Quyền Thần

Chương 592: Cửu thiếu gia nhục nhã

Cửu công tử thảm hại vô cùng, nhìn Hàn Mạc, nói:

-Các hạ… các hạ là ai? Ta… không… tại hạ xưa nay đã đắc tội gì sao?

Hàn Mạc cười ha hả:

-Cẩu công tử, ngươi ở bờ sông Lưu Tinh coi như là nhân vật số 1. Chính ở kinh thành cũng có chút tên tuổi. Ngày thường thấy ngươi diễu võ dương oai, bản công tử cũng muốn gặp. Hôm nay chứng kiến ngươi không chịu nổi một kích, đúng là khiến bản công tử thất vọng lắm a.

Cửu công tử vẻ mặt rất đau đớn, đầu của gã bị Diêu Tĩnh dùng ấm trà đập vào, máu tươi chảy tràn xuống trán.

-Đại ca dơ cao đánh khẽ… chứ là ta … phải tay ta… ta cho ngươi tiêu đời luôn…

ư

-Không được!

Hàn Mạc lắc đầu:

-Hôm nay đến đây, bản công tử muốn gặp Tiêu Minh Đường, ngươi hãy cho người kêu hắn lại đây, bảo hắn đón ngươi về, nếu không, ngươi không ra khỏi cánh cửa này đâu.

Cửu công tử nghe vậy, hỏi:

-Ngươi… ngươi muốn tìm Tiêu lão đại?

Tiêu Minh Đường giữa những tiểu tử đồng lứa ở Tiêu gia tuổi không lớn nhất nhưng thân phận lại cao nhất, là cháu ruột trực hệ của Tiêu thái sư, cho nên người trong họ mà cùng vai đều gọi gã là Tiêu lão đại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Dần từ giữa sáu công tử tiến lên nói:

-Đại ca, có một tên trước cửa chạy đi rồi, chắc là đã đi thông báo cho Tiêu Minh Đường.

Trong số sáu công tử này, Trần Dần là ban sai duy nhất của bộ Binh, là một trong hai Chủ sự của Chức phương ti. Trần Dân còn là kiêm nhiệm chức Thư lệnh lại của Chức phương ti bộ Binh, là một nơi nhiều ban sai thủ hạ, so với cha cũng chỉ là thấp hơn hai cấp bậc mà thôi …

4 ti của bộ Binh, bao gồm Bộ binh ti, Chức phương ti, Giá bộ ti và Khố bộ ti.

Chức trách của Chức phương ti là vẽ phác thảo bản đồ chiến lược, định ra kế hoạch chiến lược, có thể nói là một bộ phận cực kỳ trọng yếu của bộ Binh. Đây là nha môn quan viên ban sai hàng đầu, đều là những người thông thạo binh thư, am tường địa lý, đều là hạng anh tài ưu tú cả.

Cha con Trần Dần đều làm ở Chức phương ti, mà Trần Dần tuổi còn trẻ đã có thể đảm nhiệm Chức phương ti Thư lệnh lại, cũng là một chuyện lạ được mọi người ở bộ Binh ca tụng, đủ để chứng minh Trần Dần cũng là một tráng niên ưu tú.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Được. Chính là muốn chờ hắn đến.

Trần Dần ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:

-Đại ca, chúng ta hôm nay đến đây mang theo không nhiều người. Tiêu Minh Đường nếu đến, người sẽ không ít. Lúc đó đối phương người đông thế mạnh, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp rắc rối to. Hay là… chúng ta đi gọi thêm người?

Nói cho cùng, hôm nay đến bờ sông gây rối, Hàn Mạc chính là muốn làm lớn chuyện, khiến mình có thể lập nên một vòng tròn uy vọng bao quanh. Cho nên cố ý trầm ngâm một chút, nhìn đám người Diêu Tĩnh.

Diêu Tĩnh thống khoái kêu người hầu, nói:

-Về phủ gọi thêm người lại đây. Sau đó đi tìm Bình thiếu gia, Lô thiếu gia, nói ta cần hỗ trợ, bảo bọn họ dẫn người lại đây.

Diêu Tĩnh nói xong. Trần Dần và mấy vị công tử cũng sai người hầu đi tìm thêm người, tất cả mọi người đều biết chuyện hôm nay mới bắt đầu. Tiêu Minh Đường một khi nghe tin, chắc chắc sẽ kéo bè đảng lại trả thù. Đã biết thì cũng nên có sự chuẩn bị đối phó, nếu không sẽ dính đòn.

Sáu người bọn họ ở kinh thành đều có bằng hữu giao hảo, không chỉ kêu người trong phủ lại mà còn tìm thêm bạn bè, đều là con dòng cháu giống ở trong kinh.

Mặt trời chưa lặn, chân trời sáng rực. Trận đánh này, chỉ còn là chờ đợi Tiêu Minh Đường kéo người đến nữa thôi.

Trong kinh, đệ tử quan lại ẩu đả nhau đã thành cơm bữa, nhiều không kể xiết. Nhưng dám đối đầu với Tiêu Minh Đường thì không có mấy người. Hiện giờ có Hàn Mạc dẫn đầu, mọi người nếu có lo lắng, cũng nhanh chóng dập tắt, lấy lại tinh thần nô nức một hồi.

Bọn họ tất nhiên là nghĩ có thể dựa theo thế của Hàn Mạc, trút bớt tức giận trong lòng. Nhưng lần này, Hàn Mạc còn đem đến cơ hội được thể hiện nhuệ khí tuổi trẻ của con nhà binh, dám đương đầu với Tiêu Minh Đường.

Cửu công tử nghe Diêu Tĩnh sai người tìm cứu viện, lập tức kinh hãi vô cùng. Dám đối địch Tiêu Minh Đường, đám người này có phải là muốn tìm chỗ chết không? Công tử áo trắng tuấn tú kia, rốt cuộc là ai, lai lịch như thế nào mà lá gan lớn đến thế?

Kho nhóm người hầu rời khỏi, Hàn Mạc mới cười nói:

-Tiêu Minh Đường triệu tập người lại đây, chắc sẽ phải đợi đấy. Chúng ta muốn không nhàm chán, chi bằng khiến Cửu công tử biểu diễn một ít tiết mục?

Diêu Tĩnh mọi người đều đã biết, Hàn đại ca tuy rằng thanh tú nhã nhặn, nhưng khi làm việc lại có chút tàn nhẫn. Biết Hàn Mạc muốn sửa trị Cửu thiếu gia đến cùng, một đám cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Cửu thiếu gia.

Cửu thiếu gia nổi cả da gà, biết mấy tên này không có ý tốt, cả người rét run. Cũng muốn cười cầu hòa, chỉ tiếc mặt mũi bầm dập, vừa nhếch mép lên đã thấy đau đớn cực kỳ, cho nên nụ cười chưa kịp nở, đã vội co rúm lại, trông vô cùng khó coi. Nếu có cái gương mà soi vào, e rằng đại công tử xấu hổ thà chết đi còn hơn.

-Lúc này, nếu lên nằm trên nóc nhà, chắc là sẽ có nhiều người thấy được phong độ của Cửu công tử đấy.

Hàn Mạc vuốt cằm cười nói, nhìn về phía phụ nhân đang trốn ở góc tường, hỏi:

-Nơi này có nóc nhà không?

Phụ nhân kia không dám quay đầu lại, cũng không biết là hỏi nàng. Liền có một công tử đi lên dẫn nàng đưa đến bên cạnh Hàn Mạc.

Phụ nhân dung mạo thướt tha này khép nép lo sợ, trước mặt đám người đánh Cửu công tử càng sợ hãi. Thật sự không đoán ra là thiếu gia nhà ai mà lá gan to như vậy.

-Nàng là chủ nhân nơi này?

-Đúng!

Thiếu phụ bộ dáng thướt tha vội đáp:

-Thần thiếp là Kim Lan Hoa.

-Tìm cây thang, Cửu thiếu gia muốn lên nóc nhà ngắm cảnh.

Hàn Mạc thản nhiên nói, với tay sang mâm trái cây bên cạnh, hái một quả nho bỏ vào miệng. Hoa quả ở Lưu Phương Các đúng là loại hảo hạng, ánh mắt lại soi về phía Cửu công tử:

-Cẩu công tử, không phải là ngươi vẫn thích phe phẩy cái quạt tiêu sái tự tại hay sao? Được! Bản công tử hôm nay cho ngươi thỏa mãn.

Chiều dần buông, ánh mặt trời vẫn còn le lói sáng. Bên bờ sông Lưu Tinh, mọi người được chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ quái dị.

Ở trên Lưu Phương Các, trên nóc nhà, một bóng người quần áo rách tươm tóc tai rũ rượi đứng thẳng tắp trên đỉnh nóc nhà, tay phải cầm quạt, không ngừng quạt lấy quạt để.

Dưới bóng chiều tà, bóng dáng đó trông rất khôi hài.

Người tinh mắt thì đúng là kinh ngạc tột cùng, khi nhận ra, đứng trên nóc nhà không ngừng phe phẩy quạt, chính là Cửu công tử ngày thường diễu võ dương oai ở bờ sông Lưu Tinh này.

Nhìn cảnh tượng này, ai nấy đều ngầm tán thưởng, thậm chí có chút hứng khởi. Nếu là họa sĩ, thì đã có thể vẽ ra trên giấy bức tranh kỳ thú. Nếu là thi sĩ, cũng đã có thể coi đây là đề, mà bắt đầu ngâm ngợi.

Nhưng mà điều lạ lùng là, một nhân vật ngông cuồng như thế, hôm nay đã bị ai ra tay sửa trị?

Ở trên lầu hai Lưu Phương Các có một lỗ hổng. Cửu công tử là đi từ lổ hổng này leo qua cây thang mà lên. Đám người Hàn Mạc ở lầu hai không ngừng vỗ tay, cùng chờ Tiêu Minh Đường dẫn người lại.

Diêu Tĩnh giọng rất vang, hướng về phía lỗ hổng kia quát lớn:

-Mau quạt đi, nếu ngừng tay, ta sẽ đá ngươi bay từ nóc nhà xuống đất đấy.

Mặt trời lặn. Mười dặm bờ sông Lưu Tinh đã đỏ đèn dầu, xa xa nhấp nháy sáng. Đây mới là thời điểm người ngựa nườm nượp đến tìm thú vui. Lưu Tinh Hà về đêm mới bộc lộ hết sự phồn hoa của nó.

Kim Lan Hoa đã sai bọn tiểu nhị lên thu dọn lầu hai, dâng lên rượu và hoa quả mới.

Tuy không biết Hàn Mạc là ai nhưng Kim Lan Hoa cũng biết vài người trong nhóm Diêu Tĩnh. Những người này có giao du với Lục Tông Hiên, nên từng ghé đến Lưu Phương Các tiêu khiển.

Nàng cũng là người hiểu biết sâu rộng, trong lòng cũng mơ hồ đoán, đám người Diêu Tĩnh hôm nay động thủ với Cửu công tử, nguyên nhân chắc chắn là vì có vị công tử áo trắng này làm chỗ dựa.

Không hề nghi ngờ, vị công tử này không phải là người bình thường, cho nên Kim Lan Hoa ở bên tươi cười, kể về những ngày Cửu công tử hống hách, nước mắt như mưa ướt cả khăn tay.

Mười hai ca kỹ chứng kiến cảnh ẩu đả vẫn còn run rẩy sợ hãi. Hàn Mạc liền cho các nàng về phòng nghỉ ngơi, trấn tĩnh tinh thần.

Hàn Mạc cũng biết. Kinh thành rộng lớn, tin tức đến tai Tiêu Minh Đường, đợi gã dẫn người lại đây cũng phải mất khá lâu. Dẫu sao, đây sẽ là một trận đấu sinh tử.

-Đại ca, đại ca tới xem!

Một người đứng gần cửa sổ nhíu mày lại, hướng Hàn Mạc kêu lên:

-Người đến rồi!

Hàn Mạc đứng dậy, chắp tay sau lưng đi ra cửa sổ. Chỉ thấy trên bãi đất trống trước cửa lớn Lưu Phương Các, đã có ba bốn chục người tụ tập, trong tay đều cầm theo trường côn, hoặc ngồi hoặc đứng, cũng không bước vào Lưu Phương Các.

-Không phải là người của các đệ sao?

Hàn Mạc hỏi.

Trần Dần lắc đầu, chỉ vào vài người nói:

-Đệ có biết vài tên trong đó. Bọn này hay đi cùng Tiêu Minh Đường. Có lẽ đã nghe được tin, chưa động thủ là còn chờ Tiêu Minh Đường đến.

Diêu Tĩnh ở bên cười lạnh:

-Mấy tên ranh con ở thành Nam suốt ngày chơi bời lêu lổng bắt nạt kẻ yếu. Tiêu Minh Đường uy hiếp lầu tử này, chúng ta lại đánh Cửu công tử, bọn chúng nghe tin chắc là muốn lấy lòng Tiêu Minh Đường mới kéo nhau đến đây.

-Tiêu Minh Đường đúng là quan hệ cũng rộng a.

Hàn Mạc mỉm cười.

-Trong kinh không có mấy ai dám động người của hắn.

Trần Dần nói:

-Hôm nay chúng ta đánh Cửu công tử, chẳng khác nào đánh vào mặt hắn. Tiêu Minh Đường có cừu tất báo, tất nhiên sẽ đến đây rửa hận. Hơn nữa, sẽ chú tâm gọi thật đông lâu la, phô trương thanh thế.

Hàn Mạc cười ha hả:

-Càng đông càng tốt. Tiêu Minh Đường chẳng phải là có quan hệ rộng sao? Hôm nay chúng ta ở đây đợi hắn đến, phải giáo huấn hắn một phen, khiến hắn mất hết sĩ diện, sau này ở kinh thành cũng không dám hung hăng phách lối.

Hàn Mạc vừa dứt lời, mọi người càng thêm phấn chấn.