Rượu Gạo Pha Bưởi

Chương 9: Mỗi ngày ~

Hạt mưa rơi lộp bộp trên cửa kính thủy tinh, cây cối nghiêng nghiêng, rơi cả vào tai Cố U những tiếng hanh khô.

Màn hình máy tính vẫn trống trơn, đã nửa tiếng trôi qua, Cố U không tài nào viết được dù một chữ.

Cố U ưỡn người, tóc mái lật ngược chia chỉa, cô nhìn chằm chằm vào cuộn tranh treo tường, bầu không khí oi bức lạ kì.

Tại vì hôm mưa mà cô bỗng chán nản hẳn, cơn mưa không những không khoan khoái mà còn biến sự nóng nực thành sự bực, buồn và nực.

Nhưng rõ ràng cô đang ngồi phòng máy lạnh mà.

Cố U vò vò đầu, bước chân trần đến bên cửa sổ, dán trán lên cửa kính thủy tinh lành lạnh, nhẹ nhàng khép mắt.

Cảnh tượng chưa bao giờ xuất hiện bất ngờ chiếu sáng, loáng thoáng phía sau là dòng miêu tả.

[—— Lâm Trạch Diễn giam lỏng cô trong cửa sổ, thân thể cô vừa khít giữa vòng vây ấy, ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu không thể che giấu.].

Cố U vội vã bừng tỉnh, câu chuyện bị màn mưa mơ hồ nhanh chóng rửa trôi. Cố U an ổn sờ sờ mặt, chỉ hơi nóng nóng.

A, ngượng ngùng một tẹo…….

Cố U nhớ đến chính mình hôm qua, ban đầu chỉnh sửa video xong cô định viết sách tiếp, khi tìm kiếm thông tin trên điện thoại, ma xui quỷ khiến như nào lại vào Weibo.

Mắt không thấy tim không run, nhác thấy mấy dòng chữ đã dọa Cố U dựng tóc gáy, phần tin nhắn tự dưng nhảy mấy trăm tin, thậm chí mục bình luận đột ngột tăng gấp đôi.

Cố U còn tưởng mình bị phốt đâu đó, xem kĩ mới phát hiện mình trượt tay like bài Weibo kia, bây giờ bài viết tăng nhanh với tốc độ tên lửa.

[Chủ bài ơi, chính chủ like rồi kìaaaaa! Aaaaa! Bọn họ nhất định là hàng real hơn tô bún].

[Lầu trên đừng gieo hi vọng thế….Có thể Bưởi Bưởi chưa nhìn thấy gì, trượt tay thôi…..].

[Tặng lầu trên ngàn like, đáng nhẽ chính chủ không trả lời bài tag của chủ bài đâu. Như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này].

[Hai bà trên đừng nghiêm trọng hóa vấn đề quá? Bưởi Bưởi chưa nói gì sao hai bà biết không phải?].

Cố U: Hả…..

Hình như việc bé xé ra to rồi.

Suy nghĩ trầm tư một hồi, Cố U thành thật giải thích rõ ngọn ngành, cô tiện tay bình luận một đoạn, bảo đảm từ ngữ không quá khích.

Gõ chữ xong, Cố U hệt như bị đề tài kia hút hồn, sợ sự cố trượt tay xảy ra lần hai, Cố U mau mắn tạo một acc-clone, lén lút nằm vùng trong hashtag.

Vừa xâm nhập đã lún sâu xuống đầm lầy, mãi không thể nào thoát được. Ban đầu Cố U ôm tâm tư thẹn thùng, cuối cùng dồn hết dũng khí đọc một lượt, nỗi xấu hổ đã bị ném văng khỏi chín tầng mây.

Không thể phủ nhận, cách hành văn của tác giải này rất rất mượt mà.

Cứ một bài lại một bài, Cố U đọc xuyên đêm đến sáu giờ, bầu trời gần hửng sáng. Nghĩ nếu không ngủ thì sẽ đột quỵ, thế là cô ép buộc chính mình bỏ điện thoại xuống, ngủ ngon lành tới hai giờ rưỡi chiều

Tỉnh dậy, Cố U lờ đờ, trong lúc cô ngủ say Lâm Trạch Diễn đã gọi liên tục mấy cuộc. Rốt cuộc chỉ có tiếng tít tít đáp lời, cậu ta đành nhắn Wechat nói mình đã khởi hành.

Giọng điệu còn phảng phất trách cứ cô vì sao không tiễn mình.

Cố U nhắn độc một dòng: “Lần sau nhất định mình sẽ tới ”, sau đó an vị vào trước máy tính gõ chữ.

Sau đó thì sao?.

Thì chẳng có sau đó nào nữa, vì một chữ cũng nghẹt cứng.

Cố U chẳng rỗi hơi để ý chuyện vụn vặt, nếu không có ý tưởng thì thôi, đợi đến khi linh cảm mách bảo thì viết tiếp.

Mở trình duyệt web, Cố U nghĩ bản thân an ủi tâm hồn rối loạn bằng một bộ phim kinh dị.

——

Lâm Trạch Diễn không vui, rất không vui.

Ở phòng trang điểm nào đó, Lâm Trạch Diễn ngồi khoanh tay trước ngực, tóc mái được vén để lộ vầng trán cao rộng. Khóe miệng anh trĩu xuống, toàn thân toát ra luồng khí đáng sợ.

Cọ trang điểm nhẹ lướt qua khuôn mặt, người chịu trách nhiệm cho layout makeup hôm nay là một MUA[1] vào nghề chưa được bao lâu, tính cách khá thân thiện. Bình thường khi làm việc vẫn bông đùa vài câu khuấy động không khí, giờ phút này cũng không dám mở miệng, chỉ sợ người ngồi bỗng dưng nổi cơn tam bành.

[1]: Viết tắt của Makeup Artist, danh từ dùng để chỉ những người có kỹ năng và kỹ thuật makeup.

Cái tên Lâm Trạch Diễn lưu truyền khắp giới người mẫu, không ít người nhận xét ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai, anh ta lạnh lùng ít nói. Ban đầu cô cho rằng bọn họ làm quá, hiện tại tận mắt chứng kiến quả thật cao ngạo lạnh nhạt thật......

Thợ trang điểm cần cù thật thà hoàn thành tốt nhiệm vụ, thầm nghĩ khi về phải nhiều chuyện với em gái mình kiểu gì.

Tiểu Trần ngồi cách đó không xa, thâm niên quản lý tuy bằng không nhưng ít nhiều cũng đủ khả năng phán đoán tâm trạng Lâm Trạch Diễn đang âm vô cực.

Tuy rằng tính tình lạnh giá nhưng đối nhân xử thế không tệ.

Tiểu Trần tò mò, nhưng cậu ta thật sự không dám hỏi.

Cậu muốn hỏi vì sao anh ấy không vui.

Lâm Trạch Diễn nhớ đến lời gửi gắm Cố U trước khi ngủ, anh dặn cô nhất định phải đến tiễn mình, kết quả cả sáng hôm nay người đâu chẳng thấy, ngay cả điện thoại cũng không nghe.   

Thậm chí mãi hai giờ chiều mới nhắn được một tin.

Rõ ràng hồi trước khi anh vắng nhà vài ngày vẫn đến tiễn mà.

Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng khuấy động phòng trang điểm thinh lặng, Tiểu Trần và thợ trang điểm chưa kịp phản ứng thì hai Lâm Trạch Diễn bất thình lình mở to. Ai biết dùng mắt đúng cách đều có thể cảm nhận biểu cảm anh bất ngờ thay đổi, Lâm Trạch lẹ tay chộp lấy điện thoại.

Chủ động tìm mình rồi sao, vậy mình đành tha thứ cho cậu thôi ố là la~~

Lâm Trạch Diễn gượng gạo nghĩ.

Khi anh hồm người đến, niềm vui phút chóc đông cứng rồi vỡ vụn thành trăm mảnh.

Tiểu Trần giơ tay, đằng hắng hai tiếng: “Anh, anh Lâm, là điện thoại của em….”. 

“Ờ” – Lâm Trạch Diễn dẩu môi, thảy điện thoại cái bộp, tiếp tục bày dáng vẻ khoanh tay hờn dỗi.

Chờ Lâm Trạch Diễn vào set chụp, cô thợ trang điểm mới tiến đến, nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Trần: “Tiểu Trần, gần đây Lâm Trạch Diễn gặp chuyện gì sao? Hôm nay khó ở thật đấy”.

Tiểu Trần vừa kết thúc cuộc gọi, dõi theo Lâm Trạch Diễn đang chụp hình, đẩy kính mắt thở dài: “Có lẽ vì hội chứng thứ hai[2] đấy”.

[2]: Hội chứng cảm thấy mệt mỏi về thể xác và tinh thần, hoặc có cảm giác thiếu năng lượng vào mỗi sáng đầu tuần, còn được gọi bằng cái tên Blue Monday.

Thợ trang điểm bàng hoàng: “Vậy sao….”.

Tiều Trần vỗ bả vai cô, sốt sắng khuyên nhủ: “Cô còn trẻ, ngàn vạn lần đừng bắt chước anh ta”.

Dứt lời, ngúng nguẩy chạy về phía Lâm Trạch Diễn.

Thợ trang điểm trẻ tuổi ngơ ngác chớp chớp mắt.

Nhân viên chụp xong set này đã đi ăn tối, Lâm Trạch Diễn tẩy trang xong, chờ đến cảnh tiếp theo. Bởi chế độ ăn kiêng, anh nghỉ riêng ở một phòng nhỏ.

Một người to đùng nằm nép trên ghế sô pha nhỏ xíu, căn phòng tối thui leo lét ánh đèn điện thoại mờ mờ.

Cố U vẫn chưa nhắn tin cho anh, Lâm Trạch Diễn quyết định giận Cố U, không thèm quan tâm cô ấy hẳn một ngày.

Lâm Trạch Diễn nhìn đông nhìn tây, vành tai ẩn trong màn đêm ngày càng đỏ, không nhịn được ngã vào sô pha nhỏ, mém nữa còn lăn mấy vòng.

Anh che miệng ngăn chính mình hét lên, mất một lúc lâu mới có thể đứng dậy tử tế nhấm nháp đoạn mẩu chuyện vừa rồi.

[—— Người con gái mềm nhũn trong lòng khiến anh không kìm lòng muốn dùng sức ôm chặt nhưng sợ lực quá mạnh sẽ hòa tan cô ấy vào vòng tay anh].

[—— Trái tim Lâm Trạch Diễn đơm đầy tình yêu và hạnh phúc, đập liên hồi].

A a a a a a a a a a!.

Lâm Trạch Diễn bỗng dưng thấu hiểu sâu sắc tâm trạng mấy cô thiếu nữ mỗi khi xem phim thần tượng, khác gì chính anh bây giờ cũng quắn quéo muốn hét thật to

Trên màn hình điện thoại câu chuyện tình yêu rõ mồn một của anh và Cố U.

Sau khi được khai sáng đêm qua, Lâm Trạch Diễn giống như kẻ nghiện không ngừng lướt lấy lướt để điện thoại.

Bởi vì chủ đề này chưa được lập bao lâu, cũng không bao nhiêu người xem, trong đó không viết nhiều fanfic lắm nhưng điều anh không ngờ chính là câu chữ diễn đạt không tồi.

Lâm Trạch Diễn tranh thủ suốt một đêm và cả ngày nay đọc hết tất cả bài trên, những bài anh vô cùng tâm đắc thì lưu lại phấn khích nghiền ngẫm vô số lần.

Cơn mưa to bên ngoài chỉ còn lâm râm, tiết trời cuối cùng đã mát mẻ hơn. Giọt nước li ti lất phất chạm đất, thời tiết này vốn dĩ phát tán sự u sầu, nhưng người nào đó trong nhà đang hoàn toàn trái ngược. Người ấy hí hửng đến mức muốn phắt dậy đi mấy bài quyền ngay.

Vướng mắc vụn vặt đẫ sớm biến tan, Lâm Trạch Diễn trải tấm thân dài ngoẵng lên sô pha, đọc từ đầu đến cuối n lần, cuối cùng vô cùng mỹ mãn.

Lâm Trạch Diễn duỗi thẳng người, Lâm Trạch Diễn quyết định tạo một acc-clone an tâm núp lùm trong thánh địa tuyệt vời này.

Điện thoại bất chợt rung liên hồi, nhìn thoáng qua, lần này đúng là Cố U.

Cảm giác bị bắt quả tang chợt chộp lấy, mặc dù biết cô không nhìn thấy, Lâm Trạch Diễn vẫn sửa sang tóc tai, húng hắng hai tiếng, cố gắng trấn tĩnh hết mức nghe điện thoại.

“Alo, có chuyện gì vậy?”.

Cố U đã xem hết bộ phim kinh dị thứ hai, trước đó không lâu Liễu Trừng Thấm bỗng dưng liên hệ xác nhận lại thời gian xuất phát và địa điểm, nhân tiện nhờ Cố U hỏi thăm Lâm Trạch Diễn vì mãi không gọi được.

Lễ kỉ niệm diễn ra ở sân vận động lớn nhất thành phố, bên cạnh đó còn bao gồm một số địa điểm xung quanh.

Nơi tổ chức hơi xa nhà Cố U, cô không tin mình có thể dậy đúng giờ. Cố U dự định đến khách sạn do ban tổ chức cung cấp một ngày.

“Lễ kỉ niệm ấy, cậu muốn đi trước một ngày không?”.

“Trước một ngày? Vì sao vậy?”.

“Mình định vậy, sáng sớm mệt lắm, sợ không dậy nổi nằm rũ ra” – Cố U đứng ghé mông lên bàn, một tay cầm điện thoại. “Cậu thì sao, đi cùng không?”.

“Dĩ nhiên là có rồi” – Lâm Trạch Diễn nhất thời không kiểm soát được âm lượng, mất một chút mới điều chỉnh: “E hèm, ý mình là, mình cũng giống cậu, sáng dậy không nổi”.

“Ừ mình biết rồi” – Cố U nói xong định cúp máy”.

Tựa như nhận ra ý định của cô, Lâm Trạch Diễn mở lời ngăn lại.

“U U, lần này mình về cậu có thể đón mình không?”.

“Gần như vậy cũng bắt mình đón sao?” – Cố U giả như không biết Cố Diễn đang dỗi, cố ý nói đùa: “Chẳng lẽ cậu sợ về một mình à?”

Tay trái nắm đệm sô pha, Lâm Trạch Diễn gật gật đầu, thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy, mình sợ lắm. Nên cậu đến nhé?”.

“Cậu đã nói đến nước này rồi, làm sao mình có thể không đến chứ” – Tầm mắt Cố U hướng xa xa về phía bầu trời tắt nắng. “Chờ chị đây tới đón cưng đi”.

Câu cuối cùng làm Lâm Trạch Diễn tức nghẹn, tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thật Cố U lớn hơn anh bốn tháng.

Khi cả hai còn nhỏ, chính vì chuyện này mà cãi nhau xem ai làm anh làm chị. Kết quả phát hiện bản thân thật sự nhỏ tuổi hơn, Lâm Trạch Diễn không phục, khóc bù lu bù loa một trận.

Sau này lớn lên còn bị Cố U trêu ghẹo không thôi.
Tam Nguyệt Ngư: A Diễn thật sự gái tính quá đi ~~ *Châm điếu thuốc và nói*.