Tôi chưa từng nghĩ sẽ yêu ai từ cái nhìn đầu tiên, cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu đơn phương một ai đó, càng không nghĩ sẽ phải từ bỏ một mối tình...
...
Một ngày hơi khác mọi ngày một chút, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa, xin ra ngoài đi ép tóc. Dĩ nhiên phải có dịp gì đặc biệt thì tôi mới phải đi tu sửa và đó chính là đám cưới của chị họ - người tôi vô cùng thân.
Trên thành phố mà tôi đang làm việc này, chỉ có tiệm làm tóc duy nhất tôi tin tưởng sau một lần được họ làm cho bộ tóc xoăn đuôi nhẹ - đúng kiểu tôi thích. Chính là Hair salon Thiên Anh.
Phía bên kia đường, cách 200 mét đi bộ, tôi đã thấy biển hiệu Thiên Anh lấp lánh dưới ánh nắng của mùa thu hiện ra trước mắt.
Rảo bước nhanh qua đường, để rồi đứng trước cửa, tôi lại ngập ngừng, nửa muốn vào, nửa không muốn vào.
Nửa không muốn vào là bởi tôi không thấy chị chủ đã từng làm tóc cho tôi, thay vào đó là một anh chàng nào đó đang ngồi chơi game với con trai của chị ấy. Tính tôi vốn nhát, lại rất ngại tiếp xúc với con trai, đặc biệt là khi để họ làm tóc.
Còn, nửa muốn vào là bởi vì tôi đã lỡ xin ra ngoài rồi, chỗ tôi làm giờ cũng đóng cửa nghỉ trưa, hơn hết lại mất công mò đến tận đây rồi.
Người con trai mà tôi mới nói ban nãy, thấy tôi vào, thản nhiên nhìn tôi, chờ đợi.
Bình tĩnh... Chỉ là giao tiếp như bình thường thôi.
- À... Mẹ đâu? Mẹ em có nhà không?
A... Đến hại bộ não mất thôi, thế quỷ nào mà tôi lại quay qua hỏi con trai của chị chủ, đã vậy lại còn gọi nó là em, trong khi đáng lẽ tôi phải xưng cô, cháu với nó.
Giá mà có máy quay ngược thời gian, nhất định tôi sẽ dùng.
Phải mất mấy giây, à không, hai phút sau gì đó, thằng bé cứ đơ ra, nhìn tôi như vật thể lạ. Cho đến khi, người con trai kia huých tay nó và nói:
- Vào gọi mẹ kìa. - Rồi anh quay qua tôi. - Em đi theo nó ý, chị ấy đang ở dưới bếp.
Tôi thầm thở phào, chả thèm để ý anh có nhìn tôi nữa hay không, cứ cắm mặt đi thẳng về phía bếp.
Sau một hồi hỏi han nói chuyện, cứ tưởng sẽ được chị chủ làm cho, nào ngờ...
- Em cứ ra kia đi. Anh ngoài đấy sẽ tư vấn cho em, làm kiểu gì thì bảo anh ấy. Nhé!
Đoàng!
Cảm giác cứ như tự cầm súng và tự kết liễu đời mình vậy, nhưng mà là chết không cam tâm.
Về, tôi muốn về nhà. Ai đó có thể kéo tôi ra khỏi đây?
- Anh... làm tóc ạ? - Tôi ngập ngừng hỏi.
- Ừ. Em muốn làm kiểu gì?
- À... Em chỉ ép chân tóc thôi.
- Ok. Ngồi xuống ghế đi.
Anh cười, một nụ cười hết sức thân thiện, cảm ơn trời đất, cảm giác ngại ngùng và sợ sệt của tôi đã giảm được đôi chút.