Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 153: Liên thủ giáp công



Phong Hành Liệt, Thích Trường Chinh cũng Địch Vũ Thời lúc này đang ngồi ở ngoài ban công của của một căn phòng nhỏ, chăm chú ngắm nhìn mặt trời mọc phía xa xa Động Đình hồ.



Lương Thu Mạt đi đến, ngồi xuống một chiếc ghế trống, nói: “Vẫn không có tin tức của Bang chủ và Nhị thúc.” Rồi quay sang Phong Hành Liệt nói: “Bọn thuộc hạ vừa mới liên lạc với Càn La được tin quý phu nhân từ khi nhận được tin tức liền ngày đêm hành trình đến kinh sư không biết là vì chuyện gì?”



Phong Hành Liệt chấn động nói: “Cái gì?” Mơ hồ nghĩ đến việc này chắc hẳn có liên quan với Niên Liên Đan, nhớ đến thủ đoạn đáng sợ của hắn, trong lòng nóng như lửa đốt.



Lương Thu Mạt lại nói: “Quý phu nhân có căn dặn sẽ cùng huynh hội họp tại bến Dược Lý, sự tình không nên chậm trễ mong Phong huynh lập tức lên đường.”



Thích Trường Chinh tinh thần chấn động, hỏi: “Bích Thúy cùng Hồng Tụ có phải đang ở chỗ nghĩa phụ?”



Lương Thu Mạt đáp: “Hồng Tụ của cậu sớm đã đi cùng nghĩa phụ cậu rồi, còn Hàn chưởng môn đã quay trở về triệu tập thuộc hạ cũ, gây dựng lại Đan Thanh phái, dặn cậu mau chóng đi tìm nàng.”



Địch Vũ Thời sấn vào nói: “Ngồi ỳ tại chỗ này cũng chẳng phải là biện pháp. Ta lo nhất là nhóm Đồ Giao tiểu tổ do Triển Vũ lãnh đạo. Chi bằng Hành Liệt huynh cùng thuộc hạ lập tức khởi hành đuổi theo hội họp cùng quý phu nhân, còn bọn ta sẽ đi đến chỗ Càn La, thu thập tin tức của Bang chủ và Nhị thúc.”



Thích Trường Chinh đột nhiên đứng dậy nói: “Chúng ta lập tức lên đường.”



Phong Hành Liệt cũng đứng lên, nói: “Không được! Người của ta sẽ lưu lại giúp các ngươi. Ta chỉ cần một chiếc thuyền nhỏ cùng một người chèo thuyền là được rồi.”



Địch Vũ Thời gật đầu đáp: “Như vậy lại tốt hơn, có thể tránh được tai mắt của địch nhân.” Rồi nắm lấy tay Phong Hành Liệt tỏ ý cảm kích. Thích Trường Chinh đưa tay ôm lấy hai vai của Phong Hành Liệt, thấp giọng nói: “Bảo trọng!” Phong Hành Liệt thở dài một tiếng nói: “Đến khi nào thì chúng ta mới có thể vứt bỏ mọi chuyện, đi kiếm hai người Hàn Bách và lão Phạm uống một trận thống khoái đây.”



Lương Thu Mạt cười nói: “Ta biết một gian thanh lâu không khí rất tuyệt đó.”



oOo



Thượng Quan Ưng bước đi chệch choạng, suýt chút nữa rơi xuống đất, may mắn được Càn Hồng Thanh nhanh chóng đỡ lấy.



Bọn họ lúc này đang trèo lên một ngọn núi cao, qua khỏi ngọn núi này là một tiểu trấn gọi là “Bắc pha”.Sào huyệt bí mật của đám người Càn La nằm ở Thường Đức Phủ, một đại châu huyện cách phía Đông của Bắc pha tầm ba mươi dặm.



Chỉ cần hội họp được với Càn La, bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.



Lăng Chiến Thiên suy nghĩ rất tinh tế, biết bọn Thích Trường Chinh nếu bình yên vộ sự tất sẽ tìm Càn La liên lạc. Bởi vậy nếu tìm được Càn La thì bọn họ có thể liên lạc được với bọn Thích Trường Chinh.



Lăng Chiến Thiên thấy vẻ mặt Thượng Quan Ưng tái nhợt, trong lòng đau xót liền dừng lại cùng Càn Hồng Thanh dìu lấy hắn nấp vào trong một bụi cỏ rậm rồi giúp hắn vận khí hành công. Chỉ trong chốc lát, Thương Quan Ưng đã tiến nhập vào trong trang thái điều tức.



Lăng Chiến Thiên quay sang Càn Hồng Thanh thấp giọng nói: “Những cao thủ tối qua đến lùng bắt bọn ta cũng phải đến trăm tên, có thể thấy Triển Vũ cùng với người của hắn đã nhân được tin tức nên tập hợp nhân thủ đối phó chúng ta. Nếu bị bọn chúng ngăn cản, nhất định chỉ có đường chết mà thôi. Vì vậy nên chúng ta chỉ có thể dùng mưu mà không thể dùng sức đối địch được.”



Càn Hồng Thanh gật đầu nói: “Tối qua may có Nhị thúc đã phát hiện trước địch nhân đuổi theo ngoài ba dặm, nếu không để bọn chúng bao vây xung quanh tự, vậy thì chết chắc rồi.”



Lăng Chiến Thiên ung dung cười đáp: “Cả đời nhị thúc đều trưởng thành từ trong máu, đâu dễ bị kẻ khác dồn vào chỗ chết. Nhưng hình thế hiện tại cũng không mấy lạc quan. Từ đây đến Thường Đức Phủ chỉ còn một ngày cước trình nhưng cũng là đoạn đường tối hung hiểm nhất. Ta có một biện pháp, đó là hai người bọn cháu lưu lại chốn sơn lâm này tìm chỗ ẩn nấp để ta một mình đi tiếp gọi viện binh tới, còn hơn là cả bọn cùng lao đầu vào chỗ chết.”



Càn Hồng Thanh biến sắc nói: “Nếu bị người khác phát hiện, bon cháu lấy đâu ra sức kháng cự.”



Lăng Chiến Thiên mỉm cười nói: “Cháu có nghe được thanh âm gì không?”



Càn Hồng Thanh chú tâm lắng nghe, nhíu mi nói: “Trừ tiếng gió cùng tiếng nước chảy ra thì chẳng còn nghe thấy thứ gì khác. Mưa cũng ngớt bớt rồi.” Lăng Chiến Thiên thản nhiên nói: “Toàn nhờ vào trận mưa này mới làm mất đi mùi của bọn ta, Hồng Thanh cứ yên tâm đi. Thừa lúc mưa còn chưa dừng hẳn, ta sẽ đi kiếm chỗ ẩn nấp cho hai người để Tiểu Ưng chữa khỏi thương thế. Còn ta sẽ đánh lừa dẫn dụ truy binh. Nếu sau ba ngày không thấy ta quay trở lại thì hai người hãy tự mình nghĩ cách chạy trốn đi.” Thân thể Càn Hồng Thanh khẽ run rẩy, nhìn khuôn mặt thản nhiên không chút nao núng của nhân vật số hai Nộ Giao Bang.



Chỉ có nhân vật anh hùng bậc này mới xứng là huynh đệ của Lãng Phiên Vân.



oOo



Hàn Bách tỉnh lại thì mặt trời sớm đã ló dạng.



Nhưng tam nữ vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh, hiển nhiên là tối qua hưng phấn lao lực quá đây mà.



Hàn Bách khẽ hôn lên khuôn mặt kiều nhu khả ái của ba vị mỹ tỷ tỷ giống như những đóa hải đường đang ngủ, rồi mới nhẹ nhàng bước xuống giường.



Không có Mộng Dao, hắn cảm thấy giống như thiếu một thứ gì đó.




Ra khỏi phòng xong liền có người hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục.



Hàn Bách lại sinh ra cảm xúc, nhớ đến mới cách đây không lâu hắn vẫn còn là một tên hầu thấp bé ở Hàn phủ nhưng hiện tại ngay cả Chu Nguyên Chương lão hoàng đế mình tùy thời cũng có thể nhìn thấy. Thật giống như một trường xuân mộng.



Nhưng ba vị mỹ nữ thuộc về hắn đang nằm trên giường lại cho thấy tất cả đều là sự thật.



Lúc thị nữ hầu hạ hắn mặc quan phục, hắn không khỏi nhớ đến những người đã cùng sống chung trong Hàn phủ suốt mười mấy năm.



Hàn Thiên Đức đối với hắn thủy chung là có đại ơn, nếu có cơ hội nhất định phải báo đáp ông ấy. Ngay cả Hàn Trữ Chỉ từng có lòng muốn hại hắn, hẵn cũng chẳng hề có nửa phần hận ý.



Nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương không hiểu chuyện mà thôi.



Lúc này Phạm Báo đi đến nói: “Chuyên sứ đại nhân, ở bên ngoài đang có rất nhiều người đang chờ ngài.” Hàn Bách cảm thấy thật phiền phức, chỉ mỗi việc ứng phó với đám người dâng lễ, cũng đã đủ phiền muốn chết rồi, nhíu mày hỏi; “Lần này lại là những người nào vậy?”



Phạm Báo trước tiên bảo đám thị nữ lui xuống rồi mới đáp: “Khách nhân quan trọng nhất là Thiết Thanh Y đến từ Quỷ Vương phủ, Thị Vệ trưởng đang tiếp chuyện ông ta.”



Hàn Bách thất thanh nói: “Nếu là ông ấy sao không gọi ta dậy?”



Phạm Báo nói: “Người này không chút cao ngạo, thật không hổ là hậu nhân danh môn. Ông ta nói kiên trì muốn chờ ngài tỉnh dậy, nói rằng tối qua chắc ngài đã rất vất vả rồi.”



Hàn Bách nhớ tới Hư Dạ Nguyệt, vội vàng đi ra ngoài.



Phạm Báo vội vàng đi theo phía sau nói: “Tổng Bộ đầu của kinh thành Tống Côn cũng đã tới.” Hàn Bách ngạc nhiên dừng lại, hỏi: “Hắn đến kiếm ta có chuyện gì?”



Phạm Báo nói: “Nghe nói là vì chuyện liên quan đến việc đại nhân tối qua gặp Tiết Minh Ngọc.”



Hàn Bách hừ lạnh nói: “Vậy là hắn đến đay muốn hỏi ta sao. Thật phiền chết mất. Hây a, cứ đi gặp Thiết Thanh Y đã rồi tính.” Lại hỏi tiếp: “Còn có ai nữa không?”



Phạm Báo đáp: “Còn có công công do Ti lễ Niếp Khánh Đồng phái tới, hắn đã soạn lịch dự yến tiệc và những công việc khác cho đại nhân trong một tháng, muốn đến đây để tự mình trình đại nhân duyệt qua một lượt.”



Hàn Bách vỗ trán kêu trời, bước vào hiên phía Nam nơi Phạm Lương Cực cùng Thiết Thanh Y đang ngồi, nói vài câu khách khí xong liền chia nhau ngồi xuống.



Thiết Thanh Y giơ ngón cái về phía Hàn Bách tỏ ý tán thưởng nói: “Ta theo Quỷ Vương đã hơn bốn chục năm nhưng chưa từng thấy ông ấy khen một nhân vật trẻ tuổi nào đến mức ấy. Hàn tiểu huynh hôm qua hẹn Nguyệt nhi chèo thuyền dạo quanh Tần Hoài, chỉ bằng vào môn công phu ấy cũng đã đủ để xưng tụng rồi.”



Hàn Bách mặt đỏ bừngg bừng, đang muốn nói mấy câu khiêm tốn thì Phạm Lượng Cực đã nhả ra một vòng khói, cười hì hì nói: “Có chuyên gia tình ái như ta chỉ đường dẫn lộ, tiểu tử này đương nhiên phải có chút đạo hạnh rồi.”



Thiết Thanh Y thầm kinh ngạ, bán tín bán nghi nhìn qua lão một cái rồi mới quay sang Hàn Bách nói: “Quỷ Vương sai ta đến đây là muốn được biết tường tận cả quá trình.”



Hàn Bách thất thanh kêu lên: “Cái gì?”



Phạm Lương Cực nhíu mày nói: “Tình huống chi tiết trong chuyện này, nói ra e có chút xấu hổ.” Không ai hiểu những thủ đoạn không thành thật mà Hàn Bách thi triển đối với mỹ nhân để chiếm tiện nghi hơn lão.



Thiết Thanh Y cười khổ nói: “Lão nhân gia bình thường đã quen với việc tra vấn mọi chuyện của Nguyệt nhi, làm sao có thể bỏ qua được những tình tiết cụ thể trong việc này. Bất quá Hàn tiểu huynh không cần phải nói với ta, lão nhân gia sẽ tự kiếm huynh. Ta chỉ là đến thông báo một tiếng thôi.” Hàn Bách đến lúc này mới hiểu vì sao Hư Dạ Nguyệt lại luôn kháng nghị sự quản thúc của Quỷ Vương. Giờ mới biết bị Quỷ Vương quản chặt chẽ đến như thế, ngay cả hắn cũng phải đồng tình với nàng.



Phạm Lương Cực nheo nheo đôi tặc nhãn nói: “Thiết huynh lần này đến đây, không phải chỉ vì đến báo tin thôi chứ?” Thiết Thanh Y cười nói: “Đó chỉ là thuận miệng nên mới nói vậy thôi. Lần này ta đến đây là muốn đề tỉnh Hàn tiểu huynh thừa thắng truy kích, đừng bỏ lỡ cơ hội.”



Hàn Bách nhớ tới câu nói ‘Nhân gia hận chết ngươi’ của Hư Dạ Nguyệt trước lúc bỏ đi, trong lòng lo sợ liền đẩy đưa: “Những chuyện như thế này dục tốc sẽ bất đạt!” Thiết Thanh Y nói: “Tiểu huynh có lẽ không biết, tối qua Nguyệt nhi trở về phủ thì thần sắc vui vẻ, còn sai người hủy hết những cuộc hẹn hôm nay nói là muốn ở nhà bĩnh tĩnh suy nghĩ một chuyện. Đó là việc trước nay chưa từng có đó.”



Hàn Bách nghe vậy liền ngây người, thầm nghĩ Hư Dạ Nguyệt làm sao bị hắn chiếm tiện nghi mà vẫn còn cao hứng đây, xem ra nhất định nàng đang nghĩ ra âm mưu để phản kích mình. Hây a, thật không biết phải làm sao mới được đây.



Thiết Thanh Y thấp giọng nói: “Tiểu huynh đừng nên do dự. Đi, lập tức theo ta đến Quỷ Vương phủ, Quỷ Vương đang chờ huynh ở đó!”



Hàn Bách trong lòng kêu khổ, nếu Quỷ Vương phát hiện ra thái độ chán ghét của Hư Dạ Nguyệt đối với mình thì bao nhiêu ấn tượng về cái gì mà thanh niên lương thiện rất có tiền đồ đều tan tành mây khói, ngập ngừng nói: “Nhưng còn có rất nhiều người ở đây đang chờ để gặp ta?” Thiết Thanh Y cười nói: “Hàn tiểu huynh đang nói có phải là đám người nội giám trong cung và Tống Côn phải không? Yên tâm đi, cứ để ta đi đánh đuổi bọn họ là được, ai dám đắc tội với Quỷ Vương đây?”



Hàn Bách chợt nảy ra một ý nói: “Thiết tiên sinh có thể giúp ta một việc được không. Ông biết đấy, vì theo đuổi Dạ Nguyệt tiểu thư, thời gian của ta có nhiều hơn nữa cũng chẳng đủ. Mà ngày ngày Niếp công công lại sắp xếp cho ta dự yến cùng những tiết mục khác suốt cả tháng trời…”



Thiết Thanh Y đồng ý nói: “Việc này quả là rất nghiêm trọng đây, như vậy đi. Để ta xem xem rồi bỏ đi những cái không cần thiết, chỉ có điều những sự kiện liên quan đến Hoàng thất và những người đặc biệt thì ta cũng không thể giúp gì nhiều.”



Rồi đứng dậy nói: “Lúc ta trở lại sẽ cùng hai vị đến tệ phủ.”



Phạm Lương Cực vội vàng từ chối: “Ha ha, ta hôm nay có việc khác phải làm. Người cứ cùng tên tiểu tử này đi là được rồi.”



oOo



Sau khi Thiết Thanh Y rời khỏi hiên phía Nam xong, Hàn Bách quay qua Pham Lương Cực tò mò hỏi: “Tử lão quỷ nhà ông có việc gì mà gấp gáp vậy?”



Phạm Lương Cực mặt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: “Quán rượu của Thi tỷ ngươi hôm nay bắt đầu khởi công tu sửa. Không có ta ở bên cạnh nhắc nhở chỉ đạo sao được?”



Hàn Bách ha ha cười nói: “Không cần dấu ta, mau nói xem là có chuyện gì?”



Phạm Lương Cực bất đắc dĩ hạ thấp thanh âm, nhưng vẫn không dấu nổi sự hưng phân nói: “Vân Thanh đến đây rồi!” Tiếp theo cảnh cáo nói: “Một ngày ta còn chưa đem Vân Thanh gạo nấu thành cơm thì không cho phép người động đến mỹ nhân sư muội ni cô của nàng, để tránh việc ngươi ẵm được ni cô trước cả ta thì không có tôn ti trật tự gì cả, nghe rõ chưa?”



Hàn Bách ủy khuất nói: “Chuyện đó đều là do lão tự dựng nên chứ ta nói muốn ni cô lúc nào?”



Phạm Lương Cực trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi tốt nhất đợi gặp qua nàng rồi hãy nói chắc chắn như thế. Thử nghĩ xem đã là ni cô mà vẫn được lọt vào bảng thập đại mỹ nhân, ngươi nói ni cô ấy phải xinh đẹp đến mức nào.”



Hàn Bách thầm nghĩ Hư, Trang nhị nữ cũng đủ khiến đầu mình căng như quả bóng rồi, hơi đâu lại muốn đi quấy rầy sự thanh tu của người ta. Ta tuy thích mỹ nữ nhưng vẫn còn biết thế nào là không có đạo đức nha!



Phạm Lương Cực thấy hắn không lên tiếng, cứ tưởng rằng hắn sắc tâm đại động, cười hi hi nói: “Nếu người làm hỏng đại sự của ta, ta tuyệt đối không tha cho người đâu đấy.”



Hàn Bách tức đến suýt chút nữa lòi cả mắt, ngã phịch xuống ghế, rồi như nhớ ra chuyện gì, lại bật dậy hỏi: “Sáng hôm qua lúc vào cung ông viện cớ đi đánh một giấc, rốt cuộc là đã đi làm chuyện ám muội gì?”



Phạm Lương Cực cười bí hiểm, đang muốn trả lời thì Thiết Thanh Y hớn hở đi tới nói: “Đại bộ phận những cuộc hẹn mà Niếp công công sắp xếp cho tiểu huynh đều bị ta hủy hết rồi. Mấy ngày này trừ vãn yến của Hồ Duy Dung với Yến Vương không đi không được ra thì tiểu huynh hoàn toàn tự do. Nhưng có điều lát nữa huynh phải tiến cung đi gặp Hoàng thượng đó.”



Hàn Bách mừng phát điên không ngớt nói lời cảm tạ.



oOo



Lần này Quỷ Vương tiếp kiến Hàn Bách ở tòa nguyệt tạ nằm ở phía Bắc một tổ đình viện có tên là ‘Tẫn trai’, kiến trúc tinh xảo khéo léo. Nếu đem so sánh với những kiến trúc hùng vĩ khác ở trong viện thì lại có một phóng cách khác biệt.



Thiết Thanh Y đưa Hàn Bách đến liền quay trở ra, chỉ còn lại đơn độc hai người.



Quỷ Vương chống tay lên hàng lan can của nguyệt tạ, say sưa ngắm cảnh sắc tinh trí trong đình viện, giống như thân thể hoàn toàn hòa nhập vào trong đó.



Hàn Bách đứng ở phía sau, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm kinh nhiễu đến ông ta.



Quỷ Vương đúng là có một cỗ khí độ nhiếp nhân.



Một lúc lâu sau, Hư Nhược Vô nhẹ nhàng nói: “Trong thuật bài trí viên lâm, quý tại khúc chiết, ẩn mà bất tàng, không gian phân cách mà không cắt đứt. Còn vườn trong đình viện phải bố trí sao cho hấp dẫn, không quá trống trải cũng không quá dày, cảnh sắc chan hòa, khắp nơi đều tinh trí mỹ lệ.” Tiếp đó quay người lại cười nói: “Ngươi làm rất tốt. Nào đến đây chúng ta cùng uống một chén.” Rồi dẫn Hàn Bách đi vào trong trai.



Hàn Bách theo ông ta đi vào, ngồi xuống ghế đối diện. Sau khi uống liến ba chén, Quỷ Vương mới thấp giọng hỏi: “Cách của ta có phải là bị tiểu ny tử đó phát hiện ra không?”



Hàn Bách cười khổ gật đầu nói: “Xem ra lệnh thiên kim so với Hư lão còn lợi hại hơn.” Hư Nhược Vô thản nhiên cười nói: “Tiểu huynh đệ sai rồi. Là ta cố ý để tiểu ny tử đó nhìn ra. Đó gọi là kế trong kế để làm cho nó sinh lòng hiếu kỳ, cũng để nó biết ngươi cũng không đơn giản chỉ là một viên quan nhỏ từ ngoại quốc tới. Xem xem, hiện tại không phải đã có kết quả rồi sao? Nếu không nó làm sao đi phá hỏng chuyện tốt của ngươi và Trang Thanh Sương. Ha ha! Tiểu tử ngươi so với ta còn lợi hại hơn, biết lợi dụng cả sự đố kỵ giữa hai người bọn họ.”



Hàn Bách nghe mà trợn mắt cứng lưỡi, không tin hỏi; “Ông làm sao biết được chuyện đó?”



Hư Nhược Vô có chút sốt ruột liền nói: “Việc này có gì kỳ quái. Quỷ Vương phủ bọn ta là cơ quan tình báo tối cao của triều đình Đại Minh. Có chuyện gì có thể qua mắt ta. Cả những chuyện lão Chu không biết thì ta cũng biết. Nếu không sao lão lại úy kỵ ta đến thế.” Tiếp theo lại nhíu mày nói: “Võ công của tiểu huynh đệ tuy cao, nhưng công phu dưới nước cùng khinh công của Nguyệt nhi đều được ta chân truyền, sao ngươi lại có thể đuổi kịp nó?”



Hàn Bách cả kinh nói: “Người của ông cũng thấy ta đuổi kịp nàng sao?”



Hư Nhược Vô nói: “Việc đó là do ta từ thời gian nó quay về phủ mà đoán ra. Tuy chỉ trong thời gian nửa tuần trà nhưng có lẽ vẫn còn muộn.”



Hàn Bách thầm hô lợi hại, huyên thuyên nói: “Ta cũng không rõ. Ma chủng của ta không biết tại sao lại nảy sinh linh tính…”




Lúc này tiếng bước chân vang lên, có người đột nhiên xông vào chỗ hai người.



Vẻ mặt Hư Nhược Vô thoáng hiện chút ngạc nhiên, Hàn Bách quay đầu lại nhìn, lập tức kêu lên bất hảo. Thì ra người đến là Hư Dạ Nguyệt, trên khuôn mặt còn mang theo tia tiếu ý.



Nàng đi đến bên cạnh Hàn Bách, túm lấy thắt lưng dùng lực lôi hắn dậy rồi mới buông tay, giận dỗi hướng Quỷ Vương nói: “Cha. Nhi nữ muốn mượn cha tên xấu xa này đi hành hình có được không?”



Hư Nhược Vô ha ha cười lớn, không lấy làm lạ chuyện Hư Dạ Nguyệt vì Hàn Bách mà đến, chậm rãi nói: “Nguyệt nhi chờ một chút, trước tiên nghe cha nói hai câu đã.”



Hư Dạ Nguyệt lại ấn Hàn Bách xuống ghế, rồi ngồi vào chiếc ghế giữa hai người, sốt ruột nói: “Vậy cha mau nói đi!” Hàn Bách bị động tác suồng sã thân mật không chút tránh né của nàng làm cho hồn phách muốn mọc cánh mà bay lên trời. Ngắm nhìn động tĩnh trên khuôn mặt vũ mị xảo tiếu của nàng lại nhớ đến tối qua lúc ôm nàng, lại còn hôn lên má nàng, hương vị tiêu hồn chẳng cần biết nhân gian ra sao nữa.



Hư Dạ Nguyệt quay đầu qua, trừng mắt nhìn hắn khẽ quát: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không cho ngươi nhìn!” Tiếp theo nhịn không được mà bật cười khúc khích, quay về phía Quỷ Vương, dáng vẻ xinh đẹp tột cùng khiến người ta hoa cả mắt.



Trong mắt Hư Nhược Vô ánh lên sự yêu thương nhưng ngoài miệng lại nói: “Thật không có tính kiên nhẫn. Vậy con mau đi đi. Ta cũng không nói nữa.”



Hư Dạ Nguyệt dẫm chân hơn dỗi nói: “Không được. Cha mau nói đi. Nếu không Nguyệt nhi ba ngày cũng không thèm nói chuyện với cha nữa.”



Khóe miệng Hư Nhược Vô ẩn chứa nụ cười, thản nhiên nói: “Cha muốn cùng Nguyệt nhi làm một ván cá cược. Nếu trong vòng mười ngày con không đích thân nói với cha muốn gả cho tên đại phôi nhân Hàn Bách thì xem như cha đã thua. Sau này cũng không can thiệp đến chuyện của con nữa.”



Hàn Bách cả kinh. Quỷ Vương nói như vậy không phải là lấy mình ra làm vật cá cước sao, lại còn đi khiêu chiến với tính cách ngang ngạnh bướng bỉnh của Hư Dạ Nguyệt nữa? Thử hỏi nàng làm sao chịu đầu hàng.



Bất quá suy cho cùng mà nói, truy đuổi mỹ nhân này một ngày tâm lực còn hao tổn hơn một năm truy đuổi mỹ nhân khác. Vậy mười ngày còn chưa đủ sao? Nghĩ vậy hào khí lại bốc lên nói: “Hàn Bách ta cũng hướng lên trời lập thệ. Nếu trong mười ngày không theo đuổi được Dạ Nguyệt tiểu thư thì sau này trở đi sẽ không làm phiền nàng nữa.”



Hư Dạ Nguyệt nghe thấy vậy sững sờ một lúc rồi mới dẫm chân nói: “Hai người liên thủ ăn hiếp ta!” Hư Nhược Vô hô hô cười nói: “Con nói sao cũng được. Trên thế gian này bớt đi một người chơi cùng bảo bối Nguyệt nhi của ta thì lại càng thú vị.”



Hàn Bách như cảm thấy được kích lệ, đến lúc này mới minh bạch được mị lực của Quỷ Vương.



Người này chẳng những học vấn uyên sâu như biển lại còn có một một loại chân thành rất khó hình dung.



Hư Dạ Nguyệt không quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào nói với Hàn Bách: “Nếu ngươi có thể đáp ứng Nguyệt nhi một yêu cầu, thì gả cho ngươi thì có làm sao?” Hàn Bách sớm lĩnh giáo qua thủ đoạn của nàng, trong lòng biết không ổn, thản nhiên nói: “Vậy để xem nàng xem ta là trư hay là cẩu đã?”



Hư Dạ Nguyệt nhịn không nổi bật cười sằng sặc đến mức thân thể rung rẩy mãi một lúc sau mới che miệng nói: “Sau này đều không cho phép ngươi đi gặp Trang Thanh Sương, cũng không được cũng nàng nói chuyện, ngươi làm được không?”



Hàn Bách đứng như trời trồng, á khẩu vô ngôn.



Không ngờ Hư Dạ Nguyệt lại lợi hại như thế, không tốn chút sức lực đã có thể dồn mình vào ngõ cụt, thậm chí rất khó ăn nói với Quỷ Vương mà chỉ có thể dấu ở trong lòng. Sau này có lấy được Hư Dạ Nguyệt thì hắn cũng thua. Bởi vì sự thần phục và đầu hàng của hắn hôm nay.



Thế nhưng hắn có thể nói “không” sao? Thật là làm cho hắn tiến thoái lưỡng nan.



Huống chi Trang Thanh Sương lúc này còn đang đợi hắn đi gặp nàng.



Nếu không thể gặp nàng, không được cùng nàng trò chuyện thì thực là chuyện hối hận một đời.



Nhưng mất đi Hư Dạ Nguyệt, không phải cũng khiến cho mình dẫm chân nuối tiếc ư?



Hư Dạ Nguyệt vô cùng đắc ý, quay sang Quỷ Vương cười nói; “Cha xem. Vừa thử một chút đã lộ ra bản chất xấu xa của hắn rồi.”



Quỷ Vương thản nhiên cười, quan tâm nói: “Nguyệt nhi vui quá mà sơ ý, không thể hiểu được hàm ý của cha đằng sau cuộc cá cược này. Cho nên mới nghĩ làm cho Hàn Bách lúng túng để cha khó chịu sao.”



Hư Dạ Nguyệt yêu kiều hỏi: “Là hàm ý gì mà cao thâm như vậy?”



Hàn Bách nhờ vậy mới có cơ hội hít thở, rồi triển khai thế phản công: “Chẳng có gì là cao thâm cả. Hư lão chỉ là hi vọng tiểu thư có thể gả cho người nàng thực lòng yêu. Chỉ có tình yêu của tiểu đệ mới có thể khiến cho Hư tiểu thư vứt bỏ lòng tự trọng cùng tính cách cao ngạo, trong vòng mười ngày sẽ ngoan ngoãn bị khuất phục. Nếu nàng không khất phục đương nhiên là vì tình yêu của nàng đối với ta còn chưa đủ cân lượng, vậy thì còn gả làm gì?”



Hư Dạ Nguyệt sẳng giọng quát: “Hỗn đãn nhà người mau xéo đi. Đâu cần phải mười ngày lâu như vậy. Hiện tại bổn cô nương đã nói hận ngươi, Hư Dạ Nguyệt ta sẽ không bao giờ khuất phục ngươi. Mau đi tìm Trang Thanh Sương của ngươi đi.”



Hàn Bách từng bước áp bức nói: “Đừng quên ta đã từng hôn tiểu thư.”



Hư Nhược Vô thất thanh thốt lên: “Cái gì?”



Khuôn mặt Hư Dạ Nguyệt thoáng ửng hồng, xinh đẹp vô luân, quay qua Quỷ Vương hờn dỗi nói: “Hắn chỉ là chạm nhẹ lên mặt thôi.” Hàn Bách đang chiếm thế thượng phong, cả mừng nói: “Vậy còn ôm nàng thì phải nói sao đây?”



Hư Dạ Nguyệt giận đến chút nữa thì bật khóc, dẫm chân nói: “Đó không phải do nhân gia tự nguyện.” Rồi trừng mắt nhìn Hư Nhược Vô đang ngây người như con gà gỗ nói: “Cha không tin sao?” Nhưng không dám nhìn Hàn Bách.



Hàn Bách cười hi hi nói: “Lúc đó tiểu đệ điểm huyệt tiểu thư chăng? Nếu tiểu thư không muốn thì có thể đẩy ta ra mà.”



Cuối cùng thì Quỷ Vương không nhịn được mà bật cười hô hô.



Hư Dạ Nguyệt cả giận nói: “Không được cười. Hắn đụng vào người nhân gia đau như thế, nhất thời lấy đâu ra sức mà đẩy hắn? Cha! Tin nữ nhi đi mà! Sự thực chỉ có vậy thôi.”



Hàn Bách ghé đầu qua, đến khi chỉ cách má nàng chưa đầy ba thốn mới thì thầm nói: “Nhưng vì sao tiểu thư lại cố ý kéo gãy cả cành cây để tiểu đệ đuổi kịp mà có cơ hội thân mật chứ?”



Đôi mắt tròn to xinh đẹp mỹ lệ ngân ngấn nước, dẫm chân nói: “Ngay cả cái cành cây kia cũng biết hại người. Tốt xấu gì ông trời đều biết, ta cũng không thèm thanh minh nữa.” Rồi hung hăng lườm Hàn Bách một cái, nghiến răng kèn kẹt nói: “Đồ quỷ bẻm mép.”



Quỷ Vương Hư Nhược Vô yêu thương nói: "Đó gọi là kiếp nạn khó tránh, vi phụ sớm nhìn ra sao Hồng Loan của Dạ Nguyệt đã động, chớ quên nhật chủ của con thuộc Tân Kim, dụng thần là Nhâm Thủy, chính là Kim-Thủy của nước xói ngọc khiến khí quan bị tổn thương. Mà khi dụng thần hiện ra là lúc rõ ràng nhất. Năm nay là năm hạn, đã thấy dụng thần, sẽ khuất phục trước cung số của phu quân con. Cho nên nếu con không khuất phục trước Hàn Bách, sau này cha sẽ không xem quẻ ngày sinh nữa."



Hư Dạ Nguyệt dẫm chân đứng dậy, quay sang Hàn Bách quát: “Ngươi đi theo ta!” Hàn Bách xua xua tay nói: “Nàng nếu muốn bắt ta đi hành hình thì xin miễn đi.” Hư Dạ Nguyệt lần đầu tiên lộ ra bộ dạng hết cách đối phó hắn, lại ngồi xuống nói với Quỷ Vương: “Cha thấy rồi chứ. Nếu gả cho hắn, suốt đời này hắn sẽ chỉ ăn hiếp nữ nhi thôi. Cha còn muốn liên thủ với hắn mà đối phó người trong nhà sao?”



Hư Nhược Vô bật cười ha ha, thản nhiên đứng dậy, yêu thương đưa tay bẹo lên khuôn mặt đáng yêu của nữ nhi một cái, vui vẻ nói: “Cha đương nhiên không cùng người khác liên thủ rồi. Vậy nên cha sẽ đi nghỉ một lát. Để cho một mình Hàn Bách đơn thương độc mã đối phó, xem con còn chống cự được bao lâu.” Rồi lắc người mấy cái, sớm đã chẳng còn thấy tung tích.



Hàn Bách thầm ớn lạnh, đây là thân pháp gì? So với Thiên Mị Ngưng Âm của Lý Xích My cũng không thua kém bao nhiêu.



Quay sang nhìn Hư Dạ Nguyệt, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy thần sắc mơ hồ ngắm nhìn cảnh sắc ngoài đình. Bộ dạng ngoan ngoãn lại khả ái khiến cho người khác yêu thương, không có vẻ điêu ngoa kiêu ngạo tự mãn như bình thường.



Hàn Bách thấy vậy trong lòng rung động, đưa tay qua định vuốt ve lên khuôn mặt nàng.



Hư Dạ Nguyệt sực tỉnh, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp truyền ra thông điệp rõ ràng: “Ngươi dám?”



Hàn Bách bị dọa cả kinh, vội vàng rụt tay về.



Khuôn mặt Hư Dạ Nguyệt phát lạnh, lạnh lùng nói: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Hư Dạ Nguyệt ta cho dù trên đời không có một nam nhân nào muốn cũng không thèm gả cho ngươi.”



Hàn Báchcảm thấy vô cùng đau đầu. Mỹ nhân này rõ ràng là nảy sinh tình ý với mình nhưng vẫn còn cứng đầu không chịu thừa nhận. Điều đó chứng tỏ tình yêu của nàng dành cho hắn vẫn còn chưa bằng thể diện của nàng. Chỉ có điều hắn cũng hiểu rõ tính cách của nàng. Nếu mềm mỏng cầu xin thì chắc chắn kiểu gì cũng bị nàng khinh thường mà thôi, cách duy nhất chỉ có thể là hai quân đối mặt trên chiến trường, dùng thực lực phân thắng bại. Xem ai chịu thua trước.



Ban đầu Hàn Bách chỉ hứng thú với Hư Dạ Nguyệt vì diễm sắc kinh nhân của nàng, nhưng càng tiếp xúc nhiều thì phát hiện ra nàng quả thực là tiểu tinh linh trời sinh ra để mê hoặc tất cả nam nhân, tính luôn cả Quỷ Vương. Báu vật trời sinh hiếm có như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua?



Quyết định xong chủ ý, Hàn Bách khẽ mỉm cười, có ý làm ra vẻ ngạo mạn nói: “Vậy cuộc cá cược mười ngày này cũng nên miễn đi. Bây giờ ta sẽ đi tìm Trang Thanh Sương. Từ nay về sau sẽ không đến làm phiền nàng nữa.”



Đôi mắt xinh đẹp của Hư Dạ Nguyệt đang trừng trừng nhìn hắn lộ ra tia tiếu ý, lắc đầu nhỏ nhẹ nói: “Đừng hòng dọa được ta. Kỳ hạn mười ngày là do cha lập ra, ngươi dám không tuân theo ý của ông ấy sao?”



Hàn Bách ngạo nghễ nói: “Nực cười! Hàn Bách ta chưa từng sợ ai. Nếu thực như sợ cha nàng thì tối hôm đó đã không dám lẻn vào Quỷ Vương phủ rồi. Ta chỉ là kính trọng ông ấy chứ không hề có ý sợ hãi. Thử nói thêm một câu không gả cho ta lần nữa xem. Ta sẽ lập tức đi ngay.”



Hư Dạ Nguyệt tức đến phồng mang trợn má, nói: “Ngươi và cha đều giống nhau. Cả ngày đều ức hiếp nhân gia. Đi đi! Đi mà kiếm Trang Thanh Sương của ngươi. Nàng là thiên sứ xinh đẹp còn ta chỉ là sửu tiểu áp (con vịt con xấu xí) làm người khác chán ghét thôi. Cút đi! Nếu không ta giết ngươi.”



Hàn Bách nhìn thấy Hư Dạ Nguyệt trong bộ dáng đáng thương đến nỗi nước mắt chực trào ra, mềm lòng nói: “Được rồi! Xem như ta không đúng, làm cho Nguyệt nhi không vui.Chi bằng chúng ta vừa đi dạo vừa nói chuyện một lúc, để vi phu nghe tâm sự của Nguyệt nhi.”



Hư Dạ Nguyệt trợn mắt há mồm kêu lên: “Trời! Ngươi là vi phu của ai? Còn ai là Nguyệt nhi của ngươi thế. Con người ngươi thật biết tranh thủ cơ hội nha. Muốn đi thì tự mình đi đi. Bổn cô nương còn muốn về phòng đi ngủ đây.” Nói xong liền đứng dậy, đi ra khỏi đình.



Hàn Bách lại có dịp thi xuất bản lãnh vô lại của mình. Cười hi hi đuổi tới bên cạnh nàng, nghé vào tai nàng nói: “Nguyệt nhi có vẻ như không phản đối lắm “vi phu” tự xưng là vi phu nhỉ?” Hư Dạ Nguyệt bị hắn chọc cho phải bật cười nói: “Vi phu tự xưng là vi phu, cái câu cổ quái này mà ngươi cũng nói được. Chắc là ngươi trong người có bệnh rồi.”



Hàn Bách sảng khoái cười lớn nói: “Nói đúng lắm. Bệnh này chính là vì nàng mà ra đó.”



Hư Dạ Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ưỡn thẳng bộ ngực cao vút đang nhấp nhô, làm ra vẻ vô tình không thèm để ý đến hắn đi thẳng một mạch qua đình viên, hướng về tiểu lâu của nàng.



Hàn Bách vẫn bám theo bên cạnh nàng, trên đường gặp ai cũng bô bô lên tiếng chào hỏi.




Lúc hai người rẽ sang một con đường xuyên qua một cái tiểu hoa viên thì gặp phải hai người dung nhan mỹ lệ, phong thái động nhân. Ra là Thất phu nhân Tử Phù Vân và Bạch Phương Hoa.



Hàn Bách trong lòng thầm kêu không ổn, suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy.



Hai nàng thấy hắn thì hai đôi mắt lập tức sáng lên.



Bạch Phương Hoa yêu kiều nói: “Đại nhân vẫn khỏe chứ!” Lúc này Hàn Bách chỉ có nước làm liều đi tới chào hỏi.



Thất phu nhân dừng lại, khuôn mặt ửng hồng nhưng trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua thần sắc sắc bén như dao.



Hư Dạ Nguyệt giống như chỉ thấy mỗi mình Thất phu nhân, vội vàng chạy tới quấn quýt bên nàng, cầm tay thân thiết nói: “Thất nương, Nguyệt nhi bị người ta ăn hiếp đến khổ.”



Đôi mắt xinh đẹp của Thất phu nhân bắn ra tia nhìn đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Ngươi quên lời ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao?”



Bạch Phương Hoa vẫn chưa biết mối quan hệ vi diệu giữa hai người Hàn Bách và Thất phu nhân, nhưng vừa nhìn đã nhận ra không ổn, vội vàng hô: “Thất nương!”



Nhưng đã muộn mất một bước.



Thất phu nhân thoát khỏi Hư Dạ Nguyệt, lao về phía Hàn Bách, ngọc chưởng nhanh như chớp đánh ra.



Chỉ Hàn Bách mới có thể hiểu được tâm ý của nàng. Nàng ra tay với hắn, quá nửa là do vừa ghen lại vừa hận mà ra. Đối với nàng mà nói, Hàn Bách chính là hóa thân của Xích Tôn Tín. Ít nhiều gì cũng có một nửa là cựu tình nhân yêu hận khó phân của nàng. Nếu không có Hư Dạ Nguyệt ở bên cạnh, nói không chừng hắn còn có thể chiếm đại tiện nghi của nàng à nha.



Khí kình ập đến.



Hư Dạ Nguyệt và Bạch Phương Hoa đồng thời kêu lên sợ hãi.



Hàn Bách vốn định đón đỡ, đột nhiên trong lòng khẽ động, bước về phía sau, Ma công đột nhiên đề thăng đến cực hạn, ưỡn ngực hứng lấy một chưởng. Nhưng đôi mắt lại nhìn sâu vào trong mắt nàng.



Thất phu nhân thấy thần thái của hắn bỗng nhiên biến đổi, hóa thành Xích Tôn Tín hào tình khí khái liền lập tức thu bớt công lực, tối đa chỉ còn lại hai thành.



"Bình!" Ngọc chưởng ấn lên trên ngực của Hàn Bách.



Cả người Hàn Bách bị bắn tung lên cao rồi rơi phịch xuống đất.



Thất phu nhân ngây ngốc đứng giữa đường, thần thái mơ hồ nhìn Hàn Bách đang nằm yên bất động dưới đất.



Hàn Bách sớm đã nếm mùi Tồi tâm chưởng của nàng nên có chút kinh nghiệm. Lần này hắn đã kịp vận công bảo hộ lấy tâm mạch nên tuy tim đau nhói nhưng nội tạng không có gì thương tổn.



Nhưng Hư Dạ Nguyệt và Bạch Phương Hoa đã được biết qua chưởng lực lợi hại của Thất phu nhân, đồng thời hoa dung thất sắc, vội vàng chạy đến ôm lấy hắn kêu khóc thảm thiết.



Hàn Bách được hai đôi tay nhỏ nhắn xoa bóp khắp thân thể, thực thoái mái muốn chết, dại gì mà mở mắt ra. Tốt nhất là cứ giả trang thành bộ dạng bị trọng thương, nằm lỳ dưới đất.



Bốn phía có tiếng người chạy đến.



Chỉ nghe Hư Dạ Nguyệt vừa khóc vừa hô: “Còn không mau tìm cha đến đây.” Lại giận dữ thét: “Thất nương vì cớ gì lại muốn giết hắn?” Hàn Bách cảm nhận được nước mắt của hai mỹ nhân rơi trên mặt hắn lại càng không dám tỉnh dậy, sợ làm Hư Dạ Nguyệt mất mặt.



Thanh âm nhàn nhạt của Thất phu nhân vang lên: “Hắn không chết được đâu, yên tâm đi!” Hư Dạ Nguyệt khóc nói: “Bị người đánh cho một chưởng như thế, còn nói hắn không chết.”



Tiếp theo đó Hàn Bách cảm nhận được hai người hợp lực đỡ hắn dậy. Bàn tay ấm áp của Hư Dạ Nguyệt áp tại sau lưng hắn, chân khí cuồn cuộn không ngừng được truyền vào.



Chỉ trong chốc lát, hắn cảm thấy được đặt lên một chiếc giường trong khuê phòng của nữ nhi, không gian tràn ngập hương thơm giống như mùi hương trên người của Hư Dạ Nguyệt.



Ha ha!



Chỗ này nhất định là khuê phòng của Hư Dạ Nguyệt rồi.



Lần này đúng là hóa họa thành phúc.



Chéo áo trước ngực bị hai đôi tay nhỏ nhắn cởi ra.



Bỗng nhiên hai nàng dừng lại.



Hư Dạ Nguyệt thấp giọng hô lên: “Kỳ quái! Sao không thấy vết chưởng?” Lúc này thanh âm của Quỷ Vương tại bên giường vang lên: “Hai người ra ngoài làm hộ pháp cho ta. Ta muốn thi triển thủ đoạn thông thiên đem cứu hắn.”



Hư Dạ Nguyệt không đồng ý nói: “Không! Con muốn ở đây xem tên tiểu tử giả chết này.”



Quỷ Vương ha ha cười, vỗ Hàn Bách một cái thật mạnh nói: “Dậy đi! Khổ nhục kế của ngươi thành công rồi đó. Ta xem lần này Nguyệt nhi còn có gì để nói?”



Hư Dạ Nguyệt hét lớn: “Các người thật không có lấy một người tốt!” Rồi nhanh chóng lẻn đi như một làn khói.



Hàn Bách đại hỉ ngồi dậy, lọt vào mắt trước tiên là khuôn mặt đang còn ngấn lệ của Bạch Phương Hoa, áy náy nói: “Thật xin lỗi! Lần này đã làm cho cả Bạch tiểu thư cũng vì trò đùa của ta mà khóc rồi.” Bạch Phương Hoa hai má ửng hồng, khẽ thốt lên một tiếng rồi học theo Hư Dạ Nguyệt quay người chạy mất.



Hư Nhược Vô và Hàn Bách quay sang nhìn nhau, đồng thời cười lên hắc hắc, một chút khoảng cách tôn ti già trẻ cũng theo tiếng cười mà biến mất.



Hư Nhược Vô nhịn cười ngồi xuống mép giường, vỗ mạnh lên vai hắn nói: “Thật không hổ là truyền nhân của Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, biến hóa thật vô cùng. Thật ra ta vẫn một mực đi theo phía sau bọn ngươi, cũng nhìn thấy hết toàn bộ quá trình.”



Hàn Bách trong lòng có chút lo lắng, ấp úng nói: “Thất phu nhân, bà ấy…”



Hư Nhược Vô đột nhiên nói: “Không cần phải giải thích. Nàng trước nay vẫn còn tình cảm với lão Xích. Chỉ có điều gan của ngươi thật là không nhỏ, cũng cho thấy lòng tin của cậu rất lớn. Nếu một chưởng đó của nàng dùng toàn lực thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi. Ta cũng thật không ngờ ngươi lại dám tiếp nàng một chưởng đó.” Tiếp đó lại trầm ngâm suy nghĩ.



Hàn Bách ngồi trên giường, chỉ biết ngây ngốc nhìn ông ta.



Hư Nhược Vô lại vỗ đầu vai hắn một cái, ôn hòa nói: “Cởi chuông cần phải do người buộc chuông. Tâm kết trong lòng Phù Vân cũng chỉ có lão Xích mới giải được. Chuyện này ngươi cứ xem thế nào mà làm đi!” Hàn Bách hoảng sợ kêu: “Không được!” lại hạ thấp thanh âm thành khẩn nói: “Lão Xích ở bên trong tiểu tử…À, lão nhân gia người thật ra rất yêu thương Thất phu nhân. Vãn bối cùng nàng mà ở gần nhau, nhất định sẽ phát sinh ra chuyện nguy hiểm mất.”



Quỷ Vương nhíu mày nói: “Chuyện này thực sự rất không ổn, đặc biệt trên danh nghĩa thì nàng vẫn là nương thân của Dạ Nguyệt.”



Hàn Bách ngạc nhiên thốt lên: “Trên danh nghĩa?”



Quỷ Vương gật đầu nói: “Lúc còn trẻ ta cũng rất phong lưu nhưng đến năm bảy mươi tuổi thì tất cả mọi thứ đều thông triệt. Tiến vào tu luyện theo đuổi thiên nhân chi đạo. Cho nên ta cùng thất nương chỉ là phu thê hữu danh vô thực. Nàng muốn mượn chỗ ta để tránh xa nhân thế. Trong lòng nàng chỉ yêu duy nhất có một người, ngươi biết là ai rồi đấy. Nếu không cũng không thấy ngươi đi chung với Nguyệt nhi mà lập tức động sát cơ.”



Hàn Bách ngập ngừng hỏi: “Vậy phải làm sao mới được?”



Đột nhiên thấy Quỷ Vương giơ tay ra dấu đừng lên tiếng.



Thất phu nhân Tử Phù Vân gương mặt bình tĩnh bước vào phòng, cúi đầu thấp giọng thỉnh cầu: “Tiểu Vân muốn xin được cùng hắn nói mấy câu.”