Sở Hoan không giở trò gì cả, đến nước này, hắn cũng khó mà nghĩ ra, còn chiêu trò gì có thể giúp đánh bại quân Thiên Sơn.
Chu Lăng Nhạc đã đánh giá thấp ý chí chiến đấu của binh sĩ Tây Quan, mà Sở Hoan cũng đã đánh giá thấp tính kiên trì của binh sĩ Thiên Sơn. Chu Lăng Nhạc cảm thấy nên nhanh chóng đánh hạ mã tràng, quân Thiên Sơn hiện đang chiếm thượng phong, mặc dù sẽ có chút khó khăn, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng tổn thương nghiêm trọng.
Mà, ngay từ đầu, Sở Hoan đã sớm chuẩn bị dựa vào công sự phòng ngự, đại chiến một trận với Chu Lăng Nhạc.
Theo Sở Hoan, trận chiến này sẽ có hai kết quả. Kết quả thứ nhất là quân Tây Quan chống đỡ kiên cường, quân Thiên Sơn nửa bước cũng khó đi, thương vong nặng nề vẫn không công phá được phòng tuyến, đành phải tạm thời lui binh. Tất nhiên, đối với kết quả này, Sở Hoan cũng không ôm kỳ vọng quá lớn. Chu Lăng Nhạc cơ hồ đã dốc hết toàn lực, đương nhiên sẽ không vì bị chống cự mãnh liệt mà dễ dàng lui binh.
Kết quả còn lại, là điều Sở Hoan không muốn nhìn thấy nhất, cũng là kết quả có thể xảy ra nhất, chính là quân Thiên Sơn liên tục công kích, phòng tuyến bị vỡ, mã tràng Thanh Nguyên sẽ xảy ra một màn chém giết trực diện giữa bộ binh và kỵ binh. Không thể nghi ngờ, đối với quân Tây Quan, kết quả này cũng là tai nạn. Sở Hoan đã hứa với thuộc bộ dưới trướng, sẽ cùng họ kề vai sát cánh, chuẩn bị chiến đấu đến giờ khắc cuối cùng.
Thậm chí, hắn còn nghĩ, lỡ như rơi vào nghịch cảnh, hắn có thể dựa vào uy thế của Lôi Hỏa Kỳ Lân, cộng với võ công của bản thân dẫn theo một số kỵ binh, thừa dịp chiến đấu loạn lạc xuyên thẳng vào trận địa của Chu Lăng Nhạc, bắt giặc trước tiên bắt vương.
Có điều, ý nghĩ này chỉ ngẫu nhiên thoáng qua, đại quân Thiên Sơn đông nghịt như kiến, đừng nói tới gần Chu Lăng Nhạc, e rằng chỉ mới ra khỏi mã tràng đã bị quân Thiên Sơn bao vây. Tốc độ của Lôi Hỏa Kỳ Lân tuy nhanh, những chiến mã khác đều sợ nó, nhưng một khi bị hãm giữa trùng vây, mục tiêu loạn tiễn đối phương muốn bắn nhất cũng sẽ là Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Đã từng rải qua bao nhiêu trận chiến, Sở Hoan biết, cái gọi là giữa vạn quân lấy đầu tướng, thật sự không phải là việc người bình thường có thể làm được, ít nhất bản thân hắn còn chưa có năng lực này.
Phòng tuyến phía nam xuất hiện sơ hở, quân Thiên Sơn mấy lần đánh vào bên trong. Nghe lính liên lạc bẩm báo, Sở Hoan biết, áp lực phòng tuyến phía bắc phải chịu, so với phòng tuyến phía nam, cũng không nhẹ hơn chút nào.
Có thể nói, quân Thiên Sơn người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hung hãn không sợ chết.
Sở Hoan sớm biết người Tây Bắc dũng mãnh nhanh nhẹn, nhưng cũng không ngờ, binh lính Thiên Sơn chưa có bao nhiêu kinh nghiệm chiến trường, mà khi ra trận, tất cả đều như ác lang.
Trong ngoài Mộc Lan, thây chất như núi. Bên ngoài Mộc Lan, thi thể kỵ binh và chiến mã chồng chất lên nhau. Thậm chí, một số kỵ binh còn thúc ngựa giẫm qua thi thể đồng bạn, chạy lên trên cao, từ trên đánh xuống. Nhờ còn có cự mộc trận, kỵ binh mới không lăn nhào xuống.
Lúc này Sở Hoan lúc này đã nắm chặt Huyết Ẩm đao, gia nhập trận chiến. Võ công hắn cao cường, cộng thêm Huyết Ẩm đao không gì không chém đứt, lực sát thương đúng là cực mạnh. Chỉ là, quân Thiên Sơn dường như giết mãi không hết, chết một người, phía sau lập tức có người khác xông lên. Huyết Ẩm đao của Sở Hoan thì không việc gì, nhưng binh khí của một số binh sĩ khác đã cong oằn, nhất thời không làm gì được, chỉ có thể lùi lại, để cho đồng bạn thay thế.
Đây là trạm cuối cùng, cho nên, nhà cửa có thể sử dụng đều chuẩn bị dùng hết. Phía sau Mộc Lan không xa, là hàng loạt rương binh khí, vũ khí bị cong oằn, binh sĩ quay về lấy vũ khí mới, rồi lại trở vào cuộc chiến.
Bất kể là binh sĩ Tây Quan hay là binh sĩ Thiên Sơn, lúc này đều đã giết đến đỏ mắt. Không chỉ có kỵ binh Thiên Sơn, Hà Mô binh và lính cầm khiên cũng đã lui xuống, nhìn thấy chiến sự giằng co, cũng đều xông lên chém giết. Cung tiễn thủ hai bên không nhàn rỗi, đứng sau đội ngũ, cố sức bắn tên, yểm trợ cho đồng bạn. Chỉ là trải qua mấy canh giờ chém giết, cung tiễn thủ hai bên chẳng còn lại bao nhiêu mũi tên, cho nên, thực tế cũng không làm cho đối phương thương tổn quá lớn.
Sở Hoan máu nhuộm chiến bào, binh sĩ Tây Quan thấy tổng đốc đại nhân tự mình ra trận, ngay cả tổng đốc đại nhân cũng liều mạng như vậy, kẻ làm binh sĩ tất nhiên không thể không liều một phen.
Thế nhưng, Sở Hoan biết rõ, cứ đánh như vậy, có lẽ chưa đến hừng đông, phòng tuyến mã tràng sẽ bị phá vỡ toàn diện. Quân Tây Quan vốn ở thế yếu, có thể chiến đấu đến mức này, đã không dễ dàng.
Hai bên chém giết điên cuồng, không ít binh sĩ Thiên Sơn đã vượt qua phòng tuyến Mộc Lan, đánh vào bên trong, cùng quân Tây Quan chém giết loạn xạ. Tuy khó mà tiến lên thêm nữa, nhưng cũng xem như đã đột nhập được vào bên trong.
Đúng lúc này, Sở Hoan thoáng thấy phía tây mã tràng có hỏa tiễn bay vút lên không, trong đêm tối, rất dễ nhận thấy. Hắn lấy làm lạ, nhìn phương hướng kia, nhất thời cũng không biết là ai bắn, trong lòng tưởng quân Thiên Sơn bắn tên hiệu, muốn bắt đầu đợt tấn công lớn hơn.
Lúc này, Cố Lương Trần cũng đã quát đến khàn giọng. Trận chiến hôm nay, y tổn thất nặng nề. Năm ngàn nhân mã, hơn một ngàn người chết trận. Y trợn mắt nhìn, bên ngoài phòng tuyến Mộc Lan, là bức tường người dày đặc. Kỵ binh, bộ binh Thiên Sơn chen chúc nhau, bất chấp tất cả, liều mạng xông lên phía trước.
Trong lúc đó, có tiếng kêu thảm từ hậu phương truyền đến, Cố Lương Trần nghe phía sau có tiếng kêu, vội vàng quay đầu lại. Y nhìn thấy đằng sau hết sức hỗn loạn. Trong bóng đêm, vô số bóng người từ phía sau xông tới, không hề do dự, vung đao lên chém. Quân Thiên Sơn chỉ biết phải tấn công phía trước, mặt sau đột nhiên có đao thương đánh tới, rất nhiều binh sĩ còn chưa hiểu chuyện gì, không kịp phản ứng, đã bị những bóng người kia chém giết thẳng tay.
Cố Lương Trần còn nhìn thấy, đội quân tập kích phía sau cũng đông nghịt như kiến, đội hình triển khai chỉnh tề. Dưới bóng trăng lạnh lùng, đao thương lấp lánh hàn quang, mà trên cánh tay của quân sĩ bên đó, đều có buộc một mảnh khăn vải trắng, rõ ràng là để dùng để phân biệt địch ta trong đêm tối.
Quân Thiên Sơn ở mặt trước căn bản không biết phía sau bị tập kích, vẫn ở trong phòng tuyến Mộc Lan, chiến đấu đẫm máu với quân Tây Quan. Bọn họ cũng lớn tiếng hò hét, nên tiếng hô hào chém giết ở phía sau truyền đến, nhất thời không ai chú ý. Hậu đội rối loạn vô cùng. Có binh sĩ chưa hiểu rõ tình huống, trong lúc còn đang mờ mịt, đao thương đã đâm tới. Còn một số khác phản ứng nhạy bén, phản kích trở lại. Nhưng đội quân tập kích kia khí thế hung mãnh, dường như có chuẩn bị trước, ai nấy như lang như hổ, như sát thần trong đêm, ra tay tàn khốc vô tình.
- Xảy ra chuyện gì?
Chiến mã Cố Lương Trần quay đầu đi lòng vòng, y vừa kinh vừa sợ, cao giọng hét to:
- Binh mã của ai? Bọn chúng là ai?
Một gã thuộc cấp bên cạnh cũng đang run sợ, thất thanh nói:
- Cố tướng quân, bọn chúng không phải binh sĩ Tây Quan. Phía sau chúng ta là quân Tây Bắc đang chờ lệnh, cho dù có viện binh Tây Quan, quân Tây Bắc cũng có thể ngăn cản...
Đồng tử trong mắt Cố Lương Trần co rút lại, tay cầm đao chợt nổi gân xanh, lườm muốn rách mắt, lạnh lùng nói:
- Quân Tây Bắc...sao có thể, cuối cùng xảy ra chuyện gì. Con bà nó, quân Tây Bắc trở mặt, Cam hầu lão khốn kiếp kia...Nhanh, hậu đội ổn định, ngăn cản quân Tây Bắc...Bà nội nó, cuối cùng xảy ra chuyện gì, quân Tây Bắc điên rồi...!
Nhưng mà, đến lúc này, hậu đội sao còn ổn định được nữa, sao còn chống nổi quân Tây Bắc từ phía sau đánh tới.
Đánh liên tục mấy canh giờ, ngay cả những binh sĩ Thiên Sơn chưa xông lên mặt trước, cũng cảm thấy mệt mỏi mười phần. Toàn bộ lực chú ý của bọn họ tập trung ở phía trước. Kỵ binh ở hậu đội, bởi vì nhất thời chưa bị điều lên phía trước, để tiết kiệm sức của chiến mã, cũng đã xuống ngựa. Là một kỵ binh chân chính, nhất định phải cùng chiến mã đồng cam cộng khổ, gắn bó sinh tử. Trên chiến trường, chiến mã chính là đồng bạn tốt nhất của họ. Mỗi kỵ binh đều phải xem chiến mã như huynh đệ ruột thịt, cho nên chỉ cần có cơ hội, tất nhiên sẽ để chiến mã nghỉ ngơi.
Những kỵ binh Thiên Sơn này đều trải qua huấn luyện, đương nhiên hiểu rõ điều đó.
Cũng vì như thế, kỵ binh ở hậu đội gần như không ai ngồi trên lưng ngựa. Đến khi quân Tây Bắc tay buộc khăn trắng xông tới, nhiều kỵ binh trở tay không kịp, trơ mắt chịu chém. Một số kỵ binh khác tung mình lên ngựa, nhưng tứ phía chen chúc toàn là người, căn bản không thể triển khai quyền cước. Sau khi thừa cơ trà trộn vào kỵ binh, quân Tây Bắc cũng đã vung đao tứ phía, trường thương đâm nhanh như rắn.
Đội quân Tây Bắc kia từng trải qua mấy phen tử chiến với Tây Lương, hơn nữa, đóng ở biên cương nhiều năm, dù là kinh nghiệm gan dạ, hay mức độ ăn ý, đều vượt xa quân Thiên Sơn. Bọn họ thừa hiểu, thân tại chiến trường, việc duy nhất phải làm chính là bất chấp thủ đoạn giết chết đối phương. Mặc kệ một khắc trước đó, bọn họ với quân Thiên Sơn còn là đồng minh, còn ở thành Hạ Châu cùng quân Thiên Sơn hợp tác chiến đấu, nhưng một khi Thiên Sơn biến thành kẻ địch, bọn họ liền ra tay không chút lưu tình.
Cơ cấu của quân Tây Quan phức tạp hơn, phần đông xuất thân từ quân Tây Bắc, cho nên đối với tướng sĩ dưới trướng Cam hầu mà nói, tác chiến với Tây Quan, giống như phải đánh huynh đệ lúc trước, trong lòng binh tướng Tây Bắc vẫn có chút không vui, lúc đánh cũng không tích cực cho lắm. Nhưng quân Thiên Sơn thì khác, đó là binh mã của Chu Lăng Nhạc, chẳng liên quan gì đến Tây Bắc, binh tướng Tây Bắc chém giết quân Thiên Sơn, sức mạnh mười phần.
Hậu đội xảy ra hỗn loạn, tiếng huyên náo rất nhanh truyền đến mặt trước. Binh lính Thiên Sơn ở mặt trước dù có lãng tai cũng không thể làm ngơ được nữa, đã có binh sĩ Thiên Sơn gào lớn:
- Không xong, quân Tây Bắc trở mặt, bọn chúng tập kích phía sau...
Không gào thì thôi, bên này vừa có người gào lên, khắp nơi lập tức vang lên nội dung tương tự. Binh sĩ Thiên Sơn ở phía trước đang chiến đấu với quân Tây Quan, vốn đã căng thẳng tinh thần, lại nghe quân Tây bắc tập kích phía sau, có thể nói, lập tức mất hết ý chí chiến đấu. Nhiều binh sĩ Thiên Sơn nhất thời hoảng hốt, không biết phải làm thế nào. Cũng tại thời điểm này, nhược điểm của quân Thiên Sơn đã lộ ra hoàn toàn.
Quân Thiên Sơn không e ngại chiến đấu chính diện, dù kinh nghiệm chiến đấu không bằng địch nhân, nhưng vẫn dám đổ máu tới cùng.
Có điều, một khi bị giáp công trước sau, trận hình hỗn loạn, binh sĩ Thiên Sơn còn thiếu kinh nghiệm, tâm lý sẽ bị đả kích rất lớn. Hơn nữa, trong tình huống rối loạn thế này, binh sĩ từ hoang mang sẽ trở thành hoảng loạn.
Sở Hoan vốn không biết hậu đội của quân Thiên Sơn xảy ra chuyện, nhưng mấy câu gào của binh sĩ Thiên Sơn đã truyền tin cho hắn. Hắn cũng giật mình kinh ngạc, không biết là thật hay giả. Gần như ngay lúc đó, một con chiến mã phóng tới, kỵ binh lớn giọng gọi:
- Sở đốc ở nơi nào, Sở đốc ở nơi nào?
Sở Hoan chém chết một binh sĩ Thiên Sơn, tung người nhảy lui, lập tức có quân trường thương thế chỗ, giọng hắn như sấm, lớn tiếng nói:
- Bản đốc ở đây!
Kỵ binh kia liền phóng ngựa tới, nói:
- Bẩm báo Sở đốc, Bùi tiên sinh lệnh cho tiểu nhân đưa tin. Nhìn thấy hỏa tiễn, toàn tuyến xuất kích, quân Tây Bắc là người của chúng ta, tiền hậu giáp công, một trận đánh tan quân Thiên Sơn!
Sở Hoan cơ hồ không dám tin, hắn chưa bao giờ nghĩ, trong nháy mắt chiến cuộc lại biến đổi như diễn kịch thế này. Vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy quân Tây Quan lần này lành ít dữ nhiều, tám chín phần sẽ bị liên minh Thiên Sơn - Tây Bắc tiêu diệt, còn cuộc chiến ở mã tràng Thanh Nguyên cũng vì Tây Quan thảm bại mà kết thúc. Nhưng hai vạn quân Tây Bắc chớp mắt một cái liền từ địch nhân biến thành người nhà. Tuy Sở Hoan đầu óc linh lợi, lần này cũng thấy hơi choáng váng.