Chu Lăng Nhạc nhận được chiến báo của Hầu Kim Cương, tâm tình vốn đã tốt hơn vài phần. Nhưng nhìn phía trước, thấy hỏa tiễn xuất hiện trên bầu trời đêm, y cũng nghi ngờ, liền tự nhủ phải cẩn thận hơn.
Thịnh Tuyên Đồng đoán là quân Tây Quan dùng hỏa tiễn làm tín hiệu truyền đạt mệnh lệnh. Có điều, trong tình huống ba mặt giáp công, Chu Lăng Nhạc không nghĩ ra, quân Tây Quan còn có thể bày thêm trò gì.
Bản thân y không tinh thông quân sự, nhưng tâm cơ xảo trá, y nhíu mày, trầm giọng nói:
- Không đúng, hỏa tiễn tuyệt không đơn giản như vậy... Hẳn là tín hiệu, tín hiệu này...!
- Chu đốc, ngài sao vậy?
Thấy sắc mặt Chu Lăng Nhạc hơi khó coi, Thịnh Tuyên Đồng cũng loáng thoáng nhận ra có điều không ổn.
- Chẳng lẽ Tây Quan còn có viện quân? Bên ngoài có mai phục?
Chu Lăng Nhạc lẩm bẩm, rồi tự lắc đầu:
- Tuyệt đối không thể, đây đã là binh chủ lực của Sở Hoan. Hắn chính là viện quân, còn viện quân nào nữa?
Thịnh Tuyên Đồng vội hỏi:
- Chu đốc, chắc chắn Sở Hoan không có viện quân. Thực lực của hắn như thế nào chúng ta rõ như lòng bàn tay. Binh Kim Châu bị ngăn tại Hợp Xuyên, hiện nay e rằng đã bị Thường Hoan sở bộ của Cam Hầu đóng ở đó tiêu diệt rồi. Ngoài ra, chỉ còn binh Giáp Châu, nhưng... Chẳng lẽ bọn hắn bỏ mặc Giáp Châu, hơn nữa, binh mã bên đó chẳng được bao nhiêu, dù có điều qua, cũng không làm gì được...!
- Hợp Xuyên... Thường Hoan...!
Chu Lăng Nhạc nhíu mày như đang suy nghĩ, đột nhiên quay đầu ngựa nhìn về phía sau. Sau lưng y, hơn một vạn bộ binh đen kịt tầng tầng lớp lớp.
Lần xuất binh này, Chu Lăng Nhạc dẫn theo quân số rất đông. Quân chủ lực là ba vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh. Để tăng sức tấn công cho hai cánh nam bắc, Chu Lăng Nhạc điều động ba ngàn quân sĩ thuộc binh Hà Mô, cũng chính là có sáu, bảy ngàn bộ binh bố trí ở hai cánh nam bắc. Sau lưng y hiện nay, còn có hơn một vạn bộ binh trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Một đoàn quân đen kịt chắn tầm mắt Chu Lăng Nhạc. Y ngồi trên lưng ngựa cũng không nhìn được bao xa.
- Tuyên Đồng, Cam Hầu ở phía sau chúng ta à?
Chu Lăng Nhạc nheo nheo khóe mắt.
Thịnh Tuyên Đồng hơi khó hiểu, thầm nghĩ Chu Lăng Nhạc hiểu rõ vị trí các bộ như lòng bàn tay. Một vạn binh mã của Cam Hầu dàn trận ở hậu phương, vì sao Chu Lăng Nhạc biết rồi còn hỏi?
Nhưng rồi, gã chợt giật mình một cái, như nghĩ ra điều gì, hoảng hốt nói:
- Chu đốc, chẳng lẽ ý của ngài là...?
Chu Lăng Nhạc cũng lắc đầu nói:
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, không có lý do gì... không có bất cứ lý do gì, trừ phi... trừ phi ông ta điên rồi !
Thịnh Tuyên Đồng đương nhiên hiểu ý Chu Lăng Nhạc, lập tức nói:
- Chu đốc, tuyệt đối không thể nào, như ngài đã nói, không hợp lý, hơn nữa... hơn nữa muội muội ông ta ở trong tay chúng ta, chẳng lẽ ông ta muốn hại chết muội muội mình...!
- Tuyên Đồng, hạ lệnh toàn quân quay đầu, lấy hậu đội làm tiền đội, đề phòng có biến.
Chu Lăng Nhạc cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh. Tuy y cũng biết, Cam Hầu sẽ không tập kích sau lưng, nhưng lỡ như thật sự xảy ra tình huống như vậy, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng nổi. Lúc này, y chợt nhận ra mình thật bất cẩn. Trong lúc đang chiếm ưu thế tuyệt đối, bản thân vẫn để xảy ra sơ suất. Không cần biết Cam Hầu có gây khó dễ hay không, nhưng sao mình lại để cho một vạn binh sĩ Tây Bắc tinh nhuệ thiện chiến bày binh bố trận ngay phía sau.
Thậm chí y thấy lạnh cả sống lưng.
- Chu đốc, phải làm vậy thật sao?
Thịnh Tuyên Đồng không lập tức đi truyền lệnh, mà lo lắng nói:
- Nếu đổi hậu đội thành tiền đội, quay mũi nhọn về phía Cam Hầu, Cam Hầu sẽ nghĩ sao? Ông ta có thể vì thế mà...
Tuy không nói tiếp, nhưng ý tứ của Thịnh Tuyên Đồng, Chu Lăng Nhạc đương nhiên hiểu rõ.
Nếu Cam Hầu không có lòng dạ khác, ngay lúc này để quân Thiên Sơn chĩa đao về phía ông ta, đối với Cam Hầu và quân Tây Bắc mà nói, tuyệt đối là sỉ nhục to lớn. Hành động này chẳng những khiến Cam Hầu và quân Tây Bắc cảm thấy Chu Lăng Nhạc không tin tưởng bọn họ, đề phòng bọn họ, hơn nữa còn rất dễ phát sinh nhiều rắc rối khác.
Chu Lăng Nhạc kết minh với Cam Hầu, trước giờ tỏ ra rất có thành ý, chí ít ngoài mặt vô cùng xem trọng Cam Hầu, thậm chí nói gì nghe nấy. Điều này khiến cho liên minh nhìn qua có vẻ vững chắc.
Tất cả những cố gắng của Chu Lăng Nhạc, chẳng qua muốn cho Cam Hầu tín nhiệm quân Thiên Sơn, tin rằng Thiên Sơn đã xem quân Tây Bắc như người một nhà, đây cũng là điểm mấu chốt của liên minh Thiên Sơn - Tây Bắc.
Nhưng nếu bây giờ giương cung bạt kiếm, những cố gắng trước kia liền đổ sông đổ biển, rõ ràng là nói thẳng với quân Tây Bắc, Chu Lăng Nhạc không tin tưởng bọn họ.
Đừng nói hai quân, dù là hai người, nếu chĩa đao vào đối phương, cũng làm người ta nảy sinh mười phần địch ý.
Chu Lăng Nhạc ngẩn ra một chút, tuy y cẩn thận đề phòng, nhưng nếu chỉ vì ở mã tràng xuất hiện hỏa tiễn, liền cho rằng Cam Hầu có ý đồ khác, rồi chuyển hướng quân đội, lỡ như Cam Hầu và quân Tây Bắc không có hai lòng, vậy chẳng khác nào ép buộc Cam Hầu và quân Tây Bắc trở thành kẻ địch.
Ai dám nói chắc Cam Hầu nhìn thấy quân Thiên Sơn trở mũi đao sẽ không nổi nóng. Nếu Thiên Sơn đã đề phòng Tây Bắc như vậy, mấu chốt hợp tác giữa đôi bên ắt sẽ sụp đổ, mà Cam Hầu lại xuất thân binh nghiệp, tính tình nóng nảy, trong lúc giận dữ dễ mất tỉnh táo mà làm những chuyện khó lường, cũng không phải là không thể.
Lúc này, Chu Lăng Nhạc đúng là tiến thoái lưỡng nan, y cả giận nói:
- Sao lại để Cam Hầu dàn quân phía sau chúng ta?
Thịnh Tuyên Đồng thấy Chu Lăng Nhạc tức giận, hơi thấp thỏm, đành phải nói:
- Từ lúc truy kích quân Tây Quan ở Hạ Châu, quân Tây Bắc để binh mã lại giữ thành, Cam Hầu tự mình bố trí, cho nên xuất phát chậm hơn chúng ta một chút, sau đó đuổi theo, vẫn luôn hành quân ở phía sau. Đến đây, chúng ta dàn quân, binh mã Cam Hầu đuổi tới, liền dàn quân phía sau chúng ta...!
Gã cũng không tiếp tục nói hết, thầm nghĩ chuyện này ngài đã biết từ lâu, sao lúc đó không phản ứng, giờ tự nhiên lại nổi giận.
Chu Lăng Nhạc nhíu chặt chân mày, như có điều suy nghĩ, tinh thần bất an, y nói:
- Phái người đi tìm Cam Hầu, xem động tĩnh bọn họ một chút. Nếu Cam Hầu hỏi, trực tiếp truyền lệnh, điều quân Tây Bắc sang cánh phía bắc, hỗ trợ Cố Lương Trần toàn lực công phá phòng tuyến phía bắc của Tây Quan.
Thịnh Tuyên Đồng vội nói:
- Tuân lệnh, Chu đốc, mạt tướng tự mình đi một chuyến!
Thịnh Tuyên Đồng vừa đi, Chu Lăng Nhạc liền nghe từ đám bộ binh phía sau vọng tới tiếng la hét, tiếp theo là tiếng kêu thảm không dứt.
- Không ổn...!
Chu Lăng Nhạc tái mặt, thân mình lảo đảo, cơ hồ muốn té xuống ngựa, hai mắt trợn trừng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc giận dữ, còn có vẻ không dám tin.
- Cam Hầu... Cam Hầu thật sự phản rồi, chuyện này... chuyện này sao có thể, sao có thể...!
Các tướng sĩ đứng ở hàng đầu thấy Chu Lăng Nhạc ngồi trên lưng ngựa lung la lung lay, như sắp té xuống, đều giật mình hoảng hốt, có người tiến lên, cả kinh nói:
- Phía sau... Cam Hầu tập kích phía sau, phía sau...!
Y giơ ngón tay chỉ phía sau, lại cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, đầu váng mắt hoa.
Thuộc cấp vừa tiến lên là Minh Quý, một bộ tướng dưới trướng Chu Lăng Nhạc. Người này tính tình thầm lặng, trước nay trầm mặc ít nói. Ở Thiên Sơn, mọi người gọi là “Á tướng” (tướng câm). Gã ít khi chịu mở miệng, mỗi lần hội họp, lúc các tướng lãnh khác nêu ý kiến, Minh Quý cũng không nói một lời, trừ phi Chu Lăng Nhạc tự mình hỏi, Minh Quý tiếc chữ như vàng mới nhả được mấy câu.
Người này vốn là Lang tướng Cấm Vệ quân ở Thiên Sơn. Trước kia dưới trướng Chu Lăng Nhạc, Đông Phương Tín làm thống chế Cấm Vệ quân, hai Lang tướng dưới quyền là Thịnh Tuyên Đồng và Minh Quý. Về sau, Đông Phương Tín quản lý Bình Tây quân, được Chu Lăng Nhạc tiến cử làm Bình Tây đại tướng quân. Thịnh Tuyên Đồng thay thế Đông Phương Tín, trở thành thống chế Cấm Vệ quân, còn Minh Quý vẫn là Lang tướng.
Nhưng không ai dám xem thường vị “Á tướng” Thiên Sơn này. Bởi vì Thiên Sơn thiếu thốn tài nguyên, có vài năm bị thiên tai liên tục, cướp bóc xảy ra khắp nơi. Lúc ấy, Cấm Vệ quân phái Minh Quý diệt trừ giặc cướp. Nạn cướp bóc ở Thiên Sơn là do Minh Quý một tay bình định. Cho nên, ở Thiên Sơn thanh danh người này rất hiển hách. Chỉ là gã kín tiếng, quan hệ so ra không bằng Thịnh Tuyên Đồng, hơn nữa Thịnh Tuyên Đồng xuất thân gia tộc quyền quý, nên gã vẫn luôn bị Thịnh Tuyên Đồng lấn át.
Lúc kỵ binh và bộ binh xảy ra mâu thuẫn, Thịnh Tuyên Đồng thống lĩnh toàn bộ bộ binh ngàn người khắp nơi đối đầu với nhóm kỵ binh của Hầu Kim Cương. Ngược lại, nhóm kỵ binh từng muốn lợi dụng việc Thịnh Tuyên Đồng trở thành thống chế Cấm Vệ quân để ly gián quan hệ giữa gã và Minh Quý, nhưng không thực hiện được. Cho nên, tuy Minh Quý đối nhân xử thế hòa nhã, nhưng rất được nhóm bộ binh kính trọng, ngay cả các tướng lĩnh kỵ binh đối với gã cũng giữ lễ ba phần.
Lúc này, Minh Quý đã biết hậu đội bị tập kích, nhưng không hoảng loạn, gã lạnh lùng nói:
- Phương Xán, ngươi dẫn theo binh mã dưới quyền bảo vệ Chu đốc, toàn quân lập tức quay đầu, nghênh chiến quân Tây Bắc!
Gã vừa nói vừa trở mình lên ngựa, rút chiến đao, quát:
- Các tướng sĩ nghe lệnh, không cần hoảng loạn. Kỵ binh của Hầu tướng quân sắp phá được mã tràng, quân Tây Quan không còn đáng ngại. Mọi người không cần sợ quân Tây Bắc, quân số bọn chúng không hơn chúng ta, giữ vững trận hình, xạ thủ lui về, lính cầm khiên tiến lên, trường thương binh thủ phía sau...!
Hậu đội bộ binh Thiên Sơn đã loạn, không ít tướng sĩ hoang mang. Nhưng nghe Minh Quý nghiêm giọng thét to, bộ binh đang loạn lập tức lấy lại tinh thần, răm rắp theo lệnh Minh Quý. Xạ thủ nhanh chóng rút lui, lính cầm khiên tức tốc chạy về phía hậu đội. Nhánh bộ binh này vốn phát triển từ Cấm Vệ quân, lấy thêm quân ở hai châu thuộc Thiên Sơn mà xây dựng thành, mặc dù có hơn phân nửa là tân binh mới chiêu mộ, nhưng bên trong thực sự có mấy ngàn người vốn là tướng sĩ Cấm Vệ quân Thiên Sơn. Khả năng chiến đấu của Cấm Vệ quân Thiên Sơn cũng không tệ. Thời điểm nguy cấp, những người vốn là Cấm Vệ quân đều trấn tĩnh, nghe lệnh Minh Quý, nhanh chóng phản ứng.
Có điều, xạ thủ triệt thoái, lính cầm khiên tiến về hậu phương, đội hình được giữ vững, nhưng vẫn xảy ra tình huống hỗn loạn. Trên chiến trường, muốn thay đổi trận hình, vốn không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, trong lúc thay đổi, ắt sẽ có loạn, thậm chí còn để lộ sơ hở nghiêm trọng.
Minh Quý cố sức ứng phó, nhưng ngay từ đầu quân Tây Bắc đã cố ý dàn trận phía sau bộ binh Thiên Sơn, lại còn tập kích bất ngờ. Phía hậu phương, tiếng kêu thảm liên miên, rất nhiều bộ binh Thiên Sơn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị loạn đao chém chết.