Trần Ngạn ngậm thuốc ngồi xuống, lỗ tai của chú chó già đang nằm trên bồn hoa phơi nắng động đậy một cái, nó liếc mắt nhìn anh.
“Cách”, bật lửa sáng lên, khói xanh uốn lượn theo làn gió. Nicotin theo gió thổi tới, chú chó già hắt hơi một cái, từ bên trái Trần Ngạn chậm chạp kéo bụng lê lên trước đầu gió.
“Xin lỗi.”
Trần Ngạn vỗ vỗ nó, đúng lúc thấy cùi chỏ đang rỉ máu, anh ngậm thuốc ngắt vài cọng cỏ, híp mắt chùi sạch sẽ, chú chó già ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Ngạn nhìn vài cọng cỏ dính máu trong tay, lại mắt đối mắt với chú chó già, mờ mịt nói: “Không được sao? Ở đây đâu có giấy?”
“…”
“…”
Trần Ngạn cau mày ném cỏ vào lại bồn hoa, chú chó già chậm rãi gục đầu xuống, một người một chó trầm mặc trong ánh nắng ba giờ chiều.
Một lát sau, Trần Ngạn lại nhặt một cọng cỏ khác.
“Mỗi ngày cô ấy đều tới thăm mày à?”
“…”
Anh lại rút một điếu thuốc, bỗng cười khe khẽ, cúi đầu nhìn đàn kiến đang bò thành hàng trên viên gạch dưới đất, “… Cô ấy… … Làm cơm rất ngon.”
“…”
Một lát sau, chú chó già thở hổn hển, ho khan một tiếng.