Quyền Thần

Chương 591: Ẩu đả trong Lưu Phương Các

Công tử áo tím khẽ đảo mắt, nói:

- Nơi này lão tử làm chủ, nói không tiếp khách là không tiếp khách, còn không mau cút đi?

Dường như nhớ ra điều gì, nhíu mày nói:

-Các người là bằng cách mẹ nào vào được đây?

- Đi vào!

Hàn Mạc cười nói:

- Còn có thể thế nào đi vào nữa?

Lúc này có một gã giật mình, hình như nghĩ ra điều gì, chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, cả kinh nói:

- Cửu công tử, lão hắc, bọn họ… bị đánh!

Lời này vừa nói ra, bọn thủ hạ của công tử áo tím Cửu công tử lập tức phẫn nộ. Cửu công tử cũng là có chút không ngờ, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc nói:

- Là các ngươi động thủ?

- Chẳng trách được bọn ta, bọn chúng không cho vào, cho nên phải động thủ thôi!

Hàn Mạc mỉm cười nói.

Tay Cửu công tử run lên, thu quạt về, dùng quạt chỉ vào Hàn Mạc cả giận nói:

-Bọn mi là ai? Có biết bọn ta là ai không?

Gã đương nhiên cũng không biết Hàn Mạc, thực tế người biết Hàn Mạc rất nhiều nhưng người gặp qua hắn lại rất ít.

Lúc này Diêu Tĩnh đúng là nhanh nhẹn khác thường, kéo một cái ghế ở bên cạnh lại, đặt sau Hàn Mạc. Hàn Mạc nhìn thấy, chỉ cảm thấy Diêu Tĩnh quả nhiên biết lựa chỗ mà hành động, đĩnh đạc ngồi xuông ghế, bên cạnh cũng có một huynh đệ nhanh nhẹn đứng lên, bưng lại một mâm trái cây, Hàn Mạc cười ha hả, hái một quả nho bỏ vào miệng.

Cái này gọi là trận thế, trước tiên phải ở thế thượng phong chế ngự đối phương.

Bên này Hàn Mạc hành động, lập tức lại chọc giận người bên Cửu công tử, chẳng qua nhìn thấy bên này Hàn Mạc nguời đông thế mạnh, so với mình thì hơn vài người, nhất thời cũng không vội vã động thủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

- Ta đương nhiên biết ngươi là ai!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ngươi là con trai của Thái Thường Tự Thiếu Khanh, một chi nhánh của Tiêu tộc. Tuy rằng không biết thứ tự của ngươi thế nào, nhưng bởi vì người Tiêu gia, người của ngươi, cũng đều gọi ngươi một câu cẩu thiếu gia… Ồ, là Cửu thiếu gia!

Cửu công tử sắc mặt lạnh tanh:

- Đều biết lão tử ta là ai, còn dám đến đây gây rối?

Hàn Mạc cười ha hả, buông tay:

- Có gì không dám? Ngay cả Tiêu Minh Đường bản công tử cũng không coi ra gì, ngươi là cái thứ gì chứ? Tiêu Minh Đương thấy rằng việc kinh doanh ở đây tốt, muốn bỏ tiền mua cầm lâu, đáng tiếc Lục Tông Hiên không đồng ý. Tiêu Minh Đường liền phái các ngươi mỗi ngày đến đây gây rối, chính là muốn Lục Tông Hiên đem Lưu Phương Các bán cho hắn. Lục Tông Hiên không dám ra mặt sợ đắc tội các ngươi, tuy nhiên bản công tử hôm nay muốn đến đây nghe khúc nhạc, bọn mi dám cản trở bản công tử nghe tấu nhạc, bản công tử sẽ đánh bọn ngươi, nghe rõ chưa? Không muốn bị đánh, khẩn trương rời khỏi đây, nếu không đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí!

Cửu công tử và bọn người dưới tất cả đều biến sắc, mấy câu miêu tả sơ lược của Hàn Mạc lại để lộ ra vẻ khinh thường và khinh bỉ cực độ. Bọn người Cửu công tử đều có thói kiêu ngạo, làm sao chịu được mấy câu nói mỉa mai của Hàn Mạc.

Cửu công tử tuy ra vẻ nho nhã lịch sự, nhưng bên trong rõ ràng là một người dễ kích động, cầm một cái ghế, ném vào Hàn Mạc, miệng mắng:

- Dám đấu với lão tử, thật sự là muốn chết!

Tay phải Hàn Mạc lộ ra, nhẹ nhàng khéo léo tiếp nhận cái ghế. Cửu công tử kia thấy vậy, kinh ngạc nói:

- Được lắm, có bản lĩnh, lão tử ta quả thật nhìn không nhầm, hóa ra ngươi là đại cao thủ!

Hàn Mạc cũng không để ý đến hắn, quay đầu lại nhìn chúng huynh đệ, cười nói:

-Huynh đệ, là bọn họ động thủ trước, nói đến đâu, cũng là chúng ta có lí. Đừng khách khí, mời bọn họ ăn tiệc lớn đi!

Bọn người Diêu Tĩnh đúng là con cháu nhà binh, tốt chính là cậy mạnh đấu độc. Tuy rằng đối diện là người nhà Tiêu gia, nhưng hiện giờ có Hàn Mạc làm chỗ dựa, bọn công tử trẻ tuổi cũng không do dự. Diêu Tĩnh thu một cái ghế bên cạnh, kêu một tiếng:

- Đánh những con chó này đi!

Dẫn đầu xông lên, mọi người phía sau cũng không chịu kém phần, một đám giống như lang như hổ, xông lên phía trước.

Lưu Phương Các u nhã trước kia, lúc này đã trở thành nơi đấu võ, các cô nương kêu lên sợ hãi, mỗi người đều là hoa dung thất sắc.

Không nói Diêu Tĩnh và sáu công tử, bọn người hầu thủ hạ kia cũng là những tay tinh nhuệ được tuyển chọn kĩ càng, để đi theo giúp đỡ mình, đều là những người có sức mạnh, lúc này một đám tung tay động chân, anh dũng về phía trước, cùng đám người Cửu công tử ẩu đả.

Trên lầu đĩa bay bát vỡ, bàn bị xô đẩy chuyển động, đều là vớ được cái gì thì dùng cái ấy, lách cách lạch cạch một trận đại loạn, đoạn đường bên ngoài Lưu Danh Các bên bờ sông Lưu Tinh, người đi đường cũng nghe được âm thanh rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy bát đĩa, ghế dựa từ cửa sổ bay ra ngoài, cũng có một gã theo cửa sổ ngã xuống dưới, ngay ở cửa trước, tuy rằng lầu các không cao nhưng mà gã này cũng vẫn là ngã một cái chết khiếp.

Hàn Mạc ngồi trên ghế, hào hứng nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, lại thấy Cửu công tử đã bị Diêu Tĩnh đè trên mặt đất, cầm ấm trà đập thẳng vào đầu.

Gã thủ hạ của Cửu công tử cũng là có chút trí tuệ, biết rằng tóm kẻ trộm trước hết phải tóm kẻ cầm đầu, xông về phía Hàn Mạc. Bị hắn nhấc cái ghế dài bên cạnh, nện mạnh vào đầu hắn, tên kia đầu vỡ máu chảy, hoa cả hai mắt, vặn vẹo từng khúc rồi ngã xuống, thậm chí còn không quên giơ ngón tay cái về phía Hàn Mạc, tỏ ra khâm phục.

Bên trong Lưu Phương Các ẩu đả khốc liệt, người dân ở bên bờ sông Lưu Tinh cũng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn. Trên thực tế, tại chốn phồn hoa này, tranh giành tình nhân đánh nhau sứt đầu mẻ trán là chuyện xảy ra thường xuyên, cũng chẳng có gì đáng gọi là lạ cả.

Nhóm Hàn Mạc bên này cũng có một vài trai tráng, hơn nữa còn xuất thân là nhà binh. Tuy nói võ nghệ cao cường thì chưa hẳn, nhưng căn bản thì đều lĩnh hội đủ, so với đám người Cửu công tử kia sức chiến đấu cũng mạnh hơn không ít.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, mười mấy người thủ hạ của Cửu công tử đã bị đánh cho cho tơi tả, nằm bẹp dúm trên đất rên hừ hừ. Nhóm Hàn Mạc cũng bị thương bốn, năm người. Toàn bộ lầu 2 Lưu Phương Các đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, mấy cái bàn cũng bị gãy, các cô nương của Lưu Phương Các đã sớm che mặt không dám nhìn.

Đám người Diêu Tĩnh lôi Cửu công tử mặt mũi bầm tím đến trước mặt Hàn Mạc. Vị Cửu công tử này thương tích đầy mình, xiêm y bằng vải gấm cũng bị rách tươm, loang lổ vết máu, răng cửa rụng ra vài cái, khổ sở vô cùng, chẳng còn chút bộ dáng tự nhiên phóng khoáng trước kia nữa.

Cửu công tử lúc này đã chịu khuất phục, bị Diêu Tĩnh nắm sau cổ, thân hình mềm nhũn, dường như chỉ cần Diêu Tĩnh buông nhẹ tay, ngay lập tức sẽ xụi lơ xuống.

Diêu Tĩnh và đám Lục công tử vẻ mặt rất hưng phấn.

Bọn họ ở trong kinh chỉ được xếp vào hạng hai, nên đã chịu sự ức hiếp đáng kể của những con dòng cháu giống như Cửu công tử. Đối với loại ngươi như gã, rất là oán hận.

Cửu Môn Đề Đốc Lục Anh Quý cũng ít khi giao du, nên trói buộc Lục Tông Hiên và vài đệ tử nhà binh, nên bọn họ nghĩa khí giống nhau, cũng có thể nói là một nhóm người từ nhỏ đã qua lại thân thiết.

Tiêu Minh Đường yêu thích Lưu Phương Các, muốn mua lại Lưu Phương Các từ trong tay Lục gia, tiếc rằng đây là sản nghiệp của Lục gia, bọn họ đâu dễ dàng buông tay?

Tiêu Minh Đường nổi cơn thịnh nộ, chính mình đã không muốn ra mặt, liền phái Cửu công tử đến Lưu Phương Các quấy rối, phá lâu các, không cho khách nhân khác bước vào, mục đích là muốn ép Lục gia phải bán sản nghiệp của mình đi.

Nếu nói Tiêu Minh Đường ít nhiều còn bị trói buộc bởi Tiêu phủ, còn Cửu công tử này là dạng ăn chơi trác tác, cả ngày lêu lổng, ỷ vào Tiêu gia sau lưng, ở bên bờ sông Lưu Tinh này càn quấy. Nơi này tuy lui tới nhiều quan lớn, nhưng vì nể mặt Tiêu gia nên cũng không có mấy người dám lên án Cửu công tử.

Tiêu Minh Đường chỉ cần nói một câu, Cửu công tử đã hùng hổ kéo thủ hạ mỗi ngày đều đến phá Lưu Phương Các, ăn không trả tiền, lại buộc mười hai ca kỹ "Cầm lâu thập nhị hương sai" thay nhau đàn hát. Đó là vì cũng biết Tiêu Minh Đường muốn chiếm lầu các này, lúc đó sẽ phải dựa vào mười hai ca kỹ mà kiếm bạc, nên cũng không dám chiếm đoạt các nàng. Sợ rằng sau này sẽ khó mà giải thích với Tiêu Minh Đường.

Nếu là ngày thường, thì các ca kỹ này chắc chắn sẽ bị gã làm nhục rồi.

Lục gia tuy rằng biết rõ Cửu công tử là làm theo lệnh của Tiêu Minh Đường nhưng vì thực lực quá yếu, căn bản không thể đối chọi với Tiêu gia, chỉ có thể cắn răng chịu, hy vọng có thể chống đỡ một thời gian nữa, Tiêu Minh Đường chán sẽ bỏ mục đích đó.

Tiêu Minh Đường làm nhục Lục gia, đám người Diêu Tĩnh vốn có giao hảo với Lục Tông Tiên, nên cũng hận Tiêu Minh Đường thấu xương, chẳng qua bọn họ hiểu được thực lực của mình không thể đối kháng với Tiêu Minh Đường, nên cũng đành nuốt giận vào lòng, không dám đối đầu.

Hôm nay Hàn Mạc chủ động ra mặt, dẫn mọi người tới vùng này, có thể nói là việc mà đám người Diêu Tĩnh mơ cũng chẳng được. Bọn họ căn bản không dám nghĩ Hàn đại nhân lại trượng nghĩa như vậy, vì huynh đệ của mình cất đầu dậy. Cho nên trong lòng mọi người mà nói, có chút cảm kích Hàn Mạc.

Có Hàn đại nhân trẻ tuổi làm chỗ dựa, chẳng khác nào là dựa vào Hàn phái, hiện giờ thế của Hàn phái chẳng kém gì Tiêu đảng. Dám giúp đám đệ tử nhà binh này có lẽ duy nhất Hàn Mạc. Hàn Mạc cũng chẳng khác nào Thiên Lôi đối với bọn họ, chỉ đâu đánh đó. Là một chỗ dựa mạnh mẽ. Chon nên hôm nay đối mặt với Cửu công tử, đều ra tay rất mạnh, xả hết uất ức bấy lâu trong lòng mình ra.