Chuyến công tác của Lâm Trạch Diễn kết thúc vào giữa trưa hai ngày sau.
Cố U dựa theo địa chỉ anh đưa, khởi động chiếc xe rất lâu không di chuyển. Cô đánh xe lên đường lớn, hơn nửa tiếng sau, cô vững chãi dừng lại trước cửa tòa khách sạn cao lớn.
Bước vào, lên thẳng tầng sáu.
Lâm Trạch Diễn tẩy trang rồi trở về khách sạn, hành lý anh mang theo không nhiều, đêm anh đã thu dọn xong với khí thế bừng bừng.
Tuy Cố U hứa sẽ đến đón nhưng sự hưng phấn gần như phá hủy Lâm Trạch Diễn, anh ngồi trên sô pha, cứ cách vài giây là xem đồng hồ. Ngón tay thon dài gõ cộp cộp trên bàn trà vang vang.
Ngay lần gõ cửa đầu tiên, Lâm Trạch Diễn lập tức đứng dậy lao thẳng ra ngoài, không chút đắn đo vặn tay nắm. Anh mừng rỡ kinh ngạc: “Wow, lần này cậu đến sớm thế”.
“Chẳng lẽ trước đây mình đi chậm lắm à?” – Cố U bước vào, lúc này mới phát hiện màu tóc của Lâm Trạch Diễn.
Mái tóc mềm mại màu nâu sẫm đã được nhuộm đen rũ xuống trán, nổi bật chiều sâu khuôn mặt hơn. Đôi con người sắc bén tỏa sáng, giảm bớt khí chất áp bức của cậu ấy.
Nếu cần dùng một thứ gì đó để miêu tả Lâm Trạch Diễn.
Cố U cho rằng cậu rất giống một chú chó lớn, nếu bây giờ Lâm Trạch Diễn có đuôi chắc nó đã vẫy liên hồi.
“Không phải, chỉ là lần này rất nhanh thôi” – Giận dỗi hai ngày trước có lẽ tan thành mây khói, anh đi phía sau đưa ra gợi ý. “Chút nữa mới đến giờ trả phòng, đi xa như vậy chắc cậu cũng mệt. Cậu ngồi xuống nghỉ chút đã rồi đi sau”.
Cố U gật đầu đồng ý, mùa hè phải dang nắng quả thực là thử thách lòng kiên nhẫn, cho dù không bị mặt trời thiêu đốt thì tia nắng cũng xuyên qua kính thủy tinh nóng rực châm lửa làn da cô.
Lâm Trạch Diễn mở điều hòa cho Cố U, thuận tay xoay đi rót ly nước.
Bình đun siêu tốc khách sạn bố trí trong phòng Lâm Trạch Diễn đã bị anh “đuổi việc”, nước rót cho Cố U đến từ chai nước khoáng đóng chai còn nguyên seal trên bàn trà trước TV. Lâm Trạch Diễn đưa lưng về phía Cố U nghiêm túc lên án: “Mấy hôm trước mình giận cậu nhưng cậu không thèm tìm mình”
“Vậy bây giờ cậu còn giận không? Có cần mình dỗ không?” – Điều hòa mát xoa dịu đỉnh đầu, vì có thể đón thẳng hướng gió nên Cố U đứng dậy đi sang phía Lâm Trạch Diễn.
“Cậu phải dô……..” – Lâm Trạch Diễn vừa xoay người lại, lập tức im bặt.
Lâm Trạch Diễn cầm ly nước trong tay, anh không ngờ Cố U đứng gần anh như vậy. Anh xoay phắt người, cơ thể rắn chắc chạm vào dáng người mềm mại lành lạnh.
Ly thủy tinh trong suốt sóng sánh nước, một lượng nước hắt vào người Cố U.
Hai ánh mắt giao nhau giây lát, Lâm Trạch Diễn sững sờ, mùi hương độc đáo thuộc về riêng Cố U quẩn quanh chóp mũi, xâm nhập sâu vào lồng ngực khiến con nai con náo loạn chạy vòng vòng.
Cố U hơi ngẩng đầu, cô không hiểu vì sao Lâm Trạch Diễn bỗng dưng đứng hình nên nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm: “Này?”.
Sau khi tỉnh khỏi giấc mộng dài, Lâm Trạch Diễn sang phải nửa bước, cả người lẫn ly quay lưng tránh mặt Cố U, khuôn mặt suýt chín.
Bàn tay giữ chặt chiếc ly, anh thấp giọng thẹn thùng: “Cậu phải dỗ mình tốt vào, mình không dễ dàng bỏ qua vậy đâu…..”
Tuy bộ dạng Lâm Trạch Diễn bây giờ không mấy thuyết phục.
“À, thế sao, để mình thử xem…….”.
Quần áo ướt át bị điều hòa thổi gió bỗng lạnh run, Cố U như choàng tỉnh, giọng nói co rút.
Thậm chí ngay cả vàng tai cũng đỏ lựng.
Vừa rồi mình và Lâm Trạch Diễn kề thật sát ….
Cố U có thể cảm nhận dáng vóc của cậu, có vẻ cơ bắp không dùng lực rất mềm nhỉ.......
Vì gần đây xem fanfic nên Cố U gặp vấn đề đúng không, trước đây chưa từng xuất hiện cảm giác này..
Cố U ngồi xuống sô pha, lau phần vải ướt, vứt mấy suy nghĩ kì quái do xem lung tung ra khỏi đầu.
Đâu phải hai đứa chưa từng thân thiết, có lẽ lâu rồi chưa nhìn kĩ gương mặt đẹp trai này nên nảy ra phản ứng sinh lý chăng?.
Trong phòng bất chợt còn mỗi tiếng điều hòa thổi vù vù, bầu không khí xấu hổ đâm chồi từ mọi ngóc ngách, mon men bao vây hai người bọn họ.
Lâm Trạch Diễn xoay lại, biểu cảm vẫn ngại ngần như trước, anh muốn xua tan sự khó xử này. Nhìn quần áo Cố U thẫm màu một mảng, anh vội vã đặt ly nước xuống, đưa cô một chiếc khăn lau: “Xin lỗi cậu U U, mình không ngờ cậu đứng gần mình như vậy”.
“Không sao, cũng không có việc gì” – Cố U lau lau hai lần ngồi yên, mặc nhiên để da thịt tiếp xúc với không khí lạnh.
Quần áo bị ướt một mảng, Cố U vốn không khỏe nên hay bị cảm. Lâm Trạch Diễn quyết định tắt máy lạnh: “Đi thôi, mình hơi nhớ nhà rồi”.
Lâm Trạch Diễn thản nhiên nắm cổ tay Cố U, tay kia kéo hành lí đi thẳng ra cửa.
“Hả? Bây giờ sao?” – Bởi vì bàn tay to rộng của Lâm Trạch Diễn nắm lấy cổ tay Cố U bé nhỏ, cô cảm nhận được một mảng da ấm ráo khiến những cảm xúc cố đè nén lại bất chợt bập bênh.
Cố U vỗ vỗ mặt, cố gắng tỉnh táo. Cố U nghĩ mình không thể tiếp tục đọc mấy bài fanfic này nữa, ảo giác quá lớn.
Để thu hút sự chú ý, cô hỏi: “Cậu không tức giận sao?”.
“Không được” – Lâm Trạch Diễn cương quyết từ chối, quay lưng về phía cô thỏa mãn vui thầm. “Cậu phải tiếp tục”.
“Vậy cậu muốn mình dỗ như thế nào?”.
“Cậu mình mình một bữa đi”.
“Được, cậu muốn đi đâu?”.
“Thôi thôi, vẫn là cậu nấu cho mình ăn đi”.
“Mình nấu ăn sao? Cậu chắc chưa?”.
“Đương nhiên, đã lâu không biết cậu tiến bộ được chút nào chưa?”.
“......”
Tình cảnh quái lạ đã bị đôi bạn đùa vui xóa tan, tuy Cố U đến đón Lâm Trạch Diễn nhưng anh vẫn cầm lái.
Điều duy nhất khiến Cố U hơi khó chịu chính là Lâm Trạch Diễn không cho cô mở điều hòa, cậu sợ cô ngã bệnh.
Được rồi, không mở thì không mở.
Cố U nhìn vệt nước sắp không, sau đó nhìn sườn mặt tạo hóa điêu khắc tỉ mỉ cạnh bên, cô không nhịn được chậc chậc lưỡi.
——
Lễ kỉ niệm diễn ra vào ngày thứ ba sau chuyến công tác của Lâm Trạch Diễn, Cố U bàn với cậu đến trước một ngày, vì không xa nhà lắm nên không cần mang theo gì.
Tắm rửa xong xuôi rồi ngủ một giấc.
Tất cả blogger từ khắp nơi sẽ đổ về đây, rất nhiều người ở xa đã đến khách sạn trước. Cố U và Lâm Trạch Diễn tới hơi muộn, kha khá người đã đến hồi sớm.
Ban tổ chức sắp xếp mỗi người một phòng ba người, Cố U phòng 517, Lâm Trạch Diễn phòng 821.
Hai người bị tách ra.
Lâm Trạch Diễn rất bất mãn với chuyện này, dù cho ở cùng tầng họ cũng không thể ngủ chung phòng.
Cố U nhanh chóng tìm được phòng mình, có vẻ hai người còn lại đã đến. Cô gõ gõ cửa, người bên trong mở ra ngay.
Người đón chào cô là một cô bạn mũm mĩm mặc pyjamas, trông đáng yêu vô cùng.
“A, chắc cậu là ‘Quả Bưởi Thầm Thì’ đúng không? Vào thôi, tụi mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy” – Cô bạn nhiệt tình kéo cô vào, ngữ điệu không khác gì diện mạo.
Cố U mông lung mặc cô bạn dắt tay ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm: “Xin chào, mình là Mộc Nhĩ Đóa Áp, cậu gọi Mộc Mộc được rồi”.
“Chào cậu, cậu đẹp hơn so với trên video nhiều”.
Cố U có chút ấn tượng với cái tên này, tuy lười chải chuốt khi ra ngoài nhưng có một thời gian chuẩn bị tốt nghiệp đại học cô vô cùng nghiện xem những video phối đồ xinh đẹp và phong cách.
Mà cô bạn Mộc Nhĩ Đóa Áp này chính là một trong những người cô thích thời đó, cả người tròn tròn khiến Cố U muốn thử ôm vào lòng xem liệu có mềm mại như mình tưởng tượng không?
Cũng hai năm trôi qua nên Cố U thật sự không nhận ra.
“Cậu xem video của mình rồi sao! Wow vui quá!” – Mộc Mộc kinh ngạc ôm mặt, dường như hơi ngượng. “Mình cũng xem video của cậu rồi, vốn nghĩ cậu là một chị đại cool ngầu nhưng không ngờ là một cô gái mỹ miều thế này, hồi nãy mình đứng ngồi không yên luôn ấy chứ”.
“Cậu đừng sợ, mình dễ gần lắm” – Cố U vỗ vỗ bàn tay tròn trĩnh, cảm giác thích thú cực nên lén lút sờ nắn hai lần nữa.
“Mình thấy rồi ~ À, còn một người nữa” – Mộc Mộc gọi với vào nhà vệ sinh. “Quả Cam! Quả Bưởi đến rồi này, cậu còn chưa chịu ra nữa hả?”.
“Nghe rồi nghe rồi, mình rửa mặt rồi ra ngay” – Một giọng nữ trong trẻo đáp lời.
Cố U nghe đến “Quả Cam”, bỗng dưng nhớ đến người mình vừa gặp cách đây không lâu.
...... Sẽ không trùng hợp vậy chứ?.
Cửa nhà vệ sinh bật mở, là Liễu Trừng Thấm trong bộ đồ ngủ màu xám bước ra.
Cố U kinh ngạc chớp chớp mắt, chưa kịp nói năng gì đã bị Liễu Trừng Thấm ôm chầm, lắc lư mạnh mẽ.
“A a a, Bưởi Bưởi, mình sẽ đè chết cậu! hết bầm! Cậu có nhớ mình không, có bị bất ngờ không hả? Ha ha ha”.
Cố U chỉ cảm thấy mảnh vải bất thình lình bịt kín mũi mình, đến khi sắp tắt thở thật, cô vỗ vỗ Liễu Trừng Thấm ý bảo cô buông ra.
Cố U thở hổn hển, Liễu Trừng Thấm và Mộc Mộc đứng hai bên quạt quạt cung cấp không khí cho cô.
Liễu Trừng Thấm là MC của sân khấu bên hội trường phụ, để phối hợp với thời gian từng khách mời, sẵn tiện đêm này khách sạn được kê thêm giường nên cô cứ thế kéo vali vào.
“Wow….Thật sự không nghĩ hai người quen nhau từ trước” – Mộc Mộc ngồi xếp bằng trên giường, cảm thán. “Đây là duyên phận thần kì gì vậy?”.
“Ừ đúng ừ đúng! Mình nghĩ là duyên —— trời ban!” – Liễu Trừng Thấm khoanh chân, chắp hai tay sau lưng.
Chuông phòng bất chợt kêu vang, cắt ngang lời Cố U định nói.
Chỉ thấy Liễu Trừng Thấm nhảy phóc xuống, tựa như cô biết người đến là ai. Cô bày ra dáng vẻ “hai cậu yên tâm” rồi bước ra mở cửa.
Bên ngoài dường như là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng rất cao, nuôi tóc dài.
Nói chuyện vài câu, Liễu Trừng Thấm vỗ vỗ người nọ, nhận thứ gi đó rồi đóng cửa lại.
Hai người phía sau tự giác cầm điện thoại lên nghịch, cố ý tỏ ra không tò mò gì ngoài cửa. Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, Mộc Mộc nhòm sang cho thỏa mắt nhiều chuyện: “Trời ơi, là bạn trai đúng không? Đàn ông mọi người ơi”.
“Không phải bà ơi, là anh mình” – Liễu Trừng Thấm cười khoát tay, đặt thứ gì trước mặt Cố U.
“Đúng rồi, Bưởi Bưởi, cậu có thể cho mình xin chữ kí được không?”.