Phù Lạc

Chương 6: Nằm sấp tới vô sự

Nghe nói như thế, Lý ma ma cùng với tiểu thái giám hành hình nhất thời như bị điểm huyệt, quay đầu nhìn lại lại là một tiểu cung nữ, Lý ma ma thở mạnh một hơi, còn tưởng rằng gặp phải một chủ tử trong cung rồi chứ, kỳ thực ma ma lớn mặt như bà ta đây, trong cung chỉ có chủ tử bình thường bị bà ta khi dễ, không ai khi dễ bà ta cả.

Lý ma ma điều chỉnh tư thế, hai tay chống nạnh, con mắt cá chết trừng lên, cất một bước lớn đi về phía Phù Lạc, vươn ngón tay ra thoáng cái đâm lên trán Phù Lạc: “Một tiểu tiện nhân như ngươi, tên gì, muốn làm gì?”

Phù Lạc bị bà ta đâm lui một bước dài, phỏng chừng ngày mai không cần dán hoa cũng đã có một cái rồi, “Lý ma ma, cô nương này chẳng qua là mất trinh, bà trục xuất nàng ấy ra khỏi cung là được rồi, tội gì lấy mạng của nàng. Ma ma, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà.”

Phù Lạc thấy ma ma không nói chuyện, còn tưởng rằng bà ta bị mình thuyết phục rồi, vì thế ngây thơ tiếp tục nói: “Huống hồ, cô nương ấy mất trinh cũng không nhất định là cẩu thả với nam tử, tình huống té bị thương khi còn bé hay cưỡi ngựa đều có thể sớm mất trinh.”

“Chít chít chít.” Lý ma ma cười đến nghiêng trước ngả sau, tiếng cười chói tai tàn phá màng nhĩ của mọi người, “Một cung nữ nhỏ nhoi như ngươi, dám nói ta không hiểu nghiệm thân tú nữ ư? Ngươi biết, nếu ngươi biết đó chính là mất trinh, hoàng hoa khuê nữ đều biết những việc này. Hừ, muốn cầu tình thay nàng ta, ngươi cho rằng ngươi là chủ tử trong cung à? Cho dù là chủ tử trong cung, cũng không dám nói chuyện với ma ma như vậy đâu. Ta quên mất, bộ dáng như quỷ này của ngươi sợ là đi đến trước mặt hoàng thượng đã bị đánh chết rồi, còn vọng tưởng làm chủ tử. Người đâu, cũng kéo tiện nhân này xuống đánh hai mươi trượng cho ta.”

“Bà, làm nhiều điều bất nghĩa nhất định phải cẩn thận(1) đấy.”

“Được lắm, còn dám cãi lại, đánh thật mạnh cho ta.” Tiểu thái giám lập tức chạy tới kéo Phù Lạc xuống.

Lúc này Phù Lạc cũng không dám để lộ thân phận của mình, đành phải chịu đựng đau đớn, cũng đột nhiên hiểu được nữ tử trong cung này không có một người nào là tâm lý bình thường, đặc biệt là các ma ma đều giống như Dung ma ma vậy. Đột nhiên cũng giác ngộ ra khờ dại của mình, trong cung này làm sao dung hạ được việc bênh vực kẻ yếu chứ, đặc biệt là đối với những cung nữ không có bất luận quyền nói chuyện nào. Nếu như không phải mình đã là cung nữ trong cung, ghi chép trong danh sách, Lý ma ma cũng không biết mình và chủ tử của cung kia có chút liên hệ gì, nếu không chỉ sợ bà ta cũng muốn đánh mình rồi.

“Cô nương, ta cũng không giúp được gì rồi, cô nương còn lời gì muốn nói không?” Phù Lạc vùng thoát ra khỏi tiểu thái giám, vội chạy tới trước người nữ tử kia.

“Đa tạ, tỷ tỷ, ta thế này trở về cũng chỉ có một con đường chết, ở trong này chết cũng sạch sẽ.” Nói xong lại lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, nắm ở trong tay đặt vào tay Phù Lạc, may mắn là những người đó không phát hiện vật này, nếu không nhất định sẽ bị Lý ma ma tịch thu: “Tỷ tỷ, nếu có một ngày tỷ ra ngoài, tới phủ Bình Nam, ở hẻm Khoan Trách tìm một người tên là La Cương, đem cái này giao cho chàng, nói Ngọc Giới thực xin lỗi chàng, chỉ nguyện kiếp sau lại nối duyên.” Nói đến nghẹn ngào lại bị thái giám ấn xuống băng ghế dụng hình.

Phù Lạc tự nhiên là cũng không tránh được hình phạt. Lý ma ma ở bên cạnh thì cười hừ hừ chít chít, phiên dịch thành lời nói chính là, xem, đây chính là kết cục của việc mất trinh và xen vào việc của người khác.

Phù Lạc gắt gao cắn chặt răng, đếm số bản hạ xuống, nước mắt nhịn không được chảy xuống, càng chảy càng nhiều, càng chảy càng hung, nhìn thấy nữ tử phương Nam kia đã sớm bị gậy gộc đánh đến máu tươi đầm đìa mà hôn mê bất tỉnh, trong lòng đã tràn ngập oán hận với toàn bộ hậu cung cùng hoàng gia này, bất đắc dĩ và tuyệt vọng, tại sao mình lại xuyên qua đến hậu cung chứ, còn phải chịu đựng bị đánh, trong lòng Phù Lạc chỉ có thể không ngừng nguyền rủa Lý ma ma chết tiệt kia, tưởng tượng tình cảnh bi thảm của bà ta để giảm bớt một chút đau đớn.

Nàng biết mình không thể ngất, nếu không không có ai biết nàng đến từ nơi nào, phỏng chừng sẽ đau chết oan uổng thế này, chết cũng không sao cả, chính là không thể chết thê thảm như vậy được, như vậy không đáng giá, còn chưa ngắm đủ cảnh ở cổ đại, còn chưa trả thù Lý ma ma chết tiệt kia nữa mà, sao có thể cứ như vậy mà chết được.

Phù Lạc dưới tình huống nửa ngất nửa tỉnh, cuối cùng kết thúc trừng phạt đánh đại bản, Lý ma ma xoay người tiếp tục tiến hành công tác của bà ta, hai tiểu cung nữ phía dưới chứng kiến cái bộ dạng này của Phù Lạc, cảm thấy đồng tình nhanh chóng chạy tới.

“Tỷ tỷ không sao chứ, tỷ ở chỗ nào vậy, chúng ta đưa tỷ trở về.”

“Hạm Đạm Hiên, Bích Diệp.” Phù Lạc suy yếu đến mức không nói ra được một câu từ hoàn chỉnh, may mắn hai nha đầu đều rất thông minh, một người nhanh chóng chạy đến Hạm Đạm Hiên báo tin cho Bích Diệp.

Trong nháy mắt nhìn thấy Bích Diệp đó, Phù Lạc thoáng chốc yên tâm, hôn mê bất tỉnh.

Người bên dưới nhìn thấy là Đại cung nữ Bích Diệp của Hạm Đạm Hiên, cho nên đều không dám trách tội, nhanh chóng đi lên hỗ trợ, cuối cùng Bích Diệp cũng nâng được Phù Lạc trở về Hạm Đạm Hiên.

Chỉ là Phù Lạc vẫn luôn sốt cao không ngừng, hôn mê bất tỉnh, trong miệng hừ đau. Làm cho Bích Diệp gấp đến không có cách nào, chỉ có thể dùng thuốc mỡ mà những cung nữ ngày thường bị đánh bản đắp lên cho nàng, dùng khăn lạnh đắp lên trán để giảm bớt nhiệt độ cho Phù Lạc.

Ban đêm, Phù Lạc rốt cuộc tỉnh lại.

“Công chúa, người không nên dọa nô tỳ, là người nào lớn gan lại dám đả thương công chúa như vậy chứ? Bích Diệp nên làm cái gì bây giờ, lại không dám đi mời thái y, nhưng mà không mời thái y, thì thương thế của công chúa người?”

“Bích Diệp đi mời thái y đi, tự ta có biện pháp.” Sau khi Phù Lạc tỉnh táo, đau túa ra mồ hôi, xem ra khối cơ thể này của mình cũng không được tốt lắm, không mời thái y phỏng chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

“Công chúa, thái y đến rồi.” Bích Diệp buông trướng gấm xuống cho Phù Lạc, ngăn trở tầm mắt thái y.

“Lục thái y, Bổn cung mời ngài đến muộn như vậy, là vì khám bệnh cho một cung nữ. Bổn cung xử phạt nàng ta hơi nặng chút, lại không muốn làm mất mạng người ở Hạm Đạm Hiên này, liền vất vả Lục thái y trị liệu cho nàng ta một chút. Bổn cung tự có trọng thưởng.”

“Vi thần tuân mệnh.”

Chờ Lục thái y đi tới cửa, thanh âm của Phù Lạc lại vang lên: “Chuyện nhỏ như vậy, Lục thái y không cần nói cho người khác biết.”

“Vi thần biết, vi thần biết.” Vị Lục thái y này cung kính lui xuống.

Kỳ thực lúc này người phát ra tiếng là Bích Diệp mà không phải là Phù Lạc, Phù Lạc đã sớm tới gian phòng của Phù Lạc, chờ đợi Lục thái y trị liệu.

Đối với bên ngoài, Phù Lạc tuyên bố bị phong hàn, người của toàn bộ Hạm Đạm Hiên nhìn thấy nàng cũng chỉ có Bích Diệp và Bích Ngô, có điều người sau đối với hết thảy đều không biết chút nào.

Phù Lạc chỉ có thể nằm ở trên giường cảm thấy nhàm chán đến sắp phát điên rồi, áo ngủ của cổ đại cũng vô cùng phức tạp, nơi này cần dây buộc, nơi đó phải buộc dây, mỗi lần mặc cùng cởi quần áo đều làm cho nàng đau đến rơi nước mắt. Thật sự là không thể nhịn được nữa.

Vì thế phân phó Bích Diệp lấy giấy và bút ra, vẽ một bộ váy ngủ dài dùng dây buộc bên hông của hiện đại, khoác lên cùng cởi xuống đều rất thuận tiện, hơn nữa còn rất phóng khoáng gợi cảm, dùng gấm hoa thượng đẳng của nơi này làm thành, chắc hẳn hiệu quả lại càng tốt.

Bích Diệp cầm bức tranh Phù Lạc vẽ đi tìm Thượng Y Cục gấp gáp chế tạo suốt đêm ra một cái, mấy món khác thì ngày khác lại đưa qua. Một dải màu trắng, chỉ là hoa văn khác nhau mà thôi.

Sau khi tắm rửa, Phù Lạc mặc áo ngủ vào, đong đưa đi đến trước mặt Bích Diệp (không đong đưa không được mà, chân hơi chạm đất đã đau rồi, những thái giám hành hình này thật sự khéo tay, phỏng chừng trong mông đã sớm huyết nhục mơ hồ, nhưng bên ngoài mông lại hoàn hảo không tổn hao gì, sẽ không để cho người ta nhìn ra là động khổ hình).

“Công chúa, người mặc cái này thật đẹp.” Bích Diệp nhìn Phù Lạc, hai con mắt đều thẳng.

Phù Lạc cũng nhìn rõ ràng bộ dáng của mình, nhưng bộ dáng chiếu ra từ trong gương đồng đều mơ mơ hồ hồ, huống chi nơi này còn chưa có gương lớn như của hiện đại. Nghĩ đến đây, Phù Lạc chợt nhớ tới một tình tiết dùng thạch anh chế tạo ra gương trong truyện xuyên qua đã từng đọc.

“Bích Diệp, trong cung này có thạch anh khối lớn không?”

“Hình như ở Thượng Công Cục có, nô tỳ nhìn thấy trong cung của Quý phi nương nương còn có bình hoa Thượng Công Cục dùng thạch anh điêu khắc ra, rất đẹp.”

“Vậy ngươi đi Thượng Công Cục chọn một khối lớn nhất, sau đó cho nhóm thợ cắt nó thành một miếng mỏng ngay ngắn thẳng dài, ở sau lưng thạch anh? Cuối cùng gắn miếng thạch anh vào trong khung làm từ gỗ tử đàn rồi nâng về đây là được.”

“Công chúa, người đây là muốn làm cái gì vậy?”

“Ngươi cũng đừng hỏi, mau đi đi, chờ làm xong rồi ngươi sẽ biết.”

Lúc Bích Diệp nhìn thấy rõ rõ ràng ràng bộ dáng của mình ở trong miếng thạch anh được chế thành cái gương thì kinh hãi, “Công chúa, làm sao người biết làm loại gương này?”

“À, ta là ngẫu nhiên thấy qua trong một quyển sách, quá lâu rồi không nhớ rõ, ngày đó đột nhiên nhớ lại thôi.”

Kế tiếp trong thời gian Phù Lạc vẫn nằm úp sấp trên giường đã cho Thượng Công Cục dùng thạch anh làm cái chụp đèn hình cầu, đem một viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trong đống của hồi môn nàng mang từ Ngọc Chân quốc đến để ở bên trong, đem cái đèn hình cầu này điêu khắc lên cây lê vàng trên thuyền gỗ tinh mỹ tuyệt luân, cũng cho Bích Diệp cùng các loại vải dệt chế thành chụp đèn, như vậy thì có ánh sáng đủ loại màu sắc rồi, hơn nữa ánh sáng của Dạ Minh Châu đủ để chiếu sáng toàn bộ gian phòng, so với đèn chân không của hiện đại cũng không kém cỏi, buổi tối đọc sách cũng không sợ ánh sáng mập mờ tổn thương mắt.

Không chỉ những thứ này, Phù Lạc còn định làm một cái ghế sô pha dài ba người của hiện đại, có thể lay động tre trúc nằm dựa từ từ.

Có điều tác phẩm làm Phù Lạc đắc ý nhất là Lãnh Hương hoàn của Tiết Bảo Thoa, không có chuyện gì chợt nhớ tới Lãnh Hương hoàn của Tiết Bảo Thoa trong Hồng Lâu mộng kia, nguyên liệu ở hiện đại ô nhiễm nghiêm trọng đoán chừng là ngàn vàng khó tìm, ở chỗ này ngược lại có thể thử một chút.

Nhớ rõ Lãnh Hương hoàn trong Hồng Lâu mộng là dùng 12 lạng nhụy hoa mẫu đơn trắng nở mùa xuân, 12 lạng nhụy hoa sen trắng nở mùa hạ, 12 lạng nhụy hoa phù dung trắng nở mùa thu, 12 lạng nhụy hoa mai trắng nở mùa đông. Đem bốn loại nhụy hoa phơi khô vào ngày xuân phân năm sau, đồng loạt nghiền nhỏ; lại cần dùng 12 tiền nước mưa của ngày tiết Vũ Thủy, 12 tiền sương sớm của ngày tiết Bạch Lộ, 12 tiền sương giá của ngày tiết Sương Giáng, 12 tiền tuyết trắng của ngày tiết Tiểu Tuyết, đem bốn loại này điều hòa nước, cùng với dược, lại thêm 12 tiền mật ong, 12 tiền đường trắng, chế thành viên thuốc long nhãn lớn, đựng ở trong vò gốm cũ, chôn ở dưới gốc cây hoa lê. Lúc Tiết Bảo Thoa phát bệnh thì lấy 1 viên ra ăn, dùng 12 phần hoàng bách sao thuốc đưa xuống. Mà ở nơi này, Phù Lạc nghĩ nó chẳng qua là nhụy hoa dùng làm thuốc, cho nên ngày thường trộn với mật ong làm điểm tâm để ăn, coi như là kẹo ở cổ đại đi.

Thuốc này chính là coi trọng nước dùng, may mắn Ngự Y Viện của hoàng triều Viêm Hạ đều thu thập được hết, quả nhiên không hổ là bệnh viện hoàng gia ngự dụng, Phù Lạc thầm khen.

________________________________________

(1) Đa hành bất nghĩa tất tự tễ: làm nhiều điều bất nghĩa tất phải bị tiêu diệt. Ở đây đã đổi tễ thành bí毖có nghĩa là cẩn trọng, cẩn thận.