" Sau khi đến Phật tự thì cho người đi điều tra, mấy lời đồn đại này đến cùng là người nào ngứa miệng truyền ra, rốt cuộc rắp tâm ở đâu!"
Lão thái phi ẩn nhẫn tức giận, đánh gãy suy nghĩ của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Hàm tuy rằng cũng chịu chút ảnh hưởng, nhưng tâm tình lại không xấu như Lão thái phi, thấy Lão thái phi nổi giận, nhẹ giọng an ủi:
" Cô, chẳng qua chỉ là mấy lời đồn đại nhảm nhí thôi, nếu người thật sự chọc tức thân mình, chẳng phải sẽ như ý đồ của những người kia."
Lão thái phi nghe vậy sắc mặt mới hơi chuyển biến tốt đẹp, vỗ vỗ tay Mộc Tịch Hàm, nói:
" Con là người hiểu chuyện, cũng chịu không ít khổ, tương lai cô nhất định tìm một nhà tốt cho con, sẽ không để con chịu ủy khuất. "
" Dạ, hết thảy do cô làm chủ. "
Cảm xúc Mộc Tịch Hàm cũng không có quá nhiều biến hóa.
Mộc Tịch Bắc cũng mở miệng nói:
" Cô trăm ngàn không thể tức giận, đây là có người thấy phụ thân rời Đế đô, cho nên mới cố ý nhằm vào Tướng phủ chúng ta, hiện giờ phụ thân không ở đây, cô chính là trụ cột của Tướng phủ, vạn vạn phải bảo trọng thân thể, bằng không chúng con ở bên người cô sẽ cảm thấy bất an, phụ thân ở bên ngoài cũng sẽ lo lắng cho cô."
Lão thái phi nhìn mắt Mộc Tịch Bắc, cười nói:
" Chính là cái miệng của ngươi nói ngọt, cả ngày gan lớn giống như cái nha đầu điên, cũng không biết tương lai nam nhân như thế nào mới dám cưới ngươi."
Mộc Tịch Bắc thè lưỡi, cười nói:
" Tất nhiên cũng là mấy nam nhân bị điên thôi."
Lão thái phi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói:
" Nói bậy!"
Mộc Tịch Bắc chỉ cười cười, cũng không lên tiếng nữa, lại nghĩ đến nam nhân không được tự nhiên đêm qua, nghĩ đến Ân Cửu Dạ thật sự chính là một tên điên mà, ha ha.
Lão thái phi lại thử thăm dò mở miệng:
" Ta thấy đêm qua Vãn Tình mang về không ít đồ vật, nghe nói đều là Nhiếp Chính vương mua cho? Thế nào, còn con chọn được thứ gì?"
" Thật ra con cũng không chọn gì cả, ngược lại là Vương gia chọn một khối ngọc cho con, chỉ tiếc lúc trở về con không cầm chắc, lại làm bể nát mất rồi. "
Mộc Tịch Bắc giải thích, cũng coi như giải thích nghi hoặc cho Lão thái phi.
Lời nói của Mộc Tịch Bắc tuy rằng nghe thì không có gì, nhưng đầu tiên là nói rõ thứ này cũng không phải tự mình chọn, mà là Nhiếp Chính vương chọn cho, thứ hai mình vô tâm với Nhiếp Chính vương, cho nên khối ngọc ấy đối với nàng mà nói cũng không trân quý lắm.
Sau này, mình có lẽ sẽ gặp mặt An Nguyệt Hằng nhiều lần, chỉ là bây giờ mình đã đem ý nghĩ mờ mịt báo cho Lão thái phi, về phần ngày sau Lão thái phi có tin tưởng hay không, vậy cũng không phải việc mình có thể khống chế được.
Sau khi Lão thái phi nghe xong, mới thoáng an tâm gật gật đầu, lại mở miệng nói:
" Nghe nói Vương gia còn sai người đưa không ít quần áo cùng đồ trang sức cho con."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu:
" Hôm qua ở Điêu Lang Ngọc Thế gặp chuyện, bị doạ cho kinh sợ, Vương gia cảm thấy sâu sắc áy náy, lúc này mới tặng đồ cho con."
" Là ám sát An Nguyệt Hằng? "
Lông mày Lão thái phi có chút nhíu lại, lại nghĩ đến sẽ là ai hạ sát thủ.
" Vâng, chẳng qua chỉ có một mũi tên, sau khi né tránh thì không tiếp tục hành động nữa. "
Mộc Tịch Bắc một mặt trả lời, một mặt lại nhớ tới một màn đêm qua.
Đêm qua, sau khi đèn cầy bắt đầu sáng lên không lâu, hai người cũng coi như thỏa hiệp, Thanh Từ liền ở ngoài gõ gõ cửa:
" Tiểu thư, Nhiếp Chính Vương phái người đưa không ít quần áo cùng đồ trang sức tới."
Mộc Tịch Bắc đứng dậy mở cửa, trong tay Thanh Từ đang bưng một chồng quần áo, trong tay nha hoàn bên cạnh cũng đang bưng một cái hộp trang sức, sau khi Mộc Tịch Bắc tiếp nhận quần áo, sau lưng liền có một cái tay vươn đến, trực tiếp cầm lấy cái khay kia, vừa vặn Mộc Tịch Bắc đang tay không liền nhận lấy hộp trang sức kia, sau đó mắt nhìn Thanh Từ nói:
" Hôm nay vô sự ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi. "
Thanh Từ hơi có thâm ý cười cười, liền cũng rời đi.
Đóng cửa lại, lúc mình chưa kịp nhìn kỹ chồng quần áo kia là thế nào, lại phát hiện mỗ nam nhân táo bạo nào đó nhìn cũng không nhìn, đã sớm ném những thứ kia vào trong hoả lò rồi.
Trong phòng khắp nơi đều là mùi cháy khét, Mộc Tịch Bắc vội vàng chạy tới, lại chọc Ân Cửu Dạ càng thêm không vui, trực tiếp kéo người về, chỉ nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc không nói lời nào.
Mộc Tịch Bắc cũng không sợ hãi nhìn hắn, hai người nhìn nhau rất lâu, con ngươi đen của Ân Cửu Dạ giống như là bầu trời đêm tịch liêu nhất, mơ hồ có thể thấy được một tia tinh quang.
Hương vị cháy khét càng ngày càng nặng, ánh mắt Mộc Tịch Bắc dừng ở trên hoả lò, đồng thời Ân Cửu Dạ cũng quay đầu nhìn lại, những chồng quần áo kia đã bị đốt đến bảy tám phần, hóa thành tro tàn.
Lúc này Ân Cửu Dạ mới điềm nhiên như không có việc gì buông người trong tay ra, sau đó ánh mắt lại rơi vào hộp trang sức đang để ở trên bàn.
Mộc Tịch Bắc tranh thủ thời gian vượt lên trước một bước tiến lên đem đồ vật bảo hộ ở trong ngực, sắc mặt Ân Cửu Dạ lại càng đen hơn, trong mắt chợt lóe lên nguy hiểm khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, Ân Cửu Dạ đã đưa tay đoạt lấy, lại bởi vì đồ vật ở trong ngực Mộc Tịch Bắc, nên đã tiện thể xé luôn cả vạt áo của nàng.
Nhìn cái yếm nhỏ như ẩn như hiện của mình, Mộc Tịch Bắc cả giận nói:
" Ân Cửu Dạ!"
" Hơ... "
Ân Cửu Dạ quay đầu sang chỗ khác, vẻ mặt có chút mất tự nhiên...
Mộc Tịch Bắc có chút khó thở, một phen đem hộp trang sức trong tay nhét vào trong ngực Ân Cửu Dạ, trực tiếp đi vào phòng trong.
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn cái hộp trong ngực, lại nhìn nhìn bóng lưng nữ tử, không có lên tiếng.
Ngoài cửa sổ
Sơ Nhất nói với Thanh Từ:
"Ngươi xem, ta đã nói chủ tử chắc chắn sẽ không để tiểu thư nhà ngươi thu đồ vật của An Nguyệt Hằng đâu."
" Cắt. "
Thanh Từ lườm hắn một cái.
Sơ Nhất đang muốn há mồm nói tiếp gì đó, một cái hộp lại đột nhiên đập vào trên đầu của hắn, "Bốp " Một tiếng, Sơ Nhất đau đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hu hu. Nhất định là bị chủ tử phát hiện rồi...
Thanh Từ nhìn Sơ Nhất, mặc dù không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng có thể đoán được hắn nhất định đang quệt miệng, khóe môi không khỏi giương lên một độ cong.
Đem hộp trang sức kia ném ra ngoài, Ân Cửu Dạ vội vàng đuổi theo bước chân Mộc Tịch Bắc.
" Bắc Bắc. "
Xưng hô lộ vẻ cứng ngắc, lại rất tự nhiên tuôn ra từ trong miệng của nam nhân.
Mộc Tịch Bắc nhìn hắn một cái, không nói gì cả, cũng không phải nàng đau lòng những thứ mà An Nguyệt Hằng tặng, nàng chỉ cảm thấy sau này muốn diễn trò khó tránh khỏi là phải dùng đến, càng sợ Ân Cửu Dạ lại tiếp tục vứt những thứ kia vào trong hoả lò, đoán chừng đến lúc đó phòng này sẽ không có cách nào ở được nữa.
" Ân Cửu Dạ. "
" Ừ."
" Ta hận An Nguyệt Hằng."
" Ừ."
" Ta muốn làm cho hắn yêu ta."
Ân Cửu Dạ lại không lên tiếng nữa, ánh mắt lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Tịch Bắc, từng chữ từng chữ phun ra:
" Không được!"
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày lại, trong lòng có chút rối rắm, bây giờ mình với Ân Cửu Dạ cũng coi như đã ở bên nhau, như vậy đối với nam nhân mẫn cảm này có phải không được tốt hay không.
Thấy Mộc Tịch Bắc cau mày suy nghĩ sâu xa, Ân Cửu Dạ lại càng không vui, đem Mộc Tịch Bắc ôm vào lòng, cắn thật mạnh lên đôi môi phấn nộn kia, Mộc Tịch Bắc bị đau, chỉ cảm thấy răng nanh của nam nhân đang cẩn thận tỉ mỉ cắn môi của mình, bàn tay to kiềm chặt eo mình, không tránh thoát được.
" Ưm...."
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc hơi ửng hồng, bị nam nhân cắn sinh đau.
Ân Cửu Dạ tựa hồ đắm chìm ở trong điều tuyệt vời này, động tác có chút mới lạ, môi mỏng dần dần mút lên môi anh đào của nữ tử, đầu lưỡi linh hoạt ngẫu nhiên xẹt qua bờ môi của nữ tử, khiến toàn thân Mộc Tịch Bắc tê dại một trận.
Hồi lâu sau, sắc mặt hai người đều nghẹn đỏ bừng, Mộc Tịch Bắc gục đầu xuống, lông mi thật dài ánh vào tầm mắt nam tử, trong không khí bắt đầu khởi động một loại hơi thở ám muội.
" Không được!"
Ân Cửu Dạ cũng không vì vậy mà quên chủ đề trước đó.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày lại, sau đó mở miệng:
" Ta suy tính một chút."
Ánh mắt Ân Cửu Dạ vẫn mang theo bất mãn như cũ, mím chặt đôi môi, nhưng cũng biết Mộc Tịch Bắc đã nhượng bộ lắm rồi, lập tức chỉ đơn giản ừ một tiếng.
Có nhạc đệm trước đó, dường như trong chớp mắt giữa hai người kéo lại gần không ít, ít nhất thái độ của Mộc Tịch Bắc cũng không còn thản nhiên giống như trước nữa.
" Tắm rửa, đi ngủ. "
Ân Cửu Dạ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc sững sốt, hơi kinh ngạc nhìn nam tử nói như đương nhiên, sau đó giữ im lặng cầm quần áo đi ra ngoài, đi đến gian phòng tắm.
Ân Cửu Dạ chỉ đứng chờ ở ngoài cửa, cho đến khi Mộc Tịch Bắc đi ra ngoài, giúp nàng lau khô tóc, nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, lúc này mới đứng dậy rời đi.
" Bắc Bắc, nghĩ cái gì thế?"
Mộc Tịch Hàm nhìn nữ tử càng ngày càng kiều diễm trước mắt mở miệng nói.
Trong lòng lại không thể nào bình tĩnh được, người muội muội lúc trước luôn luôn trốn ở phía sau người mình, bây giờ đã càng ngày càng chói mắt, dần dần, cách làm việc, lời nói, đều đã khác biệt với lúc trước.
Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, ngoại trừ trong mắt chợt lóe lên xấu hổ, sắc mặt không có một tia mất tự nhiên, trả lời:
" Chỉ đang nghĩ sẽ là ai hủy hoại thanh danh tỷ tỷ thôi."
" Không cần phí nhiều tâm tư. "
Mộc Tịch Hàm cười mở miệng.
Mấy người một đường tán gẫu, bầu không khí ngược lại rất ấm áp, không bao lâu, liền đến Vạn Phật Tự.
Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Tịch Hàm xuống xe trước, Lão thái phi theo sau, một đoàn người đứng ổn định, phương trượng Vạn Phật Tự đã dẫn người tới đón tiếp, mặc dù bình thường mà nói phương trượng sẽ không đích thân nghênh đón người khác ngoài Hoàng gia, nhưng Lão thái phi tọa trấn Tướng phủ, cũng là người Hoàng gia, nên phương trượng đích thân nghênh đón những người khác ngược lại cũng không có gì để nói cả.
" Làm phiền Minh Trí đại sư. "
Lão thái phi hơi khom người với phương trượng.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc quan sát vị phương trượng Vạn Phật Tự này, là một nam nhân ước chừng trên năm sáu mươi tuổi, trên người khoác áo cà sa, trên mặt vô hỉ vô bi.
" Thí chủ mời, phòng khách đã chuẩn bị xong cho các vị khách hành hương, mời đi theo lão nạp. "
Phương trượng trụ trì ở phía trước dẫn đường, còn lại đệ tử chia ra hai bên, để mọi người tiến vào.
Lão thái phi cùng Liễu Chi Lan đi ở phía trước, những người còn lại đều đi ở phía sau, một đường không tiếng động, đi vào Vạn Phật Tự.
Vào cửa chùa, liền ngửi được từng làn hương phật, ở trong chùa khắp nơi đều là tiểu hoà thượng mặc áo vải màu lam xám, đi qua đi lại trong chùa, trong lúc đó cũng có không ít khách nhân đến đây dâng hương, lẫn lộn ở trong đó không biết đang bận rộn cái gì.
Mộc Tịch Bắc đánh giá xung quanh Vạn Phật Tự, phương trượng đang dẫn mọi người đi đến phòng khách, cho nên tượng Phật ở trên đường cũng không nhiều lắm.
Một đường đi qua, phương trượng mở miệng nói với Lão thái phi:
" Nơi này là phòng khách nam tử, đi qua nơi này, bên trong mới là phòng khách của nữ quyến, bỉ tự điều kiện đơn sơ, còn mong các vị thí chủ thứ lỗi."
" Làm phiền phương trượng. "
Lão thái phi cũng không nói thêm gì nữa, một đoàn người liền đi qua sân viện của nam tử.
Mộc Tịch Bắc bắt đầu đánh giá xung quanh, tứ phía phân thành hình vòng tròn, đều là từng gian từng gian sương phòng, tốp năm tốp ba nối liền nhau, có thể thấy được điều kiện quả thật không được tốt lắm, chẳng qua sỡ dĩ nơi này điều kiện đơn sơ, nhưng vẫn được mọi người hoan nghênh như thế, là bởi vì ở trong chùa có rất nhiều tượng Phật, mặc dù chưa chắc đã có vạn tòa tượng Phật, nhưng mấy trăm thật ra vẫn có, tóm lại khiến cho người ta cảm thấy ở đây vẫn linh nghiệm hơn những nơi khác nhiều.
Mộc Tịch Bắc dư quang đảo qua một gian cửa sổ, chỉ cảm thấy bên trong một gian cửa sổ đối diện, mơ hồ có một ánh mắt đang nhìn trộm, từ bên trong cửa sở hơi mở có thể thấy được một góc màu xanh lá mạ.
Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc, quay đầu để Thanh Từ đi thăm dò, ở trong gian phòng đó là người phương nào.
Xuyên qua chỗ ở của nam tử, mới tới phòng khách của nữ tử, phương trượng chủ trì mở miệng nói:
" Mấy gian này chính là phòng khách của các vị thí chủ, còn xin các vị thí chủ cứ tự nhiên."
" Đa tạ phương trượng. "
Lão thái phi lại tỏ lòng biết ơn của mình, phương trượng kia liền rời đi, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cảm thấy một gã đệ tử sau lưng phương trượng dường như vô tình hay cố ý nhìn mình một chút, điều này không khỏi làm trong lòng Mộc Tịch Bắc sinh ra vài phần cẩn thận.
" Một đường xe ngựa mệt nhọc, ngày mai lại tụng kinh cầu phúc, hôm nay liền sớm đi nghỉ ngơi đi."
Lão thái phi dẫn đầu mở miệng.
Lão thái phi dẫn đầu đi vào gian phòng chính giữa, Liễu Chi Lan lại chọn ở bên cạnh, Mộc Vãn Tình dẫn đầu mở miệng:
" Vậy ta muốn căn này."
Mộc Hải Dung có chút sợ hãi mở miệng:
" Vậy ta ở căn này được rồi."
Tất cả gian phòng cũng không phải đều ở cạnh nhau, mà là tốp năm tốp ba, còn lại Mộc Tịch Bắc cùng Mộc Tịch Hàm liếc nhau một cái, còn lại hai gian phòng cũng không ở sát bên, ở giữa còn cách ba gian phòng nối liền nhau, mà gian phòng của Mộc Tịch Hàm cùng Mộc Vãn Tình lại kế nhau, Mộc Tịch Bắc lại ở gần Mộc Hải Dung.
Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, liền xoay người dẫn theo Thanh Từ đi vào nghỉ ngơi.
" Thanh Từ, ngươi đi tìm hiểu trong gian phòng đối diện ở nam uyển là người phương nào ở? Từng lui tới với những người nào. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng nói với Thanh Từ, trong ánh mắt có nghiêm túc.
Thanh Từ gật gật đầu, liền lui ra ngoài, Mộc Tịch Bắc vẫn ngồi ở trước bàn, đánh giá xung quanh căn phòng một chút.
Gian phòng không tính lớn, nhưng đồ vật ngược lại cũng đầy đủ, không yên tĩnh hoa lệ như nhà mình, trong mộc mạc lộ ra một sự thần thánh tường hòa.( lương thiện yên ổn)
Trên tường treo một bức tượng Phật, Mộc Tịch Bắc cũng không biết là Phật gì, đang giương lên khóe miệng, ánh mắt từ bi, dường như đang thương hại nhìn chúng sinh.
Mọi người đều nói, Phật sẽ không vì một người mà từ bỏ người trong thiên hạ, cũng tương tự sẽ không vì người trong thiên hạ mà từ bỏ một người, nhưng Mộc Tịch Bắc lại không hiểu, như vậy Phật phải làm như thế nào, mới có thể vẹn cả đôi đường được?
Không biết Ân Cửu Dạ từ chỗ nào đến, đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, lẳng lặng nhìn bóng lưng nữ tử.
Mộc Tịch Bắc cũng không quay đầu, mở miệng nói:
" Chàng nói Phật sẽ vì một người mà từ bỏ người trong thiên hạ, hay sẽ vì người trong thiên hạ mà từ bỏ một người?"
" Đều sẽ không. "
Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.
Mộc Tịch Bắc mỉm cười cười nói:
" Đúng vậy a, đều sẽ không, Phật chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt... Cho nên mới có thể vẹn cả đôi đường..."
" Đáp án. "
Ân Cửu Dạ lại mở miệng, chỉ nói hai chữ, nhưng Mộc Tịch Bắc cũng hiểu được hắn đang nói đến sự kiện liên quan đến An Nguyệt Hằng tối hôm qua.
Nói thật, nàng quả thật còn chưa nghĩ kỹ, bởi vì kiếp trước đã từng làm bạn cùng hiểu rõ An Nguyệt Hằng, cho nên từ khi nàng tỉnh lại trong lúc ngủ mơ, liền có niềm tin tuyệt đối có thể làm cho hắn yêu nàng, cho dù thứ hắn yêu nhất vĩnh viễn là quyền thế cùng bản thân mình, một ngày nào đó Mộc Tịch Bắc cũng có thể làm cho hắn bởi vì cừu hận cùng chán ghét của chính mình mà đau đến không muốn sống.
Chẳng qua về phương diện khác, cho dù không đi cân nhắc đến nam nhân trước mắt này, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn phát giác dường như sự tình cũng không đơn giản như nàng tưởng tượng, hôm qua ở trong Điêu Lang Ngọc Thế, bàn tay to của An Nguyệt Hằng đến gần còn đang lay động ở trong đầu, ngay lúc đó chán ghét không cần nói cũng biết.
Mộc Tịch Bắc cảm thấy, mình có thể công khai ghi giá vì lợi ích mà lên giường với An Nguyệt Hằng, nhưng những động tác nhỏ trong ngày thường kia, lại chỉ khiến nàng càng thêm chán ghét, nghĩ đến đây, lông mày Mộc Tịch Bắc lại càng nhăn càng sâu.
Nhưng cái này ở trong mắt Ân Cửu Dạ lại không phải chuyện như vậy, áp khí trong phòng càng ngày càng trầm thấp, lúc Mộc Tịch Bắc phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện Ân Cửu Dạ đột nhiên ôm ngang nàng, đặt ở trên giường.
" Ân Cửu Dạ... "
Lời Mộc tịch bắc còn chưa nói xong, môi mỏng của nam tử đã phủ lên, thô lỗ cắn mút đôi môi nữ tử, phảng phất như đang nhấm nháp mỹ vị quý và lạ vậy.
Một cái tay to vòng lấy cái cổ Mộc Tịch Bắc, một tay còn lại thì leo lên trên eo của nàng, toàn thân nam tử mang theo khí thế sắc bén, trong con ngươi đen hiện lên một tia táo bạo, động tác bá đạo thô lỗ khiến Mộc Tịch Bắc cảm thấy trên môi một trận lửa nóng, hai tay chống đỡ ở trước ngực nam tử, muốn mở miệng lại không thể động đậy.
Thời gian dần trôi qua, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề, Mộc Tịch Bắc có cảm giác miệng của mình tựa hồ đã sưng phồng lên, nam tử vẫn như cũ không chịu từ bỏ ý đồ, chỉ là động tác đã bắt đầu dịu dàng, thử đem đầu lưỡi của mình trượt vào trong miệng nhỏ của Mộc Tịch Bắc.
Hình như có chút mới lạ, đụng phải răng của Mộc Tịch Bắc liền rụt trở về, thế nhưng chỉ thở dốc trong chớp mắt cũng làm mãnh liệt hơn, lại bắt đầu tiến công, hận không thể nuốt luôn Mộc Tịch Bắc vào trong bụng.
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc càng ngày càng ửng hồng, trên trán dần dần chảy ra mồ hôi lấm tấm, muốn quay đầu qua chỗ khác, nhưng lại không tránh được bàn tay to của nam tử, chống lại cặp mắt đen nhánh kia, trong mắt phát ra kháng nghị, lại hận không thể tìm được kẽ đất mà chui vào.
Dường như nhận thấy được Mộc Tịch Bắc thở dốc càng ngày càng gian nan, Ân Cửu Dạ cuối cùng cũng nới lỏng miệng, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại tham luyến nữ tử này như vậy, cho dù trong mắt nàng dường như cũng không có mình.
Chẳng qua mặc kệ trong mắt, trong lòng nàng là ai, nàng đều chỉ có thể là của hắn.
Mộc Tịch Bắc thở dốc thật mạnh, cặp mắt kia rốt cục không còn thanh minh nữa, mà là xen lẫn vài tia quyến rũ, mở miệng nói:
" Thật đúng là sắc đảm bao thiên, Phật Tổ trước mặt mà cũng dám."
(Sắc đảm bao thiên: háo sắc đến liều mạng)
Mộc Tịch Bắc chỉ tất nhiên là tượng Phật trên tường kia, nhưng ai biết lời nói còn chưa nói xong, Ân Cửu Dạ lại lần nữa ngậm lấy môi anh đào của nữ tử, đầu lưỡi linh hoạt thừa dịp nữ tử mở miệng chưa khép trực tiếp trượt vào, bắt đầu truy đuổi cái lưỡi của nàng.
Đồng thời nâng tay lên, một cây đao bay ra ngoài, trực tiếp cắm vào hai mắt của tượng Phật! Mộc Tịch Bắc không thể không ở trong lòng nói một tiếng, nam nhân này thật sự là to gan lớn mật!
Sắc mặt Mộc Tịch Bắc càng ngày càng đỏ hồng, chỉ cảm thấy đập vào mặt đều là hơi thở của nam tử, hai đầu lưỡi dây dưa khiến nàng không chịu được ngượng ngùng liền nhắm hai mắt lại, toàn thân xụi lơ tựa như một vũng xuân thủy.
Nam tử mở ra con ngươi đen nhánh, trong mắt mang theo một tia tình dục, không còn tĩnh mịch như trước đó, hắn từ trước đến nay đều biết, hắn muốn lấy được nàng, thế nhưng bây giờ mới biết được, như thế nào cũng đều không đủ, đều không đủ!
Sau nửa ngày, nam tử mút chặt đôi môi nữ tử một chút, chung quy mới nới lỏng miệng, mang theo một sợi chỉ bạc ái muội, lại cẩn thận tỉ mỉ hôn vào trên cổ nữ tử, thỉnh thoảng còn dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, chọc Mộc Tịch Bắc toàn thân tê dại, không nhịn được run rẩy.
" Ân Cửu Dạ... "
Giọng nói hơi khàn khàn của Mộc Tịch Bắc vang lên, gọi ra tên của nam nhân trước người.
" Ừ. "
Nam tử cũng không ngẩng đầu, lên tiếng, tiếp tục chuyên chú vào công việc của mình.
" Thanh Từ sắp trở về rồi. "
Quần áo Mộc Tịch Bắc càng ngày càng lộn xộn, nhưng thật sự không biết phải làm sao để nam tử này dừng lại.
" Ừ. "
Nam tử lại chỉ không sao cả lên tiếng, ở trên cổ nữ tử gieo từng dấu ô mai, dường như đang chơi rất hứng khởi.
" Ân Cửu Dạ, đừng náo loạn."
" Ân Cửu Dạ. Sau này ta sẽ không đi câu dẫn An Nguyệt Hằng nữa..."
Nam tử dường như còn ngại không đủ, vẫn như cũ chỉ ừ một tiếng, lại vẫn tiếp tục động tác trước mắt.
Hai tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc đã sớm bị hắn giữ chặt ở trong tay, thấp thỏm trong lòng, hắn không phải là muốn...
Trước mắt thân thể này có vẻ như còn hơi nhỏ, mặc dù nữ tử nhà dân chúng bình thường mười hai mười ba tuổi đều đã lấy chồng sinh con, nhưng ở trong nhà quan lại, hình như vẫn còn có vẻ nhỏ chút.