Sở Hoan ở trong phòng Đại Nhi không lâu, thì nghe được tiếng mèo kêu bên ngoài, biết rằng Công Tôn Sở đã đến, lập tức ra ngoài, đi đến sảnh bên cạnh. Công Tôn Sở đang chờ ở đó, thấy Sở Hoan tiến vào, vội vàng đứng lên, Sở Hoan xua tay ý bảo y ngồi xuống, có người dâng trà lên.
Sau khi ngồi xuống, Sở Hoan cười nói:
- Công Tôn đại nhân, muộn như vậy còn gọi ngươi đến, quấy rầy rồi, nhưng đừng thấy lạ.
Công Tôn Sở vội nói:
- Đại nhân, muộn như vậy còn tìm ta tới, tất nhiên là có chuyện quan trọng rồi. Vốn cũng chưa ngủ, Sở đốc đã hạ lệnh thuê lương thực rồi, việc thuê lương thực ở các phủ huyện Việt Châu cũng đã bắt đầu, không thiếu việc phải giao xuống dưới. Ta nghĩ đừng đợi bên Bắc Sơn nữa, việc của bên này vẫn còn chưa rõ ràng.
- Tìm ngươi đến, cũng là vì chuyện này.
Sở Hoan cười nói.
- Ngươi cũng không cần gấp, việc cần làm xong nhưng phải giữ gìn sức khỏe.
- Đa tạ Sở đốc quan tâm.
Công Tôn Sở chắp tay nói:
- Phải làm xong việc hạ quan mới có thể an tâm. Mấy năm gần đây, Tây Quan khổ sở lắm rồi, hàng năm đều có không ít người chết đói, nhưng phải chống đỡ đến ngày thu hoạch, giữa lúc đó không tránh khỏi có người chết đói. Nếu như vẫn không trồng cây lương thực, người dân Tây Quan có thể không sống tiếp được nữa. Khi Chu Lăng Nhạc đánh Tây Quan, hạ quan lo lắng chiến sự quá lâu, chậm trễ việc trồng trọt, đến lúc đó hậu quả vô cùng, cũng may Sở đốc nhanh chóng giải quyết công việc trước mắt, nhiệm vụ quan trọng trong tay lúc này của hạ quan, tất nhiên cũng không thể buông lỏng. Mấy ngày nay hạ quan lập ra kế hoạch tỉ mỉ, dốc lòng giao phó công việc cụ thể xuống dưới, đề phòng sau khi hạ quan rời đi sẽ xảy ra rắc rối.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đêm nay ta mới sang chỗ Tề Vương, trên đường trở về, phái người tìm ngươi đến, đã nói rõ việc Tổng đốc Bắc Sơn với Tề Vương rồi.
Công Tôn Sở hỏi:
- Vậy khi nào thì hạ quan khởi hành?
Theo Công Tôn Sở, tuy trên danh nghĩa, Sở Hoan vẫn là Tổng đốc của Tây Quan đạo, nhưng cho dù Bắc Sơn hay là Thiên Sơn, đều không có đối thủ của Sở Hoan, kế tiếp đương nhiên là Sở Hoan sẽ dần dần từng bước khống chế hai nơi đó, rồi nắm trọn Tây Bắc trong tay. Ngụy Vô Kỵ tiến về Thiên Sơn, hơn nữa còn mang theo không ít quan lại theo nhậm chức, về mặt quân đội, quân Kim Châu của Phương Như Thủy cùng quân Tây Bắc của Thường Hoan đã trú đóng ở Thiên Sơn, việc này chứng minh Sở Hoan muốn chỉnh đốn Thiên Sơn, nắm giữ quyền khống chế quân Thiên Sơn trong tay. Bước tiếp theo dĩ nhiên là Bắc Sơn, phái mình đến đó, giống như phái Ngụy Vô Kỵ đến Thiên Sơn, cũng đều là vì muốn khống chế Tây Bắc.
Sở Hoan đã quyết định để y đến Bắc Sơn, nhìn khắp Tây Bắc, lời nói của Sở Hoan, quả nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Vậy thì mình đến Bắc Sơn đảm nhiệm Tổng đốc cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Có mấy lời tuy không tiện nói ra, nhưng trong lòng Công Tôn Sở hiểu rõ, Sở Hoan bẩm báo với Tề Vương, chỉ sợ cũng chỉ là nói cho có lệ. Dù sao Tề vương cũng là hoàng tử của Đại Tần, Sở Hoan trên danh nghĩa vẫn là thần tử Tần quốc, thông báo với Tề vương việc phân công Tổng đốc Bắc Sơn, một là để Sở Hoan thể hiện sự tôn kính với Tề vương, hai là để y đến Bắc Sơn đảm nhiệm chức Tổng đốc càng danh chính ngôn thuận hơn.
Phái Ngụy Vô Kỵ đến Thiên Sơn, lúc ấy Sở Hoan ở thành Hạ Châu chẳng qua chỉ phái người đến đưa một cuốn sổ con, Tề vương không nói hai lời, liền đồng ý, hơn nữa sổ con phong thưởng sau chiến đấu của Sở Hoan, Tề vương cũng phê chuẩn. Cho nên Công Tôn Sở đương nhiên sẽ không nghi ngờ có trở ngại gì khi đến Bắc Sơn nhậm chức.
- Chỉ sợ là nửa tháng nữa vẫn chưa thể đi được.
Sở Hoan nâng chung trà lên.
- Công Tôn đại nhân, trước mắt ở bên ta xử lý xong việc thuê lương thực đã.
Công Tôn Sở là người thông minh, những lời này của Sở Hoan, y đương nhiên nghe ra được có điểm không đúng. Hơi nghiêng về phía trước, y hạ giọng hỏi:
- Sở đốc, phải chăng...Tề vương không đồng ý để hạ quan đến Bắc Sơn, mà chọn người khác?
Thần sắc Sở Hoan bình tĩnh, lại cười nói:
- Ngươi đoán là ai?
Công Tôn Sở suy nghĩ một chút, nói:
- Có khả năng nhất tất nhiên là Lô Hạo Sinh, chỉ là Lô Hạo Sinh xưa nay chỉ làm quan kinh thành, hạ quan cũng nói chuyện qua với hắn hai lần... Ah, đúng rồi, Sở đốc, thiếu chút nữa quên bẩm báo với ngài, trước khi ngài trở về, Tề vương triệu tập không ít quan viên bên Hạ Châu đến phủ của hắn dự tiệc, cộng lại cũng có hai lần, nói là ban thưởng việc diệt trừ La Định Tây, hạ quan suy xét một chút, cũng không nên làm mất mắt Tề vương, nên lần trước có đến dự tiệc.
- Ta biết rồi, cũng không có gì không ổn.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu.
- Cho nên trong lúc dự tiệc, hạ quan có nói chuyện qua với Lô Hạo Sinh, người này có tài hoa, cũng có phần tâm cơ, chỉ là... Hạ quan cảm thấy hắn có khuyết điểm là không có kinh nghiệm quản lý địa phương.
Thần sắc Công Tôn Sở nghiêm trọng.
- Nếu là thời kỳ thái bình, quan ở kinh thành tới chỗ này từ từ rèn luyện, cũng không có gì không ổn, nhưng bây giờ đang là thời điểm bất thường, Tiếu Hoán Chương ở Bắc Sơn dù đã chết, nhưng bên trong Bắc Sơn lại không thái bình, các lại thế lực đan xen nhau, nếu không biết cách điều hòa kịp thời, chỉ sợ gây ra đại loạn...!
Sở Hoan cười hỏi:
- Ngươi cảm thấy Lô Hạo Sinh không thể quản lý Bắc Sơn?
- Cái này...!
Công Tôn Sở do dự một chút, mới chắp tay nói:
- Sở đốc, cũng không phải là hạ quan nói xấu sau lưng, được Sở đốc phái hạ quan đến đó, hạ quan cũng thấp thỏm trong lòng. Tài cán hạ quan có lẽ kém Lô Hạo Sinh, nhưng lại quen thuộc phong tục người dân Tây Bắc, hơn nữa cũng có chút giao tình với một vài quan sĩ ở Bắc Sơn. Lô Hạo Sinh lại không hề có kinh nghiệm địa phương, chỉ sợ sẽ làm hỏng việc lớn của Sở đốc, hơn nữa sẽ làm Bắc Sơn náo động không yên.
- Theo ta thấy, Lô Hạo Sinh có lẽ đọc nhiều hơn ngươi vài cuốn sách, nhưng bàn về tài tạo phúc cho dân thì kém xa ngươi.
Sở Hoan cười nói:
- Hắn muốn đi, bổn đốc cũng để hắn đi thử, có vài người không đụng đầu vào tường thì không biết đường quay lại. Chẳng qua ngươi ở bên này cũng chuẩn bị một chút, tùy thời có thể đi Bắc Sơn. Vừa hay trong khoảng thời gian này ngươi có thể quan tâm đến việc thuê lương thực, cũng có thể trước khi đến Bắc Sơn, đã nghĩ được nên làm gì khi đến Bắc Sơn. Có chuẩn bị rồi, đến lúc đó làm việc cũng nhẹ nhàng hơn. Nếu như thời gian quá vội vàng, ngược lại không tốt lắm.
Công Tôn Sở nghe những lời này, hiểu rõ ý tứ của Sở Hoan, cười nói:
- Hạ quan lĩnh mệnh.
Nhìn chung quanh một chút, y hạ giọng nói:
- Sở đốc, hạ quan có một chuyện, không biết có nên nói hay không?
- Công Tôn đại nhân, trước mặt bản đốc, ngươi cứ nói thoải mái.
Sở Hoan nâng chung trà lên, nói:
- Trước tiên uống trà, gọi ngươi đến muộn như vậy, không được thưởng thức món ăn ngon, một chén trà này nhất định phải uống.
Công Tôn Sở nâng chung trà lên, hướng về phía Sở Hoan, tỏ sự tôn kính, do dự một chút, mới nói khẽ:
- Sở đốc, Tề vương phái Lô Hạo Sinh đến Bắc Sơn, đây là những lời Lô Hạo Sinh nói bên tai Tề vương, xúi giục Tề vương phái đến đi, hay là ý của Tề vương?
Sở Hoan thở dài:
- Công Tôn, nói lời đại bất kính thì Tề vương vẫn còn là trẻ con. Từ nhỏ y sống ở trong cung, được hoàng hậu bảo vệ quá tốt. Dù là một con cọp suốt ngày bị nhốt trong lồng, cũng sẽ biến thành con vật ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng. Cho nên tính tình thuần lương, không hiểu được lòng người hiểm ác. Lần này chịu trắc trở, tuy trưởng thành lên không ít, nhưng tâm tính của một con người không thể trong một thời gian mà thay đổi được. Trẻ con đi sai đường, cũng phải để y hiểu rõ cái gì đúng, cái gì sai, chỉ là chúng ta không nên áp đặt để y biết đạo lý, chỉ có để y tự hiểu ra mới tốt. Lô Hạo Sinh nói không có tài, vậy cũng là nói dối, năng lực vẫn là có một chút, chỉ là...!
Hắn nhíu mày, không nói tiếp.
Công Tôn Sở thở dài:
- Nếu người này chỉ tận trung với Tề vương, vậy thì lại dễ nói, nếu y giấu dị tâm thì... Sở đốc, cho dù ngài... Ngài có thể tha thứ cho hắn, chỉ sợ người khác lại không thể tha thứ cho hắn. Tây Bắc hiện nay cần sự an bình, ai ở Tây Bắc làm loạn, sẽ trở thành kẻ thù của Tây Bắc. Ngài khổ tâm muốn cho dân chúng cuộc sống tốt, nhưng có người lại muốn làm trái ngược ngài, hạ quan nói lời thật tâm, trong lòng đúng là rất không thoải mái.
- Ngươi nói không sai.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Chúng ta phải nghĩ cách để Vương gia biết rõ người Tây Bắc muốn yên ổn. Tuy nhiên Lô Hạo Sinh lại được Vương gia cũng hết sức tín nhiệm. Bọn họ cùng trải qua sinh tử, lúc trước nhiều quan sĩ đi theo bên người Vương gia như vậy, đến cuối cùng chỉ có mình y làm bạn. Vương gia cũng là người hiểu tình nghĩa, tất nhiên đối với Lô Hạo Sinh không giống bình thường. Lô Hạo Sinh đã không biết phía trước là tường đá, chúng ta cứ để thuận theo ý y, để y đụng vào, biết đau rồi, chỉ trông mong y có thể hiểu rõ, sẽ chịu an phận.
Công Tôn Sở gật đầu nói:
- Sở đốc dụng tâm khổ cực, chỉ mong Tề vương cùng cùng Lô Hạo Sinh có thể nhận thức ra được.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, y nói:
- Sở đốc, vừa hay tối nay còn có một việc muốn bẩm báo.
- Cái gì?
- Chính là chợ mậu dịch ở ngoài Nhạn Môn quan.
Công Tôn Sở cười nói:
- Chiến sự một thời gian, chợ mậu dịch bên kia tất nhiên sẽ phồn hoa, theo hạ quan biết, từ phía Tây Lương, đã có không ít người đến chợ mậu dịch. Gần đây không ít thương nhân thong qua nha môn Hộ bộ xin ký văn qua quan ải. Theo ý của Sở đốc, những thương nhân muốn lấy ký văn quá quan, đều phải trải qua xét duyệt, tất nhiên, lấy bảy họ Tây Quan làm trước. Chỉ là trước đây không lâu có một nhóm người vì việc mượn lương thực chuyển thành thuê lương thực gây ra rắc rối. Đối với những người có tên trong công văn Sở đốc giao cho hạ quan, hạ quan cũng dựa theo ý của Sở đốc, hễ là thân sĩ thương nhân có tên trên công văn, hạ quan sẽ không mượn lương thực của họ, nhưng ký văn quá quan, hạ quan cũng không cấp...!
Sở Hoan nói:
- Không tồi, là xử lý như vậy.
- Chỉ là mấy ngày gần đây, những người đó lại chủ động tìm đến, tuyên bố họ có thể cho mượn nhiều lương thực, những thân sĩ khác nếu cho mượn năm phần thu hoạch, họ nguyện ý cho mượn bảy phần, chỉ hi vọng Sở đốc có thể dàn xếp, để cho bọn họ có thể lĩnh ký văn qua cửa.
Công Tôn Sở cười nhạt nói:
- Lúc trước những người này vì tư lợi, không cho mượn lương thực, nay biết được lợi ích của việc cho mượn lương thực, trong lòng đều hối hận. Một đám người cách hai ba ngày lại tìm đến hạ quan, xin hạ quan cầu Sở đốc. Sở đốc, chuyện này hạ quan nghĩ vẫn nên nói với người một tiếng.
Sở Hoan nâng chung trà lên, hỏi:
- Công Tôn, ngươi cảm thấy việc này nên làm thế nào? Tha thứ cho bọn họ, cho bọn họ ký văn xuất quan?
Công Tôn Sở lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Sở đốc, không theo phép tắc không thành quy tắc, huống chi Sở đốc ở trước mặt mọi người, ký tên, không mượn lương thực của bọn họ, cũng sẽ không cấp công văn qua cửa cho bọn họ, rất nhiều người biết việc này, nếu tha thứ cho bọn họ, chỉ sợ...!
Sở Hoan cười nói:
- Chỉ sợ uy tín của bản đốc sẽ bị hủy hoại?
- Vâng!
Thần sắc Sở Hoan trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Vẫn xử lý như trước đây, đừng nói là mượn hai thành, người ký tên trên Thân sĩ Tây Quan có hàng trăm hàng vạn, cơ hồ đều cho mượn lương thực, chỉ có hơn mười hộ muốn đối nghịch với bản đốc, tưởng rằng dễ dàng đắc tội với quan phủ như vậy sao? Đúng rồi, bản đốc vẫn còn nhớ, người dẫn đầu là Hình Lang. Ngươi nói cho bọn họ biết, những gia tộc ký tên trên công văn, chỉ cần bản đốc còn ở đây một ngày, bọn họ nên bỏ ý nghĩ này. Cho dù bọn họ nói bản đốc lợi dụng vệc công báo thù việc tư hoặc đè ép bọn họ cũng kệ, cứ thoải mái nói. Bản đốc muốn đè ép bọn họ, để bọn họ biết, bản đốc muốn làm việc, thì không ai cản được, từ từ nghĩ đến hậu quả đi...!
Công Tôn Sở đứng dậy chắp tay cười nói:
- Hạ quan lĩnh lệnh, chiêu giết gà dọa khỉ này, tất nhiên làm nhiều người sợ hãi. Pháp lệnh của Sở đốc sau này, những thân sĩ kia đương nhiên không dám phản đối.
- Chỉ là để bọn họ hiểu rõ một đạo lý, phối hợp cùng quan phủ, mới được hưởng lợi ích từ quan phủ.
Sở Hoan thở dài:
- Rất nhiều người vẫn chưa rõ một đạo lý, bọn họ đã không muốn, thì làm thế nào được chứ? Ngươi nói không sai, giết gà dạo khỉ, có vài con gà chạy loạn, cũng nên cầm dao làm thịt mấy con.