Phong Lưu Tam Quốc

Chương 479: Hạ Thái nguy nan (thượng)

Quách Gia trầm ngâm rồi lắc đầu:

- Chuyện này khó nói, nếu như hắn muốn dụ chúng ta xuất kích thì Dĩnh Thượng và Hạ Thái chỉ là mấy ngày đường đi viện quân tùy thời có thể tới, với tâm kế của Tào Tháo chỉ sợ không bày ra mưu kế ngây thơ như vậy, nói không chừng còn có dụng kế khác, nếu không hắn đang êm đang đẹp tại sao lại đi lên Dĩnh Thượng.

Trương Lãng nhắm mắt dưỡng thần, không biết tại sao gần đây tu luyện Độn Giáp Thiên Thư hắn cảm thấy tinh lực không được dồi dào như trước.

Quách Gia chợt nhớ tới một chuyện:

- Chúa công có một chuyện không thể không phòng.

Trương Lãng vô lực hỏi:

- Chuyện gì?

Quách Gia nói:

-

Dĩnh thủy gần đây đâng lên rất lợi hại.

Trương Lãng cười;

- Đây không phải là chuyện bình thường sao, hiện tại đang là đầu mùa hè mưa dầm là bình thường.

Quách Gia gật đầu:

- Nhưng vấn đề là mực nước sông Hoài tương đối bình thản.

Trương Lãng trầm tư:

- Bởi vì sông Hoài liên tiếp kết nối Hồng Trạch nam tiếp Trường Giang phun nuốt lũ lụt cho nên sông Hoài sẽ không giố như Dĩnh Thủy đụng một cái là mưa to như vậy, cho nên mực nước mới dâng lên.

Quách Gia nói:

- Chuyện này thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ chỉ muốn cho tướng quân phân công một số binh sĩ, chống lũ lụt.

Trương Lãng gật đầu:

- Đây là chuyện nên làm giao cho ngươi.

Quách Gia liền ứng tiếng.

Trương Lãng nhìn Quách Gia đi ra ngoài trong lòng cảm thấy bực bội tựa hồ như mình đã bỏ sót chuyện gì vậy, Trương Lãng hít một hơi cảm giác mệt mỏi phun lên đầu.

Hắn cứ như vậy mà mơ mơ màng màng trong lòng lại suy nghĩ tới dụng ý của Tào Tháo, còn có một tin tức khác, Điền Dự sau khi Tào Tháo xuất phát cũng mang binh xuôi xuống sông Hoài nhưng hướng đi của hắn thì không rõ.

Đúng lúc này ở ngoài cửa truyền tới một hồi bước chân, Trương Lãng nhìn lại thì thấy Từ Thứ bối rối mà tiến tới, phía sau mấy tùy tùng ngăn cản không được.

Trương Lãng cau mày, Từ Thứ mở miệng nói trước:

- Chúa công đại sự không ổn.

Trương Lãng chưa bao giờ nhìn thấy biểu lộ như vậy của Từ Thứ thì liền hỏi:

- Chuyện gì mà ngươi bị dọa sợ như vậy?

Từ Thứ xoa tay bát an mà nói:

- Vừa nhận được tin tức, quân Tào thừa dịp chúng ta buông lỏng cảnh giới tập kích lưu hạ Dĩnh Thủy, thủ binh ra sức ngăn cản nhưng không ngăn cản được bị Tào Tháo công phá Hạ Khẩu.

Trương Lãng hiển nhiên chưa rõ mấu chốt trong đó liền nói:

- Hạ khẩu cũng không phải cửa khẩu hiểm yếu gì mất đi cũng không đến nỗi ngượi lo lắng như vậy.

Từ Thứ gấp giọng nói:

- Chính bởi vậy quân Tào vô cùng khả nghi, thuộc hajs ợ...

Trương Lãng tỉnh táo:

- Chẳng lẽ là?

Từ Thứ lo lắng nói:

- Đúng thế Tào Tháo đánh lén Hạ Khẩu ý định vô cùng rõ ràng là muốn bị Hạ Khẩu sau đó thượng du tuyệt đê, cho lũ bất ngờ dâng xuống tuôn vào Hạ Thái cả tòa thành trì rơi vào mênh mông biển nước, Tào Tháo có thể không tốn nhiều sức diệt binh mã ta ở Hạ Thái, kế này rất thâm đọc, là lần đầu tiên thuộc hạ xuất đạo nhìn thấy.

Trương Lãng từ trên ghế nhảy dựng lên mà giận dữ nói:

- Ngày đó chúng ta cũng đề phòng khả năng này gia cố phòng tuyến Hạ Khẩu hiện tại các ngươi làm những gì để Tào Tháo dễ dàng nắm lấy tội không thể tha.

Từ Thứ lộ vẻ hổ thẹn:

- Mấy ngày trước Tào Tháo mang binh mã tới Dĩnh Thượng hấp dẫn chú ý quân ta, cộng thêm tướng thủ nơi đó say rượu cho nên Điền dự mang một vạn đội ngũ xông tới giết liền dễ dàng công phá tuy nhiên cho dù Hạ Khẩu không thất thủ mà Tào Tháo muốn tuyệt đê phóng nước thì vẫn y nguyên có thể tạo tổn thương tới Hạ Thái.

Trương Lãng tức giận hỏi:

- Tướng thủ là ai?

Từ Thứ cũng tức giận nói?

Là tộc nhân của Đinh tộc Đinh Nhung.

Trương Lãng không chút nghĩ ngợi mà nói:

- Người này hiện ở nơi nào, mau lôi về chém.

Từ Thứ lắc đầu:

- Vô dụng Đinh Nhung tự biết tội sâu nặng đã chết trận ở Hạ Khẩu.

Trương Lãng cười lạnh nói:

- Cho dù chết một trăm lần cũng không đền bù được tổn thất đúng rồi hiện tại có phái quân đội phản công Hạ Khẩu không?

Từ Thứ nói:

- Có, Trần Vũ nghe Hạ Khẩu nguy nan liền phái người đuổi qua tuy nhiên tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới chỉ sợ tình huống có phnầ không ổn, nếu như trong vòng ba ngày đoạt không được thì chúa công à xem ra chỉ còn cách rời bỏ Hạ Thái mà thôi.

Trương Lãng lúc này tỉnh táo mà hỏi:

- Chỉ có hai trăm Xích Mã thuyền lâu thuyền ba chiếc.

Trương Lãng trầm giọng:

- Ngươi xem trong vòng ba ngày có thể đoạt lại Hạ Khẩu không?

Từ Thứ lắc đầu:

- Khó vô cùng khó nếu trong vòng mười ngày thì còn có thể chứ ba ngày thì, aizzz...

Trương Lãng quyết đoán nói:

- Bất kể thế nào trong vòng ba ngày cũng phải đoạt lại Hạ Khẩu không thì chẳng những chúng ta nguy hiểm mà dân chúng trong thành cũng gặp phải nguy hiểm.

Từ Thứ cười khổ:

- Hạ Thái tiến đến Hạ Khẩu cho dù hành quân cung phải tốn hai ngày cho dù đi chỉ sợ cũng vô bổ rồi.

Trương Lãng nói:

- Cái này ngươi nói ngược rồi, một vạn Tào binh ở Hạ Khẩu Tào Tháo sẽ không tuyệt đê.

Từ Thứ nói:

- Cái này khó nói ai cũng không bảo chứng Tào Tháo vì muốn tiêu diệt chúa công mà hi sinh một vạn đội ngũ này.

Trương Lãng hít hơi lạnh:

- Chẳng lẽ Tào Tháo thực sự bị chiến tuyến hai cánh ép đến mức đó sao?

Từ Thứ nói:

- Chúa công bây giờ chúng ta vẫn nên nghĩ phương pháp bổ cứu.

Vừa lúc đó Quách Gia cũng vội vàng tiến tới, Trương Lãng nhìn Quách Gia thở hổn hển thì thả nhiên nói:

- Ngươi không cần phải nói, tình huống ta sẽ giải thích ngươi có biện pháp bổ cứu gì không?

Từ Thứ thấy Quách Gia như vậy liền mở miệng:

- Hiện tại phương pháp duy nhất chính là triệt đi Hạ Thái.

Trương Lãng quả quyết:

- Không thể ta cùng với Tào Tháo công thủ vài năm, tranh giành phòng tuyến Hạ Thái nếu như đơn giản buông tha như vậy thì thật có lỗi với các huynh đệ đã chết.

Quách Gia cũng tiếp lời:

- Đúng thế, thuộc hạ có một phương pháp bổ cứu đó chính là chúa công hạ lệnh cho toàn dân trong thành bắt đầu cùng với binh sĩ đốn củi làm bè, đồng thời đem vật tư dồn vào đồn cao, và các vị trí cao vạn nhất Tào Tháo thật sự tuyệt đê với kỹ năng bơi của binh sĩ Giang Đông cũng không đến nỗi bị tổn thất quá nhiều. Đồng thời quân ta đã có chuẩn bị vẫn có thể phản kích.

Trương Lãng hướng về phía Từ Thứ mà nói:

- Nguyên Trực nghĩ thế nào?

Từ Thứ cười khổ:

- Trong hiểm cầu thắng cũng chỉ có thể như thế.

Trương Lãng nhìn Từ Thứ mà nói:

- Tin này không giấu được ta chỉ sợ binh sĩ dao động quân tâm lâm trận bỏ trốn.

Quách Gia nói:

- Để thuộc hạ đi sắp xếp hiện tại quan trọng nhất chính là chúa công phải lập tức chuẩn bị, cùng với phu nhân bọn họ rút về Thọ Xuân chỉ có thể qua kiếp nạn này thuộc hạ có thể thừa cơ tiêu diệt Tào Tháo.