- Sở đốc, nếu để Lô Hạo Sinh làm Tổng đốc, có thể xảy ra chuyện hay không?
- Đây là ý của Tề Vương, không tiện từ chối, ngươi cứ hộ tống hắn đi trước là được.
Sở Hoan cười nhạt nói.
Cừu Như Huyết nhìn xung quanh một chút, ghé sát vào, hạ giọng:
- Lô Hạo Sinh cũng không phải là người của Sở đốc, nếu không giữa đường, ta...!
Y nâng tay chém xuống, làm ra thế “giết”.
Lập tức Sở Hoan lắc đầu, nói:
- Ngàn vạn lần không được, Cừu huynh, dù thế nà cũng phải bảo vệ hắn chu toàn, hộ tống hắn đến thành Du Xương Tín Châu. Đến đó, huynh không cần làm gì, chỉ cần bảo vệ hắn nửa tháng.
- Nửa tháng?
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
- Nếu như vậy, ta liền đi một chuyến.
- Nửa tháng sau, hắn không lấy ra bạc, không thể tự tìm hộ vệ, huynh không cần quản nữa, tìm cớ trở về là được.
Sở Hoan cười nói.
Cừu Như Huyết thấy Sở Hoan cười mà không phải cười liền hiểu ngay.
- Đúng rồi, lần này đi Bắc Sơn, ta còn có việc khác nhờ huynh xử lý.
Sở Hoan thấp giọng hỏi:
- Cừu huynh có bằng hữu ở Bắc Sơn không?
- Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, cái khác không có, bằng hữu lại nhiều, tam giáo cửu lưu đều quen.
Cừu Như Huyết nói:
- Hành tẩu giang hồ, dựa vào kết giao bằng hữu, dù chưa gặp qua, tìm mấy người bằng hữu giới thiệu, cũng thành biết. Hơn nữa bằng hữu nhiều đường, mỗi người một tâm tư, bằng hữu ở Bắc Sơn cũng có mấy người, chỉ cần bọn hắn giới thiệu, nhân thủ không thành vấn đề. Sở đốc muốn làm chuyện lớn?
Lúc trước đánh Hồ Lô sơn, Sở Hoan cũng để Cừu Như Huyết triệu tập bằng hữu giang hồ đánh lén từ phía sau, đánh được Hồ Lô sơn, công của Cừu Như Huyết tuyệt không nhỏ.
- Ta không bao giờ nói chơi.
Sở Hoan nghiêm túc đáp:
- Cừu huynh, ngày nay thiên hạ phân loạn, nếu như chúng ta chỉ ở căn nhà nhỏ Tây Bắc, không biết chuyện ở quan nội, không tốt với chúng ta. Hơn nữa ba đạo Tây Bắc, chúng ta cũng không biết có thật tâm hay không? Cho nên...!
Cừu Như Huyết là nhân vật bậc nào, dĩ nhiên là hiểu ý Sở Hoan:
- Ý Sở đốc là chúng ta phải tập hợp một đội nhân mã, để sưu tập tin tình báo?
- Không sai.
Sở Hoan khẽ nói:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng, chỉ có tinh tường hướng đi của quan nội, mới có thể bày mưu tính kế, ít nhất sẽ không bị khi dễ.
Cừu Như Huyết cười nói:
- Sở đốc, chuyện này hoàn toàn là sở trường của người trong giang hồ, tam giáo cửu lưu, có nơi nào không thẩm thấu vào được? Nghe ngóng tình báo, những người này hợp nhất.
- Ngược lại cũng không nên nói vậy, giang hồ tam giáo cửu lưu, tốt xấu đủ cả. Mặc dù nhiều thế hệ trung nghĩa, cũng không thiếu hạng gian nịnh xảo trá, chúng ta không thể hễ là người giang hồ thì nhận.
- Điểm này ngài yên tâm.
Cừu Như Huyết nghiêm mặt nói:
- Ta biết nên làm thế nào, chuyện này cứ giao cho ta.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, mới nói:
- Về sau ta sẽ cấp bạc cho huynh, cũng cấp một diêm thự bí mật (nơi quản lý buôn bán muối), để huynh xây dựng tổ chức tình báo, không cần cho bên ngoài biết, người biết càng ít càng tốt, huynh phụ trách thống lĩnh bọn họ, sau đó ta sẽ ra quy định, có công trọng thưởng, có lỗi phải phạt, huynh thấy thế nào?
Cừu Như Huyết gật đầu nói:
- Sở đốc, ta sẽ toàn lực làm tốt việc này.
- Lần này đi Bắc Sơn, mượn cơ hội này thành lập tổ chức tình báo tại Bắc Sơn.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Nếu thiết lập cơ cấu, thì cũng phải có một cái tên, huynh xem tên gì thì hợp?
- Cái này....!
Cừu Như Huyết suy nghĩ một chút nói:
- Con mắt nhìn lén, không bằng kêu là Ám nhãn?
Sở Hoan nói:
- Chữ ám này được, nhưng không riêng mắt, còn phải tai... Không bằng kêu là Ám Ảnh Vệ?
- Ám Ảnh Vệ?
Cừu Như Huyết vỗ tay nói:
- Tên hay, cứ như vậy, Ám Ảnh Vệ, xây dựng Ám Ảnh Vệ giao cho ta.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Từ nay về sau, huynh chính là Thống lĩnh của Ám Ảnh Vệ, xây dựng Ám Ảnh Vệ tuyệt không phải một sớm một chiều là xong. Cừu huynh, ngày sau huynh sẽ cực kỳ vất vả, hết thảy xin nhờ huynh.
Cừu Như Huyết hiển nhiên rất hứng thú với tạo lập tổ chức tình báo, cái cơ cấu này, tràn đầy sắc thái giang hồ, giống như y, xuất thân từ giang hồ, nhưng lại là quan sai của Sở Hoan, hai mà một.
- Ngày mai trước khi tiến về Bắc Sơn, ta sẽ cho huynh giới luật của Ám Ảnh Vệ.
Sở Hoan nói:
- Huynh cũng chuẩn bị một chút đi, trước khi lên đường nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đến đó lại không thể nghỉ ngơi.
Cừu Như Huyết cười nói:
- Sở đốc yên tâm, tuy ta không có một tay, nhưng đang lúc tráng niên, có nhiều tinh lực...!
Sở Hoan tiếc nuối nói:
- Cừu huynh, ban đầu nhận lời với huynh sẽ diệt trừ Lỗ Thiên Hữu, nhưng phải...!
- Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Cừu Như Huyết khoát tay nói:
- Súc sinh kia không thể thoát khỏi tay của Sở đốc, đã khuya, ngài về nghỉ ngơi đi.
- Còn có cái hẹn với Công Tôn Sở. Ta qua bên chỗ Đại Nhi, nếu hắn tới, huynh cứ bảo hắn chờ ở sảnh.
Cừu Như Huyết gật đầu, lúc này Sở Hoan mới đi tới chỗ tiểu viện của Lâm Đại Nhi, đi được vài bước, chợt Cừu Như Huyết kêu lên:
- Sở đốc...!
Sở Hoan quay đầu lại, Cừu Như Huyết cười hắc hắc nói:
- Ngươi đừng quên nhắc phu nhân tìm cho ta một cô vợ mông lớn dễ đẻ...!
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức cười to.
Tới trong phòng Đại Nhi, Đại Nhi đã ngủ, tiểu gia hỏa Sở An ngủ cạnh Đại Nhi, mập mạp trắng trẻo rất đáng yêu, Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, yên lặng đứng bên cạnh, nhìn vợ và con gái, bất giác nở nụ cười. Hắn rất muốn ôm con gái nhưng lại sợ đánh thức vợ con, hắn nhẹ nhàng đến gần, Đại Nhi cùng Sở An đều đã ngủ say, căn bản không hề hay biết.
Ngũ quan Sở An cũng tinh xảo như Đại Nhi, nhìn hai mẹ con giống nhau như đúc. Lòng Sở Hoan dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Thân hình Đại Nhi hơi mập hơn so với trước, khí sắc cũng không tệ, toát lên vẻ thiếu phụ thùy mị. Tuy Sở Hoan không muốn quấy nhiễu vợ con, nhưng khi nhìn đôi môi hồng nhuận phơn phớt của Đại Nhi, vẫn không nhịn được, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Tuy Đại Nhi ngủ say, Sở Hoan nhẹ nhàng tới, nàng không phát hiện được, nhưng môi bị Sở Hoan hôn một cái, lập tức mở to mắt, một tay đã luồn dưới gối. Nàng ngồi dậy, trong tay đã có một con dao găm, dao găm chỉ vào Sở Hoan, tới khi nhìn rõ là Sở Hoan, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cất dao xuống gối, lười biếng nói:
- Sao... ngươi lại tới đây?
Tuy nàng đã tỉnh, nhưng còn mang theo chút lười biếng, mái tóc xõa ra, dưới ánh đèn, tỏa ra sự mị hoặc.
- Mới về từ chỗ Tề Vương, tới đây nhìn hai người, đánh thức nàng rồi.
Sở Hoan ngồi bên của sổ, nhìn gương mặt trắng trẻo mập mạp của con gái, rất muốn chạm vào đó. Đại Nhi đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Sở Hoan, trách cứ:
- Nhi nữ vừa mới ngủ, lúc này này chạm vào, muốn nó tỉnh hay sao? Cả ngày bận bịu việc gì? Lúc này lại hư tình giả ý đến làm người tốt.
Thanh âm nàng không lớn, tựa hồ là sợ đánh thức Sở An, lại như vợ chồng đang nói chuyện khuê phòng, đặc biệt là giọng còn có chút ngái ngủ, tuy trên mặt không cười, nhưng lại càng lộ vẻ phong tình của thiếu phụ.
- Là lỗi của ta.
Sở Hoan nắm chạy bàn tay ngọc của Đại Nhi, Đại Nhi rút mạnh tay nhưng không được, đành mặc hắn cầm, dù sao cũng đã là vợ chồng chính thức, Đại Nhi cũng không quá lãnh đạm với Sở Hoan.
Thấy đôi mắt Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, đôi má Đại Nhi có chút hồng, nàng trừng mắt liếc hắn. Sở Hoan ôn nhu nói:
- Đại Nhi, nàng cũng biết, lúc giận, trông nàng còn đẹp hơn.
Đại Nhi bừa bực vừa buồn cười, mặt trắng ra, thấp giọng nói:
- Nhìn ta rất dữ tợn sao?
Sở Hoan cười hắc hắc, kề sát vào má Đại Nhi, ngửi thấy hương thơm trên người Đại Nhi, lại dịu dàng nói:
- Nàng lúc nào cũng lạnh lùng với ta, mà ta đã thấy nàng đẹp lắm rồi. Chỉ sợ khi nàng cười, có lẽ, trăm hoa cũng phải thất sắc. Không ai sánh nổi.
- Nói ngon nói ngọt, không phải gian xảo cũng là đạo chích.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hai người thì thầm khe khẽ, trong lòng Đại Nhi cũng cảm thấy ấm áp.
- Ngươi cũng nói vậy với các nàng?
- Ghen?
Sở Hoan kề má với Đại Nhi, cảm thụ sự non mềm của da thịt.
- Ta tưởng nàng không quan tâm ta chứ?
- Ai quan tâm ngươi.
Đại Nhi đẩy tay, lại không dám dùng súc:
- Đã muộn, ngươi vừa về, nghỉ trước đi...!
- Tiểu Khổng Tước đã biết quan tâm tướng công rồi à?
Sở Hoan buông tay, ôm eo Đại Nhi.
-Tối nay ta ngủ ở đây...!
- Không được gọi ta là Tiểu Khổng Tước...!
Khuôn mặt Đại Nhi nóng lên.
- Cũng không cho ngủ ở đây, ở đây không có chỗ dành cho ngươi.
Sở Hoan nói:
- Nàng chính là tiểu Khổng Tước của ta, vì sao không được gọi? Hơn nữa nàng là mẹ của con ta, tướng công ngủ cùng nương tử, sai chỗ nào?
Đại Nhi vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Đồ mặt dày. Không ngủ ở đây, ngươi đi đâu ta cũng không quản...!
- Sao lại không quản.
Sở Hoan vuốt eo Đại Nhi:
- Không phải nói còn phải sinh đứa bé kế thừa Lâm gia sao? Tiểu Khổng Tước, nếu chúng ta không cố gắng, còn phải đợi tới lúc nào?
Đại Nhi bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đừng như vậy, lại làm con thức giấc. Nếu ngươi thật sự muốn ngủ ở đây, mai lại đến, hôm nay không được, mai ta để An An ngủ ở chỗ Hồng Nhi!
Nói xong câu đó, khuôn mặt cũng đỏ như lửa, Sở Hoan cười nói:
- Vậy ngày mai ngươi tắm rửa sạch sẽ chờ ta tới...!
- Lưu manh...!
Đại Nhi nhịn không được mắng một tiếng, cảm giác Sở Hoan chạm vào ngực mình, vội vươn tay giữ chặt tay hắn lại, ra vẻ tức giận nói:
- Ngươi còn xằng bậy, ta hô lên, nàng là con gái ngươi, đánh thức nàng dậy rồi, ngươi đi mà dỗ nàng ngủ.
Sở Hoan khẽ cười một tiếng, ôn nhu nói:
- Ta không làm loạn, chỉ là ngửi mùi thơm của ngươi, xa quá lâu, quá nhớ hương thơm trên người ngươi rồi...!