" Hôm nay Vương gia các ngươi đáp ứng ta mua đồ vật gì đó toàn bộ đều tính cho hắn."
Thị vệ kia bất vi sở động, chỉ nhẹ nhàng đảo qua Mộc Vãn Tình một cái, vẫn như cũ đứng ở một bên.
Mộc Vãn Tình thấy nóng vội, nàng chọn lựa lâu như vậy cũng không thể không mua được, nhưng bây giờ người đã đi rồi, trong túi mình làm gì có nhiều tiền như vậy, còn nếu để cho người đưa những vật này đến Tướng phủ, hôm nay mẫu thân vừa mới bị Mộc Tịch Bắc nói thành bất công làm sao dám trả số tiền này cho nàng, nếu bị Lão thái phi biết, không thiếu được sẽ bị trách mắng một phen.
Vì thế Mộc Vãn Tình đành phải lần nữa mở miệng nói với thị vệ:
" Cái kia... Trên người ngươi có mang theo tiền không, nếu không trước cho ta mượn một ít, quay đầu ta sẽ nói với Vương gia các ngươi, để hắn trả lại cho ngươi."
Tiểu nhị cùng lão bản đang đứng ở một bên đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Mộc Vãn Tình, thấy nàng mở miệng như thế, không khỏi sinh ra vài phần buồn cười, chung quy là có một tiểu nhị tiến lên nói:
" Mộc tiểu thư, những thứ này chỉ cần ghi tên Vương gia là được, bây giờ ngài có thể đi rồi."
" Hả? Ngươi nói là ta có thể đi được rồi?"
Mộc Vãn Tình vô cùng kinh ngạc, lại vì lời nói của mình lúc trước mà cảm thấy vạn phần mất mặt.
" Đúng vậy, Vương gia thường tới đây chọn lựa lễ vật, đều là đến cuối tháng mới tính tiền luôn một thể, bây giờ ngài có thể rời đi. "
Tiểu nhị kia sắc mặt nghiêm túc mở miệng lần nữa.
Mộc Vãn Tình có chút xấu hổ, tuy nhiên trong lòng lại rất vui sướng, cái này chẳng phải cũng giống như lấy không à? Không khỏi lại chuyển ánh mắt trở về, nghĩ đến có nên chọn thêm một ít hay không.
Lão bản cùng tiểu nhị cúi mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ, đây là tiểu thư phủ Thừa Tướng sao? Nghe nói là con vợ cả đấy? Thật sự không biết nên nói cái gì cho phải...
Mộc Vãn Tình tựa hồ đã nhận ra bầu không khí biến hóa vi diệu, sắc mặt xanh mét đi ra Điêu Lang Ngọc Thế, lại oán hận liếc mắt nhìn tên thị vệ không mở miệng kia.
Thời điểm Mộc Tịch Bắc trở lại Tướng phủ, mọi người đều đã tự mình đi nghỉ ngơi, tuy nhiên Lão thái phi vẫn bảo người giữ cửa lại, chờ Mộc Tịch Bắc trở về thì sai người báo với bà một tiếng.
Sau khi biết được Mộc Tịch Bắc đã trở về, Lão thái phi cũng không nói thêm gì cả, chỉ cho người dặn dò nàng sớm đi nghỉ ngơi.
Mộc Tịch Bắc không khỏi than thở, Lão thái phi này thật đúng là sáng suốt, nếu là đặt ở nhà bình thường, một nữ tử trở về muộn như vậy, không thiếu được sẽ bị gọi đến giáo huấn một phen.
Trở lại tiểu viện của mình, cũng không thấy Thanh Từ đi ra nghênh đón, trong phòng chờ cũng không có, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Đẩy cửa phòng của mình ra, đi vào phòng, trong nháy mắt xoay người đóng cửa, lại cảm thấy sau lưng truyền đến một trận hơi thở ngột ngạt, Mộc Tịch Bắc vội vàng xoay người lại, lại trực tiếp bị người ép chặt ở trên cửa, một cái tay bị người dùng lực nắm chặt, không tránh thoát được, hơi thở dày đặc đập vào mặt, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.
Nhìn cặp mắt cơ hồ cùng đêm tối hòa làm một thể, Mộc Tịch Bắc nặng nề thở dốc mấy ngụm, thì ra là Ân Cửu Dạ.
" Ngươi cứ như vậy thích An Nguyệt Hằng? "
Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc muốn đẩy hắn ra, nhưng lại không thể động đậy chút nào, hơi thở nam tử nghênh diện đánh tới, đầu Ân Cửu Dạ dựa vào trong cổ Mộc Tịch Bắc, vậy mà nhẹ nhàng cắn lên.
Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy một trận tê dại, có cảm giác hơi đau, gương mặt lại hơi phiếm hồng, quay đầu đi, cố gắng đẩy hắn ra, nam tử lại nới lỏng miệng, lần nữa trầm giọng nói:
" Ngươi không thích An Nguyệt Hằng."
Mộc Tịch Bắc giật mình trong lòng, sao hắn nhìn ra được?
Ân Cửu Dạ thả nàng ra, xoay người thắp sáng đèn cầy trong phòng, bên trong đôi mắt đen kia phản chiếu thân ảnh của nàng.
" Ta xác thực không thích An Nguyệt Hằng, chẳng qua người trong lòng ta cũng không phải ngươi. "
Ân Cửu Dạ nhăn đầu lông mày, nhìn về phía bóng lưng nữ tử:
" Ngươi thích ai?"
Mộc Tịch Bắc dừng một chút, nhắm mắt lại mở miệng nói:
" Ta thích Ân Cửu Sanh."
Có phải nếu như nàng nói người trong lòng nàng là Ân Cửu Sanh, như vậy Ân Cửu Dạ sẽ không đến dây dưa nữa hay không?
Trong nháy mắt vẻ mặt Ân Cửu Dạ tràn đầy vẻ u ám, áp khí nặng nề làm cho Mộc Tịch Bắc khó mà thở dốc được, nam tử hồi lâu cũng không mở miệng, ngay lúc Mộc Tịch Bắc cho rằng hắn sẽ từ bỏ, hắn lại đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng hắn, lại phát hiện bên trong cặp mắt kia tràn đầy tổn thương cùng vẻ u ám.
Nàng nghĩ, chuyện nàng thích Ân Cửu Sanh nhất định sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho hắn đi, chính mình hai bàn tay trắng vất vả lắm mới thích thứ gì đó, nhưng cuối cùng người ta lại vẫn thích người đệ đệ tồn tại giống mình kia, nhưng với Mộc Tịch Bắc mà nói, giải quyết dứt khoát mới là biện pháp tốt nhất.
Ân Cửu Dạ đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực của mình, trong giọng nói mang theo tiếc hận cùng tàn nhẫn:
" Rất đáng tiếc... Người ngươi gặp không phải Ân Cửu Sanh... Mà là Ân Cửu Dạ... Thật sự là rất đáng tiếc."
Đúng vậy, không phải tao nhã lương thiện Ân Cửu Sanh, mà là bị thế nhân chán ghét vứt bỏ, trở thành ma quỷ Ân Cửu Dạ... Thật sự rất đáng tiếc...
Trong lòng Mộc Tịch Bắc xiết chặt, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh từ đáy lòng đánh tới, mang theo đau lòng khó hiểu, nàng đột nhiên có chút hối hận, nói không rõ rốt cuộc là vì cái gì, chỉ là đột nhiên xuất hiện một cảm giác khiến trong lòng nàng cảm thấy thật lạnh.
" Ân Cửu Dạ, quên đi thôi. "
Mộc Tịch Bắc thở dài mở miệng, nếu như, nếu như kiếp trước người nàng gặp là Ân Cửu Dạ, thì tốt biết bao...
" Mộc Tịch Bắc, ngươi trốn không thoát đâu...."
Ân Cửu Dạ ngữ khí nhẹ nhàng, hơi có vẻ ôn nhu, nhưng Mộc Tịch Bắc lại biết những lời này là lời khẳng định.
Mộc Tịch Bắc tránh thoát giam cầm của hắn, đi về phía trước hai bước âm thanh lạnh lùng nói:
" Ân Cửu Dạ, ngươi đi đi, đừng ép ta."
Ân Cửu Dạ lại lấy tay kéo nàng trở về, hai tay nắm bả vai của nàng, ép buộc nàng đối mặt với mình, đầy mắt nghiêm túc, gào thét:
" Mộc Tịch Bắc, ngươi muốn cái gì, ta đều nguyện ý đoạt đến cho ngươi. "
Sau đó nhẹ nhàng bổ sung một câu, mang theo tia khẩn cầu:
" Không nên đuổi ta đi."
Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng cặp mắt đen nhánh kia, thấy được trong đó cố chấp cùng khẩn cầu mơ hồ có thể thấy được, vừa muốn mở miệng, Ân Cửu Dạ lại đặt một thanh kiếm nằm ngang ở trên cổ Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc không hề cử động, Ân Cửu Dạ lại giành nói, trong mắt mang theo điên cuồng hủy diệt hết thảy:
" Bằng không thì cùng chết đi."
Trái tim Mộc Tịch Bắc có chút rung động, Ân Cửu Dạ, cần gì phải vậy chứ?
Giọng nói Ân Cửu Dạ có chút trầm thấp, khiến cho người ta phân không ra hỉ nộ:
" Ta sẽ giúp ngươi diệt trừ An Nguyệt Hằng..."
Trong lòng Mộc Tịch Bắc giật mình, hắn dĩ nhiên đã nhìn ra, mặc dù hắn tiếp xúc với người ít lại càng ít, nhưng chỉ dựa vào cảm giác phán đoán ra thiện ác lại nhạy cảm như thế.
Cuối cùng, Mộc Tịch chỉ cúi xuống con ngươi, nhẹ nhàng nói một câu.
" Được. "
Ân Cửu Dạ ném kiếm trong tay, từ phía sau lưng ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc, thanh âm run lên nhè nhẹ mở miệng nói:
" Bắc Bắc, ta chỉ cần nàng, ta chỉ cần nàng...."
" Ừ. "
( Từ câu ừ của Bắc Bắc thì ta sẽ đổi cách xưng hô ha.)
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng đáp.
" Bắc Bắc, thứ nàng muốn, tất cả ta đều sẽ đoạt đến cho nàng...Không được rời khỏi ta. "
Ân Cửu Dạ lại mở miệng.
" Ừ. "
Mộc Tịch Bắc không biết phải nói cái gì, nếu như không thể ở cùng một chỗ, vậy thì cùng nhau xuống Địa ngục đi! Ân Cửu Dạ như vậy, khiến nàng không thể né tránh được.
" Nàng bảo ta giết hết người trong thiên hạ, ta sẽ giết hết người trong thiên hạ, nàng muốn ta không giết người, ta sẽ làm người tầm thường. Bắc Bắc, ta chỉ nghe lời nàng. "
Tiếng Ân Cửu Dạ thì thào, làm trái tim Mộc Tịch Bắc run rẩy thật mạnh.
Mộc Tịch Bắc rốt cục không trầm mặc nữa, mở miệng nói:
" Cho dù ta không yêu ngươi? "
Không có ai biết giờ khắc này Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ cái gì, là tính thử học yêu lại, cho mình thêm một cơ hội, hay là bởi vì Ân Cửu Dạ cố chấp, mà giả vờ cho có lệ.
Cánh tay Ân Cửu Dạ nắm chặt, ứng tiếng nói:
" Ừ."
Cho dù một năm nàng không yêu ta, ta còn có mười năm, cho dù mười năm nàng cũng không yêu ta, ta còn có cả đời, cho dù cả đời nàng cũng không yêu ta, nàng cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta.
" Được."
Mộc Tịch Bắc lại mở miệng, có lẽ nam nhân này có thể cho nàng thời gian ngắn ngủi dựa vào.
Ân Cửu Dạ ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc vào trong ngực, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, từ trên đai lưng Mộc Tịch Bắc lấy ra khối bạch ngọc mà ngày hôm nay An Nguyệt Hằng đã tặng cho nàng, bóp ở lòng bàn tay, trong giây lát đã hóa thành bột phấn.
Cứ việc Mộc Tịch Bắc ngụy trang vô cùng cao siêu, nhưng hắn vẫn nhìn ra được nàng không yêu hắn ta, hơn nữa còn rất hận hắn!
Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, thở dài, nhẹ nhàng ôm eo Ân Cửu Dạ.
Chú ý tới trên tay Mộc Tịch Bắc nhiều thêm một cái vòng tay, lông mày Ân Cửu Dạ lại nhíu lại, giơ tay muốn tháo nó xuống.
Mộc Tịch Bắc dường như nhìn ra ý đồ của hắn, nói:
" Không phải An Nguyệt Hằng tặng, là ta tự mua."
" Hả."
Lúc này Ân Cửu Dạ mới thu hồi ánh mắt, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, nhịn không được hôn một cái lên bờ môi phấn nộn hơi cong lên kia, nàng là của hắn rồi!
Mộc Tịch Bắc quay đầu đi, sắc mặt ửng đỏ, Ân Cửu Dạ cũng giống như thế, nhưng lại vui vô cùng.
Hình như Ân Cửu Dạ có chuyện gì đó cần xử lý, đợi đến khi Mộc Tịch Bắc đi ngủ, thì cũng rời đi.
Mà ngày hôm sau, Lão thái phi liền cao giọng phân phó mọi người chuẩn bị hành trang kỹ càng, nói là muốn đi Vạn Phật Tự ở lại mấy ngày, để cầu phúc cho nạn dân cùng dân chúng phải chịu tai hoạ chiến loạn.
Mộc Tịch Bắc sớm chuẩn bị tốt hành trang, chỉ còn chờ Lão thái phi mở miệng xuất phát.
Đương nhiên nàng cũng không quên hôm qua ở bên trong Điêu Lang Ngọc Thế nhìn thấy một màn kia, sau khi để Thanh Từ đi điều tra thì biết được, nam tử gầy yếu kia dĩ nhiên là con trai của Lưu tướng quân - Lưu Đống.
Lưu tướng quân chỉ là một Tướng quân không lớn không nhỏ, trong tay có một ít binh mã, chẳng qua cũng không nhiều, tuy nhiên Lưu gia lợi hại nhất ở chỗ, Lưu tướng quân này có thể đả kích được dân tộc du mục ở phương bắc, cực kì am hiểu cách đánh du mục.
Dân tộc du mục ở phương bắc luôn luôn xâm phạm Tây La, chỉ là phần lớn Tướng quân của Tây La lại thường thường thúc thủ vô sách, mà Lưu tướng quân này lại thường thường dẫn một ít nhân mã, có thể đánh đuổi kẻ xâm lược ra ngoài, khiến cho biên cảnh an bình.
Cho nên có thể nói là một Tướng quân trấn thủ biên cương, mà nay bắt đầu năm mới, những tộc người du mục này lại mở trận quy mô lớn cướp đoạt biên cảnh Tây La, quấy nhiễu làm dân chúng thống khổ không chịu nổi, thậm chí sinh linh đồ thán! Mà khác biệt với lúc trước chính là, lần này những tộc người du mục tựa hồ có ý định cử binh tấn công Tây La, Hoàng đế và Ngũ gia đều đồng ý tăng thêm một ít binh mã cho Lưu tướng quân, để ông ta đi chống đỡ ngoại địch.
Nên Lưu gia ở thời điểm này có vẻ rất quan trọng, vô luận là Hoàng đế hay là những thị tộc khác đều không dám chọc đến trên đầu Lưu gia, dù sao thì mặc kệ nội bộ ngươi tranh đấu như thế nào, một khi ngoại nhân đánh vào, đừng nói những quyền thế kia, ngay cả vàng bạc tài bảo cũng đều không phải của ngươi nữa.
Mộc Tịch Bắc ngưng mắt, nhưng việc hôm qua hết lần này tới lần khác lại liên lụy đến con trai của Lưu tướng quân, nàng cũng không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, Liễu Tri Thư rốt cuộc muốn làm gì? Lưu Đống này sao lại phối hợp với Liễu Tri Thư diễn ra một màn kịch như vậy, đến cùng là vì nguyên do gì?
" Ngũ tiểu thư, Lão thái phi gọi ngài đi đến phòng trước, có lẽ là muốn lên đường. "
Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo.
" Đi qua đây. "
Mộc Tịch Bắc nói xong thì cũng đứng lên.
Thanh Từ cùng theo Mộc Tịch Bắc đi tới phòng trước, chỉ thấy tất cả nữ quyến trong phủ đều đã ở đây, một đoàn người đội ngũ thật lớn, còn mang theo không ít nha hoàn bà tử, Lão thái phi còn mang theo một đội thị vệ, bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người trong phủ.
Ba chiếc xe ngựa, Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi cùng Mộc Tịch Hàm một chiếc, mà Liễu Chi Lan, Mộc Vãn Tình cùng Mộc Hải Dung một chiếc, còn lại một chiếc, chở mấy người di nương.
" Đây là xe ngựa phủ Thừa Tướng nha? Thật sự là khí phái! "
Không ít dân chúng vây xem nhìn thấy đội ngũ xa hoa như thế không khỏi mở miệng nói.
" Chỉ có bề ngoài khí phái thì làm được gì, bên trong nội bộ không biết là thế nào đâu?"
" Lời này nói thế nào...?"
" Ta nghe nói vị Mộc Tứ tiểu thư này đã sớm qua lại với con trai của Lưu tướng quân Lưu Đống, hai người đã sớm tư thông, Lưu Đống kia lại còn cất giữ cái yếm bên người Tứ tiểu thư nữa kìa."
" Ngươi nói thật sao?"
" Tất nhiên là thật...."
Trong xe ngựa, sắc mặt Lão thái phi càng ngày càng khó coi, những thứ ô ngôn uế ngữ này rốt cuộc từ đâu truyền ra! Bà không tin Mộc Tịch Hàm lại làm ra những chuyện này! Nhưng đây rốt cuộc là ai truyền ra.
Sắc mặt Mộc Tịch Hàm cũng có chút không tốt, nàng đây cơ hồ chưa bao giờ ra khỏi cửa Tướng phủ, sao lại bị người ta truyền thành cùng người tư thông?
Chỉ nghe ngoài cửa sổ lại có người mở miệng nói:
" Loại sự tình này cũng không chắc chắn như vậy đâu, cái yếm ấy không phải khắp nơi đều có bán à, chỉ cần tùy tiện thêu lên hai chữ ở phía trên, còn không phải nói là của người nào thì chính là của người đó... "
Có người vì Mộc Tịch Hàm mở miệng giải thích.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp mắt xuống, nàng đã an bài người ở trong phố xá tản ra loại thuyết pháp này, nghĩ đến sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Mộc Tịch Hàm, chỉ là nàng vẫn không hiểu Liễu Tri Thư muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn đem Mộc Tịch Hàm gả cho Lưu Đống? Cho nên mới thiết kế như vậy, khiến mọi người nói xấu quan hệ của hai người?
Nhưng nếu Mộc Tịch Hàm thật sự ở bên Lưu Đống, như vậy chẳng phải phủ Lưu tướng quân cũng có thể xem như nhất mạch với Mộc Chính Đức? Có binh quyền, thế lực phủ Thừa Tướng chẳng phải sẽ càng lớn hơn? Rốt cuộc Liễu gia có thể đạt được chỗ tốt gì?
Mộc Tịch Bắc mặc niệm ở trong lòng, Mộc Tịch Hàm, Lưu Đống, Mộc Tịch Hàm, Lưu Đống....
Nếu như Mộc Tịch Bắc đoán không lầm, chuyện cái yếm chỉ là một khúc nhạc dạo, đến Phật tự, còn có thể có chuyện phát sinh, chỉ là đến cùng là nhằm vào Mộc Tịch Hàm, hay là nhắm vào mình, chỉ còn chờ thương thảo!
Nếu như Mộc Tịch Bắc đoán không sai, công tử Lưu gia - Lưu Đống nhất định sẽ xuất hiện ở Phật tự, mà cháu trai lớn của Liễu Tri Thư - Liễu Vượng, sắp bị xử trảm, Liễu Tri Thư nhất định sẽ có hành động ở lao ngục bên kia, chẳng lẽ chỉ đơn giản là giương đông kích tây?
Không đúng không đúng, Mộc Tịch Bắc lắc lắc đầu, Liễu gia hận mình tận xương, vô luận là đối phó với Mộc Tịch Hàm hay là với mình, sự tình tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Thân môn, số lượng từ hôm nay ít hơn một chút, bữa tối hôm qua ta tự phục vụ, kết quả trở về phòng ngủ thượng thổ hạ tả, dạ dày đau đầu cũng đau. Khó chịu muốn chết... Lúc đầu muốn xin nghỉ, nhưng nhìn nhóm các ngươi nhắn lại thật sự là không muốn ăn quịt.... Cho nên tha thứ ta đi... Nhắn lại ta trễ một chút mới hồi phục...