Pokemon Du Ký

Chương 109: Tâm tình

Trong một không gian nào đó hơi có chút u tối, Black đang chầm chậm bước đi.

Cậu không biết mình đang đi về đâu, muốn làm gì hay có mục đích chi. Chỉ biết rằng bản năng cơ thể đang điều khiến cậu không ngừng bước tiếp tiến về phía trước. Từng màn sương xám không ngừng xuất hiện lại xuất hiện. Cậu vượt qua một đám và rồi một đám khác lại tới. Cậu đưa tay ra muốn thử nắm lấy chúng. Có điều tất cả dường như chỉ là hư vô mà thôi. Chẳng thể thu được bất cứ thứ gì vào trong tay cả.

Đi, đi mãi, lặng lẽ đi trong cái cảnh bốn bề yên lặng không một tiếng động. Đi trong khi bốn phía cảnh sắc giống y hệt nhau. Tâm trạng cậu không hiểu sao thần kì bình tĩnh. Không la hét cũng chẳng muốn nói chuyện. Chỉ có bước chân vẫn từng nhịp từng nhịp tiến lên mà thôi.

Không một bóng người, không đồ vật hay bất cứ thứ gì. Có chăng chỉ là từng màn từng màn sương mù gặp rồi qua, gặp rồi qua. Cảnh sắc cứ lặp đi lặp lại như vậy tưởng chừng vô tận. Dường như chuyện sẽ tiếp tục như thế cho đến mãi mãi,… mãi mãi.



Cậu đang ở nơi đâu?

Điều này không có câu trả lời.

Điều cần làm chỉ là tiếp tục kiên trì bước đi như vậy.

Mãi mãi … mãi mãi…



Một tia sáng le lói lóe lên, chiếu rọi không gian!

Black chợt thấy vui mừng quá đỗi. Ừ, tâm tình giờ đã trở về. Có lẽ cậu vẫn còn đang sống.

Phải chăng đây chính là lối thoát ông trời ban cho cậu. Lòng kiên trì luôn luôn đạt được đền đáp xứng đáng. Này rõ ràng là minh chứng không phải sao!

Cố gắng chạy thật nhanh về phía trước.

Cậu cũng không gặp phải bất cứ trở ngại gì như cậu từng lo lắng.



Chạy, chạy mãi… chạy mãi… chạy mãi…

Ánh sáng vẫn còn đó mà sao thấy thật xa xôi!

Kiên trì…!!!

Mọi chuyện rồi cũng sẽ khá hơn.



Thời gian thật lâu…

Lâu đến dường như vô tận…

Không biết cho tới khi nào.

Cuối cùng cậu cũng đuổi kịp!

Black ngẩng đầu nhìn về thứ đang phát ra ánh sáng.

Một quả cầu năng lượng ánh sáng màu trắng đang treo giữa không trung. Nó như một mặt trời nhỏ đang tỏa ánh hào quang dịu nhẹ chiếu sáng nơi đây, mang ánh sáng hi vọng cho cõi mông lung này. Một cảm giác quen thuộc nổi lên trong lòng Black.

Chẳng lẽ cậu đã từng gặp nó ở đâu đó rồi.

Thật không rõ cho lắm!



Thời gian lại trôi qua…

Hiện tại mặt trời nhỏ kia đang không ngừng di chuyển tiến về phía trước. Black không thể làm gì khác đành dằn lòng bước chân theo sát phía sau.

Có lẽ đây chính là đầu mối duy nhất lúc này có thể giúp cậu thoát khỏi nơi đây.



Thật kì lạ!

Đi lâu như vậy mà không có chút mệt mỏi nào. Black vừa đi trong lòng vừa thói quen phân tích tình thế.

Cậu cũng không biết mình đã đi như thế này đã được bao lâu rồi. Cả thời gian và không gian dường như đều bị thay đổi khó có thể cảm giác được.



Mặt trời nhỏ không ngừng di chuyển… di chuyển… di chuyển…

Mọi chuyện có vẻ như lại trở về tuần hoàn vô hạn.

Chẳng lẽ nó sẽ cứ diễn ra mãi như vậy không ngừng!

Black tâm tình bắt đầu âm thầm sốt ruột. Cuối cùng đây là chuyện gì đang xảy ra với cậu. Pokemon của cậu đâu rồi?

Chợt giật mình, Black theo thói quen tìm pokeball mình vẫn đeo bên hông.

Ừ?

Lại không có thứ gì ở đó cả!

Tâm trạng hơi chút hoảng hốt, Black bước chân cũng trở nên nặng nề hơn lúc nào mà không hề hay biết.



Mọi thứ tĩnh lặng đến kì lạ…

… và rồi mọi bất an lo lắng cũng dần dần bị khung cảnh ép buộc trở thành chết lặng!

Black hiện tại đã bỏ qua không suy nghĩ gì nữa. Lúc này trong thâm tâm cậu chỉ có thể trông chờ chuyện rồi sẽ tự nó kết thúc. Cậu cũng không thể làm gì để thay đổi mọi thứ.

Mà thôi, yên tĩnh chờ mọi thứ hé mở sao.

Hoặc là cứ đi mãi như thế đến khi mất đi suy nghĩ!

Như một cái xác vô hồn chăng?



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chỉ thấy khi trong đôi mắt của Black ánh sáng càng ngày càng trở nên u tối, càng lúc càng tiếp cận màu xám sương mù xung quanh. Black lúc này đã chết lặng. Thời gian dường như đã trôi qua suốt mấy đời người. Thời điểm này cậu hầu như đã mất đi tri giác. Cơ thể giống như người đã chết. Có lẽ đây là cõi âm ti người ta vẫn thường nói đến chẳng? Nếu đầu óc còn có thể suy nghĩ, Black khẳng định sẽ cho là như vậy.



Ánh sáng đã biến mất lúc nào không hay.

Black không có chút cảm giác nào về sự biến mất của nó. Mọi thứ diễn ra giống như nó vẫn luôn như thế.

Thân hình cậu giờ bay lơ lửng trên không trung như một hồn ma đang du đãng.

Bản năng khiến cho Black không ngừng tiến về phía trước như một sứ mệnh đã được an bài sẵn.

Chuyện gì đang chờ đợi cậu ở phía sau kia!

Không ai có câu trả lời.

Cậu vẫn đang không ngừng bay… bay mãi…



Ở một thời điểm nào đó…

Cảnh sắc đột ngột biến ảo dữ dội!

Black đúng lúc này giật mình tỉnh giấc. Chuyện đã xảy ra dường như chỉ mới tại đây một giây trước mà thôi, khả năng Black lại rõ ràng cảm nhận được từng giây từng phút đã trôi qua.

Thật là kì lạ!



Black lúc này đã không có tâm tư quan tâm chuyện thời gian nhanh chậm trên người mình. Cậu đang bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp tinh thần.

Cậu thấy từng cơn sóng thần cao hàng ngàn mét đổ ập lên đất liền cuốn bay mọi thứ. Cậu thấy núi lửa phun trào dung nham đốt trụi cây cối, nhà cửa, hay bất cứ thứ gì trên mặt đất. Từng cơn lốc xoáy khổng lồ xám ngắt bừa bãi trên không trung, trên biển,… v v. Chúng có mặt và tàn phá khắp mọi nơi. Cậu thấy đất rung núi chuyển. Cậu thấy động đất, thấy sụt lún, thấy tuyết lở, thấy lôi điện ngập trời. Từng tia từng tia sét sáng chói đánh thẳng lên mặt đất tạo ra những cái hố thật to. Âm thanh đuỳnh đoàng. Tiếng tia lửa điện loẹt xoẹt tán loạn khắp nơi. Lũ lụt thiên tai ào ạt không ngừng nghỉ.

Cậu nghe thấy, nhìn thấy nhiều vô số kể thảm họa hoặc tự nhiên, hoặc chưa bao giờ từng bắt gặp hay nghe nói đang diễn ra khắp xung quanh.

Thân hình lơ lửng trên cao, cậu thấy vô số con người chết la liệt trên mặt đất. Thấy họ hoặc chạy trốn, hoặc hò hét, hoặc sợ hãi gào khóc, hoặc cầu khấn… v v, vô số loại biểu hiện, vô số tội ác, vô số hành động trước khi chết hiển hiện ra. Tất cả vang lên trong cùng nhau, tấu lên bài ca tận thế đã đến.

Đây đúng là tận thế!

Từng viên thiên thạch bốc cháy rừng rực từ trên trời lao xuống.

Mưa gió giông bão gào thét càn quét quanh đây.

Một đôi mắt không lồ in trên nền trời đen kịt đang lạnh lùng quan sát tất cả mọi thứ.

Đó là khởi nguồn đang gây ra mọi chuyện sao?

Black tâm trạng bàng hoàng!

Nó là thứ gì?

Vì sao muốn phá hủy thế giới?



Black nghe thấy tiếng ca trong gió. Từng tiếng từng tiếng vang lên ngay bên tai cậu như đang thủ thỉ, như đang thì thầm tâm tình… như đang khóc lóc kể lể. Như đã từng quen biết hoặc xa lạ.



Mọi thứ biến mất!

Biến mất đột ngột như khi nó hiện ra.

Black ngơ ngác thất thần nhìn tất cả mọi chuyện. Đôi mắt vô định nhìn về không trung. Không ai biết lúc này cậu đang suy nghĩ gì.



Mặt trời nhỏ lúc trước lại xuất hiện. Có điều lúc này nó không hề di chuyển mà im lặng treo tại chỗ như đang quan sát Black, như đang tự hỏi.

Phải chăng nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.



Khi Black tâm tình bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về ánh sáng trên bầu trời. Đúng lúc này, không gian dường như chiếc gương bị đánh vỡ. Từng kẽ nứt xuất hiện khắp nơi.

Mặt trời nhỏ bị đánh nát tan. Ánh sáng lóa mắt tràn ngập không gian.

Black đưa tay hơi che đi đôi mắt mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Một hình bóng mờ ảo xuất hiện tại nơi mặt trời nhỏ vừa dừng lại.



Một nàng tiên sao?

Black trong lòng thầm suy nghĩ như vậy khi thấy bóng hình trước mắt.

Một nàng thiếu nữ quanh mình lấp lánh từng điểm từng điểm ánh sáng, như những ánh sao đang vui đùa vờn quanh. Nàng khoác trên người một bộ trang phục cung đình màu trắng xinh đẹp. Sau lưng dường như là một đôi cánh chuồn giống đôi cánh những nàng tiên răng trong câu chuyện cổ tích thường có. Đôi cánh giống như cánh chuồn chuồn nhỏ dài, mảnh mai và trong suốt đang không ngừng vỗ. Black mơ hồ thấy nàng đang mỉm cười với mình. Dù cho đang nhìn ngược ánh sáng, không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, Black vẫn theo bản năng mỉm cười đáp lại.

Mọi chuyện diễn ra cứ như là mơ.



Là đang mơ ư?

Black mở choàng mắt.

Ánh sáng chiều tà đỏ ửng chiếu qua cửa kính bao quanh vườn thực vật. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt làm cậu thoáng đó lóa mắt. Nắng ấm làm thân thể cậu mệt giã rời, không chút nào muốn động đậy.

Nheo nheo mày cố quen thuộc mọi thứ. Trong giây lát ấy, cậu mơ hồ nhìn thấy không xa phía trước mặt, một cô thiếu nữ đang đưa người nhìn về phía mình. Ánh nắng chiều nhẹ khoác lên người nàng một tầng váy áo đỏ mỏng manh diễm lệ. Thân hình yểu điệu. Mái tóc bay bay, quần áo khẽ lay động theo làn gió thổi. Nàng mỉm cười dịu dàng nơi khóe mắt. Vẻ ngọt ngào ẩn hiện trên đôi môi hồng. Mọi thứ xung quanh trong khoảnh khắc dường như đều tôn lên vẻ đẹp người thiếu nữ ấy. Mọi thứ hòa hợp lại khiến nàng đẹp không sao tả siết. Chậm rãi, nàng bước đi trên dải lụa hồng dệt bằng ánh nắng tiến về phía cậu.

Cậu chàng đã thất thần ngay trong giây phút đó.

Đâu đó, như đang nghe trong gió từng tiếng tâm tình, nhịp tim đập loạn, từng tiếng cười như tiếng chuông ngân vang,… Thời gian như kéo dài vô hạn.

Phải chăng đây mới là nàng tiên trong chuyện cổ tích của mình!

Một hạt giống âm thầm chôn giấu trong lòng chỉ chờ thời gian nở hoa kết trái.

Tất cả chỉ đợi khi mùa xuân trở về.



Kết thúc chương 109.