Quyền Trượng

Quyển 5 - Chương 153

Thần quan cuối cùng vẫn bị kéo vào bồn tắm tràn ngập cánh hoa, từ đầu đến chân đều bị ăn đến sạch sẽ. Vốn thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục đến lúc này càng thêm mềm nhũn, khi rời khỏi phòng tắm chỉ có thể dựa vào Thân vương huyết tộc ôm đi.

“Sweetie, em đã nghe truyền thuyết về cô dâu Vampire chưa,”

“Không có, nghe tên thật giống những câu chuyện lừa gạt trẻ con.” Thần quan tóc bạch kim miễn cưỡng nói, đôi mắt khép hờ, xương cổt cả người giống như đã bị dần nát trong trận vận động kịch liệt vừa rồi.

“Đây là một truyền thuyết do nhân loại lưu truyền, Vampire sẽ chọn một thiếu nữ mà mình thích nhất trong nhân loại mang về, hút khô máu của nàng, biến các nàng thành cô dâu Vampire.”

“Vì sao rõ ràng là một câu chuyện kinh dị khi được anh kể lại liền giống như một đoạn tích lãng mạn,” Thần quan hơi nhướn mày, Vampire cực kỳ yêu vẻ mặt này của y, trực tiếp ép người lên giường trao một nụ hôn sâu, mãi đến khi thần quan thiếu chút nữa đã không thở nổi.

“Sweetie, ta thật muốn trực tiếp giam em trong pháo đài này, khiến em vĩnh viễn cũng không rời đi được chỉ có thể bị ta độc chiếm. Em cảm thấy đề nghị này thế nào?” Huyết tộc thân vương trong mắt lóe ra quang mang nguy hiểm, tựa hồ đang cân nhắc khả năng thực thi.

Thần quan tóc bạch kim hơi nhấc mi, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái liền đâm thủng lời nói dối này: “Đức ngài thân vương thân ái, thứ cho tôi nói thẳng, ngài không nỡ.”

Ansel nhìn tư thế thả lỏng của đối phương, trên thực tế cũng chỉ có ở trước mặt hắn Yannick mới có thể hoàn toàn thả lỏng như vậy, khi ở trước mặt người khác thần quan tóc bạch kim vĩnh viễn đều là ưu nhã không phạm sai lầm, cái nhận tri này khiến Ansel không khỏi sung sướng. Đương nhiên, Đức ngài thân vương tự động bỏ quên việc Yannick cũng sẽ thả lỏng như vậy trước mặt pháp sư tự bế, nếu một sự thật phiền não tạm thời không thể thay đổi, vậy thì cách tốt nhất chính là làm lơ nó đi.

“Đúng vậy, ta không nỡ.” Đức ngài thân vương ấn xuống một nụ hôn ngọt ngào. “Nếu như một trăm năm trước có người nói rằng ta sẽ thua trong tay một nhân loại, hơn nữa nhân loại đó còn là thần quan, như vậy ta nhất định sẽ cho rằng đối phương có bệnh.”

Thần quan hơi lộ ra một nụ cười, ngón tay kéo nhẹ vạt áo của người đàn ông trước mặt xuống, đôi môi rướn nhẹ hôn lên.

Có thể đoán được, một nụ hôn hời hợt như vậy rất nhanh đã lần nữa trở nên sâu sắc quấn quýt, thần quan tóc bạch kim khó được một lần chủ động khiến Thân vương huyết tộc càng thêm sung sướng. Kết quả là sự động chạm nhẹ nhàng rất nhanh đã trở thành mồi lửa cháy lan đồng cỏ, hai người trên giường triền miên va chạm, rên rỉ thở dốc lên rồi lại xuống từng cơn, mãi đến rất lâu sau mọi thứ mới bình thường trở lại.

“Ngày mai tôi muốn gặp nhóm người Daifield một chút, sau đó nhanh chóng trở về Giáo đình.” Cả thân thể và tinh thần của Yannick đều kiệt quệ, vết thương nặng chưa lành lại thêm miệt mài quá độ, hiện tại cả người y đều không còn khí lực, chỉ có thể để mặt người đàn ông này loay hoay ôm vào lòng.

“Ở nơi này không tốt sao, ta có thể bảo đảm sự an toàn của em.” Mặc dù biết là không có khả năng, bất quá Ansel vẫn đề nghị như vậy.

Có một tình nhân bận rộn quả thực không phải chuyện tốt gì! Thân vương huyết tộc thầm nghĩ, càng nghĩ càng ai oán.

“Nếu như tôi vẫn không quay về sẽ bị xem như đã tử vong, hơn nữa anh khẳng định không phải người thông tri cho Chris, anh ấy hẳn là rất lo lắng.”

Yannick cảm thấy tình huống trước mắt quả thực vô cùng phiền phức.

Alfonso VIII đã bị ma vật khống chế, Đế quốc Charlemagne tuyệt đối là một uy hiếp cực lớn, làm một trong những cường quốc mạnh nhất đại lục, nếu như Đế quốc Charlemagne tỏ ra không hợp tác trong Hội nghị liên minh, như vậy những quốc gia khác tuyệt đối cũng là lòng dạ đa đoan, liên minh nhân loại vĩnh viễn không thể vững chắc. Chỉ cần Alfonso VIII còn tồn tại một ngày, hắn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp phá hỏng sự đoàn kết nội bộ của nhân loại.

Muốn vạch trần thân phận của Alfonso VIII không phải chuyện dễ dàng, sau khi trải qua sự kiện ám sát này, Alfonso VIII tuyệt đối đã sớm bày ra phòng bị, muốn tìm một cơ hội đến gần Hoàng đế thậm chí là dùng dược tề thử ma vật trên người đối phương là một chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí có lẽ còn gian nan hơn ám sát Giáo Hoàng.

Y có lẽ nên trở về Tòa thánh báo cáo rõ chuyện này cho Vatican Ridge, sau đó chờ đối phương quyết định?

Lúc này thần quan còn không biết chuyện Vatican Ridge đang bị Gustav uy hiếp, thế nhưng y cảm thấy cho dù Vatican Ridge đứng ra phỏng chừng cũng không có cách gì tốt. Bởi vì trước giờ quan hệ giữa Giáo đình và Alfonso VIII vẫn luôn không hòa thuận, nếu làm ra gì đó trái lại dễ khiến người ta hiểu lầm.

Hoặc giả, y có thể tìm Pháp Thánh Simon giúp đỡ?

Suy nghĩ một hồi ý nghĩ đã bay đến tận nơi nào, Ansel nhìn bộ dạng rõ ràng không yên lòng của y thì vô cùng bất mãn kéo cằm thần quan sang đối diện với mình, mắt nhìn thẳng mắt.

“Sweetie, có ta ở bên cạnh mà em còn muốn nghĩ đến người đàn ông khác sao?”

Khóe miệng Yannick giật lên: “Tôi chỉ đang nghĩ về Alfonso VIII…”

Ansel: “Hắn hại em bị thương nặng như vậy, em cảm thấy ta có nên đi giết hắn không?”

Yannick nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi không hy vọng anh dấn thân vào nguy hiểm.”

Thân vương huyết tộc không khỏi nhướn mày, tuy rằng lời này khiến hắn rất cảm động, thế nhưng là một người đàn ông, y nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. “Sweetie, ta không cảm thấy một nhân loại sẽ khó đối phó hơn cả Walter.”

Yannick: “Tôi tuyệt đối tin tưởng anh có thể giết chết Alfonso VIII, chỉ là nếu như không thể công khai vạch trần thân phận ma vật của đối phương mà trực tiếp ám sát, như vậy thế cục của Đế quốc Charlemagne chỉ có thể càng thêm hỗn loạn.”

Người đàn ông thông minh tuyệt đỉnh này chỉ cần thoáng nghe một chút ý tứ liền có thể hiểu rõ toàn bộ.

Nếu Alfonso VIII đột tử, tuy rằng hắn có người thừa kế chính thống là vương tử George, thế nhưng vương tử George hiện tại cũng chưa được sắc phong làm Thái tử, con riêng của Alfonso VIII cũng không ít, đừng nói đến trong bụng của tân sủng Lily còn đang mang một đứa. Giả sử có người ôm dã tâm nhân cơ hội này mưu cầu chỗ tốt, khiến cả Đế quốc loạn hết cả lên, như vậy hoàn toàn không có ích lợi gì cho trận doanh nhân loại.

Vừa nghĩ đến đây, Thân vương huyết tộc cười khẽ một tiếng: “Em muốn công khai vạch trần thân phận ma vật của hắn, chuyện này không phải dễ, khi em dùng ma pháp dược tề lừa Alexander lộ ra gương mặt thật Alfonso VIII cũng có mặt, vậy nên hắn nhất định sẽ đề phòng.”

“Đúng vậy!” Yannick cũng có chút phiền não, y xoa nhẹ cái trán, “Nhưng tôi không có biện pháp nào, mặc kệ là người hay việc dù sao cũng phải có nhược điểm.”

Ansel: “Ma vật kia hẳn sẽ rất coi trọng lớp da Hoàng đế của mình, đây cũng có thể xem như một nhược điểm.”

Yannick mở to mắt, coi trọng thân phận Hoàng đế, sẽ làm rất nhiều việc bảo đảm thân phận của mình không bị vạch trần, nói như vậy….

Thần quan trong lòng sáng ngời, chậm rãi lộ ra nụ cười: “Tôi biết rồi.”

Ansel hôn y một chút: “Em biết chuyện gì?”

Yannick: “Cám ơn anh đã nhắc nhở tôi, khiến tôi nghĩ đến một người rất thích hợp.”

Ansel nhướn mày: “Vậy em muốn cảm ơn tôi như thế nào?”

Thần quan vuốt tay, vẻ mặt vô tội ám chỉ: “Tôi kiệt sức rồi.”

“Không sao cả, ta có.”

Thân vương huyết tộc cười nhẹ, lần nữa xoay người đè lên cơ thể thần quan, đem toàn bộ lời kháng nghị tiếp theo của y đều chặn lại.



“Ta có thể đồng ý thoái vị.”

Lúc Vatican Ridge nói ra lời này vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thế nhưng nội dung trong ngôn ngữ của y lại đủ để nhấc lên một cơn lốc không nhỏ.

Gustav nghe được lời này cũng không lộ ra bất kỳ vẻ đắc ý nào, thậm chí ngay cả lông mi cũng không thèm lay động, bởi vì hắn tin rằng qua cuộc nói chuyện lần trước, chỉ cần Vatican Ridge không phải ngốc đến không thuốc chữa thì sớm muộn cũng sẽ thỏa hiệp.

“Tốt, anh bạn trẻ, ta cảm thấy anh thông minh hơn lão Giáo Hoàng rất nhiều.”

“Thế nhưng ta có một điều kiện.” Vatican Ridge nói.

“Nói nghe một chút.”

“Ta yêu cầu lời hứa này phải được thực hiện bằng trình tự hợp pháp. Nói cách khác, tân Giáo Hoàng phải được lựa chọn bằng phiếu bầu của mười hai vị Hồng y giáo chủ, tất cả phải để lại cho bọn họ quy định.”

Sau khi Vatican Ridge kết thừa ngôi vị Giáo Hoàng, mười hai ghế Hồng y giáo chủ lại trống một vị trí, sau đó do người của Gustav, vị thần quan Angus có biệt hiệu “Ngón tay ngọc bích” lên ngồi thay thế.

Về mối quan hệ ám muội giữa Gustav và Angus, Tòa thánh trung ương hầu như không có ai không biết, hơn nữa đối với việc một thần quan cao giai vượt cấp trở thành Hồng y giáo chủ vốn đã không phù hợp quy chế. Thế nhưng khi đó Vatican Ridge vừa lên làm Giáo Hoàng, Gustav không nhảy ra phản đối cũng đã là một loại thỏa hiệp, dưới tình huống như vậy, cựu Giáo Hoàng và Vatican Ridge đều cam tâm tình nguyện bỏ ra một ngôi vị Giáo chủ đến trấn an Gustav. Đây cũng chính là lý do Angus có thể tấn thăng Hồng y.

Vậy nên, dưới lưu trình ‘hợp lý’ mà mọi người đều hiểu, Angus vô cùng thuận lợi trở thành một trong mười hai vị Hồng y giáo chủ.

Do đó trong hàng ngũ Hồng y giáo chủ hiện tại, trừ bỏ những người thuộc phái trung lập, nhóm trung thành cùng Vatican Ridge chỉ chiếm ưu thế yếu ớt. bất quá Vatican Ridge là Giáo Hoàng, loại thân phận này đã là một loại ưu thế có thể đè ép Gustav, vậy nên cái ghế Hồng y này của Angus cũng coi như một loại cân bằng chính trị. Dù sao nếu Giáo Hoàng đảng quá mạnh mẽ, như vậy hội nghị Hồng y cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, các Hồng y giáo chủ đều trở thành con rối, ai cũng không hy vọng cục diện như thế xuất hiện.

Lúc này Vatican Ridge lại nhắc tới trình tự hợp pháp, Gustav liền hiểu đối phương đã có chủ ý, hắn không tiếng động cười nhạt, ngữ điệu đùa cợt: “Ngài Vatican Ridge, lẽ nào ngài còn muốn ủng lập kẻ khác làm Giáo Hoàng sao?”

Vatican Ridge vẫn bình tĩnh như trước: “Đáp ứng yêu cầu thoái vị của ngài đã là giới hạn mà ta có thể làm được, thế nhưng ta cũng không hứa hẹn sẽ ủng hộ ngài ngồi lên ghế Giáo Hoàng. Nếu như ta không còn là Giáo Hoàng, tất cả uy hiếp của ngài đối với ta đều không còn tác dụng, ta tin rằng ngài cũng hiểu rõ điểm này. Cho dù ta ủng hộ người khác làm Giáo Hoàng, chỉ cần kẻ đó có thể đạt được sự đồng ý của hơn phân nửa Hồng y giáo chủ, như vậy cũng nói rõ y có đủ thực lực. Ngài sợ sao?”

Gustav cười nhạt, không chút khách khí nào vạch trần: “Loại thủ đoạn ngu dốt hèn nạ này sẽ không lừa được ai cả! Cho dù ngươi muốn nâng đỡ một con rối lên ngôi, bất quá ngoại trừ ta và ngươi còn ai có thể khiến đám người Henri thay đổi chủ ý chứ! Nhất là sau khi ngươi đã thoái vị, ngươi cho rằng bọn họ sẽ ủng hộ một kẻ mà Giáo Hoàng thất thế muốn nâng đỡ?”

Henri trong miệng hắn chính là một kẻ điển hình thuộc phái trung lập, phương châm là ‘Ngã theo chiều gió mới có thể sống càng lâu’, trước giờ chỉ cần bên nào gió lớn liền ngã về bên ấy.

Vatican Ridge: “Những việc này không cần ngài phí tâm, Hồng y Gustav, nếu ta đã chuẩn bị thoái vị, ta cũng hy vọng ngài có thể suy nghĩ vì tương lai của Giáo đình, để sự công bằng dẫn đường hết thảy.”

“Công bằng?” Gustav giống như vừa nghe được một trò cười lớn, “Làm môn đồ của lão Giáo Hoàng, ngươi còn đủ liêm sỉ nhắc đến hai chữ công bằng này? Thành thật mà nói, Vatican Ridge, ta còn rất đồng tình với ngươi! Lão Giáo Hoàng vốn chỉ muốn tốt cho ngươi, hoàn toàn không nghĩ rằng hắn lại thay ngươi chế tạo một phiền phức lớn như vậy!”

Gương mặt không chút gợn sóng của Vatican Ridge phảng phất giống như y không nghe được lời trào phúng nào, Gustav thấy thế cũng cảm thấy không thú vị.

“Như vậy khi nào chúng ta có thể cử hành hội nghị Hồng y? Ta không có quá nhiều kiên nhẫn.”

“Hồng y Hill bị mưu sát, hiện tại chưa rõ sống chết, chúng ta chờ y trở về.” Vatican Ridge nói.

Gustav nhíu mày, rất bất mãn với câu trả lời này. “Không được, nếu như y cứ không trở về, lẽ nào chúng ta vẫn kéo dài như vậy?”

Vatican Ridge rốt cục cũng nhấc mí mắt lên một cái: “Một Hồng y giáo chủ vắng mặt rất có khả năng dẫn đến kết quả không công bằng, cũng không phù hợp quy tắc.”

Gustav cười nhạt: “Ba ngày, ta tối đa chỉ chờ ba ngày. Ba ngày sau nếu Yannick Hill vẫn không xuất hiện hội nghị vẫn sẽ cử hành theo lẽ thường, bằng không ta sẽ đem mọi chuyện công khai ra. Đến lúc đó cho dù thiếu một Hồng y giáo chủ cũng không tránh được việc lần nữa tuyển định Giáo Hoàng, tin rằng ngài cũng không hy vọng danh dự của lão Giáo Hoàng bị mất sạch!”

Dứt lời cũng không chờ Vatican Ridge hồi đáp, Gustav trực tiếp đứng dậy rời đi.

Nếu như có thể, Vatican Ridge thực sự rất muốn ném thẳng một trớ chú vào bóng lưng rời đi của Gustav, tiễn hắn trực tiếp đi gặp Quang Minh nữ thần, thế nhưng y lại không thể làm vậy, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người nọ rời khỏi.

Gustav mỗi bước đều ép người, thế nhưng y lại bị nắm lấy khuyết điểm không thể giãy dụa.

Oán cựu Giáo Hoàng cũng tốt, hận không thể đem Gustav lột da lóc thịt cũng tốt… những ý nghĩ này áp dụng vào thực tế đều là vô bổ, Vatican Ridge dù sao cũng là một chính khách thành thục, y rất nhanh liền vứt bỏ những tâm tình cá nhân này, tự hỏi phương hướng tương lai.

Không thể nghi ngờ, địa vị Giáo Hoàng của hắn là không giữ được, Vatican Ridge đương nhiên vô cùng lưu luyến, thế nhưng so với triệt để thân bại danh liệt, y biết rõ mình nên lựa chọn thứ gì.

Đã là như vậy, sau khi rời khỏi vị trí Giáo Hoàng, y phải bảo đảm mình có thể lưu giữ nguyên vẹn lợi ích, nói ví dụ như cái ghế Hồng y giáo chủ, thậm chí là lý niệm chính trị của mình cũng phải tiếp tục được quán triệt đi xuống.

Nếu như kẻ chỉ biết ích lợi làm đầu như Gustav thành công ngồi lên ngai vị Giáo Hoàng, Vatican Ridge ngay cả nghĩ cũng không cần đã có thể mườn tượng ra được tình huống tương lai. Gã nhất định sẽ trực tiếp tham gia Hội nghị liên minh đại lục lần ba, sau đó thuyết phục những quý tộc kia đẩy Giáo đình lên vị trí thống lĩnh trận doanh nhân loại mà chính gã cũng sẽ trở thành thống suất liên minh. Đương nhiên, nếu như ma vật còn nguyện ý thông đồng với Gustav như đã thông đồng cùng cựu Giáo Hoàng, nói không chừng gã cũng có thể suy tính một chút.

Vậy nên bất kể là vì bản thân hay vì Giáo đình, Vatican Ridge cũng tuyệt đối không muốn để người nọ leo lên bảo tọa Giáo Hoàng.

Thế nhưng muốn ngăn cản Gustav liền phải nâng đỡ một người có địa vị không sai biệt lắm với gã. Cho dù người kia không có căn cơ dày nặng như Gustav, ít nhất trên một phương diện nào đó không thể rơi xuống hạ phong, lại thêm sự ủng hộ của y… nói không chừng sẽ có phần thắng.

Vatican Ridge duyệt qua một lần những cái tên trong đầu, không khỏi cảm thấy phiền chán.

Không phải không có người đủ can đảm đối nghịch với Gustav, thế nhưng kẻ có thể không bị khí thế của gã áp đảo hầu như lác đác không có mấy. Xa không nói, chỉ nhìn lần hội nghị trước là biết, Hogan vừa nhảy ra ngăn cản lập tức liền bị Gustav ném vào vách tường, quả thực quá mất mặt. Hogan cố nhiên là đứng về phía Vatican Ridge, thế nhưng không cần người khác nói y cũng hiểu, người này tuyệt đối không thích hợp làm Giáo Hoàng.

Kỳ thực nói đến cùng, nhân tuyển thích hợp không phải không có, chỉ là hiện tại người kia còn không biết sống chết thế nào.

Vừa nghĩ đến dây Vatican Ridge càng thêm đau đầu.

Tang lễ của cựu Giáo Hoàng thậm chí còn chưa cử hành, bởi vì nghi thức tang ma còn chưa chuẩn bị thỏa đáng, quan tài của ngài còn được đặt trong thần điện. Tuy rằng ngài đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, nghiêm trọng nhất là cấu kết cùng ma vật, ngay cả Vatican Ridge là môn đồ của ngài cũng cảm thấy mình không còn cách nào biện giải thay đạo sư. Bất quá cho dù như vậy, cựu Giáo Hoàng đã chết, hơn nữa những việc kia cũng không thể công khai ra ngoài bằng không thứ bị ảnh hưởng không chỉ là danh dự cá nhân của cựu Giáo Hoàng mà còn là uy vọng nghìn năm của Giáo đình, vậy nên Vatican Ridge cũng chỉ có thể nhắm mũi nhận lấy.

Chỉ là, những vấn đề cựu Giáo Hoàng một tay tạo thành…

Ôi chao.

Lúc này, cửa bị gõ hai tiếng, thần quan hầu cận bước vào.

“Bệ hạ, Giáo chủ Đế quốc Garde, Đức ngài Daifield cầu kiến.”

Daifield, chính là Daifield đã mất tích cùng Yannick?

Vatican Ridge mừng rỡ, “Mau mời ngài ấy vào.”

Trải qua quá trình tĩnh dưỡng ở pháo đài Huyết tộc, Daifield đã triệt để khôi phục, y đi theo thần quan hầu cận tiến vào, đợi Vatican Ridge vẫy lui đối phương liền không hề chần chờ, lập tức đem tất cả những việc bọn họ đã trải qua tại Đế quốc Charlemagne, từ đầu tới cuối hoàn chỉnh báo lại một lần.

Đương nhiên, về phần cuối cùng bọn họ làm sao được cứu vớt Daifield chỉ hời hợt mang qua, viện cớ đã được bạn cũ của Đức ngài Hill giúp đỡ. Vatican Ridge quả nhiên cũng không hỏi nhiều, y biết quan hệ của Yannick và Nhiếp chính vương Đế quốc Garde rất tốt, liền cho rằng là người nọ kịp thời cứu viện.

Mà khiến Vatican Ridge càng thêm cảnh giác chính là sự kiện mưu sát vừa rồi, Daifield chỉ nói chuyện Lily là ma vật, hoàn toàn không nhắc đến Alfonso VIII, dù sao tất cả chỉ là do bọn họ hoài nghi, hơn nữa nếu kể ra sẽ không còn tính khách quan đáng kể.

Thế nhưng Vatican Ridge là một người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh đã đem mọi chuyện chải vuốt xong, đồng thời cũng liên tưởng lên người của Alfonso VIII.

Sự việc phát triển đến nông nỗi này thật sự khiến y vô cùng khiếp sợ.