Tất cả đều phải dựa vào hành động, nói suông chỉ vô dụng.
Nhất là trong võ lâm càng coi trọng hành động.
Hành động ở đây phải dựa vào thực lực và võ công.
Quan sát một người, không nên chỉ nghe hắn nói gì, mà còn phải xem hắn làm gì.
Hành động.
Thích Thiếu Thương vốn là một người theo “chủ nghĩa hành động”. Y thích đại khí đại khái quyết thắng ngàn dặm, có ân báo ân, có thù báo thù, thành thì hào hứngphấn chấn, trở thành thủ lĩnh quần long cao quý, bại thì không ngại khua chiêng thu binh, thậm chí lưu vong giang hồ. Lúc cần thiết, muốn giết thì giết máu chảy thành sông, không chừa manh giáp, nếu muốn ẩn thì toàn thân trở lui, nhẫn nại là vàng.
Y thích những ngày tháng sảng khoái trường cung, áo đẹp ngựa nhanh, cho nên năm đó mới tự mình mời Cố Tích Triều lên núi vào trại, giúp y bày mưu lập kế, còn y lại đi quyết thắng ngàn dặm. Kết quả là dẫn sói vào nhà, dẫn đến thất bại thảm hại.
Y thích xông pha với các huynh đệ, cùng nhau mạo hiểm, cùng nhau giết vào Hoàng Long, cùng nhau thành công và thất bại.
Bởi vì như vậy mới có ý nghĩa, mới có tâm huyết, mới có thể thỏa nguyện.
Hành động.
Ngồi mà nói không bằng dậy mà làm.
Suy mà nghĩ không bằng vận mà động.
Trước khi xuất động, y lại nói với Dương Vô Tà một chuyện. Lúc nói đôi mày kiếm của y hơi nhíu lại, một lúc lâu không dãn ra:
- Hành động lần này, là tin tức do Tôn Tam Tứ cung cấp, ngọn nguồn do Lý Sư Sư tiết lộ. Ta rất cảm ơn bọn họ, có cơ hội xin thay ta hỏi thăm.
Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề.
- Thế nhưng, chúng ta hiện nay chẳng phải là đã thiếu ân tình của những nữ tử trăng hoa này?
Đây là một vấn đề đương nhiên.
Đối với Dương Vô Tà, quan trọng hơn là tại sao Thích Thiếu Thương lại nói chuyện này.
Quả nhiên còn có đoạn sau.
- Ta nghĩ, Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp và hai đảng Phát Mộng thống nhất, trong đó tiêu hao lớn nhất là tiền bạc. Trong thời kỳ ngang gió ngược mưa này, nếu chúng ta không cam lòng ẩn nấp, muốn vượt qua khốn cảnh, nhân thủ chúng ta có, nhưng tiền lại không đủ. Lúc quân sư gặp hai thủ lĩnh Ôn, Hoa, không ngại suy nghĩ thương lượng, định ra phương hướng giải quyết.
Dương Vô Tà đã hiểu đây mới là vấn đề thật sự.
Lần này lại đến phiên y mặt ủ mày chau:
- Nếu như liều lĩnh vào lúc này, vậy khẳng định là không giữ nước (tiết kiệm) được.
Thích Thiếu Thương chỉ chờ câu này của y:
- Vậy chỉ có một đường khơi nguồn…
Sau đó y hỏi lại:
- Nếu chúng ta thiếu ân tình của khu vực hai tuyến Hồng Lam, sẽ không thể thu nhiều tiền của bọn họ, đúng không?
Dương Vô Tà cảm thấy trong lòng hơi phát lạnh:
- Đúng.
Thích Thiếu Thương nhàn nhã nói thêm một câu:
- Như vậy có cơ hội, tình mà chúng ta thiếu, sớm trả lại cho người ta một chút nghĩa đi.
Ngay cả lòng bàn tay Dương Vô Tà cũng đổ mồ hôi, chỉ nói:
- Vâng, vâng.
Sau đó Thích Thiếu Thương vung tay lên, hạ lệnh:
- Xuất phát!
Chia binh hai đường.
Lợi Tiểu Cát, Chu Như Thị, Tôn Ngư, Trương Thán cùng Thích Thiếu Thương cùng nhất đường, lập tức xuất phát.
Còn lại Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà, Chu Đại Khối Nhi, Đường Khẳng vẫn ở trước Bạch lâu, chờ lệnh của Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà cũng đang chờ.
Chờ người đến.
Người mà y chờ cuối cùng đã đến.
Đó là thủ lĩnh Phát đảng Hoa Khô Phát, cùng với thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành.
Lãnh tụ hai đảng này vừa đến, cũng không giống trước kia ồn ào vô cùng, cãi nhau không ngớt, mà lập tức dò hỏi Dương Vô Tà về quân tình.
Bởi vì bọn họ đều biết tình hình khẩn cấp.
Cho dù hai người Ôn, Hoa mắng mắng chửi chửi mấy chục năm, nhưng một khi gặp phải đại địch trước mắt, nhất định sẽ liên kết với nhau, cùng một trận tuyến.
Giao tình không phải có mắng chửi hay không, mà là có thể đồng cam cộng khổ, vượt qua an nguy hay không.
Sau khi đã hiểu “tình hình”, Ôn Mộng Thành tựu lập tức bày tỏ thái độ:
- Ta đã liên hệ với người của Tiểu Lôi môn, Lôi lão tổng đang ở Sầu Thạch trai chờ Thích lâu chủ.
Hoa Khô Phát cũng bàn giao:
- Người của Hảo Hán xã cũng đã mai phục tại khu vực Lam tuyến, chỉ chờ một tiếng hiệu lệnh.
Dương Vô Tà nghe vậy, trong lòng nhẹ đi một nửa.
Trong phần lớn hành động, phối hợp tiến lui là vô cùng quan trọng.
Hành động lần này của Thích Thiếu Thương là “ngược gió mà đi”, hết sức mạo hiểm, lỡ may thất bại, chỉ sợ tai họa ập đến, không ai tránh được. Cho nên trong “hành động cát rời”, ngoại trừ tám tên tâm phúc được chọn lựa kỹ càng, là người của y, y không hi vọng những những không “quen mặt” trong lâu trong tháp đến tham dự. Lỡ may thất bại bị bắt, cũng có thể giảm bớt liên lụy. Cho nên y lựa chọn dùng “ngoại viện”.
Do đó y chọn “thế công” chủ động, lại mời bạn cũ ở Tiểu Lôi môn tới tương trợ.
Trước khi làm trại chủ Liên Vân trại, Thích Thiếu Thương cũng đã giúp Tiểu Lôi môn xây dựng môn phái. Khi đó môn chủ Lôi Quyển rất trọng dụng y, đến nỗi sau này y rời khỏi Tiểu Lôi môn, làm trại chủ Liên Vân trại, cũng vì chịu tác động ảnh hưởng của Lôi Quyển, vì muốn thu hút nhân tài như Cố Tích Triều, cho nên không tiếc nhượng hiền thoái vị, đưa Cố Tích Triều lên làm “đại trại chủ”.
Đáng tiếc Cố Tích Triều lại khiến y thất vọng, đã phản bội y.
Nhưng Lôi Quyển vẫn là huynh trưởng, hảo hữu của y. Lúc Thích Thiếu Thương gặp nạn, Lôi Quyển cũng từng dốc sức bảo vệ.
Giao tình này vẫn luôn kéo dài đến tận bây giờ.
Còn về phần “đường lui”, lại do người của Hảo Hán xã sắp xếp.
Bởi vì xã trưởng của Hảo Hán xã là Đông Quỳnh Nhai, người này có ngọn nguồn khá sâu với hai đảng Phát Mộng, mà con rể của y là “Bát Đại Vô Vương” Cao Đại Danh lại chết thảm dưới tay Lục Hợp Thanh Long (xin đọc “Nhất Nộ Bạt Kiếm”), do đó cừu hận giữa Hảo Hán xã và đảng Thái Kinh không thể xóa nhòa, tuyệt đối có thể tin được.
Bọn họ đều là hào kiệt phố phường, rất quen thuộc địa hình hoàn cảnh của kinh kỳ, là nhân tuyển thích hợp nhất để yểm hộ rút lui.
Sau khi Vương Tiểu Thạch rời kinh, hai đảng Phát Mộng chẳng những không vì vậy mà tách khỏi Kim Phong Tế Vũ lâu, ngược lại càng kết hợp chặt chẽ với Phong Vũ lâu hơn trước.
Lúc Tô Già Mạc nắm quyền, hai đảng Phát Mộng và Kim Phong Tế Vũ lâu đều thuộc “Hữu minh”, nhưng mỗi người làm việc riêng, không lui tới nhiều lắm. Mặc dù tác phong làm việc của hai tổ chức lớn này rất tương tự, đều là cứu giúp mọi người, bảo vệ lương dân, ngăn chặn tham quan vô lại chèn ép bách tính.
Chuyện này có thể liên quan đến khí chất thư sinh của Tô Già Mạc. Lão Tô mặc dù đồng tình với bình dân bách tính lương thiện, nhưng một người đọc nhiều thi thư như y, “khí chất khăn đầu” rất nặng, không thể hòa mình, ở cùng với tiểu thương sai dịch.
Tiểu Tô lại tốt hơn.
Y biết nhất định phải liên hệ với những người này, mới có thể phát triển củng cố cơ sở thế lực của Phong Vũ lâu.
Y và hai đảng Phát Mộng kết làm “đồng minh”.
Có điều, với cá tính cô độc và lạnh lùng Tô Mộng Chẩm, cũng ít khi đi cùng mọi người, hợp tác chặt chẽ, vẫn luôn là như gần như xa.
Cho đến khi Vương Tiểu Thạch cầm quyền.
Hắn từng có ơn với hai đảng Phát Mộng và một đám hào kiệt giang hồ. Bọn họ một là vì báo ơn, hai là vì Vương Tiểu Thạch không hề lên mặt, thích vui vẻ cùng với mọi người, hòa thành một khối, ba là vì sau khi gia nhập Phong Vũ lâu hoặc Tượng Tị tháp, những binh lính không có chỉ huy mạnh ai nấy làm này có thể nhận được lợi ích cố định từ chính thức, chính quy và chính đạo, hơn nữa thực lực càng tăng cường nhờ đoàn kết. Do đó ba thế lực chính đạo trong kinh kỳ này càng gắn bó chặt chẽ với nhau hơn.
Đến khi Thích Thiếu Thương làm chủ Phong Vũ lâu, Vương Tiểu Thạch cũng không hề bảo lưu, hợp nhất Tượng Tị tháp do hắn sáng lập thành một khối.
Phương pháp mà Thích Thiếu Thương áp dụng lại rất đơn giản.
Y khuyên nhủ hai đảng Phát Mộng gia nhập liên minh Phong Vũ lâu.
Điều kiện mà y đưa ra cũng rất vắn tắt.
Một khi gia nhập liên minh, ít nhất thủ lĩnh Phát đảng Hoa Khô Phát, thủ lĩnh Mộng đảng Ôn Mộng Thành dĩ nhiên đều trở thành cung phụng của Kim Phong Tế Vũ lâu và trưởng lão của Tượng Tị tháp, đồng thời tất cả tài vụ đều do Ôn Mộng Thành vốn am hiểu quản lý tài sản lo liệu, còn phương diện vận tải lại giao cho Hoa Khô Phát đồ đệ đông đảo chỉ huy.
Lập tức thực lực của hai người đều bành trướng, một biến thành ba, mà hai người vẫn là “thủ lĩnh” đương quyền, địa vị chỉ có tăng chứ không giảm.
Hai người dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, hơn nữa một khi gia nhập đệ nhất bang hội trong kinh kỳ, dường như cũng đã thành “quân chính quy”, giá trị con người tự nhiên cũng khác hẳn.
Còn như Phong Vũ lâu, bởi vì có nhân lực của hai đảng, thế lực tăng lên nhiều, một lần nữa vượt trên Lục Phân Bán đường vốn được Lôi Thuần và Địch Phi Kinh dùng trăm phương ngàn kế làm cho ngày một phát triển.
Do đó đệ tử hai đảng Phát Mộng đều nguyện bán mạng cho Phong Vũ lâu.
Bọn họ vốn là một nhà.
Cho nên Thích Thiếu Thương vừa xin Dương Vô Tà phát lệnh, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành lập tức chạy tới.
Bởi vì Dương Vô Tà cũng phải dẫn đội ngũ đi an bài tiếp ứng, nhất định phải có nhân vật “có thể đưa ra chủ ý” như Ôn Mộng Thành, Hoa Khô Phát trấn thủ đại bản doanh, Dương Vô Tà và Thích Thiếu Thương mới có thể yên tâm dốc hết toàn lực.
Bởi vì đây là một trận biến động lớn, một trận chém giết lớn, một trận máu nóng bão tố trong kinh thành.
Cũng bởi vì sự quan trọng và nghiêm trọng của nó, cho nên Ôn Mộng Thành luôn luôn pha trò cũng không nhịn được hỏi Dương Vô Tà.
- Ngài thấy… Thích lâu chủ có thể thành công không?
Dương Vô Tà gãi gãi mái tóc trắng.
- Ta không biết. Chuyện như vậy luôn phải dựa vào một chút may mắn, mới có thể nước chảy thành sông.
Hoa Khô Phát cũng không nhịn được thỉnh giáo:
- Tiên sinh rất am hiểu thuật bói toán, sao không… bói một quẻ cho “hành động cát rời” này?
Dương Vô Tà xoa xoa chiếc đầu hói của y, suy nghĩ cẩn thận nói:
- Ta thấy, lúc gần đại sự, xem bói có thể bỏ thì bỏ, có thể miễn thì miễn, không hỏi trời xanh hỏi quỷ thần, gây loạn lòng người mà thôi. Chỉ cần có đường mà đi, cũng không có gì đáng sợ. Chỉ có điều, nếu dùng khí thế của người chủ sự mà luận, chiến dịch này lại…
Ôn, Hoa đồng loạt truy hỏi:
- Thế nào?
Bọn họ mặc kệ có mê tín hay không, có loạn lòng người hay không, bọn họ chỉ nóng lòng muốn biết chuyện này.
- Trước khi ra cửa, Thích lâu chủ còn nói mấy câu…
- Nói gì?
- Là chuyện gì?
- Cũng không phải chuyện quan trọng ảnh hưởng đến đại cục.
Dương Vô Tà cười nói:
- Y chỉ muốn gia tăng thu nhập trong lâu, ám thị đừng thiếu nhân tình các nơi quá nhiều, để tránh sau này vướng tay vướng chân, không dễ làm việc.
Ôn Mộng Thành luôn nhạy cảm với tiền tài trương mục, nghe vậy liền nói:
- Chuyện này có đạo lý.
- Là có đạo lý.
Dương Vô Tà nói:
- Nhưng trước hành động này, trước khi rời lâu một khắc y mới nói với ta, có thể thấy chiến chí rất thịnh, đấu chí cũng vượng.
Hoa Khô Phát cười lên:
- Đấu chí thịnh, chiến chí vượng, dĩ nhiên đã tính toán trước.
Dương Vô Tà rất hợp ý:
- Đúng, cho nên phần thắng cũng cao.
Sau khi hai người nghe xong, lúc này mới coi là yên tâm một nửa. Bọn họ và Thích Thiếu Thương mới quen đã thân, nhận được lễ trọng, cũng hợp tác vui vẻ, buôn bán càng ngày càng tăng, do đó không muốn sau khi mất đi một Vương Tiểu Thạch, lại mất thêm một Thích Thiếu Thương.
Dương Vô Tà thấy có hai người trấn giữ, liền dẫn bốn cao thủ xuất phát chi viện, nhưng trong lòng y vẫn có băn khoăn tầng tầng, nghi vấn lớp lớp.
Trước khi ra cửa, Thích Thiếu Thương lại nhắc đến, ám thị có thể sẽ thu tiền của các nữ tử thanh lâu và nơi trăng hoa, đây không phải là chuyện mà Thích Thiếu Thương luôn phản đối sao?
Trước khi quyết chiến, Thích Thiếu Thương còn có thái độ khác thường, là giả vờ trấn định, hay tục xưng là “đổi tính”?
Suy nghĩ này khiến Dương Vô Tà không khỏi lo lắng.
Người không lo xa, nhất định có lo gần.
Một vấn đề là, đây là lo xa, hay là lo gần? Hoặc là cả hai?
Hơn nữa bất kể thế nào, trận chiến nên đánh vẫn phải đánh.
Chu Đại Khối Nhi, Đường Khẳng, Lạc Ngũ Hà, Long Thổ Châu và Dương Vô Tà cùng nhau xuất phát.
Bọn họ là đội hình sắt thép, bền vững mạnh mẽ như kim cương.