Bọn họ đều lòng đầy căm phẫn, muốn báo thù rửa hận cho huynh đệ, đồng môn.
Thích Thiếu Thương lại nói:
- Lần này chúng ta chỉ dùng kế, không phải cậy sức báo thù. Các ngươi đi theo ngược lại làm hỏng chuyện.
Trên mặt Tôn Thanh Nha và Thái Tâm Không đều hiện lên vẻ thất vọng.
Dương Vô Tà lại nói một câu:
- Lâu chủ, binh đau thương có thể dùng.
Thích Thiếu Thương ngừng một chút, hai hàng lông mày nhíu lại.
Thời gian y cau mày đại khái chỉ dài hơn một chút so với nháy mắt, nhưng đã tiếp nhận ý kiến của Dương Vô Tà, thay đổi cách nhìn của mình, trước tiên chất vấn hai người một câu:
- Các ngươi không sợ chết?
Tôn Thanh Nha lớn tiếng nói:
- Không sợ.
Thái Tâm Không lại nói:
- Sợ. Nhưng nếu có thể báo thù cho bốn vị ca ca, có chết cũng đáng.
Thích Thiếu Thương kiên quyết vung tay lên, nói:
- Được, các ngươi cũng đi, nhưng phải hành động theo kế của ta, không được lỗ mãng.
Hai người đều lớn tiếng đáp lời:
- Rõ!
Thích Thiếu Thương nói nhanh:
- Hành động lần này của chúng ta, nếu thành thì đó là đại sự đủ để lưu danh sử sách, nếu không thành thì cũng đủ để chấn động kinh sư. Bất kể thành hay không thành, đều có thể khiến cho độc kế của đám nịnh thần khó thực hiện được, xoay chuyển càn khôn. Người sống trên đời khó tránh khỏi phải chết, nếu có thể chết một cách oanh oanh liệt liệt, vạn người ngưỡng mộ, tiếng thơm ngàn đời, lưu danh thiên cổ, vậy thì phải xem hôm nay, xem thủ đoạn của chư vị như thế nào.
Trên mặt mọi người đều hiện vẻ kiêu ngạo, xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Thích Thiếu Thương thấy lòng quân đã phấn chấn, lòng người có thể dùng, liền nói:
- Lần xuất động này gọi “hành động cát rời”. Trương Thán, Tôn Ngư, Chu Như Thị, Lợi Tiểu Cát đi cùng với ta, hội hợp cứu giúp, đi trước tập kích. Còn lại bốn người Đường Khẳng, Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà, Chu Đại Khối Nhi đi theo quân sư, trước tiên mai phục tại Lam tuyến, tiếp ứng bọn ta…
Mọi người đều trả lời “rõ”, dù chưa hiểu ý đồ thật sự, nhưng đều vui lòng tuân theo sự điều động của Thích Thiếu Thương.
Chỉ có Chu Đại Khối Nhi không nhịn được muốn hỏi:
- Tại sao… tôi có thể đặt câu hỏi không…
Thích Thiếu Thương không kiên nhẫn nói:
- Có lời thì mau hỏi, thời gian của chúng ta rất gấp.
Y luôn luôn coi trọng thời gian, bởi vì thời gian chính là sinh mệnh.
Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh, cho nên lười biếng chính là tiến hành mưu sát chính mình.
Y là người một khi đã quyết định mục tiêu, sẽ không để ý tất cả, vùi đầu vào làm, toàn lực xông lên, toàn tốc tiến tới.
Y thích người khác đặt câu hỏi, bởi vì hỏi đáp có thể khiến mọi người hiểu rõ nhau hơn.
Nhưng y không thích kéo dài, bởi vì trì hoãn sẽ khiến người ta đấu chí tiêu tan.
Chu Đại Khối Nhi bị y trách mắng, ngược lại cà lăm:
- Tôi tôi tôi… không không không… hiểu hiểu hiểu được được được… tại sao gọi… phải gọi… gọi gọi gọi… gọi là… hành hành hành hành hành …
Cuống lên như vậy, cứ liên tục “hành”. Sắc mặt Thích Thiếu Thương trầm xuống, giậm chân một cái. Trương Thán vội nói:
- Ta thấy là hắn không hiểu vì sao lại gọi là “hành động cát rời”?
Lúc này sắc mặt Thích Thiếu Thương mới hơi giãn ra, nói:
- Đây là ghi nhớ, cũng là cảnh giác. Ghi nhớ bốn người Tôn, Dư, Hà, Lương tự tiện hành động, giống như “cát rời”; đồng thời cũng nhắc nhở chúng ta lần này hành động không được chia rẽ, nếu không e rằng kết quả cũng giống như Danh Môn Tứ Tú.
Sau đó y thấp giọng nói với Dương Vô Tà:
- Quân sư ngài dẫn đội ngũ lẻn vào Lam tuyến, nhưng nhất định đừng tự mình động thủ. Chỗ Gia Cát tiên sinh, Thư Vô Hý, Đại Thạch Công còn phải nhờ ngài…
Dương Vô Tà lập tức “nghe đàn ca biết nhã ý” nói:
- Ngài đừng lo lắng. Tất cả ta sẽ tự bố trí, về phía đám người Gia Cát, chờ hành động vừa bắt đầu ta sẽ đi chuyến này. Có sợ thì chỉ sợ… Thất Tuyệt Thần Kiếm khó đối phó.
Trên mặt Thích Thiếu Thương thoáng hiện lên vẻ ưu tư, nói:
- Ta đã từng giao thủ với bảy người bọn họ, hiện giờ chỉ xem thiên thời địa lợi nhân hòa…
Ngay lúc này, hai bóng người nhanh chóng lướt vào trong viện.
Dương Vô Tà vừa nhìn, trông thấy đó là “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà và “Mục Vi Chi Manh” Lương Sắc, vội hỏi:
- Tình hình thế nào?
Thích Luyến Hà bẩm báo trước:
- Y đã tới, đang ở Sầu Thạch trai.
Lương Sắc cũng đáp:
- Bảy người bọn họ không ở cùng nhau. “Kiếm” đang chạy đến tướng phủ tranh công. Kiếm Thần, Kiếm Quái, Kiếm Ma đã đi lầu Tam Hợp uống rượu, dường như có lời oán giận với Kiếm Yêu. Chỉ có Kiếm Quỷ, Kiếm Tiên và Kiếm Yêu ở cùng với nhau.
Hắn nói thêm một câu:
- Tôn đang ở trong Tích Cựu hiên mới xây.
Thích Thiếu Thương và Dương Vô Tà nghe thấy câu này, không nhịn được nhìn nhau một cái, vui mừng ra mặt, đều nói một câu:
- Trời cũng giúp ta.
Đây là một đêm trăng.
Ánh trăng sáng đẹp.
Đêm tối ôn nhu.
Đây là thời khắc thích hợp để thi nhân ngâm vịnh, tao nhân uống rượu, mỹ nhân ca hát, tình nhân động lòng.
Gió nhẹ như nước, hoa sắp đi ngủ sẽ rất đẹp, cành liễu nhẹ lay sẽ rất lẻ loi, người không yêu sẽ cảm thấy đêm nay rất tịch mịch.
Mỗi căn lầu đều có cửa sổ, trong cửa sổ lộ ra ánh đèn, dưới ánh đèn thoáng qua hình bóng đẹp.
Trong một khung cửa sổ, bên cạnh ngọn đèn, một bóng dáng nhỏ bé đang tưởng niệm. Trên sông dưới cửa sổ, dưới ánh trăng trong thuyền, kẻ lãng tử có bất chợt cảm thấy thê lương?
Một buổi tối ưu mỹ như vậy, bọn họ lại không làm thơ, không uống rượu, không ngắm trăng.
Bọn họ chỉ tụ tập với nhau, cùng nhau thực hiện một hành động.
“Hành động cát rời”.
Một hành động giết người đổi trời.
Có lẽ, một kế hoạch giết người hoàn mỹ cũng giống như viết một bài thơ hay.
Những cố sự hay đều mang theo một chút tàn nhẫn.
Thơ hay rất tàn nhẫn.
Có lẽ, giết một người rất nên rất nên giết, cũng tương tự như viết một bài thơ rất hay rất hay? Cảm giác vui sướng của nó là tương đồng?
Giết người viết thơ hay, nhưng viết thơ luôn tốt hơn giết người.
Bởi vì thơ đẹp.
Thơ là một loại sáng tạo.
Giết người lại là hủy diệt.
Nhưng thống khoái, nhất là đại thống đại khoái khi vì nước giết địch, vì dân trừ hại.