Sai Lầm Của Bạch Vô Thường - Bắc Li Nam Độn

Chương 6: Bách quỷ dạ hành

Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi

127.

Tôi tự thấy là từng câu từng chữ của mình đều rất hợp tình hợp lý, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc tôi khoe cổ tay của mình xong, Lệ Lâm Xuyên lại im lặng.

128.

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, tôi lại không biết tại sao, chẳng lẽ tôi lỡ nói sai câu nào rồi hả?

129.

“Xì…”

Ngay khi tôi đang định nói gì đó để xua tan bầu không khí căng thẳng, đột nhiên có tiếng động vang lên từ cái khe hở nhỏ hẹp ở đằng xa.

Tôi xoay người, chỉ thấy có một ngọn lửa màu xanh lục đang chui ra khỏi mặt đất, dư ảnh tạo thành một đường cong, uốn lượn theo vết nứt trên đất, nháy mắt đã đan lại thành một tấm lưới.

130.

Này là…

Tôi vươn tay định xua tan ngọn lửa đao lao về phía mình, thầm tính toán rồi từ từ trừng mắt.

Chẳng lẽ là thứ đó?

“Keng!” Như đáp lại suy nghĩ của tôi, giây tiếp, một tiếng chuông vang vọng khắp đất trời, tiếng chuông tựa như quỷ khóc ma rên, u oán tột độ, khiến tôi không nhịn được mà nổi cả da gà.

131.

Thế là tôi vỗ lên tay mình một phát, vuốt làn da vẫn trơn bóng như cũ, lòng đột nhiên thấy u buồn.

Vô Thường sẽ không nổi da gà.

132.

Trong lúc tôi đang sầu não nhìn mấy ngọn lửa cứ lượn lờ giữa không trung kia, thì ở đằng xa, đột nhiên xuất hiện một làn sương mù mờ ảo.

Trong làn sương mù đó xuát hiện một bóng người.

133.

“Đây là?” Lúc Lệ Lâm Xuyên hỏi, tôi mới chợt nhớ ra hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này.

Thế là tôi chỉ vào mấy đốm lửa đang vặn vẹo, nhẹ giọng nói: “Lửa xanh đi trước, chuông quỷ mở đường, đây là…”

“Bách quỷ dạ hành.”

134.

Tôi vừa dứt lời, vô số bóng hình nối đuôi nhau xuất hiện từ xa, đoàn quân kéo dài như thủy triều, che trời lấp đất.

135.

Tôi bình tĩnh lấy hai cái đệm hương bồ đặt xuống đất, thoải mái ngồi xuống, giơ tay vỗ sang cái bên cạnh, nói với Lệ Lâm Xuyên: “Ngồi xuống đi.”

“?” Hắn hơi do dự, tay chỉ vào đám ma quỷ đang diễu hành trên đầu, hỏi tôi: “Chúng ta…”

Đã là cộng sự với nhau được một thời gian rồi, chúng tôi cũng coi như khá ăn ý, thế là tôi nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, mở miệng giải thích: “Này là các tinh quái và ma quỷ trời sinh trời nuôi, không thuộc quản lý của chúng ta, bách quỷ dạ hành là sự kiện mấy năm mới có một lần, nếu đã có duyên gặp, chúng ta cứ im lặng quan sát là được.”

136.

Lệ Lâm Xuyên vừa mới chết nên tất nhiên khó có thể bình tĩnh trước cảnh tượng này, nhưng hắn vẫn làm theo lời khuyên của tôi, im lặng nhìn đám ma quỷ trước mặt.

137.

Tôi thì khác, tôi chẳng những xem vô cùng say mê mà còn nhiều chuyện với người bên cạnh.

“Anh xem, xem tên thiên cẩu kia kìa.” Tôi chỉ vào một con quỷ có cái đầu chó, cánh chim, mũi cao, nói: “Đám quỷ này bản lĩnh chẳng bao nhiêu nhưng ngạo mạn lắm.”

Tôi vểnh mũi rồi cười rộ lên, Lệ Lâm Xuyên chỉ nhìn thoáng qua hướng tay tôi chỉ, sau đó đã quay mặt nhìn tôi, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

138.

So với đám ma quỷ trước mặt thì tôi đẹp hơn gấp mấy lần, hắn nhìn tôi cũng không có gì lạ.

139.

Không thể không thừa nhận rằng sự thiếu hiểu biết của Lệ Lâm Xuyên với bách quỷ dạ hành làm tôi tự nhiên muốn nói rất nhiều thứ, chỉ hận không thể kể cho hắn tất cả về kiếp trước kiếp này của đám ma quỷ kia.

Ngay lúc tôi vẫn đang bận rộn chỉ trỏ giữa không trung, hăng hái nói mãi không ngừng, bỗng tiếng vỗ cánh dồn dập vang lên, cô gái nhỏ có đôi cánh sau lưng vừa bị tôi nhắc tới đang từ từ đáp xuống phần đất trống ngay trước mặt chúng tôi.

140.

Tiêu rồi, không phải cô gái đó nghe thấy mấy lời nói bậy của tôi nên tới tìm tôi tính sổ đấy chứ? 

141.

Ngón tay của tôi cứng đờ giữa không trung, duỗi cũng không được mà rụt lại càng không xong, chỉ đành xấu hổ để im tại chỗ.

142.

Ngay khi tôi đang lén rụt tay về, định nói lảng sang chuyện khác như chưa có gì xảy ra, cô gái kia đột nhiên mở miệng: “Bạch Vô Thường đại nhân!”

143.

Giọng nói thanh thúy của cô gái dường như hơi run lên, vừa nghe đã biết cô gái đang rất kích động.

“Ừm.” Tôi rút tay về, tỏ vẻ cao thâm khó lường.

144.

Quả nhiên là tới tìm tôi.

Hay là… tôi cứ xin lỗi trước nhỉ?

145.

Ngay khi tôi đang uốn lưỡi tìm từ, cô gái gọi tôi xong thì bắt đầu nói như sắp khóc: “Ngài còn nhớ tôi chứ?”

146.

Rất xin lỗi, tôi không nên nói em ham ăn, sau này tôi… Hả? Hình như có gì đó sai sai?

Tôi vội vàng nuốt luôn mấy lời xin lỗi đã nghĩ vào bụng, chăm chú nhìn vào đôi mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ một lúc lâu, sau khi thấy dấu vết hình trăng non to khoảng móng tay bên thái dương cô gái, tôi mới giật mình: “Là em à.”

147.

Chuyện này muốn nói thì phải quay về 500 năm trước, lúc đó tôi đang làm nốt bài kiểm tra cuối cùng trước khi chính thức trở thành Bạch Vô Thường, ngoài việc câu hồn ra, tôi còn bao đồng nhúng tay vào không ít chuyện.

Ví dụ như cứu một con trùng cái.

Cô gái nhỏ trước mắt chính là con trùng cái đó.

148.

Lại đi cứu một con yêu quái từ tay đạo sĩ, tôi đúng là quá rảnh.

Vậy nên năm đó, xém chút nữa là tôi không vượt qua bài kiểm tra rồi.

Nhắc lại chỉ toàn nước mắt.

149.

Cô gái nhỏ thấy tôi vẫn còn nhớ, rõ ràng càng kích động hơn trước, cô gái nở nụ cười rạng rỡ với tôi, xinh đẹp tựa như ngôi sao trên bầu trời.

“Bạch Vô Thường đại nhân, chuyện năm đó thật sự rất cảm ơn ngài.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Tôi giỏi nhất là giả ngầu.

150.

Sau đó, cô gái nhỏ đột nhiên vươn tay, nhét cho tôi món đồ nào đó, tôi không cảm nhận được ác ý nên cũng thuận tay nhận lấy, sau đó thấy một bó hoa màu đỏ tươi có cả bươm bướm đang vờn quanh.

Này là… Điệp Luyến Hoa*?

*Tên một bài thơ của Tô Đông Pha, nội dung bài thơ vừa tả cảnh vừa tả tình.

151.

Khoảng khắc nhận ra đây là thứ gì, tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.

Sự thật chứng minh, dự cảm của tôi chưa sai bao giờ.

152.

Chỉ thấy cô gái nhỏ lùi về sau hai bước, đột nhiên hét lên: “Chúc hai vị đại nhân trăm năm hạnh phúc!”

Trăm năm… đợi đã, cô gái này đang chúc phúc cho ai vậy hả?

Tôi trợn mắt há mồm nhìn cô gái nhỏ vẫy cánh bay đi, sau đó nhanh chóng quay mặt thật nhanh nhìn về phía Lệ Lâm Xuyên luôn vô cảm bên cạnh, nhất thời không biết nên vứt hoa đi trước hay là kéo Lệ Lâm Xuyên chạy khỏi nơi này trước.

Càng tệ hơn là, đám quỷ quái xung quanh không biết đã nghe thấy gì, cả đám bắt đầu kéo nhau hét lên: “Trăm năm hạnh phúc! Trăm năm hạnh phúc! Trăm năm hạnh phúc!…”

153.

Trên trời dưới đất, ma quỷ nhân gian, toàn bộ những sinh linh có mặt ở đây đều đang chúc cho chúng tôi trăm năm hạnh phúc.

154.

Nhưng đây thật sự chỉ là hiểu lầm…

155.

Tối hôm đó, tôi nhìn gương mặt đẹp trai bị mũ che khuất của Lệ Lâm Xuyên, nhìn đôi mắt chứa đầy những vì tinh tú của hắn gợn lên từng lớp sóng, nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp nhạt nhẽo đó, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng vớ vẩn.

Nếu có thể trăm năm hạnh phúc với hắn… hình như cũng không tệ?

156.

Bạch Nhất, xin mày hãy bình tĩnh chút, đừng có bị đám quỷ quái kia đồng hóa luôn chứ!

Tôi cất Điệp Luyến Hoa đi, hơi xấu hổ quay qua cười với Lệ Lâm Xuyên: “Anh đừng để ý, mấy yêu quái như cô gái đó rất ngây thơ.”

Vậy nên có thể nói, quen biết với quỷ quái nhiều cũng không tốt lắm, đám quỷ quái yêu tinh này đều chưa từng trải đời, tính tình ngay thẳng, bây giờ gây ồn một trận như này thì tôi biết phải giải thích thế nào bây giờ!

157.

Ngay lúc tôi đang lo sợ liệu mình có phải đổi cộng sợ không, Lệ Lâm Xuyên đã nhìn về phía tôi, trầm trọng phun ra một chữ: “Ừ.”

158.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Hắn không để ý như này là tốt nhất.

159.

Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ đến buổi tối hôm nay, tôi lại lần nữa khẳng định rằng quả nhiên mình là một tên ngốc…

160.

Thuần khiết.