Trong lúc binh sĩ xô đẩy thì từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói, tiếp theo là một ông lão mặc giáp xanh, đầu đội mũ giáp, mặc áo choàng đen, tay nắm phối kiếm đi đến, chính là Lưu Bàn.
Hàn Huyền lòng căng thẳng. Tuy cấp quan của gã cao hơn Lưu Bàn mấy cấp nhưng lão lại là họ hàng xa của Lưu Biểu, dù thế nào thì gã không đắc tội nổi. Mắt thấy Hoàng Trung sắp bị xử tử mà Lưu Bàn đột nhiên xâm nhập, khiến gã tay chân luống cuống.
Hàn Huyền cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Sao Lưu tướng quân không ở trên thành phòng chỉ huy binh sĩ phòng ngự Trương Lãng, mà tới đây để làm gì?
Trên mặt Lưu Bàn không có nụ cười, khuôn mặt khắc khổ xanh mét, mắt toát ra ngọn lửa giận dữ.
Lão sải bước tiến lên, tức giận nói:
- Có việc gì thì thái thú rõ ràng, cần gì hỏi tại hạ? Chỉ là lúc này là thời điểm dùng người, có câu ngàn quân dễ kiếm một tướng khó cầu. Tại sao Hàn đại nhân không nhận rõ trắng đen đúng sai?
Hàn Huyền cố nén lửa giận, nghiêm nghị nói:
- Lưu tướng quân, bổn thái thú biết tướng quân và Hoàng Trung có giao tình sâu dày, nhưng lần này sự việc nguy hại rất lớn, không thể có một chút sơ xuất. Không lẽ Lưu tướng quân vì nghĩa riêng mà bỏ mặc đại cục không thèm để ý sao?
Lưu Bàn đâu chịu từ bỏ, hai bên kịch liệt tranh cãi.
Ngay lúc này, lại có một thị vệ vội vàng chạy tới. Lửa giận trong lòng Hàn Huyền không chỗ trút ra, coi như thị vệ gặp xui, bị Hàn Huyền tát một cái đầu váng mắt hoa. Hàn Huyền không chịu từ bỏ, há mồm mắng một trận.
Xong gã mới tức giận nói:
- Có chuyện gì mà bối rối hoảng hốt vậy?
Thị vệ không lo đến mặt nóng rát, mở miệng nói:
- Bẩm quận thủ đại nhân, thám tử phát hiện khoảng ba, bốn ngàn binh sĩ Trương Lãng đang di động đến ngoài Trường Sa thành, dọc hướng nam thành đi tới đường hướng tây. Theo tốc độ hành quân của chúng, nhận định ban đầu là đi hướng Âm Sơn huyện, khoảng hai ngày thì có thể tới nơi.
Hàn Huyền bị hù giật nảy mình, khó tin thất thanh nói:
- Cái gì!?
Lưu Bàn cau mày nhìn Hàn Huyền biến sắc mặt vặn vẹo, kiềm không được hỏi:
- Làm sao đây thái thú? Bây giờ chỉ còn cách giữ vững Trường Sa quận, đợi quân chi viện của Vương Uy tướng quân tại Ba Khâu đến thì sẽ chiến thắng. Tuy Âm Sơn huyện là yếu điểm chiến lược không sai, nhưng dường như không có ảnh hưởng gì đến đại cục.
Hàn Huyền run bần bật nói:
- Lưu tướng quân có điều không biết. Bởi vì hai tháng trước mưa dầm dề, bị Vân Mộng hồ ảnh hưởng, đem nước sông lũ lụt thành tai mở ra kho lương Tương Tây. Bây giờ Trường Sa không có nhiều lương thảo, bởi vậy nên mấy ngày trước khi quân Trương Lãng tấn công An thành thì Hàn ta đây có gửi thư đến Vương Uy tướng quân, khiến Vương tướng quân sai người đem một ít quân lương đi. Hôm nay nhận được thư xe lương đã tới Âm Sơn huyện, không biết Trương Lãng từ đâu nhận được tin tức hành quân đi Âm Sơn, chỉ sợ là muốn cướp lương.
- Quận thủ! Sự việc quan trọng như vậy tại sao trước đó ngươi không nói một tiếng, để mạt tướng có thời gian sắp xếp tiếp ứng! Giờ tốt lắm, nếu để quân Trương Lãng thành công cướp lương, sẽ là đả kích trí mạng đối với sĩ khí quân ta!
Hàn Huyền lắp bắp nói:
- Việc này xem ra còn phải nhờ Lưu tướng quân.Lưu Bàn tức giận nói:
- Nếu ta đi rồi thì ai thủ Trường Sa?
Trong lòng Hàn Huyền bỗng nhiên rực cháy lửa giận, hiển nhiên cực kỳ bất mãn việc Lưu Bàn khinh thường mình.
Gã cố gắng đè ép lửa giận, con mắt ti hí xoay tròn, cười khan nói:
- Ngươi đi thì cứ để Hoàng Trung tướng quân giúp ta thủ Trường Sa là được.
Lưu Bàn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hàn Huyền.
Hàn Huyền bỗng lạnh giọng nói:
- Lưu tướng quân, ngươi cứ yên tâm, nay chỉ mành treo chuông, Hàn Huyền vẫn là biết chừng mực. Nếu lúc ngươi trở về thấy Hoàng Trung có gì ngoài ý muốn thì cứ tìm tới bổn quận thủ.
Tuy Lưu Bàn không mấy tin tưởng nhưng hiển nhiên lo lắng lương thảo khiến óc rối bời, lại thêm trong phút chốc không nghĩ ra cách gì khác, bất đắc dĩ đồng ý.
Tuy nhiên, lão hung dữ nói với Hàn Huyền rằng:
- Hàn thái thú, nếu lúc mạt tướng trở về phát hiện Hoàng Trung tổn thương một cây tóc thì đừng trách ta không khách sáo! Dù có bẩm báo lên chúa công, Lưu ta có thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn cũng muốn ôm ngươi xuống dưới địa ngục!
Hàn Huyền đánh rùng mình, có chút sợ hãi nhìn Lưu Bàn, con mắt không dám chạm vào ánh mắt giết người của lão. Lòng gã lần đầu tiên hy vọng Hoàng Trung đừng gặp chuyện gì, dù gã có hy vọng lão chết tới cỡ nào. Bởi vì giọng điệu của Lưu Bàn thật là quá độc ác.
Lưu Bàn tự tay cởi dây trói cho Hoàng Trung, mạnh vỗ bả vai dày rộng của lão, mạnh gật đầu.
Hoàng Trung thở dài, sau đó dùng ánh mắt hung tợn trừng Hàn Huyền, thế này mới cùng Lưu Bàn bước nhanh đi ra.
Trương Lãng ở trong doanh trại của mình, thoải mái hưởng thụ Triệu Vũ cẩn thận xoa bóp.
Lúc này Quách Gia có việc xin gặp.
Trương Lãng thoải mái duỗi lưng, thuận tay sờ soạng Triệu Vũ vài cái, thế mới cười híp mắt mời Quách Gia tiến vào.
- Lưu Bàn đã trúng kế, mới lĩnh một đội nhân mã đi ra tây thành hướng Âm Sơn huyện.
Trương Lãng cười to nói:
- Tốt tốt, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Dương Linh này vì bảo vệ mạng sống đùng là dốc hết sức nhỉ.
Quách Gia hiểu ý cười:
- Bây giờ đã tiến vào phân đoạn mấu chốt nhất của kế hoạch, thắng bại là đây.
Trương Lãng gật đầu, uy phong lẫm lẫm quát:
- Người đâu!!!
Trương Lãng nói:
- Ngươi mau thông báo cho Lữ Mông, khiến hắn hành động theo kế hoạch. Ngoài ra thông báo cho Hàn Sơn, để hắn dẫn theo thuộc hạ lập tức xuất phát.
Thị vệ vâng dạ, cung kính lui ra ngoài.
Quách Gia đợi thị vệ rời đi, nhìn Trương Lãng bộ dáng tự tin thì cười nói:
- Chúa công, tại sao ngươi không chút gì lo lắng sự việc sẽ bị thất bại?
Trương Lãng cười hì hì nói:
- Không phải ta không lo mà chuyện này thật sự không khiến ta lo nổi. Trong tay Lữ Mông có văn thư của Hàn Huyền cùng với con dấu quận Trường Sa. Nay Lưu Bàn sốt ruột như lửa đốt, nếu như vậy mà lão còn không trúng kế thì ta thấy chỉ còn nước lập tức rút khỏi Trường Sa.
Quách Gia than thở một tiếng, mặt đầy khâm phục nói:
- Kỹ thuật làm giả của chúa công cực kỳ siêu đẳng, coi như ngay mặt đối chất, muốn lập tức nhìn ra ngay thì cũng không phải chuyện dễ.
Trương Lãng cười ha hả nói:
- Được rồi, ta đói bụng quá, chúng ta đi ăn chút gì đi, đợt tin tốt của đám Hàn Sơn.