Trương Lãng nghĩ tới chuyện của Hạ Thái thì căn bản không có hứng thú nghe Quách Gia định kế sách mà chém đinh chặt sắt nói:
- Không được nếu hiện tại ta rút lui mọi người đều gặp nguy cho nên lúc này ta tuyệt đối không thể lui.
Quách Gia và Từ Thứ đau khổ khẩn cầu:
- Chúa công trước hết phải lui.
Trương Lãng quyết tâm hai người lúc này mới bất đắc dĩ nhìn nhau.
Buổi chiều ngày hôm đó, Trương Lãng để cho đám Triệu Vũ Trương Ninh lui
bọn họ không đáp ứng nhưng sau khi Trương Lãng giận dữ mắng mỏ mới khóc
lóc nghe lời.
mà lúc này toàn bộ Hạ Thái đều lâm vào trong khủng hoảng dân chúng nghe
nói Tào Tháo muosn tuyệt đê thì tất cả đều bị hù dọa thu thập vật phẩm
quý giá nhanh chóng ra cửa Nam di chuyển về Thọ Xương mà binh sĩ tuy
kinh hãi nhưng với sự hiệu lệnh của Trương Lãng, vẫn một lục đốn củi tạo bè, đem vật tư di chuyển tới sườn núi.
Sắc trời ngày càng mở, mưa to càng nhiều, tâm tình của Trương Lãng trầm xuống.
- Mực nước dâng lên rồi.
Trương Lãng nghe được thanh âm này thì cúi đầu xem xét không biết từ lúc nào nước bắt đầu dâng lên khắp các bậc thang, Trương Lãng thầm than
thở:
- Nguy rồi.
Đúng lúc này một tùy tùng nói:
- Tướng quân ở phía nam núi có xuất hiện đất lở, ước chừng có hơn mười
binh sĩ né không kịp mà bị vùi thây trong đó, Chu tướng quân đã chỉ huy
binh sĩ tới cứu, tạm thời thương vong không rõ.
Trương Lãng hít một hơi lúc này lại có Lăng Thống chạy tới báo:
- Bẩm chúa công ở bên ngoài ba mươi dặm có không ít quân Tào đội mưa tới ước chừng nhân số tới một vạn xin chúa công hãy định đoạt.
Từ Thứ ở bên cạnh nói:
- Đây chỉ sợ là kế của Tào Tháo, thầm thăm dò phản ứng của ta, nếu như
xuất chiến, Tào Tháo biết quân chủ lực của ta không di chuyển nói không
chừng hắn sẽ tăng tốc độ, nếu như không xuất chiến có lẽ hắn sẽ để cho
quân ta di chuyển khỏi trận địa, bỏ đi độc kế tuyệt đê.
Trương Lãng gật đầu nói với Lăng Thống:
- Chỉ cần ngươi thủ vững không quan tâm tới sự khiêu chiến của quân Tào thì không đầy nửa canh giờ quân Tào sẽ bỏ chạy.
Lăng Thống kêu lên:
- Vâng.
Sau đó hắn lui xuống.
Hạ Thái lúc này đã lạnh tanh đại bộ phận binh sĩ đều dời về phía sườn núi, chuẩn bị đối phó với sự tuyệt đê của Tào Tháo.Sắc trời tới hoàng hôn, Tào Tháo sau một phen chửi bậy đã lui về Dương Tuyền.
Trương Lãng tâm tình tuyệt vọng tự biết không có thể trong thời gian ngắn lấy lại Hạ Khẩu.
Tào binh sau khi lui về mực nước Dĩnh sông tăng vọt, ngắn ngủi nửa canh gời đã cao thêm một xích.
Bầu trời tràn ngập mưa to gió lớn, lôi điện giao phong, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Thượng du tuyệt đê, Dĩnh thủy bốn phía tràn lan nước, mực nước không ngừng tràn ra đê, tuôn về phía thôn trang ruộng đồng.
Thượng Du tuyệt đê, Dĩnh thủy mãnh liệt bành trướng, lao thẳng xuống dưới, chỉ trong vòng một khắc cỏ dại đã tràn lan.
Trương Lãng gấp rút để cho các binh sĩ vứt bỏ sự vụ trong tay, đi lên chỗ cao để tránh hồng thủy.
Hạ Thái địa thế thấp nước lũ tràn ngập,từng tòa nhà đều tràn ngập trong nước, một mảng bừa bãi dân chúng tuy di chuyển đi nhưng có một số người không kịp tiếng than khóc vẫn dậy đất từng thanh niên khỏe mạnh mang
lão ấu mà bỏ chạy.
Trời đã tối lôi điện xẹt trong màn đêm cuồng phong gào rít.
Đêm hôm đó thủy triều hung mãnh lao xuống không có một căn nhà nào không bị hủy, không có tường thành nào là không bị xói lở.
Thủy triều này chẳng những cướp đi quê hương xinh đẹp của bọn họ mà còn cướp đi vô số thân bằn hảo hữu.
Cảnh đêm tối vô cùng thê lương, tiếng kêu gào tràn ngập.
Trong đêm Trương Lãng không thể ngủ được, lúc này Trương Lãng phát hiện
vài ngày trước mình mơ thấy một giấc mộng thấy mình bị mênh mông nước
bao phủ, chẳng lẽ đây chính là hiệu quả do độn giáp thiên thư mang lại?
Cứ như vậy buổi tối Trương Lãng lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau vào hừng đông, Hạ Thái thành đã mênh mông nước.
Mặc dù có chuẩn bị nhưng mười vạn đại quân có ít nhất một vạn đội ngũ
mất tích không rõ đâu không biết là bị thủy triều cuốn đi hay là bị vây
khốn tại nơi khác, những binh sĩ còn lại không phải là trốn trong sơn
động thì ở trên sườn núi.
Mà ở trên đỉnh núi, Trương Lãng và các binh sĩ xây dựng phòng ốc đơn
giản, bên ngoài mưa không ngừng rơi xuống, Trương Lãng tâm tình càng lúc càng nặng, trên mặt của hắn tràn ngập khí sắc không tốt, hai mắt ảm đạm nhìn về phía xa xa.
Ở trên những nóc nhả có không ít những điểm đen nhúc nhích đây là những
dân chúng không kịp rút khỏi, hiện tại chỉ có thể bất lực nhìn mưa to ở
trên đầu.
Trương Lãng rất muốn cứu bọn họ nhưng hiện tại thủy triều mãnh liệt, cho dù thuyền lầu cỡ lỡn cũng không thể vững chãi được.
Trương Lãng tự nói:
- Mấy năm khổ cực phát triển, hôm nay bị hủy hoại trong chốc lát, Tào Tháo ơi là Tào Tháo ngươi thật quá ác độc.
Quách Gia quyết đoán mà nói:
- Chúa công Tào Tháo ngay cả dân chúng cũng không buông tha thuộc hạ có một kế có thể trừ được hắn.
Quách Gia không đợi Trương Lãng trả lời mà nói tiếp:
- Sau khi triều xuống ngày mai Tào Tháo sẽ nhập Hạ Thái, chỉnh đốn quân
vụ lúc này Tào Tháo buông lỏng cảnh giới chúa công thừa dịp phái thủy
binh xuôi từ Dĩnh Thủy lên thượng du một lần nữa đắp đê súc nước, đợi
lượng nước đạt đến độ cao hợp lý sau đó thủy quân xuôi theo dĩnh Thủy
tìm người giỏi thủy chiến giết quân Tào Tháo gà chó không yên, nếu chúa
công cảm thấy không đủ có thể khai mở dòng chảy dẫn nước xuống thành.
Trương Lãng bực tức:
- Tào Tháo vô nhân đạo như vậy chẳng lẽ ta cũng học theo hắn sao?
Quách Gia giải thích;
- Tào Tháo tuyệt đê phóng nước chúa công đã sơ tán đại bộ phận dân chúng hiện tại bốn phia Dĩnh Thủy bừa bãi, trong phạm vi trăm dặm tuyệt không thể tìm thấy một nhà nông, hôm nay chúa công tuyệt đê lần nữa chỉ tổn
thương với quân Tào, nếu chúa công nói sau khi Tào Tháo tuyệt đê phóng
nước còn có dân chúng sinh ở vùng này thì thuộc hạ chết cũng không tin.
Trương Lãng cô đơn nói:
- Tào Tháo gian trá giảo hoạt làm sao dễ dàng cho chúng ta đắc thủ?
Quách Gia tự tin nói:
- Chúa công yên tâm bởi vì Tào Tháo đối với tình hình Hoài Nam không
biết, không ngờ rằng Dĩnh Khẩu tuyệt đê không cần đoạt lấy Hạ Khẩu, hành động lần này không khác gì vẽ rắn thêm chân, tự rước lấy bại chiêu,
cũng nhờ vậy mới khiến cho chúng ta thoát khỏi một kiếp này, nếu chúa
công lo lắng Dĩnh Thủy không cách nào súc nước được vậy cũng không hoàn
toàn đúng, Dĩnh thủy có tất cả ba đê, Tào Tháo không có khả năng phá hủy cả ba đê này cùng một lúc, tất nhiên phải lưu lại một hai cái mà lúc
này chúa công vung sát chiêu, về phần độ khó lớn nhất chính là xuôi từ
trên Dĩnh Khẩu xuống, bởi vì sau khi tuyệt đê nước chảy xiết cho nên
thuộc hạ lo lắng bè tre có thể chịu được hành quân ban đêm hay không.