Vòng qua một dòng sông, qua một cây cầu, đi mấy trăm thước đường, cuối cùng đến ruộng chỗ Lí Tam đang cày.
Trần Lân Úc đã mặt đỏ tai đỏ, thở như trâu, ngược lại vợ Lâm Đại còn có thể bình tâm tĩnh khí nói đùa với Lâm Đạ, còn nội dung mà bọn họ nói đùa… Trần Lân Úc thật sự hi vọng hắn là kẻ điếc.
“Cha đứa nhỏ, ngươi có biết dâu nam nhà Lí Tam vừa chạy ra khỏi nhà, liền tìm ngay cha chúng ta, nói muốn tìm Lí Tam ni! Ngươi nói xem lưỡng khẩu tử nọ có biết ngại ngùng hay không a? Há há ~” có thể vào Lâm gia làm dâu, thì miệng, không tha người a!
“Ghê tởm!” Lâm Đại ghét cay nhìn Trần Lân Úc.
Nam nhân, hừ!
Nhất định là tiểu tử này câu dẫn Lí Tam, Lí Tam mới mấy ngày trước vẫn còn nói muốn cưới dâu, nam nhân thế nào có thể cùng nam nhân sống chung!
Trần Lân Úc mặc dù bị khinh bỉ như vậy, nhưng hắn cảm động tự đáy lòng.
Người trong thôn này, tuyệt không phải là bị bệnh cả…
“Tìm yêm làm gì?” Lí Tam đi lên khỏi ruộng, phủi phủi tay, nhìn bộ dạng Trần Lân Úc còn đang thở hổn hển, đầu tóc rối bù, nhất định là ngủ thẳng giữa trưa mới dậy, không có khả năng đi một chặng đường thì có thể biến đầu tóc thành cái dạng này…
“Ta… đợi chút… mệt quá… một hồi rồi nói…” Ta đời này, dù cho một đường lưu lạc đến tận đây, cũng không một hơi đi dài như vậy a!
Lí Tam nhìn Trần Lân Úc một hồi, càng nhìn càng không thuận mắt, thế là thuận tay giúp Trần Lân Úc chỉnh đầu tóc, nhưng càng làm càng loạn, đành phải phá búi tóc đi, giúp hắn buộc lại một cái.
“Ê! Lí Tam, ngươi coi hai phu thê yêm không phải người à? Chỉ để ý dâu nam nhà ngươi, không để tâm cái bụng ngươi à? Há há ~” Vợ Lâm Đại cảm thấy Lí Tam năm ấy nếu thật cưới dâu nữ về, nữ nhân kia nhất định sẽ hạnh phúc hơn nam nhân này, dù sao thì nữ biết sinh con, nam nhân có thể làm sao?
“Cái bụng?” Lí Tam nghi hoặc, cái bụng cùng chuyện này, liên quan gì a?
“Dâu nam nhà ngươi, đến là để mang cơm cho ngươi đó.” Thực ngốc.
Lí Tam nhìn về phía Trần Lân Úc, Lí Tam nghĩ, chắc là hắn đói rồi?
“Trực tiếp tìm Lâm bá chực cơm ăn đi, chạy xa như vậy, mất công. Yêm có mang vài cái bánh củ, đói không.” Lí Tam cảm thấy Trần Lân Úc có chút ngốc.
“Hôm qua ngươi nói muốn mang ta ra đồng, sao không gọi ta dậy?” Đánh thức ta, nói cho ta, thì đã không hại ta đi xa như thế!
“Ngươi ngủ say quá, sao mang ra đồng?” Lí Tam không tiện cho hắn biết, hắn cảm thấy cái kiểu ngủ hôn thiên ám địa của Trần Lân Úc, cũng thật hay.
“Sao cũng được, ta đói rồi.” Trần Lân Úc kỳ thật cũng quá lười tính toán chuyện này, mục đích của hắn cũng chỉ vì ăn cơm.
Lí Tam thật cảm thấy chính mình nhặt con mèo về nuôi, chuyện yêm yêm làm như thế đấy.
“Ta không có sức… giúp ta…” Trần Lân Úc làm như là Lí Tam thiếu bạc hắn hay là ký cho hắn giấy bán thân, nên phải giúp hắn làm việc, thật sự quên mất chính mình mới là kẻ ăn nhờ ở đậu.
Lí Tam lại cũng ngoan ngoãn cầm bánh bao và nước cho Trần Lân Úc, mà Trần Lân Úc lại cũng không ngại ngùng nhận lấy…
Lâm Đại thật sự nhịn không được cục tức này, bốc hỏa mắng mỏ Lí Tam: “Lí Tam, ngươi còn là nam nhân sao? Ngươi đây là đang làm cái gì! Hầu hạ hắn ư?”