Như có một dòng điện chạy qua người, đôi vai tôi co lại, nhìn qua gương, tôi thấy anh đang từ từ kéo dây buộc tóc của tôi ra. Và đến khi, từng ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, thì tôi, thực sự đã cảm thấy nhịp tịp của mình đã lệch nhịp mất rồi.
Sau vài phút pha thuốc, anh trở ra cùng với hai cái khẩu trang y tế, một cho anh và một cho tôi.
Lại thêm một mũi tên tình ái nữa. Tránh làm sao đây?
Hình ảnh đang tỉ mỉ quết từng lớp thuốc ép vào tóc tôi của anh được phản chiếu qua tấm gương trước mặt.
Tôi không thể ngăn bản thân dõi theo từng cử chỉ của anh.
Từ nụ cười, ánh mắt giao tiếp của anh, nó khiến tôi thực sự cảm thấy dễ chịu.
Cảm giác ngại ngùng dường như đã bị thay thế bởi một cảm giác khác.
Là thích.
Là cảm giác bồi hồi, xao xuyến.
Là cảm giác lần đầu tiên biết thích một người là như thế nào.
Chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
- Em làm ở nhà thuốc hả?
Tôi nhìn xuống chiếc áo blue hơi lem nhem vết bẩn bởi những lần bê hàng hóa. Gượng cười, tôi gãi đầu đáp lại:
- Vâng, ở ngay đầu phố Mạc Thị Bưởi ý anh.
Rồi lập tức, tôi lảng tránh ánh nhìn của anh, bằng cách nhìn chằm chặp vào chiếc điện thoại cảm ứng. Hàng loạt những bảng tin trên Facebook hiện ra, nhưng tâm trí tôi không hề chú ý tới chúng tẹo nào.
Bởi tôi, lúc này, đã bị ánh mắt biết cười của anh làm cho đờ đẫn, tâm trí cũng trở nên điên đảo.
Thi thoảng, anh lại rời khỏi chiếc ghế đang ngồi cách tôi hai mét, chạm vào tóc tôi, kéo một vài sợi tóc để xem xét gì đó, cái này thì chỉ người trong nghề mới biết được.
Số lần tôi lén nhìn anh ngày càng tăng, dù anh có đeo khẩu trang, tôi vẫn thấy anh thật cuốn hút.
Phải chăng, khi thích một ai đó, ta đều thích mọi thứ ở người ta?
Anh vui tính, dễ bắt chuyện, nói chuyện với anh, tôi không tài nào ngừng cười được.
Lại còn được chị cũng nhiệt tình, bất đắc dĩ trở thành bà mối cho anh với tôi. Cứ ngỡ sẽ có hy vọng, vậy mà...