Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 84: Bản thế tử cùng đi với nàng

Edit: Diệp Y Giai

Vân Thanh Nhiễm rất muốn hét với Quân Mặc Thần một câu, ngươi lại đang chờ mong những thứ gì đây?

“Thanh Nhiễm chẳng lẽ thẹn thùng?” Vương Phi nghĩ, chắc hẳn Vân Thanh Nhiễm đang thẹn thùng, “Không có gì phải thẹn thùng, chẳng lẽ chuyện này con còn có thể gạt Thần Nhi à?”

Ý tứ của Vương Phi rất rõ ràng, con đều là thê tử người ta rồi, còn muốn gạt chuyện nguyệt sự với trượng phu nhà mình à?

Quân Mặc Thần che miệng cười khẽ, ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, có lẽ là nghiện xem Vân Thanh Nhiễm diễn kịch, ở một bên vui vẻ đây!

Chuyện này đừng nói Vân Thanh Nhiễm không giấu hắn được, thế tử gia sợ là đã tính toán nhớ kỹ ngày đó rồi.

“Thưa nương, vừa tới trước đó vài ngày.” Vân Thanh Nhiễm đành phải thành thật khai báo, đồng thời ở trong lòng yên lặng vì chính mình than khóc một phen.

“Vậy mấy ngày tới con và Thần Nhi vất vả nhiều một chút, lát nương dặn trù phòng thêm các món nhung hươu ngưu tiên vào trong đồ ăn hàng ngày của các con, để các con bồi bổ thật tốt.” Vương Phi nghe vậy rất thân thiết nói.

“Khụ khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần rất không đúng dịp ho khan vài tiếng, nhưng thật ra thực hợp với tình hình.

Vân Thanh Nhiễm kỳ thật cũng muốn khụ vài tiếng, trong lòng nghĩ, cũng không biết thế tử gia nghe lọt không…

Kỳ vọng của mẫu phi trái lại rất tốt, có điều thân thể này của thế tử gia, cũng không biết có thể chịu được không.

Sau đó Vương Phi lại hỏi một vài vấn đề thân mật với Vân Thanh Nhiễm, khiến Vân Thanh Nhiễm tự nhận là da mặt coi như cũng có độ dày liên tục công phá, mà Quân Mặc Thần thì lại là bộ dạng nhàn nhã.

Một lát sau Trấn Nam Vương Quân Vô Ý đến đây. Ông vừa tiến vào, Vương Phi đứng lên, đi đến bên cạnh ông, giúp ông cởi áo choàng màu lam trên người, “Hôm nay lâm triều có chuyện gì không, trở về hơi trễ.”

“Chỉ là sau đó cùng hoàng thượng thương thảo một ít việc vặt ở ngự thư phòng, không có đại sự.” Quân Vô Ý không đem chuyện đã xảy ra khi lâm triều hôm nay nói với vương phi của mình, ông cũng không phải muốn gạt Dạ Hồn, chỉ không muốn làm cho nàng lo lắng mà thôi.

“Nếu không có việc gì cũng sẽ không lâu như vậy, nếu chàng không muốn ta ngờ vực vô căn cứ chạy vào trong cung tự mình hỏi hoàng huynh, thì chàng thành thành thật thật nói cho ta biết!” Dạ Hồn cố ý nghiêm mặt, giả vờ nổi giận nói.

Quân Vô Ý không muốn để Dạ Hồn khó chịu, lại biết sự tình không giấu diếm được bọn họ, nên đem chuyện phát sinh lúc lâm triều hôm nay nói với ba người khác trong phòng, “Nữ thi trong lễ hoa đăng lễ ngày ấy, giống với kiểu chết của những người lúc trước, mọi người đều nhận định là Hồng Dược gây nên, ngày đó bổn vương từng báo cáo lên hoàng thượng, Hồng Dược đã rời khỏi kinh thành, quần thần liên danh dâng thư, lấy danh bổn vương khi quân, thỉnh cầu hoàng thượng nghiêm trị, hoàng thượng tuy có ý bảo vệ, lại không chống được quần thần thỉnh cầu, sự thật xảy ra trước mắt, hoàng thượng lệnh bổn vương trong vòng ba ngày tìm ra Hồng Dược.”

Nếu không thì phải dùng tội khi quân luận xử.

Hồng Dược này cũng đã chết rồi, còn đi nơi nào bắt Hồng Dược? Cho dù hiện tại Quân Vô Ý giao thi thể Hồng Dược ra, mọi người cũng sẽ không tin tưởng đó thật sự là Hồng Dược, chỉ coi Quân Vô Ý tùy tiện tìm một cỗ thi thể đến hồ lộng mọi người.

Quân Vô Ý đã quen không đổi sắc mặt, cho dù sắp có thể đối mặt với xử phạt, mày ông cũng không nhăn chút nào, có lẽ là định thản nhiên nhận lấy trừng phạt hoàng thượng chuẩn bị cho ông.

Hơn nữa ông trời sinh không phải người nói nhiều, tính cách luôn lạnh lùng, cũng chỉ khi đối với vương phi của mình, ông mới có thể nhiều lời như vậy.

Kỳ thật Quân Vô Ý còn nói thiếu một ít, nếu như quần thần không được hoàng thượng nhắc nhở chắc là sẽ không liên danh nói muốn trị ông tội khi quân.

Quân Vô Ý là Trấn Nam Vương, không phải người nào tùy tùy tiện tiện là có thể đắc tội được, Quân Vô Ý lại không tham dự đảng phái trong triều, vừa không cùng người quen thân, cũng không cùng người nào kết thù, ngay cả ba vương khác, đối với Quân Vô Ý vẫn duy trì trung lập cũng đều có ý nguyện muốn mượn sức hơn thêm đối địch.

Hoàng đế Dạ Hoằng Nghị chính là một trong đám người ngấp nghé bí mật trên người Hồng Dược, ông ta nghe nói trong kinh thành lại xảy ra chuyện như vậy, hy vọng nhất chính là Hồng Dược còn ở kinh thành, rồi lại không tiện trực tiếp chất vấn Quân Vô Ý, trước mắt Quân Vô Ý cùng binh quyền trên tay Quân Vô Ý đối với Dạ Hoằng Nghị mà nói vô cùng trọng yếu, cho nên lợi dụng quần thần tới dọa Quân Vô Ý, ông ta chỉ cần ngồi trên xe lăn giả bộ bất đắc dĩ mới ra quyết định như vậy là được.

Nghe vậy, Dạ Hồn không nói gì thêm, hoàng huynh của bà là hạng người gì, bà còn có thể không rõ ràng à?

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, tư thái của hắn lộ vẻ có chút lười nhác, nếu nói là hắn không quan tâm, cảm giác hắn không giống người như vậy, nếu nói là hắn quan tâm, giờ phút này hắn ngay cả một lời cũng không nói.

Cả nhà phủ Trấn Nam Vương, đều là quái nhân, ít nhất ở trong mắt thế nhân thì bọn họ là như vậy.

***

“Tiểu thư, người muốn làm gì?” Lục Trúc thấy Vân Thanh Nhiễm vừa về đến đã đổi nam trang, như vội vã muốn đi ra ngoài, nên hỏi nàng.

“Ta muốn đi điều tra một việc.” Vân Thanh Nhiễm vừa dỡ trang sức trên đầu, vừa trả lời vấn đề của Lục Trúc.

Điều tra? Lục Trúc không rõ, tiểu thư nhà bọn họ cũng không phải bộ khoái, cần tra chuyện gì à?

Vân Thanh Nhiễm muốn ra khỏi cửa điều tra chính vị hung thủ liên tục sát hại nữ tử này, Vân Thanh Nhiễm đích xác không phải bộ khoái, cũng không phải chúa cứu thế, không cần vì công tác tra án, càng thêm không phải vì cứu vớt những nữ tử có khả năng sẽ bị gia hại kia. Tra ra hung phạm, là vì trả lại trong sạch cho Hồng Dược, đến cùng thì Hồng Dược đối với nàng vẫn là có ân, là sư phụ của nàng, người cũng đã đi rồi, còn muốn bà đeo trên lưng tội danh như vậy? Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không làm được việc không quan tâm.

Mặt khác đó là chuyện hôm nay, tra được hung phạm, thuận tiện cũng vì phụ vương tẩy đi tội danh khi quân, bất kể là vì một nguyên nhân nào, một chuyến này của Vân Thanh Nhiễm cũng vô cùng cần thiết.

Vân Thanh Nhiễm thay nam trang xong không mang theo Lục Trúc, một mình một người rời khỏi vương phủ, nàng nhớ rõ ngày ấy nàng bắt gặp hung thủ kia, mặc dù không nhìn thấy mặt, đại khái nàng vẫn nhớ rõ thân hình nam nhân, nếu như gặp lại, nàng hẳn là có thể nhận ra nam nhân đó.

Sau khi Vân Thanh Nhiễm rời khỏi vương phủ đã đi con đường mà ngày đó nàng ra khỏi thành, nàng nhớ rõ lúc nàng sắp đến cửa thành thì bắt gặp người nọ, người nọ từ phía tây tới, nơi đó chính là vị trí ngôi nhà của vị tiểu thư Đổng gia bị ngộ hại kia.

Mà thi thể của tiểu thư Đổng gia lại được phát hiện ở trong sông Cảnh Long, từ thượng du trôi xuống, cho nên hung thủ sau khi sát hại tiểu thư Đổng gia lại mang thi thể của tiểu thư Đổng gia vứt bỏ ở thượng du sông Cảnh Long, sông Cảnh Long vắt ngang qua kinh thành, vùng ven sông đều là cư dân, mỗi ngày trên sông có thuyền lui tới không ngừng, nếu liên tiếp mấy ngày đều không bị phát hiện, thì chỉ có thể là ném vào vùng núi Cảnh Long đầu nguồn của sông Cảnh Long.

Vân Thanh Nhiễm đại khái đem mấy địa điểm mô tả ở trong lòng, nếu hung thủ thật sự uống máu người chết như lời đồn đại, thì y nhất định sẽ mang người chết đến nhà của mình trước hoặc là cứ điểm khác của y, bằng không nhiều máu như vậy y uống một lần cũng không thể xong được, cũng không phải quỷ hút máu hay cương thi trong truyền thuyết, là người thì đều không uống được.

Cho nên… Vân Thanh Nhiễm quay qua phương hướng bên tay phải của mình nhìn sang, đang suy tư, bỗng có người vỗ bả vai Vân Thanh Nhiễm một cái.

Vân Thanh Nhiễm cúi đầu liếc mắt nhìn người nọ.

Đúng là cúi đầu nhìn, bởi vì thế tử gia ngồi trên xe lăn.

“Khụ khụ, ái phi… đang… nhìn cái gì vậy, đứng ở… trên, trên đường cái người đến người đi này… đã…. rất lâu rồi.” Quân Mặc Thần chậm rãi nói, thanh âm có vẻ suy yếu.

Quân Mặc Thần không theo chân Vân Thanh Nhiễm ra đây, mà là ở trên trà lâu gần đó thấy được Vân Thanh Nhiễm, mới tới.

“Đêm hôm đó Hồng Dược mất, ta ở địa phương này gặp một người, ngày ấy trên lưng người đó là tiểu thư Đổng gia đã mất kia, nhưng lúc ấy người nọ hành động quá nhanh, ta không thể thấy rõ diện mạo của y.” Vân Thanh Nhiễm không giấu diếm Quân Mặc Thần chuyện mình đang làm, nàng cũng không phải đang làm chuyện gì không thể nhận người.

Quân Mặc Thần nghe vậy cau mày, hắn vì Vân Thanh Nhiễm mà nhăn mày, người nọ thân hình nhanh, còn là kẻ giết người không chớp mắt, nàng lại vẫn dám đi điều tra về y? Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao?

Quân Mặc Thần phát hiện Vân Thanh Nhiễm sinh ra đã đến khắc hắn, luôn làm cho hắn lo lắng, hắn lớn thế này còn chưa vì người nào vì chuyện gì mà lo lắng như vậy đâu, toàn bộ đều dùng ở trên người nàng, mà chính nàng lại một chút cũng không biết.

“Vậy ái phi… hiện giờ… đứng ở chỗ này muốn làm gì?”

“Y là từ bên này khiêng người qua,” Vân Thanh Nhiễm chỉ vào bên tay trái của mình, cũng chính là phía tây, “Nơi đó là phương hướng nơi ở của Đổng gia, sau đó y đi về hướng đông bắc. Nếu như chỉ muốn giết người, thì giết ở Đổng gia là được rồi, có lẽ là vì máu của nàng, cho nên y rất có khả năng sẽ đem người mang về nhà của mình hoặc là trong một phòng nào đó thuộc về y.”

“Ý tứ của ái phi… nhà của y hẳn là ở ngay hướng đông bắc?”

“Nếu ta không đoán sai, y vứt thi thể tiểu thư Đổng gia trên núi Cảnh Long, cho nên hai ngày sau thi thể mới xuất hiện ở trong sông Cảnh Long. Liên hệ với mấy án tử lúc trước, nơi phát hiện thi thể đều ở phương vị kinh thành này, ta muốn đi tìm thử xem, mấy vùng trung tâm của địa phương này, có lẽ có thể thu nhỏ phạm vi một chút.”

Nếu khoanh một vòng tròn những nơi phát hiện thi thể, vậy trong vòng là nơi Vân Thanh Nhiễm hoài nghi đầu tiên.

Quân Mặc Thần nghe Vân Thanh Nhiễm phân tích, như có suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn thẳng của hắn khiến Vân Thanh Nhiễm có chút khó chịu.

“Có vấn đề gì à?”

“Khụ khụ khụ… không có…” Quân Mặc Thần không nói bộ dáng phân tích của Vân Thanh Nhiễm làm cho người ta cảm thấy nàng không giống một nữ tử khuê phòng, huống hồ còn là một nữ tử điên rất nhiều năm, Quân Mặc Thần đối với Vân Thanh Nhiễm có rất nhiều nghi hoặc, tỷ như tại sao nàng lại võ công, hơn nữa công lực còn không yếu, ngày ấy lúc nàng vì hắn chữa thương mà sử dụng nội lực, tuy rằng không hùng hậu, lại hết sức tinh thuần. “Ái phi… có, có biết… phương, phương hướng, đó, là địa phương nào không?”

“Không biết.” Vân Thanh Nhiễm đối với kinh thành này không quen, có thể biết được vị trí Đổng gia, vị trí núi Cảnh Long vẫn là tự mình đi hỏi người đi đường.

“Phủ Ký Bắc Vương.” Quân Mặc Thần nói, không biết là ngẫu nhiên hay là vì nguyên nhân gì khác, dựa theo vòng tròn như Vân Thanh Nhiễm nói, phủ Ký Bắc Vương đúng là đứng mũi chịu sào, nơi phát hiện mấy người chết đó vừa vặn đều không cùng phương vị với vương phủ, “Còn có một việc… ái phi, chỉ sợ… không biết, Ký Bắc Vương gia ngấp nghé… bí mật trên người… Hồng Dược đã lâu…”

“Bí mật?” Bí mật trên người Hồng Dược? Chẳng lẽ là trường sanh bất lão? Hồng Dược cũng đã chết rồi, ai còn muốn mộng tưởng hão huyền về trường sanh bất lão chứ?

“Hồng Dược, không già… là, là chuyện mọi người… khụ khụ… trên giang hồ đều biết, còn nghe đồn… Hồng Dược thông qua hút máu tươi… của nữ tử chưa xuất giá, khụ khụ… bảo trì dung nhan không già.”

“Cho nên, Ký Bắc Vương gia mới có thể vì truyền thuyết mà làm loại chuyện này à?” Vân Thanh Nhiễm tuy hỏi như vậy, nhưng nàng lại đem Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên gạt bỏ ra ngoài, thân hình của Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên khôi ngô dị thường, khổ người lớn như vậy, Vân Thanh Nhiễm sẽ khắc sâu trong trí nhớ, với nam tử đêm đó tuyệt đối không phải cùng một người, nhưng cũng không thể bài trừ chuyện này không có liên quan gì với phủ Ký Bắc Vương.

“Khụ khụ… bản thế tử… cũng không nói như vậy.” Quân Mặc Thần bộ dáng không biết.

“Phải hay không phải, đi xem một lần mới biết được.” Vân Thanh Nhiễm nhếch môi cười.

“Khụ khụ… ái phi… muốn nhìn, khụ khụ, không thành vấn đề, nhưng mà, khụ khụ khụ nhớ rõ để bản, bản thế tử cùng đi… với nàng.”

“Ngươi đi theo giúp ta á, ngươi có thể chiếu cố tốt bản thân không?” Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần, thể cốt này của hắn quả thực là không chịu nổi sức ép đâu.

Quân Mặc Thần bị Vân Thanh Nhiễm xem như tiểu bạch hoa, không trách Vân Thanh Nhiễm không thể nhìn rõ, thân mình này của thế tử gia thật sự vô cùng bệnh, nhưng sinh bệnh cũng không mâu thuẫn với một thân tu vi cực cao, mặc dù phản ứng đầu tiên của phần lớn mọi người đều sẽ không cho rằng như vậy.

“Khụ khụ… ái phi không cần lo lắng…” Quân Mặc Thần không lo lắng cho mình, mà lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm, hắn cũng không biết mình vì sao lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm, sợ nàng gặp phải người khác hay là sợ nàng bị người khi dễ? Dù sao Quân Mặc Thần chính là lo lắng, cho dù không xung đột với người khác, thì cũng không an toàn… Quân Mặc Thần cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ vì nữ nhân này mà điên mất.

Quân Mặc Thần lúc này dẫn Vân Thanh Nhiễm đi phủ Ký Bắc Vương, cái gì cũng không chuẩn bị.

Tới cửa vương phủ, thủ vệ vừa nhìn là Quân Mặc Thần, nên vội vàng đi thông báo.

Ký Bắc Vương hiện giờ không ở quý phủ, là thế tử phủ Ký Bắc Vương ra cửa đón Quân Mặc Thần. Hắn là trưởng tử của Hách Vu Thiên, Hách Hữu Hằng.

Lần đầu nhìn thấy hắn, Vân Thanh Nhiễm đã nhận định, người này nhất định là Ký Bắc Vương gia sinh ra!

Bộ dáng này, rõ ràng từ cùng một khuôn mẫu khắc ra! Thân thể như gấu đen, tuyệt đối là cùng loại với Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên!

Bộ dạng Hách Hữu Hằng rất giống Hách Vu Thiên, lại là trưởng tử của Ký Bắc Vương, do Vương phi sinh ra, cho nên là thế tử của phủ Ký Bắc Vương không hề nghi ngờ, cũng là nhi tử mà Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên thương yêu nhất.

“Ngày hôm nay thổi gió gì, lại đem Quân huynh ngài thổi tới đây?” Hách Hữu Hằng ra đón, thái độ của hắn đối với Quân Mặc Thần rất khách khí, tuy rằng hai người trên thân phận là ngang nhau, nhưng Hách Hữu Hằng biết rõ tâm tư cha mình, cho nên đối với người của phủ Trấn Nam Vương, thái độ của hắn càng thân mật nhiệt tình.

Người này vừa nhìn cũng biết là người xử sự khôn khéo, trường tụ thiện vũ*.

(*: giống câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền bên mình)

“Khụ khụ… mới vừa rồi bản thế tử đi ngang qua cửa vương phủ, khụ khụ… Chứng kiến trong tường có mấy đóa hoa tươi nở rất đẹp, khụ khụ khụ muốn đi vào trong vương phủ ngắm nhìn một phen.”

Muốn vào phủ Ký Bắc Vương? Rất đơn giản, Quân Mặc Thần tự mình đến nhà bái phỏng một cái là được rồi, ngay cả lý do cũng không cần phải tìm. À không, thế tử gia nói, lúc hắn đi ngang qua vương phủ, thấy ở trong tường nở ra mấy đóa hoa tươi rất đẹp, nên mang theo “Vân huynh” của hắn tiến vào ngắm hoa.

Thì ra phủ Ký Bắc Vương đều thành hậu hoa viên của thế tử gia nhà hắn à?

Hách Hữu Hằng nghe lý do mà Quân Mặc Thần nói, ngây cả người, xấu hổ một lúc mới nói, “Nếu Quân huynh thích, thì muốn xem bao lâu cũng không có vấn đề, chỉ là không biết Quân huynh nhìn thấy hoa gì, hoặc là Quân huynh nói cho ta biết đã nhìn qua ở chỗ nào, ta sẽ tìm chỗ hoa nở cho Quân huynh.”

“Khụ khụ… là hoa Ngọc lan, nhưng mà khụ khụ… không nhớ rõ phương vị…” Quân Mặc Thần suy tư một chút chậm rãi nói.

Hoa Ngọc lan?

Hoa này đúng là nở ra vào mùa này, lại không phải là hoa gì hiếm lạ, trong vương phủ rất nhiều đình viện đều gieo trồng, ai biết là Ngọc lan ở trong cái góc nào khiến vị thế tử gia bệnh tật này nhìn trúng chứ?

Hách Hữu Hằng cân nhắc trong lòng một hồi, Quân Mặc Thần chẳng qua là muốn xem hoa mà thôi, cứ để cho hắn ngắm toàn bộ hoa trong vương phủ này một lần thì có gì đáng ngại? Nếu không biết rốt cuộc là hoa Ngọc lan ở nơi nào khiến hắn nhìn trúng, vậy mỗi nơi đều dẫn hắn đi xem, mặc kệ có thể tìm được hoa Ngọc lan mà hắn nói hay không, dẫn hắn đi dạo một vòng để cho hắn hài lòng là được, nếu không đáp ứng, lỡ hắn lại muốn ở trong phủ Ký Bắc Vương bọn họ vừa khóc vừa náo, thì phiền toái.

“Quân huynh đừng gấp, không bằng để ta mang Quân huynh đi dạo một vòng trong phủ Ký Bắc Vương, trong vương phủ có rất nhiều địa phương đều trồng loại Ngọc lan, hiện giờ cũng đúng lúc hoa nở.” Hách Hữu Hằng đề nghị nói.

“Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần suy tư một hồi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh Nhiễm, “Vân huynh… Huynh cảm thấy thế nào?” Vân Thanh Nhiễm mặc nam trang, Quân Mặc Thần phối hợp gọi nàng một tiếng “Vân huynh”.

Còn cảm thấy cái gì nữa chứ? Hách Hữu Hằng dẫn đi thưởng hoa trong vương phủ một lần, cũng ý tứ Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần có thể đi theo điều tra rất nhiều nơi trong vương phủ một lần.

Vân Thanh Nhiễm cho Quân Mặc Thần một ánh mắt tán dương.

Quân Mặc Thần cười yếu ớt một tiếng, sau đó lại nói với Hách Hữu Hằng: “Khụ khụ… Vậy làm phiền Hác huynh rồi.”

“Quân huynh không cần phải khách khí, đúng lúc ta cũng đang rảnh rỗi, khó có cơ hội này bồi Quân huynh và vị tiểu huynh đệ đây cùng nhau thưởng hoa, đúng là chuyện vui lớn trong nhân sinh.” Hách Hữu Hằng rất khách khí nói, “Quân huynh, Vân huynh, mời đi theo ta.”

Hách Hữu Hằng thân thành chủ nhân mời Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm một đường tiến vào vương phủ ngắm hoa.

Phủ Ký Bắc Vương quả nhiên rất lớn, đình viện lớn lớn nhỏ nhỏ cũng gần năm mươi tòa, đây còn chưa bao gồm tiểu trạch bên cạnh vương phủ, ở trong đó cũng là người của Hách gia, chẳng qua là chi thứ, chuyển ra khỏi đại trạch của vương phủ mà thôi, nghiêm khắc mà tính cũng coi như là một phần của vương phủ.

Hách Hữu Hằng người này làm chủ nhân vô cùng xứng chức, vào một sân thấy hoa hoa cỏ cỏ đều giới thiệu cho Quân Mặc Thần một phen, giới thiệu trọng điểm là hoa Ngọc lan, bởi vì Quân Mặc Thần chính vì hoa này mà chạy tới, kỳ thật Quân Mặc Thần đối với hoa Ngọc lan không có một chút cảm tình đặc biệt nào, nhắc tới hoa Ngọc lan, chỉ đơn thuần vì giờ đang là mùa Ngọc lan nở rộ.

Vân Thanh Nhiễm ở phía sau Quân Mặc Thần giúp hắn đẩy xe lăn, đồng thời quan sát bốn phía xem có nam nhân nào thân hình gần giống với nam tử nàng nhìn thấy ngày ấy không.

Bởi vì đình viện thật sự tương đối nhiều, đi một canh giờ trong sân này cũng còn chưa dạo xong, Vân Thanh Nhiễm cũng không phát hiện được gì.

Đúng lúc đó, Hách Hữu Hằng dừng lại cước bộ, “Thế tử gia, đình viện này chúng ta sẽ không đi vào.”

“Khụ khụ khụ… vì sao?” Quân Mặc Thần nheo mắt lại.

“Nơi này là chỗ ở của đệ đệ ta, nhưng hai năm trước đệ ấy sinh bệnh, rất không thích người lạ tới gần nơi này.”