Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 154: Hào tình cái thiên



Hai tên kỹ sĩ thúc ngựa phóng nhanh trên đường. Vừa chuyển qua một khúc quanh, một nhành cây không biết từ đâu bay ra quấn lấy cổ một tên kéo hắn rời khỏi lưng ngựa.



Tên còn lại cả kinh, đang định rút trường đao, bên cạnh thấy thấp thoáng bóng người, đang định vung đao chém tới thì phía bụng dưới đau nhói. Thì ra đã bị một viên đá do đối phương búng ra đánh vào yếu huyệt, ngã nhào khỏi lưng ngựa.



Người đánh lén chính là nhân vật số hai của Nộ Giao Bang “Quỷ Tác” Lăng Chiến Thiên. Hắn ở đây chờ sẵn đánh lén là vì tranh thủ thời cơ khi đối phương vào khúc quanh không thể không giảm tốc độ mà tranh thủ một kích thành công.



Thấy tập kích thành công, Lăng Chiến Thiên nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa mà đi.



Bắc pha trấn xuất hiện ở phía trước.



Hắn tất nhiên không sợ người trấn giữ trong trấn, thúc ngựa chạy qua tiểu trấn hướng về phía Thường Đức phủ.



Những cỗ pháo sáng báo hiệu không ngừng được phóng lên ở khoảng không trước và sau lưng, hiển nhiên cho thấy địch nhân đã phát hiện ra hắn, chính đang khai triển vòng vây đón chặn.



Lăng Chiến Thiên trong lòng nổi lên hào tình khí khái, không ngừng thúc ngựa phi nhanh về phía trước.



Cho đến khi ngựa mệt quá sùi cả bọt mép mới dừng ngựa lại, vỗ vỗ lên đầu nó thương tiếc nói: “Thực xin lỗi, đã làm ngươi vất vả rồi.” Nói xong tháo hạ yên cương thả nó đi rồi mới một mình tay không lên đường.



Lúc này chỉ còn cách Thường Đức phủ khoảng mười mấy dặm. Chỉ cần vào được trong phủ, với thân thủ của hắn thì có thể lợi dụng hình thế nhà cửa san sát mà tránh khỏi tai mắt địch nhân tìm đến chỗ Càn La theo lời chỉ của Càn Hồng Thanh, chứ không dễ dàng bị địch nhân phát hiện như ở nơi đồng không khoáng dã.



Tuy trong trận chiến ở Động Đình hồ đã mất đi ‘Quỷ tác’ nhưng hắn vẫn không hề lo lắng. Loại cao thủ ở đẳng cấp như hắn sớm đã vượt qua sự hạn chế phụ thuộc vào binh khí rồi.



Giống như Lãng Phiên Vân, hữu kiếm vô kiếm đều lợi hại như nhau.



Sau khi xuyên qua một bụi cỏ, phía trước liền xuất hiện mười mấy tên. Kẻ cầm đầu trên vai mang hai loại binh khí hình thù kỳ dị chia làm mâu và sản, chính là Mâu Sản Song Phi Triển Vũ, giống như đã ở nơi này chờ sẵn từ lâu.



Còn mười lăm tên khác hình thù khác nhau, vừa nhìn đã nhân ra là cao thủ đến từ những môn phái khác nhau.



Trong đó có một người là chưởng môn phái Hằng Sơn ‘Kim Giác Tiễn’ Thang Chính Hòa, cao thủ của Lạc Hà phái ‘Côn Tuyệt’ Hồng Đương hắn đã gặp qua một lần, khó khăn lắm mới nhận ra. Những tên khác đều là nhân vật thành danh có tiếng tăm trên chốn giang hồ, chỉ xem hình dáng cùng binh khí tùy thân liền đoán ra được tám chín phần.



Bào tỷ của Diệp Tố Đông ‘Phong Bà kiếm’ Diệp Thu Nhàn phát ra tràng cười khó nghe, quát: “Lăng Chiến Thiên, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng sống mà rời khỏi chỗ này.”



Lăng Chiến Thiên ung dung đứng cách đám địch nhân năm trượng, ngửa mặt lên trời cười lớn: “Chỉ bằng vào bọn ngươi thôi sao!” Rồi bỗng nhiên xông lên phía trước, xuất ra một quyền đánh về phía Triển Vũ.




Triển Vũ Triển vũ cười lớn nói: “Trò chuyện thân mật một lúc nữa không tốt sao?”



Mâu sản trên vai trước tiên xoay tròn trên không trung rồi bay đến phía trước ngực khiến cho kẻ khác không tài nào đoán biết hắn sẽ dùng vũ khí gì để nghênh địch.



Những tên khác cũng đồng thời hành động.



Một gã đại hán đầu trọc lốc vung đao từ bên trái bổ tới, bên phải là một ni cô trung niên, phất trần trong tay đồng thời quét qua tạo thành thế giáp công. Những tên khác vây ở chung quanh tạo thành hai vòng vây từ trong ra ngoài, hiễn nhiên đã vạch sẵn kế hoạch khiến hắn có thể đột phá khỏi vòng vây.



Khóe miệng Lăng Chiến Thiên dật xuất một tia lãnh tiếu.



“Bình!” Lăng Chiến Thiên hóa quyền thành chưởng vỗ lên đầu sản của Triển Vũ, tiếp đó mượn lực phi thân về phía sau đồng thời tránh qua phất trần và trường đao từ hai bên đánh tới.



Bốn bề nhất thời nổi nên đao quang kiếm ảnh rợp trời.



Kim Giác Tiễn của Thang Chính Hòa cùng với Thiết côn của Hồng Đương từ phía sau ập đến.



Lăng Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, dùng thân pháp kì dị lắc mình tránh né. Kim Giác Tiễn cùng Thiết Côn đều đánh vào khoảng không, chưa kịp định thần thì Lăng Chiến Thiên đã phóng đến giữa hai người.



Mười sáu người có mặt đương trường đồng thời chấn động. Thật không ngờ Lăng Chiến Thiên lại lợi hại đến thế.



Từ trước đến nay, võ công của Lăng Chiến Thiên đều bị danh tiếng của Lãng Phiên Vân làm lu mờ, lại thêm vào tính cách của hắn chỉ thích ở phía sau thao túng đại cục cho nên mới khiến người khác hiểu lầm rằng võ công hắn còn lâu mới bì kịp Lãng Phiên Vân. Cho đến giờ phút này mới đột nhiên nhận ra rằng cách nghĩ đó thật ngu xuẩn.



Như vậy đương nhiên sẽ phải trả một cái giá rất đắt.



Thang Chính Hòa cùng Hồng Đương đều là những cao thủ thân kinh bách chiến, nếu không làm sao có thể nổi danh. Thấy vậy đồng thời thổ khí đề thanh phi thân về phía sau, Kim Giác Tiễn cùng Thiết Côn đều thu về chuyển thành thế thủ bảo hộ bên mình. Chỉ cần có thể ngăn địch nhân một chiêu nửa thức, sợ gì người bên mình không xông đến giải vây.



Nào biết Lăng Chiến Thiên đã có mưu tính từ trước. Vừa mới giao chiến không để cho địch nhân nắm rõ thâm sâu nhân đó mà tạo nên cơ hội đột vây. Giả sử nếu còn không mau đào tẩu thì nhất định sẽ rơi vào tình thế tử chiến. Đến lúc đó người gã xuống cuối cùng ngoài mấy tên địch nhân ra tự nhiên sẽ không thiếu phần của hắn. Bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá xa.



Nếu là chính thức giao phong, chỉ cần Triển Vũ thêm hai ba tên khác đã đủ khả năng làm thịt hắn rồi.



Nên biết mười sáu người này đều là đại biểu cho lực lượng lượng tinh nhuệ của Đồ Giao Tiểu Tổ đó nha.



Lăng Chiến Thiên phát ra tràng cười ngạo nghễ. Nhận thấy trong hai người võ công của Thang Chính Hòa cao hơn một chút bèn tung chỉ điểm lên chuôi kéo của Thang Chính Hòa. Đầu vai bên kia trùng xuống ngạnh đỡ một côn mang đủ mười thành lực đạo của Hồng Đương.



"Bình!" Thiết côn của Hồng Đương bị lực phản chấn bay ngược lên trên để lộ môn hộ.



Lăng Chiến Thiên cắn răng chịu đau, nhanh như chớp xuất thủ đánh về phía môn hộ trống trải của Hồng Đương.



Hồng Đương hồn phi phách tán, vội vàng quẳng cả Thiết côn, tay thu về hóa thành chưởng thủ lấy môn hộ. Nhưng tất cả đã quá muộn. Quyền đầu của Lăng Chiến Thiên xuyên phá làn chưởng ảnh đánh lên trên ngực hắn.



Hồng Đương trúng quyền thổ ra một ngụm máu tươi, rồi ngã về phía sau đụng phải hai người đang muốn từ phía sau xông lên làm cả ba tên lảo đảo té nhào xuống đất. Có thể thấy một quyền này bá đạo đến nhường nào.



Lúc này Triển Vũ cũng đã kịp xông đến, đầu mâu nhanh như điện xẹt đâm tới một bên cổ của Lăng Chiến Thiên.



Lăng Chiến Thiên đưa tay về phía trước, một thanh chủy thủ từ trong ống áo bắn ra, hướng về phía bụng dưới của Triển Vũ.



Chiêu này của Lăng Chiến Thiên thực nằm ngoài ý liệu của Triển Vũ, không ngờ với thân phận của hắn lại sử dụng ám khí. Bất đắc dĩ đành thu mâu về gạt bay chủy thủ.



"Choang". Triển Vũ bị chấn lui về sau nửa bước.



"Rầm!"



Lúc này Hồng Đương mới ngã xuống đất, bỏ mạng đương trường. Chưa được làm quan đã xuống Diêm Vương báo danh.



Lăng Chiến Thiên hạ thân, song thủ hươ lên, năm mũi phi đao được chia nhau phóng tới chỗ năm cao thủ đang xông đến vây công hắn.



Chúng nhân vừa rồi chứng kiến một đao lăng lệ của hắn đối phó Triển Vũ, đều kinh hãi lùi ra phía sau đón đỡ. Khiến cho mấy tên khác ở phía sau đành phải tránh ra xung quanh. Chỉ còn lại một mình Triển Vũ ỷ thế võ công cao cường vung sản đánh tới.



Lăng Chiến Thiên hô hô cười rộ, mũi chân điểm lên mặt đất làm bụi đất, cỏ vụn bốc lên che khuất tầm nhìn nhìn của địch nhân. Đồng thời thân hình vươn ra làm thành tư thế như muốn đánh về phía trước.



Triễn Vũ bị bụi đất bao lấy, che khuất hết cả tầm mắt. Lại thêm đối với thân thủ kinh nhân của Lăng Chiên Thiên sớm có lòng đề phòng, sợ bị địch nhân đánh lén nên chỉ đành hừ lạnh lùi về phía sau.



Lăng Chiến Thiên lắc mình phóng qua hai trượng, đến vị trí giữa Diệp Thu Nhàn và ni cô trung niên.



“Bình bình…” hai người đồng thời bị quyền chưởng của Lăng Chiến Thiên đánh dạt qua một bên.



Lăng Chiến Thiên hú dài một tiếng, một vật dài dài từ trong tay áo bay ra quấn lấy cổ một tên địch nhân còn chưa kịp phòng bị rồi vận kình ném ra làm tên đó ngã vật ra phía sau, thay hắn đẩy hai người ở vòng vây ngoài cùng tránh qua một bên, để lộ một kẽ hở vô cùng quý báu.




Lăng Chiến Thiên hai chân liên tục đạp lên mặt đất, làm cho bụi đất cát đá bay lên đầy trời bắn về địch nhân ở bốn phía đang như lang như hổ lao tới.



Trong lúc còn đang hỗn loạn, chỉ nghe thanh âm của Lăng Chiến Thiên vang lên: “Cáo từ”, rồi nhanh chóng đào xuất ra ngoài vòng vây, tiến nhập vào trong khu rừng cách đó ngoài ba mươi trượng.



Triển Vũ tức giận đến mặt mày tái nhợt, hét lên một tiếng rồi dẫn đầu đoàn người đuổi theo, chỉ có điều đã sớm mất đi vẻ ngạo mạn lúc trước.



oOo



Thất phu nhân Tử Phù vân hướng về phía Hàn Bách giày cũng không thèm cởi đang ngồi ở trên giường của Hư Dạ Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Còn đau không? Vừa rồi Tiểu Vân thực muốn giết chết chàng!”



Hàn Bách trong lòng chỉ biết kêu khổ. Ngữ khí hiện tại của nàng dùng để nói chuyện với mình chính coi mình là Xích Tôn Tín rồi. Nếu đổi lại trong hoàn cảnh khác, có lẽ hắn còn có thể thừa cơ mà chiếm tiện nghi. Nhưng đây là trọng địa của Quỷ Vương phủ. Nói không chừng Quỷ Vương còn ở một bên giám sát bọn hắn. Nếu như chẳng may sơ suất không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì. Không thể làm gì khác hơn ngoài gật đầu ứng tiếng.



Tử Phù Vân nhìn thấu tâm ý của hắn, cười nói: “Yên tâm đi! Con người của Nhược Vô quang minh lỗi lạc, sẽ không nghe lén chuyện giữa hai chúng ta đâu. Hơn nữa căn phòng này có kết cấu rất đặc biệt, có khả năng cách âm. Là Nhược Vô đặc biệt thiết kế riêng cho Nguyệt nhi. Ở trong này nói gì, làm gì đều không cần phải lo bị người khác nghe thấy.”



Hàn Bách tinh thần đại chấn, ưỡn thẳng người dậy, suýt chút nữa cùng Tử Phù Vân đang cùng hắn ngồi một bên giường dính thành một khối, hi hi cười nói: “Tiểu Vân nàng đánh ta một chưởng, món nợ này không biết phải tính làm sao đây?”



Tử Phù Vân cúi đầu, u oán nói: “Chàng biết vì sao Tiểu Vân lại hận chàng như vậy không?”



Hàn Bách nhớ đến hắn lúc này là đại biểu cho Xích Tôn Tín, bị nàng hỏi như vậy thoáng rùng mình chẳng biết phải trả lời ra sao, trong lòng phát lạnh, thở ngấp nói: “Ta, không…!” Đột nhiên một cỗ bi thương từ đâu chạy tới trào dâng trong lòng, khiến hắn cảm thấy khó chịu, kêu lên: “Tim ta… tim ta rất đau!”



Đôi mắt xinh đẹp của Thất phu nhân bắn ra tia nhìn dày đặc sát khí, lạnh lùng nói: “Thì ra ngươi cũng biết đau lòng sao? Tiểu Vân còn nghĩ ngươi lòng dạ sắt đá. Không! Ngươi đang gạt ta, nếu như ngươi đau lòng thì làm sao dùng thủ đoạn ti bỉ để cướp đi hài tử của ta.”



Hàn Bách ngây ngốc nói: “Cướp hài tử của nàng?”



Tử Phủ Vân đột nhiên quay người lại phủ phục trên giường khóc nức nở khiến cho người nghe cũng cảm thấy đau lòng.



Hàn Bách chân tay luống cuống, đưa tay xoa nhẹ lên lưng nàng.



Tử Phù Vân lạnh lùng quát: “Không được động vào ta.”



Hàn Bách bị dọa chết khiếp vội vàng rụt tay về. Khuyên nàng không được mà không khuyên nàng lại càng không xong. Nhất thời chẳng biết phải làm sao mới được.



May là Tử Phủ Vân rất nhanh bình tĩnh lại, ngồi dậy thẹn thùng nói: “Thật không phải, ta cuối cùng không nhịn được mà xem ngươi như cái tên vô lương tâm đó, thật ra ngươi cùng lắm chỉ xem như là một nửa của hắn.”



Hàn Bách lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Vậy thì phải cảm ơn trời đất. Nếu như nàng xem ta thực là lão Xích, vậy sớm muộn gì ta cũng bị nàng giết mất.”



Tử Phù Vân liếc mắt nhìn hắn, hai má ửng hồng nhẹ nhàng nói: “Vì sao lúc nãy chàng không tránh, nếu Tiểu Vân không lập tức thu hồi chưởng lực thì chàng sớm đếnTây Thiên rồi.”



Hàn Bách cười khổ nói: “Ta cũng không rõ lắm, tóm lại là rất nguyện ý để nàng đánh ta.”



Nghe thấy vậy khuôn mặt củaTử Phù Vân lại càng đỏ bừng bừng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Quên đi! Xem tại một chưởng này, từ nay về sau mọi ân oán giữa ta và tên độc ác vô lương tâm trong người chàng đều xóa sạch. Chàng cũng không cần phải sợ ta nữa!”



Hàn Bách cả mừng nói: “Như vậy thì tốt quá.”



Mặt Tử Phù Vân lại càng đỏ hơn, dùng thanh âm nhỏ như tiếng mưỡi kêu nói: “Chàng vẫn còn chưa biết vì sao Tiểu Vân lại hận chàng ư?”



Hàn Bách trong lòng thầm hô thảm rồi. Nàng tuy không đến kiếm mình để báo thù Xích Tôn Tín nữa nhưng lại chẳng ý thức được cứ xem hắn như Xích Tôn Tín. Chuyện này làm sao có thể dây dưa mãi được?



Mình cuối cùng cũng không thể đồng thời cùng nàng và Hư Dạ Nguyệt có quan hệ được ư?



Nếu không có những người khác, không chịu áp lực của lễ giáo, hắn tuyệt sẽ không phản đối làm những chuyện vui sướng bậc này.



Trong miệng lại đáp: “Ta thực không rõ, vì sao Xích lão đối với mỹ nhân cỡ như nàng lại có thể bỏ rơi được chứ?”



Tử Phù Vân lộ ra tâm tình của thiếu nữ, giận dỗi nói: “Ai nói hắn bỏ rơi ta chứ?”



Hàn Bách gãi đầu nói: “Nếu ông ấy không bỏ rơi nàng thì sao nàng lại hận ông ấy như vậy chứ?”



Tử Phù Vân thở dài rồi từ từ nói: “Còn không phải là vì đứa con của hai chúng ta. Từ ngày ta mang trong mình hài tử của hắn cứ nghĩ rằng hắn cũng vui mừng đón nhận, nào ngờ…”Nói đến đây bỗng rúc vào lòng Hàn Bách khóc thê lương: “Hắn… hắn dùng thuốc hại hài tử của ta, ta hận chết hắn.”



Hàn Bách toàn thân chấn động. Đến lúc này hắn mới minh bạch ân oán ái hận giữa hai người bọn họ, bất giác ôm chặt lấy nàng đồng thời trong lòng dâng lên sự bất đắc dĩ và nỗi đau mãnh liệt. Sống mũi cay cay, những giọt nước mắt lăn dài trên má, đột nhiên làm hắn nhận thấy mình đang khóc cùng nàng lúc nào không hay.



Tử Phù Vân đột nhiên đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn quát lạnh: “Ngươi khóc cái gì?”



Hàn Bách biết tâm tình nàng đang xao động, hỉ nộ khó dò, lòng thầm kêu bất diệu đành phải nói: “Nàng muốn nghe sự thật ư?”



Tử Phù Vân nhìn hắn hoài nghi một lúc lâu rồi mới từ từ gật đầu.



Hàn Bách thành khẩn nói: “Ta cảm giác được Xích lão lúc làm thế đối với hài tử của chính mình, trong lòng cũng vô cùng đau đớn không kém gì nàng. Chỉ là ta không hiểu vì sao ông ấy vẫn làm như vậy.”




Tử Phù Vân bị kích động, nức nở trả lời: “Bởi vì hắn không muốn đứa trẻ mang dòng máu của hắn được sống ở trên đời này. Việc hắn muốn duy nhất chỉ là đánh bại Bàng Ban cho nên muốn tuyệt tình tuyệt nghĩa. Lúc ta rời khỏi, hắn cũng chẳng lên tiếng giữ ta lại. Ta hận chết hắn.”



Một cỗ xung động không thể át chế trào dâng từ tận đáy lòng làm Hàn Bách buột miệng nói: “Được! Nàng không cần hận ông ấy thêm nữa. Ta sẽ đền cho nàng một hài tử khác.”



Lời vừa nói ra, Hàn Bách liền vội vàng đưa tay bịt miệng.



Trời đất ạ! Chính mình lại biết nói ra những lời như thế.



Tử Phù Vân giống như bị người khác điểm vào huyệt đạo ngây người như con gà gỗ, chỉ biết trừng trừng nhìn hắn.



Hàn Bách lúng túng ngập ngừng nói: “Ha ha! Ta vội quá không biết lựa lời, thuận miệng nói ra thôi! Tiểu Vân nàng đừng cho đó là thật. Con người ta xưa nay không biết ăn nói…”



Trong đôi mắt xinh đẹp của Tử Phù Vân thoáng hiện lên thần thái chưa từng có, đột nhiên khuôn mặt đỏ bừng vội vàng đứng dậy mở cửa bỏ chạy đào mạng giống như Hư Dạ Nguyệt và Bạch Phương Hoa.



Tim Hàn Bách đập thình thịch, mãi một lúc sau mới miễn cưỡng đứng dậy, xuyên qua gian tiểu thính đi ra phía bên ngoài.



Mọi người không biết đã đi đâu hết, làm cho cả hoa viên rộng lớn không có lấy một bóng người.



Lúc hắn bước xuống những bậc thang bằng đá thì mới thấy Thiết Thanh Y cùng Diệp Tố Đông nói cười vui vẻ đi lại phía hắn.



Thiết Thanh Y cười nói: “Chuyên sứ đại nhân, Cấm Vệ trưởng qua đây đón ngài đi yết kiến Hoàng Thượng.”



oOo



Chiếc thuyền nhỏ của Phong Hành Liệt ngụy trang như một thuyền đánh cá thông thường, đi theo một đoàn thuyền đánh cá chân chính từ một nơi bí mật ra khỏi Động Đình. Trên đường tuy có gặp thuyền thủy sư ngăn lại kiểm tra nhưng vẫn dễ dàng đi qua.



Trên đội thuyền đánh cá đó đều là những ngư dân chân chính, cùng Nộ Giao bang có uyên nguyên thâm hậu nên mới liền lĩnh yểm hộ cho thuyền của hắn.



Khi bọn họ giăng lưới đánh cá thì Phong Hành Liệt cùng Thương Lương và năm tên thủ hạ tinh thông chèo thuyền một mình tách ra căng buồm hướng về thủy khẩu Trường Giang, là cửa sông từ Trưởng Giang đổ về Động Đình hồ mà đi.



Phong Hành Liệt một mình đứng ở đuôi thuyền hóng gió ngắm nhìn Đông Đình hồ rộng lớn bao la, trong lòng nỗi lên những cảm xúc lẫn lộn.



Tố Hương và Nhu Tinh đều hương tiêu ngọc vẫn, hai nàng rốt cuộc có tội tình gì khiến cho ông trời ghen ghét, táng mệnh vào tay gian nhân.



Nói cho cùng thì tất cả tội lỗi đều bắt nguồn từ Chu Nguyên Chương.



Nếu không phải hắn trừ ác không sạch, Mông nhân sao có thể ngang ngược lộng hành ở Trung Nguyên.



Hiện tại Nộ Giao Bang đang trong tình cảnh nguy ngập, Lãng Phiên Vân vì muốn đối phó với Chu Nguyên Chương mà đến kinh sư, ai có thể vãn hồi được cục diện sóng to gió lớn sắp ấp đến trước mắt.



Trong cuộc thủy chiến vừa rồi, Nộ Giao Bang bị tổn thất gần một nửa đội chiếc thuyền, thương vong hơn một nghìn quân tinh nhuệ. Ngay cả đại tướng Bàng Quá Chi cũng hi sinh, Bang chủ Thượng Quan Ưng và Lăng Chiến Thiên còn chưa rõ sông chết nhưng tự mình lại nằm trong cảnh bất đắc dĩ, không thể đến kinh sư đối phó Niên Liên Đan không được. Thật khiến người ta tức giận.



Thực lực trong tay Chân phu nhân vẫn còn chưa bộc lộ hết. Sắc Mục đầu đà ngày hôm đó có thể chỉ là một bộ phận nhỏ của cao thủ Sắc Mục ở Trung Nguyên. Thực lực như vậy chỉ sợ quân của Càn La cũng thân mình khó giữ. Chẳng lẽ quốc vận của Đại Minh chỉ tồn tại được trong một đoạn thời gian ngắn ngủi thôi ư?



Lúc này Thương Lương đi tới bên cạnh nói: “Môn chủ! Nếu như thuộc hạ đoán không sai thì lực lượng mạnh nhất của Thủy sư đều tập trung giữ ở thủy khẩu Trường Giang đề phòng chúng ta từ phía Đông xuôi thuyền xuống Ứng Thiên. Chi bằng chúng ta đi quá một chút rồi lên bờ ở địa phương gần thủy khẩu, tiếp tục dùng khoái mã đi tiếp đến bến Dược Lý. Như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.”



Phong Hành Liệt nói: “Như vậy sẽ mất khoảng bao nhiêu thời gian?”



Thương Lương đáp: “Nếu đi suốt đêm thì sáng sớm ngày mai có thể đến nơi.”



Phong Hành Liệt quả quyết nói: “Vậy cứ theo đó mà làm đi.”



Thương Lương thấy ý kiến của mình được Môn chủ tiếp nhận, vui vẻ rời đi.



Phong Hành Liệt trong lòng cầu nguyện: “Tư Tiên à. Bọn nàng nhất định phải chờ vi phu đến rồi mới được lên đường nhé.”