm quyển sổ bạc mệnh có ghi ba chữ “Lệ Lâm Xuyên” to đùng lên, xem xét cẩn thận, chỉ nhìn câu đầu tiên thôi mà tôi đã biết tại sao Diêm Vương lại không muốn gặp mình rồi.

Có lẽ là vì ông ta sợ tôi sẽ kích động quá mức, đập luôn Điện Diêm La của ông ta, cho nên mới để lại quyển sổ bạc mệnh này rồi bỏ chạy.

266.

Trang thứ nhất trong sổ bạc mệnh viết rằng [Vì Vô Thường Tưởng Ngọc thất trách, số mệnh người này đã tận].

Tưởng Ngọc… đúng là một cái tên quen thuộc.

Tôi híp mắt, vô cảm mím chặt môi.

Kẻ này là bà con xa của Diêm Vương, vì muốn được đầu thai tốt nên chạy tới làm Vô Thường để mạ vàng.

Nhưng Tưởng Ngọc hoàn toàn là một tên phế vật, Diêm Vương muốn công cuộc mạ vàng thành công nên đã điều hắn thành cộng sự của tôi vào một trăm năm trước.

267.

Đúng vậy, Tưởng Ngọc chính là người trước… mẹ nó, là cộng sự trước.

Tôi đã phải nhịn cái tên ngu ngốc ấy suốt một trăm năm!

Thứ chó má, trả công trạng cho tôi ngay!

268.

Tôi miễn cưỡng kiềm chế cơn xúc động muốn đập nát Điện Diêm La, nén giận lật sang trang sau, định xem xem cái tên ngu ngốc đó làm thế nào mà lại gây ra họa lớn như vậy dưới sự giám sát chặt chẽ của tôi.

269.

Không xem không biết, vừa xem… tôi không thể không cảm thán rằng Tưởng Ngọc thật sự còn vô dụng hơn cả tảng đá đầy rêu xanh dùng để kê chân bên cạnh cầu Nại Hà.

Năm Lệ Lâm Xuyên 25 tuổi, cũng là 5 năm trước, hắn từng bị tai nạn giao thông cùng Trần Vi Vi, chính từ lúc đó, số mệnh của hắn bắt đầu loạn hết lên.

270.

Năm năm trước, vừa lúc tôi đang bế quan, Tưởng Ngọc đi làm nhiệm vụ một mình, chẳng biết sao hắn lại câu luôn linh hồn của Lệ Lâm Xuyên còn chưa tận số và Trần Vi Vi xuống âm phủ.

Hắn còn lỡ để Lệ Lâm Xuyên chạm vào Tam Sinh Thạch, nhìn thấy hết cuộc đời và số mệnh của mình.

Sau đó Tưởng Ngọc nhận ra mình đã phạm sai lầm, trong lúc đang hoang mang lo sợ, hắn ta đã lén mang linh hồn quay về, kết quả lại đưa sai hồn.

Hắn ta dẫn Triệu Uyển Nhu vốn nên luân hồi chuyển thế vào cơ thể của Trần Vi Vi.

271.

Tưởng Ngọc định dùng pháp thuật để làm cho Lệ Lâm Xuyên và Triệu Uyển Nhu quên hết mọi thứ về địa phủ, tiếc rằng vì quá vô dụng, ngược lại còn để Lệ Lâm Xuyên nhìn thấy “tương lai” thông qua Tam Sinh Thạch, nhận nhầm đó là những gì mình từng “trải qua”.

Vậy nên ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu, ánh mắt hắn mới trở nên lụn bại như vậy.

Bởi vì hắn biết, rằng sớm muộn gì mình cũng không có kết cục tốt.

272.

Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ ngần ngại suy đoán về mức độ vô dụng của Tưởng Ngọc bằng ác cảm cao nhất có thể, nhưng tôi vẫn không thể ngờ được hắn ta lại có thể vô dụng tới mức này.

Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

273.

Tóm lại, vì sai lầm lần ấy của Tưởng Ngọc, Lệ Lâm Xuyên đã chết sớm hơn vài năm so với tuổi thọ được ghi trong sổ bạc mệnh của mình, sau đó lại do Tưởng Ngọc cố ý che giấu sai lầm, không kịp sửa lại số mệnh của Lệ Lâm Xuyên, khiến hắn thành kẻ nửa người nửa quỷ từ sau lúc câu nhầm đó.

Địa phủ không có tên hắn, nhân gian lại chẳng dung chứa.

274.

Mãi tới khi tôi quấn khóa câu hồn vào tay hắn.

275.

Để giảm bớt lượng cô hồn dã quỷ sinh ra với đủ loại lý do, nhiều năm trước địa phủ đã tuyên bố một cuộc thi, đơn giản là nếu có Vô Thường dùng khóa câu hồn bắt lấy cô hồn dã quỷ, Sổ sinh tử mà Vô Thường đó phụ trách sẽ tự động thay đổi, đưa cô hồn dã quỷ kia vào danh sách của mình.

Vậy nên ngay lúc tôi khóa chặt Lệ Lâm Xuyên, hắn đã thuộc về tôi rồi.

276.

Trong thời đại hòa bình này, số lượng cô hồn dã quỷ sinh ra rất ít, đã lâu không gặp nên tôi xém chút quên mất còn có cuộc thi này.

Là tôi ngu dốt.

277.

Cho tới ngày chết chính thức ghi trên sổ bạc mệnh kia, Lệ Lâm Xuyên vẫn sẽ giữ trạng thái nửa người nửa quỷ, vậy nên hắn có thể ngã, có thể hộc máu, có thể hôn mê…

Hắn cực kỳ yếu.

Cần được che chở cẩn thận.

278.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Lệ Lâm Xuyên lại có thể trở thành Vô Thường đơn giản như vậy, đây là sự đền bù mà địa phủ dành cho hắn. Cũng không biết phần bồi thường này là phúc hay họa.

Tôi buông sổ bạc mệnh xuống, thở dài một hơi, hành lễ với đại điện trống rỗng: “Bẩm Diêm Vương, linh hồn của Vân Chu thuộc Lệ thị có dị, thỉnh Diêm Vương xem qua.”

Nói xong câu này, tôi đặt sổ bạc mệnh lên bàn, không chút lưu luyến mà rời đi, căn bản là lười để ý tới quỷ khí đột nhiên xuất hiện.

279.

Đúng vậy, lúc ở cầu vượt, tôi nhìn chằm chằm vào Lệ Vân Chu là vì linh hồn của anh ta quá sáng, sáng tới mức không bình thường.

Tôi vốn định hỏi rõ chuyện này là như thế nào, nhưng bây giờ… tôi không còn muốn có liên quan gì tới cái người đó nữa.

Việc linh hồn kẻ đó có gì kỳ lạ không thì liên quan gì tới tôi chứ?

280.

Tôi chỉ muốn dẫn Lệ Lâm Xuyên quay về.

281.

Thế là tôi đi tới trước giường của Lệ Lâm Xuyên, để trán mình chạm vào gương mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Quay về đi.”

282.

Đến khi tôi mở mắt ra, nhìn những thân cây cao thấp xung quanh và mặt đất đầy tử khí, chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy dường như mình đã từng đến đây rồi.

Đúng là tôi từng đến rồi.

Đây là nơi lần đầu tôi gặp Lệ Lâm Xuyên.

283.

Tôi mở to đôi mắt, nhìn quanh một lượt, nhờ vào ký ức khi xưa để tìm đường, bước lên đám tử khí dày đặc mà tiến về phía trước.

284.

Quả nhiên Lệ Lâm Xuyên đang ở đây, ở tại chỗ hắn đã chết.

Hắn đứng thẳng, mặc chiếc áo sơ mi dính đầy máu, đôi mắt hẹp dài trống rỗng ngước nhìn lên bầu trời, nòng súng lại đặt lên thái dương của mình lần nữa, mỗi lần bóp cò, hắn đều không chút do dự.

Tôi mím môi, bước nhanh tới chỗ hắn.

285.

“Bằng!”

“Bằng!”

“Bằng!”



Viên đạn hết lần này đến lần khác lướt qua mặt hắn, bắn nát khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dường như hắn chẳng cảm nhận được gì, đôi môi run lên, không ngừng lẩm bẩm: “Không ai cần tôi… không ai cần tôi cả…”

Đôi mắt hắn đã hoàn toàn tan vỡ, vẻ mặt như nứt ra, tôi nhìn thế thì đột nhiên trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa giận không tên.

Ngọn lửa đó thuận gió mà lên, đốt sạch tôi và nuốt chửng luôn hắn.

286.

Tôi kéo tay hắn, ném cây súng hắn đang cầm đi, hung hăng hôn lên đôi môi đã nát nhừ của hắn, gào thét: “Em cần anh, Lệ Lâm Xuyên, em cần anh!”

Hắn đột nhiên mở to mắt nhìn tôi.

287.

Đến khi cả hai thở hổn hển tách ra, hắn nhìn tôi không chớp mắt, đồng tử co giật dữ dội: “Bạch Nhất, em… em vừa mới… nói cái gì?”

Hắn cẩn thận hỏi tôi, khao khát nhưng rồi lại sợ hãi.

Tôi kéo lấy hắn.

288.

“Em cần anh, về với em đi.”

Lệ Lâm Xuyên im lặng nhìn tôi, nhìn rất lâu, lâu tới mức tôi còn cho rằng hắn không đồng ý, ngay khi tôi định áp dụng biện pháp mạnh thì hắn đã cúi đầu, né tránh ánh mắt của tôi, nhỏ giọng đáp: “Được.”

Vào khoảng khắc đó, tôi biết hắn không tin mình.

Chỉ là nếu tôi đã dám nói ra, hắn sẽ dám tin.

Chỉ thế mà thôi.

289.

Tôi bỗng thấy buồn.

290.

Hắn đã hoàn toàn bị xé nát, đặt quá khứ đầy những vết thương của mình ra ngay trước mặt tôi, rồi lại mím môi chẳng biện giải cho bản thân lấy một lời. Chỉ lặng yên chờ tôi đưa ra phán quyết.

Một là nắm lấy hắn, hai là buông hắn ra.

Dù là lựa chọn nào, hắn cũng đều cam chịu.

Tôi hiểu hắn rõ như lòng bàn tay, hắn lại không hề biết chút gì về tôi cả, thậm chí chỉ cần tôi đổi tên thôi là hắn sẽ không tìm được tôi nữa.

Vậy nên hắn không thể tin, cũng chẳng dám tin.

291.

Mối quan hệ không bình đẳng như vậy sao có thể lâu dài được?

Sau khi hiểu ra được việc Lệ Lâm Xuyên là một tên ngu ngốc, tôi đã muốn răng long đầu bạc với hắn.

292.

Thế là tôi không vội dẫn hắn rời khỏi nơi gợi lên sự đau khổ này, chỉ chĩa ngón tay về phía mình, cười hỏi hắn: “Anh có muốn nghe chuyện về em không?”

Sau khi thấy hắn ngoan ngoãn gật đầu, tôi ngồi xuống trước, giơ tay vỗ vào chỗ đất trống bên cạnh: “Ngồi đi, đã qua lâu lắm rồi, em phải nhớ lại đã.”

293.

Những chuyện đó từ lâu đã trở thành dĩ vãng, xa tới mức tôi gần như không còn nhớ rõ nữa.

Lệ Lâm Xuyên cũng không có ý giục tôi, hắn nắm tay tôi rồi im lặng, chờ tôi nhớ lại mọi chuyện, bắt đầu kể.

294.

“Lúc em còn sống, nơi này vẫn là chế độ phong kiến, em họ Kỷ, tên Thư Bạch, tự Tử Thanh, là ấu nữ của danh môn vọng tộc Kỷ thị, cũng là đích trưởng tử của danh môn vọng tộc Kỷ thị.”

Lệ Lâm Xuyên trợn tròn mắt.

295.

Mẹ tôi và các dì không hề khó sinh khó nuôi, nhưng có lẽ là do mệnh số, con cháu mang danh Thư của Kỷ gia không có một đứa con trai nào, vào thời chiến loạn khi đó, việc này hoàn toàn đủ để lấy mạng của một người.

Vậy nên từ nhỏ tôi đã được nuôi dưỡng như một đứa con trai.

Sau lễ đội mũ, tôi cũng giống như các bậc cha chú của mình, bước lên con đường làm quan.

296.

“Sau khi trưởng thành, em đã cải trang thành nam rồi vào triều làm quan.”

“Ban đầu, em cũng từng lo sợ việc giới tính bị lộ thì phải làm sao, nhưng chẳng mấy chốc, sự mới lạ của việc làm quan khiến em quên luôn nỗi lo ấy.”

Tôi nhìn lên màn trời xám xịt, than một tiếng.

297.

Cha và ông nội đều từng nói với tôi, trời sinh tôi đã thích hợp với chốn quan trường, mà chính tôi cũng nghĩ như thế.

Có điều khi vừa bước chân vào nơi ăn thịt người không nhả xương này, tôi đã phát hiện mình rất thích việc khẩu chiến cùng kẻ khác, đùa giỡn với quyền thế, vậy là tôi cố gắng bò cao thêm chút, lại cao thêm chút nữa, tôi muốn…

Tôi muốn được dưới một người, trên vạn người.

298.

“Ông nội từng không ít lần than ngắn thở dài, rằng tại sao em lại không phải thân nam nhi, nếu là vậy, ông ấy đã có thể mặc cho em thoải mái chém giết trên quan trường.”

Lệ Lâm Xuyên nắm chặt lấy cổ tay tôi, tôi giơ tay còn lại lên vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn như an ủi, khẽ mỉm cười: “Nhưng dù không phải nam nhi thì có sao? Thời huy hoàng nhất, em còn từng trở thành Thừa tướng.”

299.

Tôi từng xém chút là thực hiện được lý tưởng của mình, tiếc rằng…

300.

“Tiếc rằng ông già Tể tướng kia lúc nào cũng đối chọi với em. Khi đó các hoàng tử còn nhỏ, triều đình chia thành ba phái, phái đầu tiên là bên trung thành với bảo, phái thứ hai do Tể tướng đứng đầu, phái còn lại, em là kẻ nắm quyền.”

“Em và Tể tướng đấu đá nhau suốt nửa đời người, mãi tới khi các hoàng tử đều lớn, bắt đầu vụng về mượn sức khắp nơi vẫn chưa ra được kết quả gì.”

“Cho tới năm đó…”

301.

Năm đó, hoàng triều bị trời phạt.

302.

“Thảm họa chiến tranh, nạn châu chấu, hạn hán…” Tôi giơ ngón tay lên như đang đếm cho Lệ Lâm Xuyên nghe, cuối cùng nhún vai vẻ bất đắc dĩ: “Quá nhiều tai nạn lung tung cứ xuất hiện cùng lúc, này không phải là tạo nghiệp thì là gì?”

“Nhưng em biết, đó là cơ hội của mình.”

303.

Đây là cơ hội trăm năm khó gặp để lật đổ hoàn toàn phe cánh của Tể tướng.

304.

“Khi đó hoàng đế yêu cầu mọi người đưa ra một quyết sách, em nhốt mình trong thư phòng suốt năm ngày, viết ra được một phương án xem như hoàn mỹ.”

Tôi chìm vào ký ức năm xưa, từ từ đọc cho Lệ Lâm Xuyên nghe: “… Dân bắt châu chấu, thạch đấu đổi tiền…” Đợi tôi đọc xong, tôi nghiêng đầu hỏi Lệ Lâm Xuyên: “Anh thấy phương pháp này thế nào?”

“Rất tốt.” Hắn nhìn tôi, trả lời hết sức chân thành.

“Em cũng thấy thế.” Tôi cười tươi, hỏi hắn: “Anh biết Tể tướng đã đưa ra cách gì không?”

“Cách gì?” Lệ Lâm Xuyên rất chiều ý tôi, thế là tôi hài lòng cong môi, giơ bàn tay ra ký hiệu số “tám”.

“Ông ta chỉ nói đúng tám chữ.”

305.

“Gà mái tư thần, thiên lý bất dung.”

306.

Tôi không biết lão Tể tướng ấy phát hiện ra bí mật này từ lúc nào, nhưng khi tôi thấy toàn bộ văn võ bá quan trong triều trưng ra vẻ mặt hoặc hoảng sợ, hoặc giận dữ, hoặc không thể tin được. tôi đã biết tôi xong rồi.

Tôi và Tể tướng đấu với nhau cả nửa đời người, cuối cùng lại thua ông ta vì giới tính.

Tôi không cam lòng.

307.

“Thật ra thời đại này cũng đã rất tiên tiến rồi, ít nhất thì lúc chết cũng không thấy quá đau đớn.” Tôi duỗi hai chân ra, cười nói với Lệ Lâm Xuyên: “Em bị lăng trì đến chết.”

308.

Đao phủ của hoàng cung đúng là có kỹ thuật rất tốt, tôi đếm qua cũng phải chém chừng 1000 nhát.

309.

Tôi nghĩ, trong mắt Lệ Lâm Xuyên bây giờ, có lẽ tôi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, bởi vì bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi của hắn cứ run lên, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói, gần như gượng ép.

310.

“Sau khi chết, vì oán khí quá nặng nên em đã thành lệ quỷ trong 20 năm, mãi tới khi bị Phong Đô Đại Đế mang về, nhốt vào địa ngục.”

311.

Đúng vậy, cái tên lệ quỷ phải để Đại Đế đại nhân tự mình ra tay bắt về chính là tôi.

Là do lúc trước còn quá trẻ.

Những giọt lệ tiếc nuối muộn màng.

312.

“Em làm Vô Thường, một là vì không muốn luân hồi, hai là để chuộc tội.” Chuộc tội trước những vong linh của người vô tội bị tôi giết hại.

“Em không biết có phải Diêm Vương cố ý hay không, trong lúc em làm nhiệm vụ khảo sát cho chức Bạch Vô Thường, ông ta cứ liên tục để em tự mình tiễn Hoàng đế, Tể tướng, phụ thân… đợi tiễn nốt Phiêu Kị đại tướng quân là người cuối cùng, đột nhiên em cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa.”

313.

Con người dù có tài giỏi cách mấy, chết đi rồi thì cũng chỉ còn lại một đống thịt nát, những chuyện tranh quyền đoạt vị kia thực sự không thú vị.

314.

Vậy nên tôi đột nhiên muốn làm thêm chút việc tốt, ví dụ như cứu một con yêu tinh, hoặc là đi bắt ác quỷ.

Lột đi lớp da người, tôi lại bắt đầu có tình người.

Thật là nực cười.

315.

“Bây giờ em không muốn tranh cũng chẳng muốn đoạt, em chỉ muốn làm một Vô Thường tốt thôi.” Tôi cong chân, nghiêng đầu nhìn Lệ Lâm Xuyên.

“Anh tin hay không cũng được, nhưng lúc trước em nhìn Lệ Vân Chu là vì linh hồn của anh ta quá mạnh, em chưa từng thấy bao giờ nên mới tò mò nhìn kỹ hơn chút.”

316.

Nếu biết trước là nhìn kỹ hơn chút thôi đã làm Lệ Lâm Xuyên hộc cả máu, thì dù Lệ Vân Chu đó sở hữu mệnh cách kỳ lạ có một không hai đi chăng nữa thì tôi cũng không dám nhìn anh ta thêm nửa con mắt!

Tôi hối hận rồi.

317.

Để bồi thường, tôi quyết định giao quyền lựa chọn cho Lệ Lâm Xuyên, để hắn chọn có muốn tiếp tục đi cùng tôi nữa không.

318.

Tôi bình thản nhìn Lệ Lâm Xuyên, hắn lại như chịu oan ức gì to lớn lắm, hai mắt đều đã đỏ bừng.

Hắn bị sao thế này?

“Lệ Lâm Xuyên, anh…”

Nhưng tôi vừa mở miệng thì đột nhiên bị Lệ Lâm Xuyên ôm chầm lấy, đôi tay của hắn siết chặt vai tôi, mạnh tới mức như muốn tôi hòa vào máu thịt của hắn.

“Anh tin em.” Giọng hắn run lên, hơi thở dồn dập, chẳng đợi tôi đáp lại, hắn đã nhỏ giọng nói: “Tất cả đã qua rồi.”

319.

Tôi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

Đúng thế, đã qua cả rồi.

Đã qua lâu rồi.

320.

Quay về hiện thực, tôi đè nửa người lên Lệ Lâm Xuyên, ngón trỏ nâng cằm hắn, cười lưu manh: “Lệ Lâm Xuyên, có một số việc nghĩ thì dễ chứ làm thì không, anh đã phá hết công trạng của em rồi, giờ phải bồi thường lại cho em, được không?”

Hắn dường như chẳng hề nhận ra sự bất công trong lời tôi nói, ngược lại còn như vớ được món hời, dựa đầu vào lòng bàn tay tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Được.”

Vào khoảnh khắc đó, tôi biết hắn đã chấp nhận đánh cược nửa đời sau của mình, không hề than trách, không màng thắng thua.

321.

Lệ Lâm Xuyên quả nhiên là một tên ngu ngốc.

Ngu ngốc tới mức tôi không đành lòng để hắn phải thua.