Một đám mỹ nữ cứ giống như làn gió mát nâng liễu mà đi tới, dao duệ sinh tư, nhiều mỹ nữ tề tụ một chỗ như vậy vẫn là lần đầu tiên Phù Lạc được nhìn thấy.
Tú nữ vốn là do Đại thái giám trong Nội Giám chọn lựa, hơi mập, hơi gầy, hơi cao, hơi thấp đều sẽ bị lược bỏ thẻ bài. Tú nữ trải qua Nội Giám được lưu thẻ bài, thướt tha đi qua một lần trước mặt Vạn Toàn Vạn công công, ánh mắt sắc bén của Vạn Toàn quét về phía tú nữ xếp thành hàng dài đi qua, đứng dậy đi về hướng một vị tú nữ. “Gầy.” Nghe nói như thế, vẻ mặt tú nữ kia nhất thời ủy khuất, yên lặng theo tiểu thái giám bên cạnh đi ra khỏi hàng ngũ, xem ra là bị loại bỏ rồi. Dù có hối lộ Đại thái giám rồi, nhưng không chân chính hối lộ Vạn công công nói lời giữ lời cũng là không được.
Lúc này Tiểu Đặng Tử lại tiến đến nói chuyện bên tai Phù Lạc, “Tú nữ xếp ở phía trước nhất kia ấy, đều là thân thích của các vị nương nương trong cung, đằng sau là mấy cô nương ở trong nhà có quan to hiển vinh trong triều đình hoặc mấy đời được thừa ân. Đằng sau nữa thì là những tú nữ do các châu huyện cả nước tuyển đến.”
“Ồ.” Trong lòng Phù Lạc nhất thời hiểu rõ, chẳng trách những cô nương phía trước nhất này đều nghênh ngang kiêu ngạo như vậy.
Lúc này ánh mắt của Phù Lạc đi theo thân hình Vạn Toàn đến trên người của một nữ tử cao gầy tú khí, dung mạo nữ tử này ở trong đám tú nữ chỉ được coi là bình thường, nhưng ngạo khí kia lại là người ngoài khó có, giống như một con gà mái tùy thời chuẩn bị chiến đấu vậy.
“Nghe nói nàng ta là muội muội của Lệ Tiệp dư được sủng ái trong cung. Mấy ngày trước ta nhìn thấy Lệ Tiệp dư tìm Vạn công công tặng rất nhiều đại lễ đấy.”
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Tiểu Đặng Tử, xem ra tin tức của tiểu thái giám này rất linh thông, lập tức nhớ ở trong đầu.
Quả nhiên, một vị tú nữ ở phía trước bởi vì quá cao mà bị đặt bỏ thẻ bài, muội muội của Lệ Tiệp dư còn cao hơn so với nữ tử kia lại được giữ lại.
Kế tiếp chợt nghe đến giọng nói của Vạn Toàn: “Cao, thấp, mập, gầy.” Chỉ vài chữ như vậy đã đuổi đi rất nhiều nữ tử từ ngàn dặm xa xôi đến tuyển tú, có cao hứng, cũng có ảm đạm.
Trong nhóm tú nữ thứ hai đi đến, có một người trong nháy mắt đã bắt được ánh mắt Phù Lạc, cũng bắt được ánh mắt của mọi người ở nơi đây.
Nàng ta, như Thanh Nga Quế cung trích lạc thế gian, như Long Nữ Đông Hải nổi lên mặt nước, tăng thêm một phân thì dài, giảm đi một phân thì ngắn, má không thoa mà hồng, môi không tô mà đỏ, mỹ như trăng non, diễm như hoa đào, trăng non thiếu nàng một phân kiều diễm, hoa đào thiếu nàng một phân quý khí, nàng vừa có hoa lệ của Ngọc Quý phi, cũng có yêu kiều của Lệ Tiệp dư, càng thêm một phần thanh nhã của Như Tần, được tính là nữ tử đẹp nhất từ khi Phù Lạc đi đến hoàng triều Viêm Hạ này.
Tiểu Đặng Tử ở một bên nhìn thấy cũng chảy nước miếng.
“Ngươi có biết nàng ấy là ai không?” Phù Lạc hỏi.
Tiểu Đặng Tử hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, “Nàng ấy mà ngươi cũng không biết á? Nàng ấy chính là đệ nhất mỹ nữ kinh thành Lăng tiểu thư thiên kim của Lễ bộ Thượng thư đương triều. Nàng ấy và con gái của Thượng Quan thừa tướng Thượng Quan tiểu thư đồng xưng là hai đại mỹ nữ của hoàng triều Viêm Hạ chúng ta. Thượng Quan tiểu thư thành Dự Vương phi, nàng chính là thịt trên đầu tim của hoàng thượng chúng ta, không thể tưởng được Lăng tiểu thư cũng vào cung rồi, còn không biết hoàng thượng chúng ta sủng thế nào đây, mỹ nhân như thế hoàng thượng có thể không đau lòng sao?” Nói xong, Tiểu Đặng Tử còn là lạ liếc nhìn Phù Lạc một cái, bỏ thêm một câu: “Nếu ngươi cũng là nữ, khẳng định không kém Lăng tiểu thư.”
Phù Lạc lúng túng quay đầu đi, chỉ sợ hắn nhìn ra manh mối.
Mỹ nhân như thế cái gì cũng không cần làm, những Đại thái giám và Vạn Toàn Vạn công công cũng không thể lược bỏ thẻ bài của nàng ta, huống chi nàng ta còn là thiên kim của quan lớn trong triều đấy. “Lăng tiểu thư, đứng mệt rồi, Tiểu Quý Tử còn không mau đỡ Lăng tiểu thư đi nghỉ ngơi.” Vạn Toàn nói với thái giám ở phía sau. Xem ra Vạn Toàn đối với vị Lăng tiểu thư này cũng là hết sức xem trọng, không biết hậu cung lại có bao nhiêu tần phi vì việc Lăng tiểu thư vào cung mà ăn ngủ không yên đây.
Xem qua tiểu thư khuê các, những tiểu gia bích ngọc đến cũng có hứng thú khác, trong đó cũng không thiếu người nổi bật, tuy so ra kém Lăng tiểu thư như diễm hương khiến người khác chú mục, nhưng cũng có thể nói là rực rỡ sinh huy rồi, những người này đều phải xem khẩu vị yêu thích của hoàng thượng mà định ra.
Trở về Hạm Đạm Hiên, Bích Diệp có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Công chúa, không phát sinh chuyện gì chứ?”
“Không có, tốt lắm, Bích Diệp ngày mai ta còn đi nữa, hôm nay là sơ tuyển, không thể tưởng được ba nghìn mỹ nữ mà bị đặt xuống hơn nửa thẻ bài.”
“Đó là đương nhiên, cuối cùng có thể tuyển đến hậu cung này cũng chỉ còn ba năm mươi người.”
Phù Lạc thầm chắc lưỡi, tỷ lệ đào thải cao như vậy à.
“Công chúa, ngày mai người thật sự còn đi à, vạn nhất~~”
“Vạn nhất thật sự cái gì, ngươi gánh giúp ta là được rồi, dù sao hoàng thượng cũng không trở lại, người khác cũng sẽ không đến đòi mất mặt, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì, ngươi thả lỏng tâm tình đi, Bích Diệp tốt của ta. Ta mệt rồi, hầu hạ ta tắm rửa đi.”
Sau khi Bích Diệp buông trướng xuống cho Phù Lạc, lùi ra ngoài phòng, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, sao tính khí công chúa lại thay đổi thật nhiều, chừng mười ngày rồi vẫn không thấy vừa đánh vừa mắng hạ nhân, hoàng thượng không đến cũng không hề quăng đồ vật nổi giận nữa, thật không biết đêm đó hoàng thượng ngủ lại cả một đêm đã xảy ra chuyện gì, lại có thể thuần phục công chúa ngoan ngoãn như vậy.
Ngày kế, tú nữ của vòng thứ nhất vẫn tiếp tục phỏng vấn, có điều Phù Lạc ham mới mẻ, lại chui được vào hiện trường đợt thứ hai. Vòng thứ hai này chủ yếu là do Nội Giám kiểm tra tai, mắt, miệng, mũi, tóc, da, cổ, vai, lưng, có một chỗ không đoan chính đều đào thải, lại để cho người được tuyển tự mình nói ra quê quán, tính danh, tuổi tác, nghe giọng nói, hơi có hùng hậu, thô to, khó nghe, vẩn đục, cà lăm cũng đều đào thải. Phù Lạc nhìn thấy rất nhiều tú nữ ngầm miệng lưỡi lưu loát ở cửa ải này lại giả bộ cà lăm, xem ra người không muốn bị lựa chọn cũng có nhiều người lắm à.
Phù Lạc thưởng thức loại người rất tinh mắt này, ngóng trông một nam nhân như vậy, còn không phải là một người bình thường có hai con mắt, một cái miệng thôi à. Nữ nhân của hậu cung này à cũng giống như kỹ nữ cao cấp, chẳng qua là ân khách chỉ có một người mà thôi, mỗi ngày đều phải ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đón gió bán rẻ tiếng cười, cùng những kỹ nữ kia có gì khác nhau, ngược lại không bằng những kỹ nữ tiêu sái đó, còn có thể tự mình lựa chọn tân khách vào màn. Không cần mong ngóng mưa móc cũng không đủ làm ướt nhẹp đôi môi trong cung kia, muốn khoái hoạt phong lưu thế nào đều thành.
Cửa thứ ba là Nội Giám lấy thước đo tay chân nữ tử, sau đó cho các nàng đi lại hơn mười bước, nhìn “phong độ”, cổ tay hơi ngắn, ngón chân hơi to, cử chỉ hơi nóng nảy, thẻ bài đặt xuống có hơn một ngàn người.
Nữ tử qua ba cửa này đại khái chỉ có hơn một ngàn tên, đều thành cung nữ, nhưng có thể trở thành hậu phi hay không còn phải tiến thêm một bước quan sát nữa. Sau khi vào cung, bà mụ trong cung phân biệt những cung nữ kia dẫn vào mật thất dò nhũ, ngửi nách, ấn vân da, xem xét trinh tiết. Trên người không thể có một chút vết sẹo, da thịt nhất định phải tinh tế sáng bóng, chỉ sợ tổn thương Long thể. Từ trong một ngàn người này lại tuyển chọn ra ba trăm cung nữ đứng đầu, sau hơn một tháng sinh hoạt ở trong cung, lại căn cứ vào tính tình của các nàng, ngôn hành cùng với yêu thích của đế vương, tuyển ra ba, năm mươi người làm phi tần hoặc là phối cho các hoàng tử hoàng tôn vương công đại thần.
Ở cửa thứ tư Phù Lạc ăn mặc thành cung nữ, đáng tiếc bởi vì thế nào cũng không che giấu được dung mạo đẹp tuyệt nhân gian kia, đành phải dùng mực thoa một cái miếng lớn cỡ bàn tay ở má bên trái, người giống như thay hình đổi dạng, mỹ nhân chính là như vậy, tăng thêm giảm đi nhất thời thất sắc không ít, huống chi là tăng một cái “bớt” lớn như vậy.
Đáng tiếc Phù Lạc không vào được mật thất nghiệm trinh tiết, chỉ có bà mụ và ma ma thâm niên trong cung mới có thể đi vào. Đang lúc Phù Lạc cảm thấy rất không thú vị, đột nhiên nhìn thấy Lý ma ma bên trong đi ra, trên mặt giận dữ, Phù Lạc lại cảm thấy ở trong bà ta thấy được một tia vui sướng khi người gặp họa, “Người đâu, đem tiện phụ thất trinh này ném ra trượng hình.”
Hai tiểu thái giám chờ đợi bên ngoài nhanh chóng chạy vào mật thất, chống một tú nữ vẻ mặt xám trắng đi ra, Phù Lạc biết nàng ta. Đến từ phương Nam, phụ thân làm quan, cho nên thông qua ba cửa trước không có vấn đề gì, dung mạo nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, làm cho người ta thương yêu, ngay từ đầu đã không nói nhiều, bộ dạng u sầu. Không thể tưởng được nữ tử như vậy lại phải hương tiêu ngọc vẫn. Phù Lạc biết mình không nên lo chuyện bao đồng, việc này cũng không đến thân phận hiện giờ của nàng quản.
Nhưng mà ánh mắt của nàng không thể rời khỏi thân hình như chiếc lá trong gió thu phiêu diêu rụng xuống kia. Chân của nàng đã bước ra cửa phòng trước lòng nàng.