Lí Tam cùng Trần Lân Úc cùng vợ Lâm Đại tất cả đều ngây sững nhìn Lâm Đại.
Lí Tam nghĩ, chả lẽ là cầm cái bánh bao với nước mà thôi cũng có thể xé ra to chuyện?
Trần Lân Úc nghĩ, ta đi quá lố rồi, này… này thế nào không tự chủ được liền nghĩ đối Lí Tam… như vậy…
Vợ Lâm Đại chính là… rất tức giận.
Vợ Lâm Đại trừng chết Lâm Đại, chu môi nghĩ ngợi: Lâm Đại sẽ không là ăn dấm rồi chứ? Lí Tam vài ngày trước vẫn muốn cưới dâu, mới qua một ngày liền truyền ra tin nhà Lí Tam có dâu nam, Lâm Đại với Lí Tam làm hàng xóm lâu như vậy, có lẽ… có lẽ Lâm Đại cũng là… cũng là thích Lí Tam, cho nên… cho nên thấy Lí Tam cùng nam nhân yêu nhau… Lâm Đại… Lâm Đại cũng muốn yêu Lí Tam ư?
Vợ Lâm Đại càng nghĩ càng giận, càng giận thì càng đau, sau đó… sau đó… bèn cho Lâm Đại một cái tát… rồi còn gào: “Ngươi muốn yêu Lí Tam ngươi liền yêu đi lão nương không có thèm!”… Lại sau đó, vợ Lâm Đại chạy mất.
Lí Tam cùng Trần Lân Úc cùng Lâm Đại đều ngây sững.
Lí Tam nghĩ, chả lẽ là cầm cái bánh bao với nước mà thôi cũng có thể xé ra to chuyện?
Trần Lân Úc nghĩ, người trong thôn này thực sự đều kì quái, không phải bị nguyền rủa gì đấy chứ?
Lâm Đại chính là… vẫn ngu đi chưa hoàn nổi hồn.
“Lâm Đại, ngươi không đuổi theo vợ ngươi sao?” Lí Tam thấy Lâm Đại còn không phản ứng, đẩy đẩy Lâm Đại.
Lâm Đại lắc la lắc lư, cuối cùng ngay lúc sắp sửa té xuống thì tỉnh lại, hỏi Lí Tam: “Vợ yêm vừa nói gì thế?”
“Lâm Đại, đuổi theo vợ ngươi khẩn yếu.” Lí Tam nhưng không muốn nhắc lại những lời không đầu không não vừa mới rồi của vợ Lâm Đại.
“Á! Được! Yêm đi!” Lâm Đại nói xong chạy đuổi theo vợ.
Trần Lân Úc xem xong màn nháo kịch quái dị này, không khỏi thở dài thườn thượt.
“Sao vậy?” Lí Tam cầm bánh củ và nước ngồi bên cạnh Trần Lân Úc.
“Sau khi ta đến, xung quanh ngươi đều không có chuyện gì hay ho…” Lại còn làm cho cả thôn đều tưởng hai ta cùng nhau… chuyện loạn thất bát tao a…
“Không sao, như vậy náo nhiệt đấy chứ.” Lí Tam ăn bánh củ nói như thế.