Tôi và Lệ Lâm Xuyên bắt đầu cuộc sống làm cộng sự vui vẻ, mặc dù mối quan hệ của cả hai luôn bị một đám quỷ quái hiểu lầm, nhưng tôi cũng quen rồi.
Tôi không thẹn với lương tâm.
162.
Nếu cứ phát triển như bình thường, chúng tôi sẽ vẫn vui vẻ làm cộng sự như thế, không ghét bỏ nhau mà cũng không quá thân thiết, cứ vậy tới khi một trong hai được thăng chức hoặc đi đầu thai.
Vốn dĩ mọi chuyện nên là như thế.
163.
Tiếc rằng lại có việc ngoài ý muốn xảy ra.
164.
Hiện giờ chúng tôi đang đứng ở một hiện trường tai nạn giao thông, ánh lửa do kim loại ma sát với mặt đường mà bùng lên, thi thể không còn nguyên vẹn, máu thịt lẫn lộn, rất nhiều người chạy tới chạy lui, có người kêu khóc, người lại la hét.
Cảnh tượng cực kỳ ồn ào và ầm ĩ, càng khiến ba con quỷ bình tĩnh đứng ngay chỗ trung tâm trông chẳng hợp khung hình.
Ba con quỷ đó là tôi, Lệ Lâm Xuyên và mục tiêu lần này của chúng tôi.
165.
Mục tiêu hôm nay là một cô gái có tóc ngắn môi đỏ, mặc một bộ quần áo bó sát, lái moto, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Cô gái không khóc cũng chẳng làm ồn, chỉ khoanh chân ngồi cạnh một đám sắt vụn, nhướng mày hỏi tôi: “Bạch Vô Thường? Tôi chết rồi hả?”
“Đúng thế.” Tôi gật đầu, lạnh lùng khẳng định trước câu hỏi của cô gái.
“Chết rồi à…” Cô gái duỗi người, ngã người ra sau, tựa lưng vào một tấm kim loại rồi lẩm bẩm nói: “Chết rồi cũng tốt.”
Mấy giây sau, cô gái lại nghiêng đầu hỏi tôi: “Vô thường đại nhân? Tôi có thể ở lại đây một lát không?”
“Được.” Sau khi địa phủ cải cách đã cho phép mỗi con quỷ mới chết được ở lại nhân gian nửa giờ, làm vậy có thể giảm bớt oán khí của bọn họ.
Tất nhiên đôi khi việc này cũng phản tác dụng.
166.
Trước lời cầu xin của cô gái, trong lòng tôi đã hiểu rõ nguyên nhân.
Đơn giản là cô gái vẫn chưa gặp được người mình muốn gặp thôi.
167.
Không lâu sau, một tiếng khóc nát lòng vang lên, vài người chạy thẳng tới chỗ chúng tôi đang đứng, trong đó có một người đàn bà trung niên với gương mặt tiều tụy, hai tay run rẩy, quỳ gối trước thi thể máu thịt lẫn lộn dưới đất, bà ấy như muốn nắm lấy thứ gì đó, rồi lại không biết phải nắm vào chỗ nào.
Cuối cùng, bà chỉ có thể đưa tay lên che mặt, gào khóc: “Nữu Nữu, Nữu Nữu của mẹ!”
Cô gái đứng lên, ngồi xổm trước mặt người đàn bà, chậm rãi vươn tay ôm lấy bà ấy, dán sát mặt mình lại, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ…”
Âm cuối của cô gái như ai oán, lại như khóc than.
168.
Quả nhiên, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không nhìn nổi cảnh tượng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
169.
Tôi qoay đầu, vừa định qua xác nhận nhiệm vụ ngày mai với Lệ Lâm Xuyên, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nức nở vang lên: “Chị, em đã nói với chị là đừng cho Nữu Nữu học lái xe máy rồi, giờ thì hay rồi đó.”
Tôi kinh ngạc, quay lại nhìn về phía trung tâm tai nạn, nghiêm túc qua sát những người xung quanh, cuối cùng xác nhận đống sắt vụn không ra hình thù gì nữa kia đúng là một chiếc xe máy.
Đó là một chiếc xe máy màu hồng rất đẹp.
170.
Người đàn bà trung niên nghe em gái nói vậy, rõ ràng tinh thần đã bắt đầu suy sụp, bà ấy dùng sức nắm tóc mình, như một kẻ điên khùng liên tục lặp lại: “Đều do chị, là tại chị, chị không nên cho Nữu Nữu học lái xe máy, chị không nên…”
Cô gái đã chết đứng bên cạnh giận tới mức dậm chân liên hồi, ngay khi đôi tay của cô gái xuyên qua cơ thể người đàn bà lần thứ năm, cô gái cuối cùng cũng không nhịn được mà bịt tai, gào lên thành tiếng: “Mẹ! Là do con thích mà!”
171.
Tôi thả lỏng đầu óc, để cho bản thân có thể nghe được thêm nhiều âm thanh hơn nữa, thế là tôi bắt đầu nghe thấy những lời nói mát vang lên ở khắp xung quanh.
Bọn họ đang nói…
“Một đứa con gái mà lại đi học lái xe máy, giờ thì hay rồi.”
“Đúng vậy, con gái thì nên ra dáng con gái đi chứ, học đàn luyện thư pháp không phải hay hơn à? Cứ thích đua đòi xe máy như đám con trai, chết thế cũng đáng.”
“Cũng tại bố mẹ chiều quá thôi, con cái không hiểu chuyện thì bỏ đi, bố mẹ già đầu cả rồi mà còn không biết con gái thì nên học gì à?”
…
Những lời đó tựa như một cơn lũ khổng lồ, cuốn cả tôi vào mà không thể phản kháng.
172.
Tôi không biết cô gái có nghe được những lời này hay không, nhưng trên đường về địa phủ, cảm xúc của cô gái rõ ràng không ổn chút nào.
Mãi tới khi sắp đến đường hoàng tuyền, cô gái mới mở miệng hỏi tôi: “Vô Thường đại nhân, tôi có thể kể ngài nghe chuyện của mình không?”
“Nói đi.”
“Cảm ơn.” Cô gái cười với tôi một cái, bắt đầu kể.
173.
“Năm tôi 13 tuổi, tôi vô tình nhìn thấy một bức ảnh trên tạp chí, là một chiếc xe máy màu đen, một người đàn ông đang đứng dựa vào nó, sau lưng họ là bầu trời và núi non trùng điệp.”
“Khi đó tôi thấy “Wow! Ngầu thế! Tôi cũng muốn có một chiếc xe máy.”.”
“Một chiếc xe máy thuộc về mình, xe của riêng tôi.”
Tôi quay đầu nhìn cô gái, phát hiện ra khi nhắc tới xe máy, đôi mắt của cô gái lập tức lấp lánh như sao trời.
174.
“Ban đầu, cha mẹ không đồng ý cho tôi học lái xe máy, bọn họ nghĩ con gái mà học mấy thứ này thì rất nguy hiểm.”
“Nhưng họ không cản được tôi.” Cô gái rất đắc ý, còn để lộ cả hai chiếc răng nanh.
“Bố tôi nói, có thể cho tôi đi học ít lý thuyết và cách sửa xe máy, nếu tới năm 18 tuổi mà tôi còn thích, bố sẽ mua cho tôi.”
“Từ 13 đến 18 tuổi, tôi vẫn luôn cố gắng, vào lần sinh nhật tuổi 18, tôi nhận được chiếc xe máy của riêng mình.”
“Thật ra khi đó vẫn hay có người nói với tôi rằng con gái không nên học lái xe máy, nhưng tôi quyết định không để ý tới bọn họ.”
“Tôi thích lái xe máy, sở thích thì có liên quan gì với việc tôi là nam hay nữ?”
Nói tới đây, cô gái ngừng lại một lát.
“Lần này tôi gặp tai nạn là do hôm nay trời mưa to, đường trơn mà tôi lại không cẩn thận…”
“Tôi chết là do kỹ thuật chưa tốt, còn tự cao tự đại… liên quan gì tới việc tôi là con gái mà học lái xe máy đâu chứ?!”
175.
Đôi mắt đỏ bừng của cô gái mở to, nhìn tôi.
Tôi lại không biết phải trả lời cô gái như nào.
176.
Đến khi tới chỗ Mạnh bà, cô gái đã bình tĩnh lại, Mạnh bà đưa cho cô gái một chén canh xanh mơn mởn, cười hiền hòa: “Uống xong bát canh này thì lên đường đi.”
177.
Không thể không nói, cái câu sặc mùi công nghiệp này của Mạnh bà cũng tệ như tôi vậy.
178.
Cô gái nhận lấy chén canh, mỉm cười với Mạnh bà: “Cảm ơn.”
Cô gái đột nhiên xoay đầu nhìn dòng nước gợn dưới cầu Nại Hà, hét lên một tiếng: “Kiếp sau tôi không muốn làm con gái nữa!”
Cô gái bưng chén canh uống cạn, thả người nhảy vào luân hồi.
179.
“Thình thịch…”
180.
Tôi bỗng muốn uống rượu.
181.
Thế là tôi kéo tay Lệ Lâm Xuyên, nói: “Đi thôi, về uống rượu với tôi.”
182.
Thật ra tửu lượng của tôi rất tốt, thời huy hoàng năm xưa còn từng uống thắng cả đầu trâu mặt ngựa và phán quan, nếu không phải Diêm Vương thấy tình hình không ổn nên chạy trước, tôi đã có thể thắng luôn cả ông ta rồi.
Nhưng cũng có lẽ là do tâm trạng hôm nay của tôi không tốt, vậy nên mới chỉ uống có mấy vò, tôi đã thấy đầu óc mình quay cuồng.
Uống say thường thích nói lời thật lòng, việc này không chỉ áp dụng cho người mà còn cả với quỷ.
183.
Dù sao khi nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Lệ Lâm Xuyên, tôi đột nhiên nảy lên dục vọng muốn nói hết tất thảy.
184.
“Anh nói xem, giờ đã là năm 2207 rồi, sao con người vẫn cứ cho rằng có việc thì con gái làm được, nhưng một số việc con gái lại không thể làm?”
Tôi lại uống thêm một vò rượu, cười nhạo: “Đã mấy trăm năm rồi, con người đúng là chẳng tiến bộ được chút nào cả.”
“Buồn cười thật đấy.”
185.
Ngày thường tôi có thể chịu đựng sự im lặng của Lệ Lâm Xuyên, nhưng hôm nay tôi đột nhiên muốn nghe quan điểm của hắn, thế nên tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, cố tình nhấn mạnh: “Xe máy, hình xăm, hút thuốc… anh nói xem, con gái không được làm những việc này à?”
“Hay là sở thích của nam và nữ trên thế gian này đã được định trước, không được phép khác với lẽ thường?”
“Không.” Hắn lắc đầu với tôi: “Không có gì là nên hay không nên cả, chỉ cần bản thân thấy thích là được.”
186.
Tối đó, Lệ Lâm Xuyên nói rất nhiều, nhưng tôi nghe không rõ chữ nào, chỉ nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của hắn, trong lòng đột nhiên muốn cắn một cái.
187.
Dù là lúc còn sống hay đã chết, lá gan của tôi đều rất lớn, thế là tôi nắm lấy cổ tay hắn, dựa gần vào người hắn: “Lệ Lâm Xuyên, tôi có thể… “làm” anh không?”
Hắn ngơ ngác cả người.
Tôi sợ hắn nghe không rõ, còn cố bổ sung: “Giống như đàn ông “làm” phụ nữ ấy, tôi có thể “làm” anh không?”
188.
Dù là lúc còn sống hay đã chết, dù là trên triều đình hay tại giường ấm, tôi đều rất thích những thứ mà “phụ nữ không thể làm” này.
189.
Nhưng mà… khi thấy đôi mắt của Lệ Lâm Xuyên gợn lên từng con sóng tình, tôi lại thấy hình như mình bị điên rồi.
190.
Tôi đúng là bị điên nên mới chủ động đòi vượt rào với cộng sự của mình như vậy.
Tôi đợi hắn đẩy mình ra, nhưng hắn không đẩy.
191.
Lệ Lâm Xuyên trở tay nắm lấy tay tôi, vội vã như sợ bỏ lỡ gì đó, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, từ tốn hỏi: “Cô biết tôi là ai không?”
192.
Vớ vẩn, tất nhiên là tôi biết rồi, tôi say chứ có giảm trí nhớ đâu.
193.
Hơi bị bất mãn, tôi nhéo mặt hắn, cố tình kéo dài âm điệu: “Anh là…” Csr người hắn cứng đờ, đôi mắt đen láy như hiện lên nét lo lắng.
“Lệ Lâm Xuyên.” Tôi gọi tên hắn chắc nịch, cả người hắn đột nhiên run lên, sau đó ôm chầm lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi như lúc đứng ở Tam Sinh Thạch vậy.
194.
“Được.” Hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi, giọng nói nghẹn ngào như thể sắp khóc.
Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn xem hắn đã khóc thật hay không, Lệ Lâm Xuyên đã lùi về sau hai bước, thành thục cởi quần áo, sau đó chậm rãi nằm dưới người tôi.
195.
“Tới “làm” tôi đi.” Hắn đã nói như vậy.
Ánh sáng màu xanh dưới địa phủ soi lên làn da trắng lạnh của hắn, đẹp đến nghẹt thở.
196.
“Rầm!”
Tôi tự nhiên quên hẳn việc mà mình muốn làm, trong đầu chỉ còn sót lại duy nhất một suy nghĩ.
Lệ Lâm Xuyên quả nhiên là biến số duy nhất trong kiếp làm Vô Thường hơn 500 năm qua của tôi.