Lúc này không biết thị vệ từ đâu đến tiến tới, nói thầm với Hàn Huyền một lúc, khiến mắt gã đầy sửng sốt rồi từ từ biến thành vui sướng, đến cuối cùng cười ha hả.
Dương Linh hỏi chuyện, Hàn Huyền cười to kể ra. Hai người cùng cười vang.
Không lâu sau quản sự trở về.
Hàn Huyền nâng cao tinh thần, gặn hỏi:
- Sự việc làm thế nào rồi? Giết được Hoàng Trung không?
Quản sự vẻ mặt quái lạ nói:
- Thuộc hạ mang ngươi đi bắt hắn, không ngờ hắn chẳng chút phản kháng, còn tuyên bố muốn tìm thái thú đòi lẽ công bằng. Cho nên thuộc hạ không tiện xuống tay, chỉ đành dẫn hắn tới đây.
Kỳ thực có một số việc quản sự không nói ra, đó là vốn gã định trói Hoàng Trung ngay tại chỗ để lấy uy phong. Nhưng binh sĩ của Hoàng Trung ai cũng cao to hung thần ác bá nhìn chằm chằm, chỉ cần gã có chút gì khó xử Hoàng Trung là bảo đảm đám lính sẽ rút đao ra. Thế là gã không có gan, càng đừng nói tới giết người. Gã chỉ đành mới Hoàng Trung tới phủ Hàn Huyền, sau đó cáo mượn oai hùm trói lại.
Đám lính áp Hoàng Trung bị trói gô, kèm theo tiếng la hét xô đẩy tiến đến.
Hoàng Trung mắt trợn tròn, râu tóc dựng đứng, thân hình vạm vỡ nhẹ chấn động. Binh sĩ đè lão cảm giác có lực lượng cường đại khiến cánh tay chúng tê rần, không thể kiềm chế liên tục rút lui. Có mấy binh sĩ thẹn quá hóa giận, định đi lên đánh lão nhưng bị mắt hổ sáng ngời của Hoàng Trung trừng, uy nhiếp cường đại truyền khắp đại đường. Mấy binh sĩ bị khí thế của lão đè ép, đứng ngây như phỗng tại đó.
Chúng không dám có hành động gì nữa, bên tai vang tiếng Hoàng Trung như chuông, mang theo vô tận uy nghiêm nói:
- Ta tự đi, không cần các ngươi cản chân cản tay.
Hàn Huyền tức giận đến tay chân run rẩy, thầm hận binh sĩ vô dụng, trong lòng cũng bị khí thế của Hoàng Trung làm kinh ngạc ngẩn ra. Mãi đến khi Hoàng Trung thẳng sống lưng đứng trước mắt gã, đôi mắt như cười nhạo nhìn thẳng mới chọc gã giận dữ.
Gã lạnh lùng nói:
- Hoàng Trung, lá gan ngươi không nhỏ, thấy bổn tướng quân mà không quỳ, trong mắt ngươi còn vương pháp hay không?
Hoàng Trung châm chọc cười nhạt:
- Mạt tướng tự hỏi trung với chức vị, chưa hề làm gì sai lầm. Hàn thái thú không phân rõ tốt xấu đã bắt Hoàng ta, thử hỏi trong mắt ngươi lại có vương pháp không?
Hàn Huyền giận đến dựng râu trợn trắng mắt, phát điên nói:
- Hoàng Trung, ngươi thấy thái thú không quỳ, lại còn vô lễ, đợi lát nữa sẽ gộp lại định tội ngươi! Ngươi làm chuyện gì thì trong lòng tự biết, chẳng lẽ còn muốn bổn thái thú chỉ ra từng cái sao?
Hoàng Trung hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm nhìn Hàn Huyền, quả thực là không đặt gã vào mắt.
Lão nhàn nhạt nói:
- Muốn đổ tội thì lo gì không có cớ. Ngươi có quỷ kế gì cứ việc nói ra đi. Hoàng Trung đi ngay ngồi thẳng, cần gì sợ ngươi?
Hàn Huyền nanh tranh cười, hỏi:
- Hoàng Trung, ngươi dưới gối có con cái gì không?
Hoàng Trung lòng máy động, không chút nghĩ ngợi nói:
Hoàng Trung trời sinh tính công chính liêm minh, ngực bằng phẳng, vốn không thèm phủ nhận.
Lão nói:
- Đúng vậy.
Hàn Huyền bỗng nheo mắt thành đường chỉ hẹp, trong mắt lóe tia sáng lạnh không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Hoàng Trung, tim lão đập trật nhịp.
Hàn Huyền lạnh lùng nói:
- Hoàng Tự hiện nay là đại tướng tâm phúc dưới tay Trương Lãng Giang Đông, chắc ngươi cũng biết rõ?
Hoàng Trung bỗng nhớ tới Hàn Huyền lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt mấy lần nhìn mình như rắn rết, lòng lờ mờ hiểu ra ý nghĩ của gã.
Hoàng Trung tức giận nói:
- Tuy Hoàng Tự là con trai của Hoàng Trung ta nhưng đã thất lạc nhiều năm, Hoàng Trung cũng không biết nó ở nơi nào. Cho dù nó có là thuộc hạ của Trương Lãng, một là Trương, một là Lưu. Từ xưa trên sa trường không phụ tử, nếu sau này có gặp nhau trên chiến trường thì cũng là tận trung với chủ của mình. Tuy Trung không biết nhiều lễ nghĩa nhưng cũng hiểu hai chữ trung trinh. Tâm này vì chúa công có nhật nguyệt soi sáng, sao có thể cho ngươi hãm hại trung lương?
Hàn Huyền vỗ tay, lớn tiếng nói:
- Hay, hay lắm. Hoàng Trung, không ngờ miệng lưỡi ngươi giỏi như vậy. Bổn thái thú ngược lại đã xem thường ngươi. Dương Linh!
Hàn Huyền bỗng nhiên đổi giọng, quát với Dương Linh:
- Đem việc ngươi biết nói cho Hoàng Trung nghe!
Dương Linh lập tức bước ra khỏi hàng, lên tiếng:
- Mạt tướng rõ!
Dương Linh lê chân đi tới đi lui quanh người Hoàng Trung, chậm chạp đi hai vòng, cuối cùng chịu không nổi ánh mắt giết người của lão, gã quát một tiếng để tăng can đảm.
Lúc này gã mới nói:
- Hoàng Trung, ngươi cùng Trương Lãng âm mưu đã lâu, bổn phó tướng giả bộ đầu hàng, ở trong Trương doanh. Nếu không phải từ đó nghe lén được đối thoại giữa Trương Lãng và Hoàng Tự, thì vẫn chưa biết ngươi với Trương Lãng có cấu kết. May là người tốt có trời phù hộ, ông trời phù hộ Hàn thái thú, bổn phó tướng thừa cơ trốn thoát mới vạch trần âm mưu của ngươi được. Hoàng Trung, bây giờ ngươi còn lời gì để nói?
Hoàng Trung ngửa đầu cười dài, giọng vang vọng nguyên đại sảnh, khiến mỗi người bên trong đều cảm thấy ngực như bị tảng đá nặng đè ép, vô cùng nặng nề. Mặt lão trắng bệch, dường như bỗng chốc già nua rất nhiều.
Giọng Hoàng Trung tràn ngập bi phẫn và thê lương:
- Thương thay cho Hoàng Trung một lòng vì Lưu gia làm việc, kết quả bị gian nhân hãm hại. Các ngươi nói ta và Trương Lãng có âm mưu, có chứng cứ gì không? Chẳng lẽ muốn dùng mấy câu nói suông đã định tội Hoàng ta sao? Hoàng Trung không phục!
Trái tim Hàn Huyền đập thình thịch. Hoàng Trung dũng mãnh nổi tiếng trên Trường Sa, lỡ đâu buộc lão vào đường cùng cắn ngược thì thật là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng, ánh mắt Hàn Huyền rơi vào dây thừng thô to trói Hoàng Trung, nó siết chặt quấn quanh người lão mấy vòng, lá gan của gã cũng do đó tăng lớn thêm.
Gã lạnh lùng nói:
- Hay cho Hoàng Trung, ngươi sắp chết mà không biết hối cải. Lúc Hoàng Tự bao vây Lưu Bàn thì Hoàng Tự mấy lần xuống tay lưu tình. Ai chẳng biết năm đó Lưu Bàn vì bệnh của Hoàng Tự mà chạy khắp nơi, lòng cảm ân cho nên mới nương tay, không giết Lưu Bàn. Sau đó ngươi rõ ràng mang viện binh đến cùng Lưu Bàn đánh bại quân Hoàng Tự, tới cuối cùng tại sao ngươi không truy sát? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có ích kỷ? Nếu không phải mới rồi có thị vệ biết chuyện báo cho ta hay, ta đúng là không thể làm gì được ngươi!
Hoàng Trung im miệng không nói nên lời.
Hàn Huyền thấy Hoàng Trung không nói tiếng nào, càng tăng can đảm.