Quân Mặc Thần chắn giữa hai người, hơi nheo mắt lại, trên vẻ mặt hắn nhìn không ra hắn có tức giận hay không, chỉ biết hắn khá ác cảm với sự tình đang phát sinh.
“Thế tử gia, ta sẽ dẫn hắn đi, xin ngài đừng trách tội.” Mộc Bách Dương cũng lắc đầu, nghĩ hay là dẫn Mộ Dung Tu đi trước.
Tay còn chưa chạm tới Mộ Dung Tu, lại bị hắn đẩy ra, dường như Mộ Dung Tu rất phản cảm khi Mộc Bách Dương chạm vào, hắn lớn tiếng với Mộc Bách Dương: “Ông đừng chạm vào ta!”
“Tu Nhi, cha van cầu con, con hãy tỉnh táo lại đi!” Mộc Bách Dương quả quyết nhìn chằm chằm Mộ Dung Tu, đại phu không tự chữa, uổng phí Mộ Dung Tu là một người biết y thuật, nhưng lại làm chính mình bị bệnh, mà bệnh còn không nhẹ.
“Ta không hiểu ông đang nói gì!” Ngược lại Mộ Dung Tu cười khẽ một tiếng, như đang cười nhạo Mộc Bách Dương.
Mộc Bách Dương mệt mỏi xoa xoa thái dương, đây là ông trời muốn trừng phạt ông ư?
Cha con hai người giống như kẻ thù trời sinh vậy, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Vân Thanh Nhiễm nhìn tình huống trước mặt, bởi vì không chịu nổi tư duy lệch lạc của Mộ Dung Tu về việc cái chết Hồng Dược nên lên tiếng: “Mộ Dung Tu, ông ấy là phụ thân ngươi, ngươi cũng đừng giận ông ấy, mẫu thân ngươi và ông ấy có ân oán gì, thì cũng là việc của bọn họ, không quan hệ với ngươi.”
Mộ Dung Tu nghe vậy dừng một chút, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mẫu thân, ngài tha thứ cho ông ta?”
Vừa nghe thấy Mộ Dung Tu gọi mình là “Mẫu thân” Vân Thanh Nhiễm vẫn cảm thấy da đầu run lên, nhưng nàng vẫn gật đầu, thuận theo lời nói của Mộ Dung Tu: “Ta với ông ấy có ân oán cũng không liên quan đến ngươi, ông ấy là phụ thân của ngươi, ngươi phải tôn kính ông ấy.”
Mộ Dung Tu không nghe ai nói, chỉ duy nhất nghe lời mẫu thân Hồng Dược mà hắn kính yêu nhất, nay trong mắt hắn, Vân Thanh Nhiễm là Hồng Dược, nên Vân Thanh Nhiễm nói thì là Hồng Dược nói, hắn sẽ nghe, cho nên hắn gật gật đầu: “Tu Nhi đã biết.”
Vân Thanh Nhiễm làm như vậy chẳng qua là có chút không chịu được khi nhìn Mộc tiên sinh đau khổ, ông ấy đã bị đả kích từ việc Hồng Dược chết, nay Mộ Dung Tu còn muốn tra tấn ông ấy, Vân Thanh Nhiễm chẳng qua chỉ động mồm mép, cớ sao mà không làm chứ?
Mộ Dung Tu nghe vậy thái độ đối với Mộc Bách Dương có chút biến hóa: “Phụ thân.” Tuy chỉ lạnh nhạt gọi ra, nhưng so với việc giương đao múa kiếm lúc nãy vẫn tốt hơn nhiều.
Mộc Bách Dương cảm kích nhìn Vân Thanh Nhiễm, sau đó nói với Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm: “Vô cùng xin lỗi, đã làm phiền thế tử gia và thế tử phi nương nương, mong thế tử gia và thế tử phi nương nương cho phép ta cùng với khuyển tử ở lại quý phủ mấy ngày, ngay hôm nay ta sẽ bắt đầu trị bệnh cho khuyển tử, chẳng qua… Ta cần một ít thời gian.”
Mộc Bách Dương nghĩ chờ sau khi sự tình chấm dứt sẽ cùng Mộ Dung Tu rời đi, đồng thời ông cũng muốn đền bù lại những gì ông đã gây ra cho Mộ Dung Tu, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nay chỉ cần khẩn cầu Quân Mặc Thần cho bọn họ ở lại quý phủ mấy ngày.
“Khụ khụ khụ… Mộc tiên sinh, khụ khụ… lời này có vẻ nghiêm trọng, nếu như… Mộc tiên sinh muốn… ở lại Vương phủ, muốn lưu lại chỉ cần… chỉ cần… chớ lại ồn ào… ra rắc rối… nữa.” Quân Mặc Thần thong thả nói xong, hắn cũng không phải là không thông tình đạt lý, tất nhiên sẽ đồng ý thỉnh cầu của Mộc Bách Dương, nhưng mà Mộ Dung Tu… làm cho Quân Mặc Thần hơi chau mày.
“Đa tạ thế tử gia.” Mộc Bách Dương nói lời cảm tạ với Quân Mặc Thần, vốn giấu Hồng Dược trong Vương phủ chính là mối nguy hiểm rất lớn, trên dưới Vương phủ đối với bọn họ, không thể nói là không tận tình tận nghĩa.
“Khụ khụ khụ… không có gì.” Quân Mặc Thần nét mặt thản nhiên, không ý kiến, cho dù hắn có ý kiến, cũng nên ở trên người nữ nhân nào kia: “Vậy Mộc tiên sinh và Mộ Dung công tử ở nơi này nghỉ ngơi, còn lại bản thế tử sẽ phân phó người trong phủ đi làm, nếu Mộc tiên sinh có cần gì, thì sai hạ nhân đi làm là được.”
Quân Mặc Thần cùng Mộc Bách Dương cũng coi như là bạn vong niên, tuy rằng Mộc Bách Dương luôn là người chịu thiệt, còn luôn bị Quân Mặc Thần chọc cho tức giận không nhẹ.
Dặn dò mọi chuyện xong, Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần rời khỏi hậu viện.
Đến khi đi ra xa.
“Khụ khụ… ái phi thật đúng là làm người tốt, khụ khụ… nay lại nhặt được một đứa con trai tiện nghi lớn như vậy… khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần chậm rãi nói.
“Thần thiếp khiến thế tử gia chê cười rồi.” Vân Thanh Nhiễm nói.
“Khụ khụ khụ… không sao… chỉ là không biết, khụ khụ… về sau, nàng là mẫu thân, Mộc tiên sinh là phụ thân, vậy bản thế tử làm người nào?” Quân Mặc Thần mỉm cười khẽ nói, trên khuôn mặt vốn trắng nõn kia mang theo ý cười làm cho người ta không rõ ràng, rất mỏng, nhưng lại không xem nhẹ.
Hắn có phần tao nhã nghiêng người, vẫn dùng tay phải nâng má phải mình lên, tư thế nhàn nhã xem kịch, đôi môi như đang câu hồn khẽ nhếch lên, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước, so với bông tuyết mùa đông còn muốn trắng hơn ba phần.
Vân Thanh Nhiễm nhìn đôi mắt Quân Mặc Thần còn tinh khiết hơn đá mắt mèo vài phần, thầm nghĩ, lời này của thế tử gia là có ý gì, là tức giận? Hay là bất mãn vì nàng xử lý chuyện của Mộ Dung Tu?
Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không có chỗ nào không đúng, Mộ Dung Tu chẳng qua là một người con đau thương vì mất đi mẫu thân đến nỗi tâm tư thất thường, cho dù nàng không phát tác ra bản năng của người mẹ, thì cũng vì giao tình của mình và hắn mà lo lắng cho hắn một chút chứ?
Huống chi trước khi Hồng Dược chết còn dặn dò nàng chiếu cố Mộ Dung Tu, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là được người khác truyền tu vi một thân, tốt với con của người ta một chút cũng là việc nên làm.
Vân Thanh Nhiễm cũng không định để Mộ Dung Tu cứ gọi mình là mẫu thân như vậy, chưa nói tới mình thật sự không thể sinh ra đứa con lớn như vậy. Mộ Dung Tu lúc này, dù sao cũng vẫn là bệnh, phải trị liệu, ở hiện đại được kê vào loại bệnh tâm lý, thì phải tìm bác sĩ khoa tâm lý uống thuốc và tiến hành tư tưởng phụ trợ để trị liệu. Có trời mới biết trí nhớ hắn còn rối loạn chỗ nào, Vân Thanh Nhiễm cũng khó mà nói.
“Thế tử gia nếu không thích, thần thiếp trở lại nói với Mộ Dung Tu, thế tử gia mới là phu quân của thần thiếp, nếu hắn vẫn muốn gọi thần thiếp là mẫu thân, thì phải gọi thế tử gia là phụ thân, thế tử gia cảm thấy thế nào?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, nghênh đón ánh mắt bí mật mang theo ý cười của Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ, thôi… nếu muốn hài tử, bản thế tử vẫn thích mình cùng ái phi sinh một đứa hơn… khụ khụ khụ… đứa con nhặt được này chung quy vẫn là con của người khác, không thể so với con mà ái phi sinh cho ta.” Quân Mặc Thần nói lời này cũng không biết bên trong có mấy phần nghiêm túc mấy phần vui đùa: “Vậy ái phi nói xem, bản thế tử là phu quân nàng, là lời vui đùa hay lời thật đây?”
“Thế tử gia là phu quân của thần thiếp, chẳng lẽ còn là giả?” Đây không phải là sự thật mà mọi người đều biết à?
“Khụ khụ khụ… bản thế tử… thân thể gầy yếu… khụ khụ, ái phi chẳng lẽ không ghét bỏ sao?” Trong giọng nói của Quân Mặc Thần nghe qua có chút quanh co.
“Không nhất thiết.” Vân Thanh Nhiễm đi ghét bỏ hắn làm gì? Người khiến Vân Thanh Nhiễm ghét bỏ rất nhiều, tỷ như người nói mình không có bản lãnh còn muốn oán trời trách đất, tỷ như những người không muốn nỗ lực cố gắng lại chỉ biết mắng thiên chửi địa, tỷ như những người tự làm bậy còn muốn đem sai lầm đổ lên người khác, nhưng trong đó cũng không bao gồm những người thân thể có vấn đề, có ai lại hy vọng thân thể mình bị thiếu hụt, để mỗi ngày chịu khổ đây?
Vân Thanh Nhiễm không do dự trả lời Quân Mặc Thần làm hắn thả lỏng không ít, từ tối hôm qua trong lòng hắn đã tồn tại sự buồn phiền, không vui, hắn lại không thể trực tiếp nói với Vân Thanh Nhiễm, đành mượn phương thức quanh co như vậy để hỏi Vân Thanh Nhiễm.
Về phần Mộ Dung Tu, Quân Mặc Thần làm thế nào cũng đều không thích hắn, hình ảnh ngày ấy hắn ôm Vân Thanh Nhiễm vẫn còn khắc sâu vào tâm trí Quân Mặc Thần, cũng vì thế, mà ngày ấy nỗi lòng Quân Mặc Thần rối loạn.
Lúc này tâm tình Quân Mặc Thần tốt hơn một chút, nên không so đo với chuyện vừa rồi: “Ái phi đẩy bản thế tử đi thăm phụ vương cùng mẫu phi trước đi, hôm qua mẫu phi có dặn, hôm nay nhất định phải mang ái phi qua đó.”
Thật như thế, vương phi quả thật có dặn dò Quân Mặc Thần hôm nay sau khi dùng xong bữa sáng thì mang theo Vân Thanh Nhiễm qua bà một chuyến, nếu không phải vì chuyện của Mộ Dung Tu, thì giờ phút này hai người đã ở bên chỗ vương phi.
Vân Thanh Nhiễm vừa nghe, trong lòng có dự cảm không tốt, hôm qua vốn là ngày viên phòng mẫu phi đã dặn dò, sáng sớm hôm nay lại muốn nàng đi qua, lúc này vấn đề viên phòng sợ là không tránh được.
Nếu bà hỏi chi tiết, thì nàng trả lời như thế nào?
Khi vương phi nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, vội lôi kéo nàng ngồi xuống bên mình, thái độ đối với Vân Thanh Nhiễm rất ân cần.
“Nương biết thân thể con hôm nay không thoải mái, đừng sợ, lần đầu của nữ nhi đều sẽ có chút khó chịu, lần sau sẽ tốt hơn. Con cũng chớ nên trách Thần Nhi làm đau con, nương lén nói cho con biết, bản thân Thần Nhi cũng là lần đầu đó, cơ thể nó luôn không tốt, chúng ta cũng không dám để nó làm bậy, đến tuổi nên học tập chuyện khuê phòng, nương cũng không để người ta dạy đâu.”
Vừa đến, vương phi nương nương đã nói hết chuyện của Quân Mặc Thần ra, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là người ở xã hội hiện đại đã trải qua tầng lớp khảo nghiệm mà khuôn mặt nhỏ nhắn đều phải đỏ bừng.
Từ khi Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại đến giờ, luôn không có biện pháp gì đối với vị vương phi nương nương này, nếu là kẻ xấu, Vân Thanh Nhiễm một cước đá văng là được rồi, nhưng vị vương phi nương nương này luôn đối với nàng rất tốt.
Vương phi thấy Vân Thanh Nhiễm không nói lời nào, nghĩ là nàng thẹn thùng, lại tiếp tục nói: “Nếu muốn mau có hài tử, đầu tiên phải điều dưỡng thân thể cho tốt, mẫu thân biết trước kia con rất khổ, lúc này thân thể cũng không tốt bao nhiêu, nên đã cho người đặc biệt chuẩn bị thuốc bổ từ ngoài mang vào, còn có một ít đặc biệt điều dưỡng nguyệt sự của nữ nhi gia.” Vương phi nương nương rất thân thiết, ngay cả chuyện này cũng lo lắng đến: “Chút nữa nương sẽ cho nha hoàn của con mỗi ngày sắc cho con dùng.”
“Đúng rồi Thanh Nhiễm, lần trước con đến nguyệt sự đã xảy ra chuyện gì?” Vương phi là một người đã làm nương, biết rõ tầm quan trọng của việc này.
Quân Mặc Thần còn ở nơi này đó! Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, chỉ thấy hắn cùng vương phi nhìn nàng, chờ nàng trả lời, trong ánh mắt còn mang theo một chút chờ mong…