Quá Hạn

Chương 42: Tìm kiếm (Hoàn toàn văn)

(42)

*

Năm Vệ Mẫn và Ôn Từ gặp tai nạn xe hơi, Vệ Tầm mới hai tuổi, chưa hiểu về cái chết, anh chỉ mơ hồ nhớ rằng không biết từ ngày nào, bố anh đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Cũng từ ngày đó, mẹ anh ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, không còn dịu dàng cười và ôm anh nữa.

Vệ Tầm lúc nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ luôn yên lặng ở bên mẹ, không dám nắm tay hay đòi ôm, chỉ có thể lén nắm vạt áo mẹ để ngủ.

Sau đó, mẹ anh không còn khóc nữa, cũng mua cho Vệ Tầm nhiều đồ chơi và đồ ăn vặt, nhưng rất ít khi ở bên anh, bà uôn ở một mình trong phòng ngủ.

Trước bảy tuổi, Vệ Tầm sống cùng ông bà ngoại, anh dần hiểu ra sự ra đi của bố có ý nghĩa gì.

Hằng năm vào đầu mùa hè, Vệ Tầm đều theo ông bà ngoại đi thăm bố, nhưng mẹ anh chưa từng đi, một lần cũng không.

Bà ngoại nói mẹ yêu bố quá nhiều, yêu đến mức không thể chấp nhận sự ra đi của ông.

Vệ Tầm không hiểu tình yêu đó, cũng chưa từng trải qua, chỉ nhớ rằng mỗi năm đến ngày này, mẹ đều lấy cuốn băng ghi hình lễ cưới của bà và bố, xem đi xem lại.

Mẹ nói với Vệ Tầm, họ đặt tên cho anh là Vệ Tầm, hy vọng sau này anh cũng sẽ tìm được một người yêu thương anh như họ.

Vệ Tầm ngây thơ hỏi: “Nếu không tìm được thì sao ạ?”

Ôn Từ nhìn anh một lúc, mắt dần đỏ lên, bà ôm Vệ Tầm, kiên định lặp lại: “Sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được.”

Mẹ nói như vậy, nhưng Vệ Tầm lại cảm thấy mẹ không giống như đang trả lời câu hỏi của anh, mà như đang trả lời chính mình.

Anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn nụ cười dịu dàng của bố trong video, trong đầu mơ hồ ghép lại những ký ức về bố.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Năm Vệ Tầm mười bốn tuổi, ông ngoại bị đột quỵ khi đang đi dạo trong khu, may mắn được cấp cứu kịp thời, nhưng bị liệt nửa người.

Cuối tuần, anh cùng mẹ đến bệnh viện thăm ông ngoại. Vệ Tầm nhìn thấy bà ngoại lau mặt cho ông, liền chủ động đề nghị giúp đỡ.

Ôn Từ cũng không ngăn cản.

Vệ Tầm vắt khô khăn, anh cẩn thận lau mặt đầy nếp nhăn của ông ngoại, ông đột nhiên nhìn anh nói: “Bố con năm đó…”

Những năm gần đây, trong nhà ít khi nhắc đến bố. Ông ngoại dường như nhận ra điều gì đó, nói được một nửa liền dừng lại.

Vệ Tầm nhìn mẹ, bà ngồi bình thản gọt táo, như thể không nghe thấy gì.

Sau khi ông ngoại xuất viện, Vệ Tầm và mẹ dọn về nhà ông bà ngoại. Khi dọn nhà, anh phát hiện một cuốn sổ tay bố để lại trong phòng làm việc.

Vệ Tầm mở trang đầu tiên, trên đó ghi ngày tháng, ghi chép chi tiêu hàng ngày, hóa ra là sổ tay chi tiêu của bố.

Anh lật vài trang tiếp theo, nội dung tương tự, chỉ khác ngày tháng và số tiền. Anh lại lật sang trang nữa, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Trang này cũng ghi chép chi tiêu và thu nhập, nhưng ở cuối trang có thêm vài dòng chữ nhỏ.

1/9/2000

Chi tiêu: xxxx

Thu nhập: xxxx





Ôn Từ.

Lớp 10-1.

Vệ Tầm lật nhanh qua các trang sau.

20/9/2000





Thì ra là cô ấy đã cứu bà nội.

2000/10/10

Lại gặp cô ấy.

28/10/2000

Phiền quá.

Lại phải viết kiểm điểm, không biết cô ấy có nghe thấy không.

29/10/2000

Cô ấy nghe thấy rồi.

Phiền phiền phiền.



Vệ Tầm nén cơn phấn khích và vui mừng, lật xem từng trang một. Anh gần như chắc chắn rằng đây không chỉ là sổ ghi chép của bố mà còn là bằng chứng tình yêu giữa bố và mẹ.

Chưa kịp xem hết, anh vội muốn mang cuốn sổ này cho mẹ xem, nhưng ngay khi bước ra khỏi phòng, Vệ Tầm thấy mẹ đang nhìn chăm chăm vào bức ảnh của bố trên tường, anh đột nhiên dừng lại.

Mẹ chắc hẳn chưa từng xem cuốn sổ này, anh không chắc bây giờ đưa cho mẹ sẽ mang lại niềm vui hay nỗi đau nhiều hơn.

Vệ Tầm suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định giấu cuốn sổ đi. Dù vui hay đau cũng không thể so sánh với sự bình yên hiện tại.

Năm sau khi dọn về nhà ông bà ngoại, Vệ Tầm đỗ vào trường Trung học số Tám. Một cuối tuần nọ, anh như thường lệ về nhà.

“Ông ngoại, bà ngoại, mẹ, con về rồi.”

Vệ Tầm đứng ở cửa thay giày, anh mặc đồng phục xanh trắng. Khi quay lại, anh thấy mẹ đang đứng đó ngẩn người.

Vệ Tầm vô thức xoa đầu, không hài lòng lẩm bẩm: “Con không muốn cắt ngắn thế này, là thầy giáo chủ nhiệm bảo tóc mái con dài quá, liền cầm tông đơ cắt ngắn luôn.”

Ôn Từ không nói gì, bà nhìn anh mà như nhìn thấy cậu thiếu niên năm xưa đứng trước mặt.

“Mẹ?”

Vệ Tầm vừa cất tiếng gọi, bỗng thấy mắt mẹ đỏ lên. Anh chợt nhớ ra điều gì, nhìn vào tấm kính bên cạnh.

Giống quá.

Từ đó, Vệ Tầm không để tóc ngắn nữa, cũng cố ý cắt kiểu tóc không giống bố, nhưng đều vô ích.

Càng lớn lên, anh càng giống bố, từ khuôn mặt đến ngũ quan gần như giống y hệt. Ngay cả chú Đỗ Khang thường đến thăm ông bà ngoại cũng từng nhìn anh mà ngẩn ngơ.

Sợ mẹ buồn, từ năm lớp 11, Vệ Tầm bắt đầu ở ký túc xá. Khi về nhà cũng cố tình thay đồng phục, phần lớn thời gian anh ở trong phòng đọc sách.

Ngoài giờ ăn, anh ít khi xuất hiện trước mặt mẹ.

Lên đại học, Vệ Tầm cũng không ở lại thành phố An mà chuyển đến thành phố gần đó, những lần về nhà đều chọn thời điểm mẹ không có nhà vào cuối tuần.

Cứ như vậy đến năm ba đại học, một ngày nọ, anh đột nhiên nhận được điện thoại của bà ngoại.

Bà nói, mẹ bị bệnh rồi.

Vệ Tầm không dám chần chừ, anh xin phép về thành phố An ngay trong đêm. Vừa bước vào nhà, anh thấy ông bà ngoại ngồi ăn cơm trong phòng khách, còn mẹ chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

Thấy anh, mẹ không còn ngẩn ngơ nhìn anh như trước mà mỉm cười nói: “Vệ Mẫn, anh về rồi.”

Bà nói xong, như nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, lại tự mình nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vệ Tầm nhìn mẹ, cổ họng nghẹn lại.

Hôm sau, anh một mình đến bệnh viện.

“Não của mẹ cậu đã bị tổn thương trong vụ tai nạn năm đó, bây giờ kèm theo Alzheimer, bà ấy sẽ xuất hiện triệu chứng mất trí nhớ phản ứng và thỉnh thoảng còn xuất hiện ảo giác.”

Trong văn phòng, bác sĩ chủ trị đưa cho anh kết quả chẩn đoán của mẹ: “Tình trạng của bà ấy không giống với bệnh nhân Alzheimer thông thường, bệnh sẽ nghiêm trọng hơn và cần sự chăm sóc nhiều hơn từ gia đình.”

Vệ Tầm nhìn bản chẩn đoán chi chít chữ, nhưng không thấy gì, chỉ hỏi: “Tại sao mẹ nhớ mọi người, nhưng lại quên mất sự tồn tại của tôi?”

“Trong ảo giác của mẹ cậu, người chết trong vụ tai nạn năm đó là bà ấy chứ không phải bố cậu, và trong ký ức hiện tại của bà ấy, cậu chính là Vệ Mẫn. Nếu bà ấy nhớ Vệ Tầm, thì Vệ Mẫn sẽ không tồn tại.”

Bác sĩ nói: “Vì vậy, bà ấy thay thế việc mang thai bằng việc bị bệnh trong ảo giác, điều này làm cho việc Vệ Mẫn sống sót trở nên chân thực hơn đối với bà ấy.”



Sau khi mẹ bệnh, Vệ Tầm nghe theo lời bác sĩ. Sau khi tốt nghiệp đại học liền đưa mẹ về sống tại ngôi nhà năm xưa của họ.

Bác sĩ nói môi trường quen thuộc có thể k1ch thích bệnh nhân hồi phục, anh liền bài trí lại ngôi nhà giống hệt như trong ký ức, thậm chí lấy cuốn sổ của bố ra, đọc đi đọc lại cho mẹ nghe.

Chỉ là Ôn Từ càng lúc càng ít tỉnh táo, thỉnh thoảng nửa đêm còn lén ra ngoài. Vệ Tầm sợ mẹ đi lạc nên đã làm nhiều thẻ sắt ghi số điện thoại của anh đeo vào tay mẹ.

Nhưng mẹ dường như rất kỵ đeo gì trên cổ tay, khi tái phát bệnh thường gỡ thẻ ra, Vệ Tầm chỉ có thể lén đeo lại khi mẹ ngủ.

Nhiều lúc, Vệ Tầm ở nhà, mẹ thường không nói gì, chỉ ngồi một bên nhìn anh ngẩn ngơ.

Anh đoán có lẽ trong những năm tháng mà chỉ có mẹ và bố nhớ, mẹ cũng từng ngẩn ngơ nhìn bố như vậy.

Đó là dấu vết tình yêu của họ.

Vệ Tầm không phá vỡ ảo giác của mẹ, anh kiên nhẫn ở bên chăm sóc. Sau khi bệnh, Ôn Từ thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất không đổi là bà rất ít khi theo Vệ Tầm đến nghĩa trang.

Dù thỉnh thoảng có đi nhầm, bà cũng gần như không bao giờ bước tới trước mộ, như thể trong tiềm thức đang chống đối điều gì đó.

Vệ Tầm từng nghĩ đến việc cho mẹ nhìn mộ bia của bố, có lẽ bà sẽ nhớ ra điều gì đó, nhưng lại sợ kích động đến mẹ nên anh không dám hành động bừa bãi.

Năm nay, trước lễ tình nhân, bạn gái lâu năm của Vệ Tầm nói với anh rằng, bố mẹ cô ấy sắp di cư ra nước ngoài nên muốn tổ chức đám cưới trước khi họ đi.

Gia đình bạn gái cũng hiểu hoàn cảnh của Vệ Tầm, không phiền lòng, ngược lại còn cảm thấy Vệ Tầm là người có trách nhiệm, giao con gái cho anh, họ cũng yên tâm.

Vệ Tầm ăn bữa tối cùng bố mẹ bạn gái vào ngày Lễ Tình nhân. Sau khi về, anh thông báo tin vui này cho ông bà ngoại.

Hai cụ rất vui mừng, chỉ là Vệ Tầm nhìn ánh mắt mơ hồ của mẹ, đột nhiên có dự cảm rằng có lẽ mẹ sắp tỉnh lại.

Anh thuê một chuyên gia tổ chức đám cưới để họ xử lý các chi tiết của hôn lễ.

Vệ Tầm muốn báo tin vui này cho bố nên đã đặc biệt đến nghĩa trang một ngày trước đám cưới. Điều anh không ngờ là lần này mẹ, người luôn không muốn đến nghĩa trang, lại đột nhiên đi theo anh.

Vệ Tầm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mẹ, anh có chút lo lắng, suốt đường đi đều im lặng. Khi vào nghĩa trang, anh như thường lệ đi trước, theo dõi bóng dáng mẹ qua khóe mắt.

Khi gần đến nơi, Vệ Tầm nhận được cuộc gọi từ ông ngoại, anh bước sang một bên để nghe, mẹ không đợi anh mà đi thẳng đến trước mộ của bố.

Vệ Tầm nhìn mẹ giơ tay chạm vào bia mộ của bố, anh căng thẳng siết chặt điện thoại, đến mức không nghe rõ ông ngoại nói gì ở đầu dây bên kia.

“Ông ngoại, lát nữa cháu sẽ nói chuyện với ông sau.”

Vệ Tầm cúp máy rồi bước thêm một bước, anh nhìn thấy mẹ run rẩy đôi tay, liên tục vuốt v e dòng chữ trên bia mộ, mũi cay xè.

Nhiều năm như vậy, có lẽ chỉ hai năm gần đây mẹ mới không cảm thấy đau khổ.

Vệ Tầm không biết mẹ đã nhớ ra điều gì, anh không nỡ nhìn tiếp, vừa quay đầu đi, bỗng nghe thấy tiếng kính vỡ trên đất.

Vệ Tầm quay lại, thấy mẹ ngã quỵ trên đất, anh liền nhanh chóng chạy tới: “Mẹ!”

Trong lúc chạy, Vệ Tầm nhìn thấy ánh mắt của mẹ, sự hoảng loạn trong lòng đột nhiên biến mất, anh đỡ mẹ dậy, giọng nghẹn ngào: “Mẹ…”

Ôn Từ nhìn anh, nhìn gương mặt giống hệt Vệ Mẫn, bỗng nhiên bật khóc, tiếng khóc như cơn sóng lũ, cuốn trôi cả thế giới mà bà đã dựng lên.

Khoảnh khắc đó, thế giới như quay cuồng.

Mắt bà tối sầm, sau đó ngất đi.



Ôn Từ không nhớ mình đã ngủ bao lâu, trong cơn mê man, cô liên tục mơ cùng một giấc mơ. Cô mơ thấy mùa đông năm đó, cô và Vệ Mẫn đứng trước điện Phật trong chùa.

Trong làn khói hương mờ ảo, hình bóng anh luôn mờ mịt, mỗi lần cô cố gắng đến gần đều thất bại, chỉ có thể nhìn anh càng lúc càng xa.

Sau đó, Ôn Từ không còn mơ nữa. Cô chìm vào giấc ngủ cho đến khi mùa đông năm đó kết thúc.

Trong cơn mê man, cô vài lần nghe thấy một giọng nói thì thầm, mỗi lần đều bắt đầu quen thuộc: “Ngày 1 tháng 9 năm 2000, Ôn Từ, lớp 10-1…”

Giọng nói ấy thấp thoáng, Ôn Từ cố gắng nghe rõ hơn, nhưng mí mắt như có nghìn cân nặng, không thể mở ra.

Lần này qua lần khác, không biết là buổi hoàng hôn nào, cô cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói đó: “…Ngày 10 tháng 3 năm 2002, cầu Phật tổ phù hộ, mong cô ấy bình an vui vẻ, mọi điều thuận lợi.”

Năm 2002.

Ôn Từ nhớ, hôm đó là lần đầu tiên họ đến chùa. Anh nói rằng không cầu xin gì cả, nhưng cuối cùng anh vẫn cầu nguyện trước Phật tổ.

Cầu cho cô bình an.

Cầu cho cô hạnh phúc.

Có lẽ, đây cũng là lý do cô sống sót.

Đây là sự bình an anh cầu nguyện.

Khoảnh khắc đó, Ôn Từ cảm thấy sức nặng trên mí mắt như biến mất, cô từ từ mở mắt, nhìn thấy bóng dáng ngồi bên giường.

Ánh nắng bao phủ lên gương mặt nghiêng, mơ hồ nhưng quen thuộc.

“Vệ…”

Ôn Từ khẽ run, cô gọi nhỏ: “Vệ Tầm.”

—HẾT—

Lời tác giả:

Đến đây, cô mới thực sự tỉnh lại.

Câu chuyện kết thúc rồi, nhưng tình yêu của Vệ Mẫn không kết thúc, nỗi nhớ của Ôn Từ không kết thúc, họ sẽ luôn tồn tại, luôn yêu nhau.

Cũng hy vọng mọi người có thể mãi yêu và được yêu.

Tác giả: Tuế Kiến

Ngày 5 tháng 2 năm 2023, lúc nửa đêm.